Trọng Sinh Chi Tra Thụ

Chương 92: Muốn quà hay không…

Đinh Hạo bớt thời gian đến tìm Đinh Húc. Điều kiện dạy học trường bên đó không tệ, quản lý khá rộng rãi, lớp Đinh Húc ở ngoài cùng, vừa vào liền tìm được. Đinh Húc như trước đeo một gọng kính đen, tóc vẫn chưa dài ra nhiều, nhìn giống như một hòa thượng nhỏ thanh tú.

Đinh Hạo nhìn đầu anh nhìn hơn nửa ngày, rất có ao ước muốn chạm vào: “Đinh Húc, tôi có chút chuyện muốn hỏi anh, chúng ta ra ngoài nói đi?”

Đinh Húc nhìn cậu, xác định người này không phải cố ý đến cười mình mới đứng lên đi cùng Đinh Hạo. Bởi vì buổi chiều còn có lớp, hai người đi cũng không xa lắm, trực tiếp lên sân thượng tòa nhà.

Đây vốn là một sân bóng rổ ngoài trời, xây dựng xong xuôi lại sợ không an toàn nên không có ai, vừa rộng vừa thoáng, là một chỗ rất tốt để nói chuyện, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn xung quanh xem có ai nghe lén hay không. Đinh Húc tháo xuống gọng kính che khuất nửa khuôn mặt kia, hỏi cậu: “Nói đi, chuyện gì.”

Đinh Hạo kể cho Đinh Húc nghe chuyện Bạch Bân hôm đó, nguyên bản chỉ muốn nhờ Đinh Húc đánh giá, nhưng nhìn ánh mắt Đinh Húc càng ngày càng nghiêm nghị, nhịn không được nói ra toàn bộ những điều mình biết: “Thật…Thật phiền toái?”

Đinh Húc nhìn cậu, sắc mặt không tốt lắm: “Bạch Bân làm vụ này với ai?”

Đinh Hạo lập tức khai ra Phan Phong: “Đúng vậy, hắn tìm tới trước, chính là người chở kho thịt đông lạnh kia về giúp chúng ta, sau đó liền…”

Đinh Húc nghe xong lai lịch của Phan Phong, biểu tình thả lỏng: “Không có việc gì đâu.”


Đinh Hạo há hốc mồm: “A?”

Đinh Húc ‘hừ’ một tiếng: “Đinh Hạo, về sau gặp loại chuyện này cậu cũng đừng đi theo học hỏi nữa, ngày nào đó Bạch Bân chán ghét cậu, cậu liền thành tội phạm chính trị, xong đời…”

Đinh Hạo không vui: “Này này này, nói cái gì đấy? Cái gì gọi là ngày nào đó Bạch Bân chán ghét tôi, cảm tình của chúng tôi chính là trải qua đau khổ, so với vàng còn vững chắc…” Còn muốn nói thêm hai câu, nhìn Đinh Húc xoa xoa cánh tay nổi da gà quay đầu bước đi, đứa nhỏ này lập tức đổi chiều: “Không nói cái này nữa, chúng ta nói chính sự đi. Đinh Húc anh đừng có nhăn mặt như vậy!”

Đinh Húc bị cậu lôi kéo đi không được, chỉ có thể đứng đằng kia nghe xong nửa ngày phiền não của Đinh Hạo, đơn giản là xuất phát từ lo lắng của bản thân, sợ Bạch Bân chịu thiệt thòi vân vân. Đinh Húc nhìn cậu lăn qua lộn lại như vậy vài câu, xua tay bảo cậu dừng: “Tôi biết ý cậu muốn biểu đạt rồi, tôi nói cho cậu nghe, chuyện này của Bạch Bân cậu không cần phải xen vào, cậu đây hoàn toàn chính là quan tâm quá nhiều.”

Đinh Hạo vẫn có chút khẩn trương, khuôn mặt nhỏ nhắn đều nhíu lại: “Là anh không quan tâm thôi, cũng không phải chuyện nhà anh mà! Tôi đời này đều dựa vào Bạch Bân cả, tôi trước kia cũng không biết anh ấy… Này, Đinh Húc, án tử lớn kia, tôi nhớ hình như xảy ra vài năm gần đây đúng không?”

Vài năm lúc phát sinh án tử lớn kia ảnh hưởng quá lớn, ngay cả Đinh Hạo cũng khắc sâu vào trí nhớ, án phát sinh ảnh hưởng rất nhiều người từ nam đến bắc, từ gần đến xa không phải chỉ nói trên mặt chữ, mà ngay cả vài vị nhân vật lớn trong thủ đô cũng bị liên lụy.

Đinh Húc gật gật đầu, thanh âm hơi đông cứng: “Ừ, sang năm, tháng mười.”

Tháng mười năm sau, từ giờ còn có một năm thời gian, đây là bữa tiệc lớn cuối cùng, khó trách nhà họ Bạch cũng nhịn không được xuống tay. Đinh Húc luôn luôn tính nhẩm trong lòng, lúc này đã gần đến, nghỉ hè về thành phố X với Tiếu Lương Văn cũng vì chuyện này. Anh nỗ lực lần cuối cùng, nhưng tình huống trong nhà đã phức tạp hơn xa so với tưởng tượng của anh, trong xa hoa kia tản ra mùi tử khí hư thối, khiến anh không khỏi nhớ đến lúc trước vì sao cùng Tiếu Lương Văn đi về phương Bắc.

Đại khái là, chán ghét cuộc sống như vậy… Chán ghét nhìn quá trình hủy diệt từng bước một tới gần. Đinh Húc nhớ rõ ràng những chuyện năm đó mình phải trải qua, nhưng anh vô lực thay đổi, có một số việc, không phải sống lại là có thể xoay chuyển được.

“…Đinh Húc?”

Ngẩng đầu nhìn thoáng qua người trước mặt đang cẩn thận hỏi mình, Đinh Húc thu hồi tâm tình, tận lực dùng ngữ khí thả lỏng hỏi cậu: “Cái gì?”


Đinh Hạo nhìn anh, cẩn thận hỏi: “Cái đó, nhà anh ở thành phố X đúng không, chuyện này hình như có ảnh hướng tới bên kia… Tôi là nói, anh có muốn về xem thử hay không?” Lại nghĩ đến Đinh Húc đang nuôi một người cao to, lại còn học phí lại còn tiền tiêu dùng sinh hoạt bình thường, tiền lúc trước đưa có lẽ đã dùng hết cũng nên, vỗ vỗ ngực tỏ vẻ nghĩa khí: “Tôi hiện giờ khá dư dả, có thể giúp anh lộ phí trước.”

Đinh Húc thở dài, tay đặt trên vai Đinh Hạo: “Cậu có biết, mạo muội cho người khác tiền là một hành vi không lễ phép?”

Đinh Hạo sững sờ, lập tức giải thích với Đinh Húc: “A, chúng ta không phải ‘cùng đi’ sao, hơn nữa lại là bạn bè, tôi thấy bạn bè trong lúc đó hẳn nên giúp đỡ nhau, tiền cũng sẽ mất giá…” Nhìn Đinh Húc nheo mắt lại, gãi gãi đầu hỏi anh: “Cái đó, chúng ta là bạn bè đúng không?”

“Đầu óc cậu quả nhiên thiếu suy nghĩ…” Tuy rằng nói như vậy, nhưng khóe miệng nhịn không được tự giác cong lên, khó trách Bạch Bân thích người kia, thiếu suy nghĩ còn đùa vui như vậy. Nhìn Đinh Hạo muốn xù lông, lập tức trấn an cậu: “Được rồi, bây giờ tôi vẫn chưa thiếu tiền, đến lúc cần dùng tôi sẽ tìm cậu.”

Đinh Hạo phẫn nộ ngậm miệng lại, Đinh Húc người này cái gì cũng tốt, chỉ là miệng rất độc, không biết Tiếu Lương Văn có phải loại người thích chịu ngược hay không, sao lại cố tình chọn một chủ nhân như vậy?

Đinh Húc đưa cậu xuống, trước khi đi dặn cậu: “Đinh Hạo, cậu về bảo Bạch Bân để ý tình huống ở thành phố S, sớm thu tay cho kịp.” Giống như mỗi việc xảy ra đều đã có một mồi lửa, thành phố S chính là que diêm cho sự kiện đen tối tháng mười kia. Nhà họ Bạch là gia tộc lớn, Bạch Bân không làm gì đó không có nghĩa là người khác cũng không làm, Đinh Húc tin tưởng ông Bạch khi xử lý chuyện này sẽ có chính kiến của riêng mình. Đinh Húc không đi con đường như vậy, nhưng cũng sẽ không kỳ thị những người đi đường ấy.

Từ xưa đến nay, đường làm quan cũng không tốt như người ta vẫn nghĩ, có một số việc anh không biết không nhất định nó sẽ không phát sinh, anh không muốn nhìn đến, không có nghĩa nó sẽ không xảy ra.

Đinh Hạo huých huých bờ vai anh, hướng anh nở nụ cười: “Cám ơn trước, hôm nào mời anh cùng Tiếu Lương Văn uống trà.”

Đinh Húc vuốt ve cặp kính đen rất nặng, khóe miệng khẽ cong: “Miễn đi, hắn từ trước đều giờ đều lấy trà làm nước trắng mà uống, cậu vẫn nên mời hắn ăn thịt thì đáng tin cậy hơn.”

Đinh Hạo cũng cười, cậu vẫn nghĩ Đinh Húc là loại người uống trà cũng cần chú ý đến vật dụng, nghe anh nói vậy thật sự là đặc biệt thú vị, nhưng lại càng thêm bình dị gần gũi, vỗ vỗ vai anh dứt khoát đồng ý: “Được, lần sau mời các anh ăn thịt nướng, tôi đi trước!”


Thời gian cấp 3 trôi qua rất nhanh, Đinh Hạo một lòng một dạ đâm đầu vào học tập, Bạch Bân phần lớn thời gian ở cùng cậu, thỉnh thoảng ra ngoài với Phan Phong. Đinh Hạo đã nói qua với Bạch Bân về tình thuống thành phố S, Bạch Bân tỏ vẻ vô cùng lo lắng. Mãi đến tuần giữa tháng chính mới nói với ông Bạch rời khỏi loại chuyện này, Đinh Hạo thở phào. Bạch Bân chỉ nghĩ là tin tức từ bên nhà Đinh Húc, nhà Đinh Húc từ trước đều làm loại chuyện này, quen thuộc với nó cũng không kỳ quái, mãi đến tháng mười lúc sau đến thành phố X gặp được mới ẩn ẩn cảm thấy không chỉ đơn giản như vậy.

Đinh Hạo nghe tin tức Bạch Bân mang đến, nhíu mày: “Anh là nói, ba mẹ Đinh Húc sẽ gặp chuyện không may?”

Bạch Bân gật gật đầu: “Anh nghe nội nói, thành phố X bên kia gần đây phải có động tác lớn.” Vị trí của ba mẹ Đinh Húc tại thành phố X rất mẫn cảm, muốn giấu quá khứ rất khó.

“Vậy làm sao…” Đinh Hạo mở miệng ra rồi lại ngậm lại. Cậu có chút hiểu được tâm tình của Đinh Húc, biết rõ chuyện sẽ xảy ra trong tương tai nhưng không có khả năng thay đổi, tư vị đó chắc chắn vô cùng khổ sở. Khó tránh Đinh Húc hiểu rõ loại chuyện ấy như vậy, cũng biết rõ ràng này đó, chỉ sợ đây là đoạn ký ức khó quên nhất của anh.

Tháng mười u ám năm sau, thành phố X triển khai mạnh mẽ trừng phạt nghiêm khắc. Ba mẹ Đinh Húc bị bỏ tù, ông nội Đinh Húc cũng bị ảnh hưởng, tình huống thân thể của ông nhanh chóng giảm sút, đôi câu vài lời của người thân bạn bè đều dễ dàng khiến tâm trạng ông bất ổn, rốt cục ở lại bệnh viện. Không đợi người thân trong nhà nói gì khác, Đinh Húc chủ động bàn chuyện ra ngoài ở với ông nội và trong nhà.

Ngày của Đinh Hạo cứ trôi qua bình thường, Bạch Bân ngẫu nhiên bị ông Bạch gọi đi ra ngoài vài hôm, mỗi lần theo thường lệ đều đem quà về cho Đinh Hạo, tuy nhiên trước khi nhận được quà sẽ hỏi về từ mới tiếng Anh, trả lời được mới có thưởng. Quá trình nhận được quà vô cùng vất vả, thường thường đều phải thở hồng hộc mới có được, đến lúc buổi sáng còn thảm hơn một chút, phải đau xương sống thắt lưng trong chốc lát.

“Em không cần cái kia…”

“Nơi nào?” Người phía trên cố ý xuyên tạc ý tứ, đụng vào chỗ sâu bên trong, vừa lòng nghe được đứa nhỏ hút khí, lúc này mới mang ý cười cúi đầu hôn môi cậu: “Thật sự từ bỏ?”

Hơi thở nóng rực phun bên tai, mặt Đinh Hạo không nhịn được nóng lên, nhưng vẫn cắn răng nói xong câu kia: “Em không cần quà… Ưm a! Bạch Bân anh hỗn đản, em đã nói em không cần quà… Ưm… A a… Đừng nhúc nhích…”

“Được được được, không cần quà.” Người phía trên không dừng lại, ngậm môi cậu hết hôn lại liếm: “Thì phải nhận cái này?”


Đinh Hạo thiếu chút nữa bị lời anh khiến cho tức chết, ngón tay bám trên lưng anh siết chặt, lập tức cảm giác công kích trong thân thể lợi hại hơn. Đinh Hạo nhỏ giọng hút khí cầu anh chậm một chút, đang sáng sớm, ai vừa mở mắt ra liền chịu nổi cái này chứ.

“Bạch Bân anh là đồ lưu manh!”

“Vậy kia là cái gì?” Tay đặt lên trên nơi đó của cậu, giọng nói có chút trêu đùa, cắn lỗ tai Đinh Hạo, trong lúc hai người đang dừng lại liền nói: “Cái này là tiểu lưu manh, đúng không?”

Mặt Đinh Hạo ửng hồng, trừng mắt nhìn, nâng thắt lưng kề sát về phía anh.

Khó khăn chờ đến lúc Bạch bân thư thái, lúc này mới có thể rời giường, dọn dẹp sạch sẽ, nhìn Bạch Bân xoay người lại nằm trở về tiếp tục ngủ, thậm chí còn ngáp, vỗ vỗ đệm bên cạnh: “Hạo Hạo, ngủ cùng anh tiếp đi?”

Bạch Bân ăn uống no đủ tính tình sẽ vô cùng tốt, lúc sau nháo thế nào cũng coi như không có chuyện gì. Đinh Hạo mặc quần áo xong trực tiếp nhảy lên trên người anh, nâng cằm anh nói: “Tốt, em cùng anh, ngủ!” Chữ ‘ngủ’ cuối cùng nhấn thêm trọng âm, cắn cằm xong lại đi gặm mũi anh, hoàn toàn là hành vi trả thù.

Bạch Bân xoa xoa đầu cậu, như là chủ nhân bị mèo tập kích, vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều an ủi cậu: “Được rồi, được rồi, lần trước cắn rách miệng có thể nói là không cẩn thận, lần này cắn mũi ra ngoài không biết nói gì đâu.” Bàn tay vuốt ve sợi tóc mềm mại, cảm giác được ấm áp quen thuộc: “Anh ngủ một lát trước, chút nữa sẽ cùng em.”

Đinh Hạo nghe thanh âm của anh hơi mỏi mệt, ngẩng đầu nhìn xem, quả nhiên đã nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ, liền không quấy rầy nữa, xoay người đứng lên: “Vậy anh ngủ, em ra ngoài tìm Đinh Húc.”

“Hạo Hạo” Người phía sau nghiêng người gọi cậu, nở nụ cười: “Nhớ về ăn cơm sớm một chút.”

______


Lời tác giả:

Đinh Hạo (quàng khăn mặt đi ra): Bạch Bân anh về rồi? Cho anh khăn mặt này, đừng khách khí! (xoay quanh cọ đến cọ đi ~) Quà đâu? Ở chỗ nào?

Bạch Bân (với loại toàn thân tản ra hơi thở ‘cho em đi cho em đi’ này cùng hành vi lấy lòng không chút nào che giấu, vẫn không hề… có sức chống cự): … Này.