Trọng Sinh Chi Tra Thụ

Chương 28: Người gặp người thích

cứ như đi đánh giặc. Thân mình nhỏ bé ngồi thẳng tắp, tất cả bọn nhỏ trong lớp bị ảnh hưởng theo đều đặc biệt nghe lời. Giáo viên vui vẻ, vừa nhập trường đã có một thủ lĩnh như vậy thật tốt, giúp cô bớt đi không ít việc, cũng đặc biệt quý Bạch Lộ, còn cố tình chỉ định bé làm lớp trưởng.

Bạch Lộ từ nhỏ đến lớn luôn tươi cười, lại ăn mặc xinh đẹp, đương nhiên tại lớp học như cá gặp nước, vừa tới đã được giáo viên tuyển chọn đi biểu diễn tiết mục. Bạch Lộ cùng một đám nhóc con mặc váy hoa nhỏ nhảy nhảy hát ca: “Chúng em là vườn hoa tổ quốc, đóa hoa thật rực rỡ trong vườn hoa…”

Hồi đó có lưu hành nhạc thiếu nhi của Tân Cương, một đám cô bé con thắt bím tóc kiểu Tân Cương, nhảy khá đẹp, ít ra cũng học được động tác xoay cổ của vũ đạo Tân Cương, nhưng chỉ được một lúc là bắt đầu hỗn loạn. Toàn bộ nhóm trẻ con đều phải đứng học xoay cổ, một lúc sau lại lắc lắc hông, cảm giác như thiếu chút nữa phải vào bệnh viện cũng nên. Giáo viên thực hiện vô cùng nghiêm túc quy củ, văn bản quy định rõ ràng là tuyệt đối phải có người lớn giám sát việc tập khiêu vũ.

Bạch Lộ múa trên sân khấu xong rồi, chờ dẫn chương trình nói lời cảm ơn và vân vân kết thúc, mới cầm phần thưởng của mình chạy xuống, vừa lao về liền thấy được một người gần như không tưởng. Cô bé con mở to hai mắt chớp chớp: “Mợ?”


Mẹ của Bạch Bân tên là Trương Quyên, một trong những nữ nhân mạnh mẽ tiêu biểu, một thân áo vest nữ, ôm theo đứa nhóc đứng ở hậu trường xem Bạch Lộ diễn, hình như là muốn đến chúc mừng Bạch Lộ: “Lộ Lộ, mới một thời gian không gặp đã thành thiếu nữ rồi, thật giỏi! Lúc nãy mợ ở dưới có xem con biểu diễn, múa đẹp lắm!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Lộ bị phấn hồng che phủ, cũng không nhìn được có đang thẹn thùng hay không, túm túm bím tóc Tân Cương nhỏ của mình, cười hớn hở: “Mợ, mọi người đến rồi ạ? Ông nội và anh cũng đến rồi?”. Ngẩng đầu thấy Bạch Kiệt trong lòng Trương Quyên, kiễng chân nhìn nhìn. Bạch Kiệt cũng đang tò mò cúi xuống xem cô chị tiểu thư.

Trương Quyên đặt Bạch Kiệt xuống dưới. Sức khỏe Bạch Kiệt vốn không tốt, nàng ôm đã thành thói quen, nhưng nghĩ về sau muốn rèn luyện tính độc lập cho Bạch Kiệt, còn cố tình giới thiệu cho nhóc chơi cùng các anh chị: “Bạch Kiệt, đây là chị Bạch Lộ, con còn nhớ không?”

Bạch Kiệt gật gật đầu. Hồi lễ mừng năm mới nhóc đã gặp qua Bạch Lộ, đương nhiên là biết. Vừa rồi ở dưới sân khấu nhóc thấy chị biểu diễn, được tất cả mọi người vỗ tay nồng nhiệt, không khỏi đối chị mình thêm vài phần hảo cảm. Nhóc thấy Bạch Lộ thật lợi hại.

Bạch Lộ nhỏ hơn Bạch Bân hai tuổi, vừa đúng cùng năm với Bạch Kiệt, nhưng nhìn qua có vẻ lớn hơn Bạch Kiệt một chút, cũng khỏe mạnh có sức sống hơn. Bé cẩn thận kéo tay Bạch Kiệt, bắt đầu cảm nhận trách nhiệm của chị gái: “Mợ, sao lần này mợ đem Bạch Kiệt về vậy? Hai người còn đi không?”. Trương Quyên dẫn hai đứa nhỏ ra ngoài, nghe Bạch Lộ hỏi liền nở nụ cười: “Lộ Lộ muốn mợ đi à?”. Bạch Lộ lập tức lắc lắc đầu, bé luyến tiếc Bạch Kiệt. Đứa nhóc này vừa nghe lời lại dễ nhìn, mấu chốt là nhóc còn gọi mình là chị nữa, Bạch Lộ từ trước đến giờ vẫn luôn mong mỏi có một đứa em trai…

Trương Quyên cũng chỉ hỏi đùa một câu, thấy Bạch Lộ sốt ruột liền nói: “Không đi nữa đâu, mợ về làm công ty ở đây. Từ nay Bạch Kiệt sẽ cùng học với con, có được không?”


Bạch Lộ vui vẻ: “Được ạ.”, lại vỗ vỗ bộ ngực nhỏ cam đoan với mợ mình: “Con nhất định sẽ chăm sóc Bạch Kiệt thật tốt, không cho ai bắt nạt em ấy! Mợ, bây giờ con còn là lớp trưởng nhé!” Trương Quyên lại khích lệ Bạch Lộ vài câu, dẫn người ra đến cửa. Mấy người ông Bạch đều đã ở đó chờ, vừa thấy Bạch Lộ đi ra đã cười vui vẻ: “Lộ Lộ, mặt con còn hồng hơn cả mông khỉ kìa!”

Bạch Lộ không ngờ có nhiều người đến vậy, còn tưởng rằng chỉ có ba mẹ mình, ai dè cả ông cùng Bạch bí thư Bạch Bân đều đến, ngay cả Đinh Hạo cũng đứng đó. Cô bé con vô cùng cảm động, rơm rớm nước mắt. Đinh Hạo ở bên kia chọc chọc: “Đừng khóc, đừng khóc, mặt đã hồng như vậy rồi khóc nữa sẽ mất sạch hình tượng đó! Đúng không ạ, ông Bạch?”

Đinh Hạo cùng ông Bạch hợp sức, cùng nhau trêu đùa Bạch Lộ. Bạch Bân xoa xoa tóc Đinh Hạo, cũng cười: “Đừng bắt nạt Bạch Lộ nữa, về sau có khi lại hối hận giờ.”. Đinh Hạo và Bạch Lộ cãi nhau cũng không phải lần một lần hai, không lần nào không bị trả thù, Đinh Hạo nói năng khá đáng ghét, Bạch Lộ luôn xuống tay không lưu tình.

Trương Quyên nghiêng đầu nhìn đứa con lớn nhất của mình cười đến cao hứng, không khỏi tò mò nhìn về phía Đinh Hạo, thấy đứa bé kia mang theo má lúm đồng tiền nhỏ cùng con mình đùa giỡn, nghĩ thầm, có một đứa nhỏ như vậy chơi cùng con mình, thật tốt!

Nàng vẫn luôn áy náy với Bạch Bân. Thân là một người mẹ, lại không thể chăm sóc Bạch Bân lúc con cần mình nhất. Nàng không từ bỏ được sự nghiệp của mình, nhưng cũng không bỏ được Bạch Bân. Còn nhớ rõ hồi trước có một thời gian Bạch Bân không có cả nàng và Bạch bí thư ở bên, ông Bạch hơn nửa đêm gọi qua một cú điện thoại mắng họ té tát. Nói thẳng ra là Bân Bân đang bệnh đến không đứng dậy nổi, cũng không thấy một cuộc gọi nào của ba mẹ. Vẫn là ông nội đúng lúc tới đưa Bân Bân đi bệnh viện. Bạch bí thư đang đi công tác liền suốt đêm gấp gáp trở về, chăm sóc Bạch Bân thật cẩn thận, sau mới gọi điện cho nàng, tuy không nói câu trách cứ nào, nhưng thanh âm vẫn ẩn ẩn bất mãn.


Trương Quyên vẫn luôn nhớ kỹ chuyện này. Nàng rất muốn bồi thường cho Bạch Bân, nhưng hàng năm nàng đều không ở nhà, dùng vật chất đền bù cho cảm tình là vô ích. Rồi về sau tính cách Bạch Bân ngày càng độc lập, nàng muốn chiếu cố cũng không biết làm sao, Bạch Bân luôn đối nàng thản nhiên, tôn kính nhưng lại thêm vài phần xa lạ. Trương Quyên trong lòng khó chịu, khi đó lại vừa có Bạch Kiệt, bởi vì sinh non nên sức khỏe rất kém. Trương Quyên không muốn lặp lại sai lầm, cắn răng đem con nhỏ ra nước ngoài dốc sức gây dựng sự nghiệp.

Nhưng mỗi khi công tác vội vàng nàng cũng không thể ở bên Bạch Kiệt. Bạch Kiệt sẽ ngồi một mình ở văn phòng chơi, không khóc không nháo. Những hôm nàng về muộn, Bạch Kiệt sẽ thành thật ngồi chờ, nhìn thấy cửa phòng mở ra liền nở nụ cười, gọi: “Mẹ…”. Trương Quyên mỗi lần ôm nhóc con cũng nhịn không được nhớ tới Bạch Bân, đứa con lớn nhất đang ngày càng trầm mặc từ nhỏ của mình.

Trương Quyên nhìn Bạch Bân phía trước đang nắm bàn tay nhỏ của Bạch Kiệt, thấy hai huynh đệ hòa thuận, hình ảnh Bạch Bân chăm sóc Bạch Kiệt khiến lòng nàng mềm nhũn, nhịn không được muốn xoa xoa đầu con. Nhưng vừa bước một chân qua, Bạch Bân đã ngẩng lên, hỏi nàng: “Mẹ, có việc gì ạ?”

Bàn tay Trương Quyên do dự một chút, lại buông xuống, cười cười: “Không có gì.” Đứa con trước mắt đã giống người lớn, có thể cùng nàng nói chuyện, làm việc cũng luôn cẩn thận tỉ mỉ không khiến người lo lắng, các phương diện đều rất hoàn hảo. Bạch Bân, đã qua thời kỳ được người lớn xoa vuốt đầu nói lời khích lệ rồi.

Nếu năm đó nàng mang Bạch Bân đi, thì sẽ không thay đổi thành như vậy đúng không? Trương Quyên thở dài, xoa xoa Bạch Kiệt bên người. Nhóc con ngẩng đầu, tươi cười, ôm chân nàng gọi một tiếng ‘mẹ’. Bạch Bân ở bên cạnh nắm tay Bạch Kiệt, cũng ngẩng đầu nhìn nàng. Hốc mắt Trương Quyên có điểm đỏ, Bạch bí thư vỗ vỗ bả vai nàng, nở nụ cười: “Về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.”


Người một nhà ngồi trong phòng ăn nhà Bạch Bân cùng nhau dùng bữa. Ba mẹ Bạch Lộ thấy Bạch Lộ đã mệt mỏi cả ngày, mai lại phải đi học liền xin phép đưa bé về trước. Ông Bạch thì ở lại ngồi chơi trong chốc lát, kiểm tra bài tập của Bạch Bân xong xuôi rồi bớt thời giờ xem Đinh Hạo luyện viết chữ bằng bút lông: “Ai u, Hạo Hạo, chữ viết đẹp hơn hồi trước rồi!”

Đinh Hạo da mặt dày thật sự coi đấy là khích lệ luôn: “Cám ơn nội ạ, chủ yếu là do con, ừm, chăm chỉ tập luyện…”. Bạch Bân ở bên cạnh ‘khụ’ vài tiếng, Đinh Hạo lập tức sửa lời: “Đương nhiên, cố gắng trước mắt vẫn là chưa đủ. Con quyết định năm giờ sáng mai sẽ tiếp tục chăm chỉ học tập thư pháp. Nội, nội xem kế hoạch này có được không?”

Ông Bạch vui vẻ: “Nếu con có thể dậy lúc năm giờ sáng, ta sẽ làm chân gà kho tàu sẵn sàng đem đến tận giường mỗi ngày.” Bạch bí thư nghe xong cũng cười: “Mọi người đều nghe thấy rồi, vậy từ mai chúng ta sẽ giám sát Hạo Hạo, nhé!” Mọi người trong phòng đều nở nụ cười.

Trương Quyên vừa trở về còn chưa quen thuộc với Đinh Hạo lắm, vừa rồi lúc ăn cơm đã muốn hỏi, đứa nhỏ này hình như là bạn học của Bạch Bân, tại sao lại ăn ngủ ở nhà mình. Hơn nữa, nhìn Bạch Bân có vẻ thực thích Đinh Hạo, lúc ăn cơm đều gắp đồ cho cậu bé. Hiện tại nhìn ông Bạch với Đinh Hạo cũng vô cùng thân thiết, tò mò kéo tay dì Ngô hỏi nhỏ: “Đứa bé đó là con nhà ai vậy? Học cùng lớp Bạch Bân đúng không?”

Dì Ngô trả lời Trương Quyên: “Đây là đứa nhỏ con trưởng nhà họ Đinh, tên Đinh Hạo, lần trước Bạch Bân thiếu chút nữa chết đuối chính là cậu ấy cứu ra đấy!” Trương Quyên nghĩ một chút liền nhớ ra: “A, chính là cậu bé đấy à.” Ánh mắt nhìn Đinh Hạo liền thay đổi, có thêm tia cảm kích, xem Đinh Hạo kiểu gì cũng thấy vừa lòng: “Thật là một đứa bé ngoan, lớn lên cũng rất dễ nhìn.”

Dì Ngô lại giải thích với nàng: “Đinh trưởng khoa cùng Bạch bí thư đều bận rộn, mẹ Đinh Hạo hồi trước ở bên ngoài, trong nhà không có ai chăm sóc, liền đem tới làm bạn cùng Bạch Bân, vừa vặn lại học cùng lớp. A, Đinh Hạo nhỏ hơn Bạch Bân hai tuổi, là học nhảy lớp đấy.” Dì Ngô đã chăm sóc một thời gian, vô cùng thích Đinh Hạo “Hai đứa nó rất hợp nhau!”


Trương Quyên ‘ừm’ một tiếng, cảm thấy Đinh Hạo chẳng những dũng cảm, còn thật thông minh; lại nhìn nhìn qua, vừa lúc thấy Bạch Bân cùng Đinh Hạo nói gì đó, Đinh Hạo cười toe lộ ra lúm đồng tiền bên má trái, nhìn thế nào cũng chọc người thích mà.