Trọng Sinh Chi Thú Hồn

Chương 91

Móng vuốt sói thật lớn chậm rãi rời khỏi người La Tố, cự lang thuận thế nhảy qua bên kia, sức nặng trên người chợt giảm đi làm La Tố có thể đứng

dậy, cậu sớm nên nghĩ tới, nam nhân như Tư Lôi Tạp sao có thể không hành động gì.

“Hình lang không thể trao đổi với tôi, đúng không?” La

Tố đỡ tráng, Tư Lôi Tạp cũng thật là, rốt cuộc muốn bảo trì hình lang

ngốc nghếch này tới lúc nào?

“Ngao ô~” Cự lang cúi đầu kêu một

tiếng, giống như anh cũng phát hiện ra sai lầm của mình, da lông màu xám nhanh chóng rút đi, thế vào đó là hình dáng nhân loại.

“Thật xin lỗi.” Tiếng nói trầm thấp nhẹ nhàng vang lên, tuy có chút cứng nhắc, bất quá vẫn tràn ngập thành khẩn.

“Anh tới tìm tôi hẳn không phải chỉ vì những lời này đi?” La Tố dùng lực tin thần phát ra tin tức để nhóm khế ước thú xung quanh an tâm, bởi vì từ

lúc Tư Lôi Tạp khôi phục hình người, bầy sói xung quanh không ngừng phát ra tiếng tru phẫn nộ, thậm chí còn có tiếng răng nanh nghiến ken két.

Sau vài giây trầm mặc ngắn ngủi Tư Lôi Tạp kéo sợi dây chuyền trên cổ, đưa tới trước mặt La Tố: “Cùng nhau… trở về.”

Chiếc nhẫn xuyên trong vòng cổ lấp lánh chói mắt, giờ phút này La Tố cảm thấy ánh sáng này sắp chói mù cả hai mắt mình, La Tố không đưa tay tiếp nhận mà ngẩng đầu, chăm chú nhìn nam nhân vụng về trước mặt thật lâu: “Anh

thật tình nói những lời này sao?”

“…” Tư Lôi Tạp trầm mặc, tuy gương mặt không có nhiều biểu tình nhưng chân mày đã nhíu sâu.

“Trở về đi, anh hẳn biết tôi không có khả năng cùng anh trở về liên minh.”

Tuy đã sớm có đáp án, nhưng một khắc nói ra La Tố vẫn có cảm giác xúc

động, cũng không phải khổ sở, mà là số phận mình có lẽ bất đắc dĩ cùng

cảm thán như vậy.

Không trí trầm mặc quanh quẩn giữa hai người,

La Tố biết mình không có khả năng thuyết phục nam nhân chết não này, vì

thế cậu đi vài bước về phía đàn sói.

“Xem đi.” La Tố chỉ vào sâu trong rừng rậm: “Mấy ngày nay anh ẩn núp trong này, thấy được gì?”

“Khế ước thú.” Tư Lôi Tạp không hiểu vì sao La Tố hỏi anh chuyện này, chính

là anh đã quen trả lời chi tiết những vấn đề La Tố hỏi.

“Còn gì nữa?” La Tố tiếp tục hỏi.

“Thực vui vẻ.” Tư Lôi Tạp trả lời thực ngắn gọn, mấy ngày nay anh lẻn vào Bắc Ngoại Sâm, từ ánh mắt nhóm khế ước thú xung quanh, anh dường như có thể cảm nhận được sự vui sướng phát ra từ sâu trong nội tâm.

“Đây là đáp án, Tư Lôi Tạp.” La Tố nghiêng mặt, đối lưng nói với Tư Lôi Tạp:

“Nếu có nhiều khế ước thú như vậy sẵn lòng dân hiến vui sướng, phẫn nộ,

khoái hoạt cùng cưu thương, thậm chí là cả tương lai cho anh, anh có thể bỏ chúng nó không? Ít nhất tôi không làm được, Tư Lôi Tạp.”

Biểu tình La Tố thực bình tĩnh, bình tĩnh cứ như mình đang kể một câu chuyện nhỏ nhặt nào đó, nhưng con ngươi đen láy bùng cháy ngọn lửa hừng hực

dường như có thể thiêu đốt tất cả, sáng lạn, chói mắt nhưng lại vô cùng

đối lập với gương mặt lạnh lùng băng giá, làm tim người ta đập nhanh

không ngừng.

Tư Lôi Tạp giật mình, phải nói giờ phút này anh

không biết mình nên nói gì, anh biết La Tố thực thích khế ước thú, chính là lúc này anh mới hiểu khế ước thú đối với La Tố không chỉ là bạn, mà

chính là người nhà. Nếu đây là lựa chọn của La Tố, như vậy anh tôn trọng quyết định của em ấy.

Tư Lôi Tạp nắm lấy tay La Tố, trịnh trọng để dây chuyền vào tay cậu, trầm giọng nói: “Tôi… cùng em.”

Này xem như là lần cầu hôn thứ 2 sao? Nhưng lại là tiêu chuẩn cường mua

cường bán của trung khuyển. La Tố nhịn không được hơi nhếch môi, có đôi

khi cậu thực sự bội phục chính mình, đến lúc này rồi mà còn suy nghĩ

miên man.

“Theo giúp tôi làm gì?” La Tố có chút buồn cười hỏi: “Cùng nhau chăm sóc đám khế ước thú này à? Anh có biết làm thế nào không?”

“Tôi sẽ học.” Ánh mắt Tư Lôi Tạp kiên định dị thường, anh không muốn hình

ảnh La Tố biến mất trước mặt mình nữa, anh muốn bồi bên cạnh em ấy. Hai

mươi mấy năm qua, đây là lần đầu tiên anh có tâm tình mãnh liệt muốn bảo hộ một người như vậy.

La Tố nhìn biểu tình kiên quyết của Tư Lôi Tạp, khẻ thở dài: “Còn chưa hiểu sao? Tư Lôi Tạp, nguyên nhân tôi đuổi anh đi.”

Mày Tư Lôi Tạp lại nhíu lại, anh trầm mặc lắc đầu.

“Tựa như đám khế ước thú này đã giao phó tương lai cho tôi, anh cũng có đối

tượng như vậy đúng không?” La Tố xoay người, gió nhẹ thoảng nhiên thổi

bay phần tóc trước trán cậu, lộ ra đôi ngươi đen láy chói mắt như vì

sao: “Nếu anh là một nam nhân ngay cả người nhà, bằng hữu, thậm chí là

quốc gia cũng có thể vứt bỏ, tôi sẽ khinh thường anh, Tư Lôi Tạp.”

Im lặng, im lặng tuyệt đối, con ngươi Tư Lôi Tạp một khắc này đột ngột co

rút, trái tim anh như bị thứ gì đó cấu véo mà nảy lên, anh chưa bao giờ ý thức được tình cảm mình mãnh liệt như thế này, máu như đại hồng thủy

xông thẳng lên não, anh thích La Tố, bởi vì bất luận là lúc nào, bất

luận nơi đâu, ảnh ngược từ đôi mắt kia luôn là một thế giới trắng đen rõ ràng, rất đơn giản…. giống như khế ước thú vậy.

Giờ phút này, Tư Lôi Tạp rốt cuộc hiểu được La Tố, La Tố vĩnh viễn biết được thứ mình

muốn, hơn nữa còn kiên định đến cuối cùng. Có lẽ từ đầu đối với La Tố,

thứ quan trọng nhất chính là khế ước thú, nhận thức này làm anh có chút

mất mác.

Tư Lôi Tạp cúi đầu, sợi tóc đen che khuất ánh mắt anh,

làm người ta không nhìn được biểu tình của anh lúc này, nam nhân giống

như một gốc cổ thụ, trầm mặc mà tịch liêu cắm rễ sâu vào lòng đất.

“Vì cảm thấy địa vị của anh trong lòng tôi còn kém hơn cả khế ước thú nên

thất vọng?” La Tố nhìn sợi dây chuyền bị Tư Lôi Tạp cường ngạnh nhét vào tay, nhẹ giọng nói: “Tư Lôi Tạp, không phải tất cả mọi thứ đều có thể

đem ra so sánh.”

“Ví dụ, nếu có một ngày tôi và gia gia phát triển tới cục diện không chết không ngừng, anh sẽ giúp ai?”

“…”

“Anh không thể trả lời, vì anh không thể so sánh.” La Tố nói ra đáp án:

“Đương nhiên, nếu anh thực sự giúp gia gia, tôi cũng không oán trách, dù sao ông ấy cũng là người nhà của anh, hơn nữa so với những thứ yêu

thích kia, huyết thống lại càng đáng tin cậy hơn.” La Tố thả sợi dây

chuyền xuống mặt đất, thở dài nói: “Vì thế trở về đi, Tư Lôi Tạp, anh

không nên ở đây.”

“Tôi sẽ tìm kiếm.” Lúc này, Tư Lôi Tạp đột nhiên mở miệng.

“Ân?” La Tố ngẩng đầu.

“Tìm kiếm phương pháp có thể bảo hộ người quan trọng nhất của mình.” Tư Lôi

Tạp cứ vậy nhìn chăm chú vào La Tố, con ngươi xám tro kiên quyết như bàn thạch. Giờ phút này Tư Lôi Tạp hệt như một thanh bảo kiếm còn chưa rút

ra khỏi vỏ, tuy sắc bén nhưng hơi thở đã thu liễm, như một cây đại thụ

cổ xưa đáng tin cậy.

“Phốc——” Chẳng lẽ tất cả nam nhân buồn tao

đều chết não như vậy? La Tố nhịn không được cười khẽ, nam nhân cố chấp

đến mức này đúng là làm cậu đau đầu.

La Tố nhặt sợi dây chuyền lên, ném về phía Tư Lôi Tạp: “Vậy tìm đi, trước lúc tìm được đừng trở lại.”

Tư Lôi Tạp giơ tay, vững vàng tiếp được sợi dây chuyền, giống như cam đoan với La Tố, nghiêm túc hứa hẹn: “Tôi sẽ làm được.”

“Vậy chúc anh may mắn.” La Tố đưa lưng về phía Tư Lôi Tạp phất phất tay, bộ dáng như không muốn nhìn thấy Tư Lôi Tạp.

Tư Lôi Tạp siết chặt sợi dây trong tay, con ngươi xám kiên định, anh nhất

định sẽ làm được, bất luận phải tốn 10 năm, 20 năm, anh phải diệt trừ

tất cả những người có dị tâm với Kì Lân, sau đó thay đổi địa vị của khế

ước thú ở Liên Minh, cuối cùng đón La Tố về nhà! Bất quá trước đó…

Tư Lôi Tạp trầm mặc nhìn đám khế ước thú hình lang ở xung quanh, phi

thường trịnh trọng ní: “A Tố… đừng đối xử tốt với con lang khác, bảo

trọng.”

La Tố sợ run một lát, sau đó khóe môi không ngừng nhếch

lên, phải nói nam nhân ghen tuông rất đáng sợ sao? Lúc La Tố xoay người

lại liền nhìn thấy bóng dáng Tư Lôi Tạp đã biến về hình lang chạy đi. Cự lang màu xám thể hình rất cường tráng nhưng trên đường chạy lại ngừng

lại vài lần, cứ như không thể chạy tiếp nữa vậy, nhưng bất luận nó dừng

bao nhiêu lần, đầu cũng không quay lại một lần, có lẽ nó biết nếu nó

quay đầu lại, có thể sẽ không còn quyết tâm rời khỏi nơi này nữa.

Thẳng đến khi bóng dáng cự lang hoàn toàn biến mất trong đám cây cối, La Tố

vẫn còn nhìn về hướng đó, giống như ánh mắt cậu đã sớm xuyên thấu rừng

rậm, tới một nơi mà không ai biết.

“Thu?” Tiểu Hoàng nhảy lên vai La Tố, tuy nó không biết vì sao đại lang lang phải rời đi, bất quá sau

khi đại lang lang đi rồi tâm tình chủ nhân rất tệ.

“Tao không

sao.” La Tố lấy lại tinh thần, cậu xoa xoa đầu Tiểu Hoàng, một lần nữa

đi vào trong bầy sói. Chúng lang thấy La Tố hoàn hồn đều chạy tới bên

người, dùng lực tinh thần gửi tin nói Tư Lôi Tạp đánh thắng Lang Vương

tiền nhiệm Sicily, lừa gạt chúng nó lên làm Lang Vương.

Trấn an

tình tự của đàn lang xong, La Tố đi xem Sicily bị thương, bất quá lúc

nhìn Sicily bị thương đến không đi lại nỗi, đầu sói sưng thủng như đầu

heo thì không thể không cảm thán, tên Tư Lôi Tạp kia, xuống tay cũng quá hung ác đi, nam nhân ghen tỵ quả nhiên đáng sợ.

***

“Tư

Lôi Tạp chuẩn tướng, cậu nói Kì Lân chẳng những không chịu gặp cậu, thậm chí còn phái khế ước thú đuổi giết?” Chủ tịch quốc hội Đạt Nhĩ khó tin

hỏi.

“Tư Lôi Tạp, có thật không?” Ước Sắt Tư ở bên cạnh truy hỏi, sao lại như vậy? Với nhận thức của lão về La Tố, đứa nhỏ này hẳn là rất thích tôn tử lão, vì thế tuyệt đối không có khả năng tuyệt tình như

vậy.

“Đúng vậy.” Tư Lôi Tạp trầm giọng. Nhíu mày, môi mỏng mím

chặt, biểu tình này cùng tác phong nghiêm cẩn làm tất cả quan viên trong phòng hội nghị không nhìn ra chút đùa giỡn nào.

Mọi người đều

chìm vào trầm mặc, Tư Lôi Tạp là quân bài có trọng lượng nhất trong tay

bọn họ, nếu ngay cả Tư Lôi Tạp cũng không được, như vậy chỉ có thể kéo

người nhà và bằng hữu của Kì Lân vào.

Trên đường về nhà, Ước Sắt

Tư luôn chăm chú quan sát biểu tình của tôn tử, lão vẫn không tin được,

lão biết tôn tử mình thích La Tố cỡ nào, vì thế lão rất lo lắng cho tâm

tình của Tư Lôi Tạp lúc này, hơn nữa…

“Tư Lôi Tạp, con có trách

gia gia lúc đó không để con tới cứu nó sớm hơn không?” Ước Sắt Tư rốt

cuộc hỏi ra vấn đề mình lo lắng nhất, lão sợ tôn tử vì chuyện nay mà có

khúc mắc với mình.

“Không có, gia gia.” Cứng nhắc trả lời làm Ước Sắt Tư không thể phán đoán tâm tình của Tư Lôi Tạp.

“Tư Lôi Tạp, con nói thật cho gia gia đi, đứa nhỏ kia thật sự đuổi con ra ngoài?”

Tư Lôi Tạp trầm mặc gật đầu, Ước Sắt Tư nheo mắt, cẩn thận quan sát từng

biểu tình trên mặt Tư Lôi Tạp, ngay cả một chút biến hóa rất nhỏ cũng

không buông tha, nhưng một lát sau, trong lòng Ước Sắt Tư dâng lên cảm

giác vô cùng bất an.

Lão… lão thế nhưng không đọc được tình tự

trong mắt tôn tử! Phải biết Tư Lôi Tạp tuy luôn làm ra bộ mặt như bài tú lơ khơ, nhưng chỉ cần nó run mi một chút, gia gia như lão liền biết nó

đang nghĩ gì! Chính là lúc nãy từ đôi ngươi xám tro kia, lão thế nhưng

không đọc được bất cứ cảm xúc gì… Ở Bắc Ngoại Sâm rốt cuộc đã xảy ra

chuyện gì? Nếu lời tiên đoán kia không sai thì sao lại có kết quả này?

Bởi vì Tư Lôi Tạp bị khế ước thú đuổi giết, nên kế hoạch dựa vào Tư Lôi Tạp khuyên bảo Kì Lân đã thất bại, liên minh chỉ có thể lập kế hoạch mới.

Tổng bộ Hiệp hội Tiên đoán sư, Quỳnh Đồ luôn trầm ổn hiếm có dịp lộ ra giận

dữ: “Lão già, sao dám nói lời tiên đoán sai cho chúng ta?”

“Bị

gọi là lão già đúng là làm người ta khó chịu.” Mộng Bỉ Tư cười khẽ: “Hơn nữa đó không phải là sai, chỉ là ta bị ngoại giới quấy nhiễu.”

Quỳnh Đồ không muốn lãng phí thời gian ở vấn đề này, ông ngồi xuống nói: “Ông cố tình để Kì Lân sau khi thức tỉnh rời bỏ liên minh, vì thế mới nói

sai thời gian cho chúng ta?”

Mộng Bỉ Tư cười mà không nói, ông

ném quả cầu thủy linh lên, sau một trận quang mang chói mắt, bên trong

quả cầu xuất hiện hình ảnh Ôn Tư Đặc nói chuyện với La Tố.

Quỳnh Đồ thấy vậy lập tức đứng bật khỏi ghế: “Người này là…”

“Không sai, là thần tượng đại chúng của liên minh, nhân tài tiên đoán hiếm

thấy.” Quả cầu thủy tinh từ trên không hạ xuống, một lần nữa về tới lòng bàn tay Mộng Bỉ Tư.

“Ý ngươi là?” Quỳnh Đồ nhíu mày.

“Hiệp hội Tiên đoán sư cần sức mạnh của cậu ta, thả ra đi, hơn nữa anh cũng

thấy hình ảnh vừa nãy, không phải sao? Cậu ta là mấu chốt thuyết phục Kì Lân trở lại liên minh.”

Quỳnh Đồ trầm tư một lát, đề phòng nhìn

chăm chú Mộng Bỉ Tư: “Tôi tin tưởng hình ảnh hiện ra trong Thần Chi Cầu, chính là ông thực sự không có mục đích khác sao?”

“Đương nhiên,

nếu liên minh sụp đổ ta có lợi gì đâu?” Mộng Bỉ Tư cười ôn hòa: “Quỳnh

Đồ Tổng đại tướng, xin anh nhớ kĩ, ta là Tiên đoán sư làm bạn với liên

minh vượt qua bao nhiêu cửa ải khó khăn.”

“Tôi đã biết, tôi sẽ ra lệnh phóng thích Ôn Tư Đặc, ông cũng nhớ kĩ chức trách của mình đi.”

Quỳnh Đồ nói xong, đi thẳng đến cửa, hiển nhiên không có tính toán nhiều lời với Mộng Bỉ Tư.

“Không ở thêm với lão già này một chốc sao?” Mộng Bỉ Tư lên tiếng, trong phòng ông phủ đầy vì sao, tuy chỉ là hình

ảnh từ màn hình ánh sáng bất quá cũng giống như thật, phi thường xinh

đẹp.

“Không rảnh.” Quỳnh Đồ rời đi rồi, quả cầu thủy tinh trong

tay Mộng Bỉ Tư lại bay lên giữa không trung, phát ra quang mang chói

mắt, đồng thời trong quả cầu hiện lên hình ảnh một sinh vật thật lớn

ngao du giữa tầng mây, sừng như lộc, trảo như ưng, cả người phủ kín

nghịch lân. Nếu Quỳnh Đồ còn ở nơi này, nhất định sẽ kinh hô ra tiếng,

bời vì sinh vật trong quả cầu thủy tinh chính là hình tượng cự long

truyền thuyết!

Khóe miệng Mộng Bỉ Tư hơi nhếch lên: “Vì thế mới nói anh nên ở cùng ta thêm một lát, thực sự đáng tiếc.”

Vài ngày sau, Bắc Ngoại Sâm nghênh đón một vị khách mới, La Tố nhìn tin tức khế ước thú truyền tới, hơi nhíu mày, vì sao Pháp Phi Tư lại đến đây?