Trọng Sinh Chi Thú Hồn

Chương 51

Ngay lúc Hải Nhân Tư cùng Milan xấu hổ muốn chết, không biết nên chui vào

đâu thì La Tố ho nhẹ hai tiếng nói: “Có muốn ra ngoài trước không?”

“Sao vậy?” Ôn Tư Đặc không hề có biểu tình tức giận, điều này làm La Tố cùng bọn Hải Nhân Tư có chút kinh ngạc.

“Anh không ngại?” La Tố lúc này cũng đã bình tĩnh trở lại.

“Nếu để ý tôi sẽ không tham gia những bộ phim như vậy.” Ôn Tư Đặc xoa nhẹ

nốt ruồi bên khóe mắt: “Nói ra thì…. tôi cũng chưa từng xem lại phim

mình đóng.”

“…….” La Tố không biết phải nói gì, Ôn Tư Đặc gần đây rất khác thường, có lẽ cậu nên dành chút thời gian hỏi thăm Khuê Đế?

“Cái kia…… Ôn Tư Đặc đại nhân, thật xin lỗi, chúng ta không ngờ…….” Bọn Hải

Nhân Tư lúc này cũng mở miệng, sớm muộn gì cũng chết nên cứ làm liều cho rồi.

“Không sao, không cần để ý.” Ôn Tư Đặc mỉm cười với bọn Hải Nhân Tư, tuy Ôn Tư Đặc không trách cứ nhưng chính vì vậy, ngược lại

càng làm bọn Hải Nhân Tư cảm thấy áy náy hơn, ngay lúc Hải Nhân Tư định

mở miệng tiếp tục xin lỗi thì La Tố quay qua lắc đầu.

Hải Nhân Tư cùng Milan đều ngây ngẩn, bất quá bọn họ đã quen nghe theo ý kiến của La Tố, vì thế lập tức im lặng.

Bởi vì phim bị giới hạn nên nội dung cũng không đủ, bị cắt ngắn đi một

chút, vì thế một giờ sau phim đã hết, năm người rời khỏi rạp.

“Ôn…… Ôn Tư Đặc đại nhân, anh còn muốn đi đâu không?” Bởi vì chuyện xấu hổ

trong rạp nên bọn Hải Nhân Tư đều có chút ấp a ấp úng.

“Ha hả.”

Ôn Tư Đặc nhìn biểu tình vô cùng khẩn trương của bọn Hải Nhân Tư, cười

nhẹ: “Tôi nói rồi, mọi người không cần để ý chuyện lúc nãy, cũng muộn

rồi mọi người mau về nghỉ ngơi đi.”

“Ôn Tư Đặc đại nhân……..” Bọn

Hải Nhân Tư có chút do dự, nếu là bình thường bọn họ nhất định sẽ lập

tức cáo từ, nhưng vừa phạm phải sai lầm nên muốn làm gì đó để bù đắp

lại.

La Tố cũng nhìn ra ý tứ của bọn Hải Nhân Tư, vì thế cậu mở miệng: “Nếu vậy, chúng tôi đi trước.”

“A Tố!” Hải Nhân Tư không ngờ La Tố lại quyết định như vậy, vì thế cậu hô nhỏ.

“Đi thôi.” La Tố dẫn đầu rời đi, Hải Nhân Tư cùng bọn Milan nhìn thoáng qua Ôn Tư Đặc đang phất tay, lại thoáng nhìn La Tố, cuối cùng vẫn theo La

Tố rời đi.

“Chúng ta bỏ Ôn Tư Đặc đại nhân như vậy thật sự không sao chứ?” Trên đường, Hải Nhân Tư lại bắt đầu cào tóc.

“Anh ta cần yên lặng một chút.” La Tố nói ra lí do của mình.

“Hóa ra là vậy nên cậu mới bảo tụi mình đi sao? Không hổ là A Tố!” Hải Nhân

Tư cùng bọn Milan lúc này mới hiểu được dụng ý của La Tố.

“Bất

quá cũng làm người ta thực lo lắng a, không bằng bạn thân, cậu thế bọn

mình quay lại xem thử đi?” Hải Nhân Tư nói ra ý nghĩ của mình.

“Đúng vậy, tuy Ôn Tư Đặc đại nhân nói không cần, nhưng thực sự thì anh ấy rất để ý thì sao.” Milan cũng phụ họa.

“……” La Tố dừng bước, quả thực cậu cũng muốn nói chuyện riêng với Ôn Tư Đặc.

“Thế nào? Bạn thân?” Hải Nhân Tư cùng bọn Milan hỏi dồn.

“Tôi biết rồi, các cậu quay về kí túc xá nghỉ ngơi đi.”

“Úc! Quá tuyệt vời! Mình biết bạn thân cậu nhất định sẽ hỗ trợ mà!” Hải Nhân Tư cùng bọn Milan đều hoan hô.

La Tố không nhiều lời với bọn họ nữa, cậu quay đầu chạy về phía rạp chiếu

phim, bởi vì mới đi không bao lâu nên cậu nhanh chóng tìm được chỗ lúc

nãy chia tay với Ôn Tư Đặc.

“Sao lại quay lại?” Ôn Tư Đặc đang

đứng trước máy bán đồ uống bên ngoài rạp, anh nhìn thấy La Tố thì tiếp

tục nhấn nút trên màn hình, sau đó cúi người lấy hai lon thức uống.

“Nước chanh được chứ?” Ôn Tư Đặc ném một lon về phía La Tố, La Tố đưa tay vững vàng tiếp được.

“Có vài chuyện muốn hỏi anh.”

“Về bộ phim lúc nãy thì đừng nhắc, nếu là chuyện tiên đoán thì tôi rất vui

được giải……” Ôn Tư Đặc còn chưa nói xong, từ chỗ cách bọn họ không xa

phát ra một tiếng nổ mạnh.

Khói mù lan tràn trong không khí, nhóm học trò hét lớn: “Sao lại thế này? Cái gì nổ vậy?”

“Là Tu Lôi! Thao Thiết Tu Lôi! Cậu ta trốn ra khỏi phòng tạm giam!”

“Sao lại như vậy? Không phải có người của quân bộ trông coi sao?”

Tuy phần lớn học trò đều có khả năng tự bảo vệ mình, nhưng bọn họ không có

hứng giao đấu với Thao Thiết a, công tác bắt Thao Thiết giao cho quân bộ là được, vì thế đám học trò nhanh chóng tản đi.

“Chúng ta rời

khỏi đây trước đi.” La Tố phán đoán giống phần lớn học trò, bên người

cậu bây giờ chỉ có huyễn nhãn thú, Tiểu Hoàng cùng phong hồ đều để ở kí

túc xá, huyễn nhãn thú có thể ẩn thân nên người xung quanh mới không

nhìn thấy.

Ôn Tư Đặc kinh ngạc nhìn nơi phát sinh tiếng nổ, thì thào: “Có lẽ…. đây là vận mệnh.”

La Tố không tìm hiểu ý tứ Ôn Tư Đặc, đối với cậu mà nói chuyện quan trọng

nhất bây giờ là rời khỏi nơi này: “Đừng ngẩn người, chạy mau!”

La Tố túm tay Ôn Tư Đặc, sau đó nhanh chóng chạy về hướng kí túc xá gần

nhất, trong khu kí túc xá không những có đầy đủ thiết bị bảo an, còn có

không ít nhân viên quân bộ phái xuống, có thể nói nó là nơi an toàn nhất phụ cận.

Ôn Tư Đặc lúc này cũng lấy lại tinh thần, anh vừa chạy

vừa cúi đầu nhìn cánh tay mình đang bị La Tố túm chặt, sau đó anh cười

khẽ: “Không cần kéo, như vậy ảnh hưởng tốc độ, tôi có thể đuổi kịp cậu.”

“…….” La Tố tuy không hoàn toàn tin tưởng, nhưng cậu vẫn thả lỏng tay. Tốc độ của La Tố rất nhanh, dù sao mỗi ngày cậu đều tập luyện, nhưng ngoài dự

kiến của La Tố, tốc độ của Ôn Tư Đặc không chậm chút nào, rõ ràng nhìn

qua hệt như một ngôi sao yếu ớt nhưng lại vững vàng theo kịp bước chân

cậu.

“Tốc độ không tồi.” La Tố rất ít khi khích lệ người khác, bất quá Ôn Tư Đặc quả thực làm cậu kinh ngạc.

“Cám ơn.” Ôn Tư Đặc nhếch môi.

Tiếng gió rít bên tai, cảm giác chạy đua với thời gian thế này làm La Tố có

chút nhiệt huyết sôi trào, mặc dù cảnh tượng chiến đấu với tang thi ở

thời tận thế cũng không phải chuyện khoái trá, nhưng không thể phủ nhận, mỗi trận chiến đều châm nóng máu huyết trong người, làm cậu kích thích

tới vô tận, nhất là lúc chiến thắng, cảm giác đó lại phóng đại vô hạn.

Có câu nói không sai, đàn ông trời sinh là sinh vật thích theo đuổi

những chuyện kích thích.

‘Oanh’ lại là một tiếng nổ mạnh, lần này phạm vi lại gần bọn La Tố hơn, vụn vỡ cơ hồ xẹt qua bên người, chung

quanh có không ít học trò bị tạc thương.

La Tố hơi nhíu mi, không xong, cuộc chiến dường như đang nhanh chóng dời về phía này, tuy tốc độ của cậu và Ôn Tư Đặc rất nhanh nhưng dù sao cũng là hình thái nhân

loại, căn bản không thể so với hình thú.

“Nơi này.” Ôn Tư Đặc kéo La Tố vòng qua hướng khác, tuy đường này tới đích lâu hơn một chút,

nhưng theo sự dẫn dắt của Ôn Tư Đặc, bọn họ lại một lần nữa thoát khỏi

bom tạc.

“Anh tiên đoán?” La Tố nhướng mi.

“Thế nào? Rất

đáng kinh ngạc à?” Sắc mặt Ôn Tư Đặc có chút tái nhợt, tựa hồ vừa di

chuyển vừa sử dụng năng lực làm anh rất tốn sức.

La Tố không quấy rối Ôn Tư Đặc nữa, bởi vì người tiên tri không thể nhìn thấy chuyện có

liên quan tới mình, vì thế Ôn Tư Đặc thấy được rất có khả năng nhìn

thông qua nhóm học trò xung quanh, mà bọn họ lại còn không ngừng di

động, có nghĩa Ôn Tư Đặc phải không ngừng đổi đối tượng tiên tri, cho dù La Tố không phải học trò khoa tiên tri, cậu cũng biết làm vậy khó cỡ

nào.

“Hình như tôi đã tới cực hạn rồi.” Cho dù trong thời điểm này, Ôn Tư Đặc vẫn mỉm cười, cảm giác như anh nhìn thấu mọi thứ.

“Tìm một nơi an toàn trốn trước đã.” Thể lực La Tố cũng sắp cạn kiệt, nơi

này khá gần ký túc xá, cậu mới dùng lực tinh thần kết nối với phong hồ, ở đây hẳn phong hồ có thể lập tức chạy tới, như vậy cậu và Ôn Tư Đặc có

thể nhanh chóng rút lui.

Huyễn nhãn thú hiện giờ không có công

dụng, bởi vì cậu không biết mục tiêu công kích của đối phương, tiếng nổ ở phụ cận có thể là âm hưởng của trận đấu, vì thế tác dụng của huyễn nhãn thú rất nhỏ.

“Không chạy tiếp à?” Ôn Tư Đặc có chút khó hiểu, bất quá anh vẫn làm theo ý La Tố, tiên đoán tìm ra một nơi khá an toàn.

Hai người vội chạy tới nơi tiên đoán, Ôn Tư Đặc há miệng thở hổn hển, anh

ngồi bệch xuống đất, có chút buồn cười nhếch khóe miệng: “Xem ra vận khí của chúng ta hôm nay không tồi thật.”

“Này xem là chế giễu đi?” La Tố đưa tay quệt mồ hôi trán.

“Có lẽ đi, sao lại dừng lại ở đây?” Ôn Tư Đặc có chút tò mò hỏi.

“Có người tới đón.” La Tố trả lời ngắn gọn, cậu cố gắng giữ lại thể lực, tránh phát sinh tình huống khác.

“Ân?” Ôn Tư Đặc xoa nhẹ nốt ruồi: “Có người tới đón chúng ta à?”

Ngay lúc Ôn Tư Đặc tò mò không biết người La Tố nói là ai, đỉnh đầu bọn họ

đột nhiên xuất hiện một bóng đen cực lớn, tốc độ cũng rất nhanh đáp

xuống.

La Tố cùng Ôn Tư Đặc phản ứng rất nhanh, lập tức ngồi dậy

hơn nữa chạy theo hai hướng bất đồng, bất quá chạy không bao lâu thì

phát hiện…. bóng đen này kì thật là người quen.

“Tư Lôi Tạp?” La

Tố cùng Ôn Tư Đặc phát ra tiếng kinh hô đồng dạng, cự lang không thể nói chuyện nên nó vội vàng ngậm lấy La Tố cùng Ôn Tư Đặc, sau đó hất bọn họ lên lưng mình rồi thả người nhảy tới, ly khai nơi này, mà ngay lúc này

vị trí cự lang vừa đáp xuống lúc nãy nổ mạnh một cú.

Cự lang thừa dịp thời gian xảy ra vụ nổ, nó đưa La Tố cùng Ôn Tư Đặc tới một vị trí

khá an toàn, nó không thể mang theo La Tố trong khi chiến đấu, bởi vì

rất nguy hiểm, nó không muốn La Tố bị thương.

Cự lang trước khi

quay về chiến trường, nó dùng đôi ngươi xám tro nhìn La Tố thật sâu, tuy chỉ lướt qua nhưng La Tố vẫn phát hiện cự lang đang nhíu mày rất sâu,

xem ra nó muốn bọn họ nhanh chóng rời khỏi nơi này. Bất quá đây là lần

đầu tiên cậu cảm nhận được khí thế mãnh liệt như vậy phát ra từ cự lang, bất luận là sát khí hay ý chí chiến đấu.

“Quả nhiên lợi hại,

không hổ là con át chủ bài do quân bộ đào tạo, làm ta ngày càng hưng

phấn.” Trận nổ qua đi, Tu Lôi xuất hiện trước mắt La Tố cùng Ôn Tư Đặc,

tuy bộ dáng có chút chật vật bất quá gương mặt Tu Lôi vẫn vô cùng cao

ngạo cùng điên cuồng.

Tư Lôi Tạp kịch chiến với Tu Lôi, nhìn

thoáng qua thì Tu Lôi có vẻ hơi yếu thế, bởi vì mỗi lần di động dưới dấu chân cậu ta lưu lại vệt máu, có thể trên người đã bị thương không nhẹ,

nhưng đáng sợ là cho dù như vậy động tác của Tu Lôi vẫn không chậm chạp

tý nào, vẫn vô cùng điên cuồng. Mặc khác, Tu Lôi cũng không biến thành

hình thú, cứ một mực giữ hình người đánh giá Tư Lôi Tạp.

Bên kia, Ôn Tư Đặc nhỏ giọng nói với La Tố: “Cậu nói người tới đón chúng ta là Tư Lôi Tạp à?”

“Không phải…….” La Tố dùng lực tinh thần cảm nhận xung quanh, phong hồ đã ở

ngay phụ cận, cậu để phong hồ từ một hướng không làm bọn Tu Lôi chú ý

chạy tới đây.

Trừ bỏ chỉ huy phong hồ, La Tố còn dùng lực tinh

thần thao tác huyễn nhãn thú, vừa nãy không thể sử dụng vì không biết

thế cục thế nào, bây giờ cậu lại có thể sử dụng nó để hỗ trợ Tư Lôi Tạp

chiến đấu, chỉ cần không tới gần phạm vi chiến đấu cậu và Ôn Tư Đặc sẽ

an toàn, bời vì Tư Lôi Tạp vừa chiến đấu vừa bảo vệ phía này, bất quá

cũng vì thế mà đối phương bắt đầu chú ý.

Phong hồ phía sau đã

chạy tới, Ôn Tư Đặc nhìn phong hồ cả người trắng như tuyết, sợ run một

lát: “Tôi nên nói không hổ là học trò của hệ dưỡng khế ước thú sao?”

“Rời khỏi đây trước đã.” La Tố đỡ Ôn Tư Đặc lên lưng phong hồ, sau đó cậu

cũng leo lên, bọn họ ở lại đây chỉ gây thêm phiền toái cho Tư Lôi Tạp mà thôi, bọn họ ở lại Tư Lôi Tạp sẽ không chuyên tâm, vì thế việc cấp bách nhất bây giờ là rời đi.

Bất quá trước lúc đi, La Tố để huyễn

nhãn thú lưu một con mắt kép ở chiến trường, như vậy cậu có thể thông

qua nó mà quan sát trận chiến, còn có thể giữ một khoảng cách an toàn

trợ giúp Tư Lôi Tạp.

Làm xong hết thảy, La Tố mới lệnh cho phong

hồ rời đi, vì mau chóng rút lui nên La Tố để phong hồ sử dụng năng lực

gia tốc, từ xa xa nhìn lại chỉ thấy một bóng trắng lóe lên mà thôi.

“Xem ra anh đang che dấu thứ gì đó rất thú vị.” Bởi vì đang chiến đấu nên

cảm quan phóng đại lên gấp mấy lần, vì thế Tu Lôi tự nhiên chú ý tới

bóng trắng lúc bọn La Tố rời đi, cậu ta ném hắc cầu công kích về phía La Tố, bất quá lại bị cự lang cản lại toàn bộ.

“Quả nhiên là thế.”

Đôi mắt đỏ như máu của Tu Lôi trở nên thâm hơn, bất quá lúc cậu ta chuẩn bị công kích thì phát hiện nơi đó đã sớm không còn bóng người.

“Ha hả, trốn thực mau.” Tu Lôi nói tới đây thì kéo giãn khoảng cách với cự

lang: “Chúng ta làm gì phải tiếp tục trò chơi nhàm chán này? Anh và ta

đều không thể sử dụng sức mạnh chân chính, có chơi tiếp cũng không có ý

nghĩa, không bằng ngồi xuống hảo hảo nói chuyện, thế nào?”

Đúng

lúc này những người khác của quân bộ cũng lục tục chạy tới, Tu Lôi thấy

thế lại càng làm sâu thêm nụ cười bên môi: “Các vị quân bộ, cấp trên của liên minh, ta biết các vị đã tìm được Kì Lân, rõ ràng là tin tức do ta

báo nhưng các vị lại không cho ta gặp Kì Lân, đây không phải rất tàn

nhẫn sao?”

“Tạp Kì Ân? Chính là tên của Kì Lân đi? Để ta gặp nó!

Nếu không ta sẽ tự mình lục soát từng khu.” Tu Lôi đút tay vào túi tiền, giọng điệu của cậu ta tuy ôn hòa nhưng đôi mắt lại tràn ngập sát khí.

“Thao Thiết, cậu hẳn cũng biết lí do chúng tôi không để cậu gặp Kì Lân, Kì

Lân bây giờ vẫn chưa thức tỉnh, cậu…….” Lời của sĩ quan còn chưa nói hết đã bị Tu Lôi đánh gãy: “Hừ, ta không muốn nghe những lời vô nghĩa này,

các ngươi chỉ cần nói là được hay không mà thôi!”

“Cậu!” Tu Lôi

quá kiêu ngạo làm nhóm sĩ quan liên minh phát hỏa, Tư Lôi Tạp vì không

thể nói chuyện nên anh bảo trì trầm mặc, bất quá cự lang vẫn luôn đề

phòng Tu Lôi.

“Nếu các ngươi đã muốn tiếp tục, vậy thì ta chìu.”

Tu Lôi mở miệng, nụ cười trên gương mặt có phần nguy hiểm: “Bất quá ta

nói trước, nếu ta vì không tìm được Kì Lân mà tức giận, có lẽ sẽ biến

thành Thao Thiết đi bạo phát cũng không biết chừng, lúc đó đừng nói

trường học này, ngay cả thành phố này ta cũng không dám đảm bảo, chúng

ta có cần đánh cuộc không?”

“Thao Thiết, cậu đừng quá đáng! Chúng ta đã nói Kì Lân vẫn chưa thức tỉnh, nếu cậu giết chết Kì Lân vẫn chưa

thức tỉnh thì cả đời này cậu cũng không gặp được Kì Lân chân chính đâu.”

“Không, sẽ không.” Ánh mắt Tu Lôi hiện ra sắc thái điên cuồng: “Bởi vì chỉ có

ta mới biết, Kì Lân không phải một tên dễ chết như vậy, chỉ trong thời

điểm chỉ mành treo chuông cậu ta mới chịu thức tỉnh.”

“Như vậy

không phải quá tốt sao? Ta thay các người buộc cậu ta thức tỉnh, các

ngươi phải cám ơn ta mới đúng.” Tu Lôi điên cuồng làm mọi người đau đầu, ngay lúc này một tiếng nói trầm thấp cứng nhắc vang lên.

“Để cậu ta gặp Tạp Kì Ân.” Tư Lôi Tạp lúc này đã khôi phục hình người, gương

mặc trầm mặc ít lời, hơi thở lãnh khốc cùng lời nói ngắn gọn dứt khoát

làm tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người anh.

“Tư Lôi Tạp chuẩn tướng, đừng nói đùa, cho dù anh là cháu của đại tướng cũng…..”

“Vậy xin chỉ thị của đại tướng.” Tư Lôi Tạp đáp.

“Lỡ như Thao Thiết gây ra bất lợi cho Kì Lân……?” Đám sĩ quan vẫn có chút lo lắng.

“Tôi sẽ bảo vệ Kì Lân.” Tư Lôi Tạp dùng đôi bụi mâu lạnh lùng quét qua mọi người một lượt.

“Này……” Tất cả mọi người đều xoay mặt nhìn nhau.

Cuối cùng mọi người vẫn tiếp nhận ý kiến của Tư Lôi Tạp, quân bộ cử người đi xin chỉ thị đại tướng, còn bọn sĩ quan chính phủ thì xin ý kiến từ

thượng cấp, cuối cùng quân bộ cùng bộ chính trị có quyết định giống

nhau, tha vì để Thao Thiết bạo phát hủy cả thành phố, bọn họ tình nguyện để Thao Thiết gặp Kì Lân trong sự giám sát của bọn họ, có Tư Lôi Tạp ở

đó, Thao Thiết không có khả năng giết chết Kì Lân, đây cũng là biện pháp ít tổn thất nhất hiện giờ.

“Thật không ngờ trong đám các ngươi

vẫn còn người sáng suốt, thật làm người ta ngoài ý muốn.” Tu Lôi khẽ

liếm vết thương trên mu bàn tay, đôi ngươi đỏ như máu vẫn chăm chú nhìn

nam nhân vừa chiến đấu với mình khi nãy.

Tư Lôi Tạp không để ý

tới Tu Lôi mà lâm vào trầm mặc, anh đang tự hỏi La Tố có bị thương hay

không……. có lẽ sau khi sự việc kết thúc, anh có thể dùng lí do thăm bệnh để tìm cậu.

***

La Tố cùng Ôn Tư Đặc lúc này đã thuận lợi về khu kí túc xá, bởi vì La Tố liên tục dùng thần lực kết nối với huyễn nhãn thú nên cậu có thể nhìn thấy hết thảy mọi việc vừa phát sinh, biết sự tình đã được giải quyết cậu liền cắt đứt liên kết, kế tiếp chỉ cần

huyễn nhãn thú thu hồi mắt kép là được.

“Bạn thân, hai người

không sao chứ?” Bọn Hải Nhân Tư vừa về đã nghe thấy tin khu vực rạp

chiếu phim xảy ra chuyện, vì thế vội vàng chạy lại đây.

“Không sao.” La Tố xoa xoa đầu phong hồ, lần này ít nhiều cũng nhờ nó.

“Ôn Tư Đặc đại nhân thì sao?”

“Không cần lo lắng, không phải tôi còn rất khỏe sao?” Ôn Tư Đặc mỉm cười với bọn Hải Nhân Tư.

“A, cái mặt dây chuyền này…….?” Milan nhặt lên sợi dây chuyền rớt trên mặt

đất, lúc cậu đang định lên tiếng hỏi thì bị Ôn Tư Đặc vội vàng giật qua.

La Tố cùng mọi người đều nhìn qua, Ôn Tư Đặc lúc này cũng nhận ra mình

luống cuống, anh cười cười nói: “Thật có lỗi, vì thứ này rất quan

trọng.”

“Hóa ra là vậy.” Hải Nhân Tư cùng bọn Milan đều là sinh vật đơn bào, vì thế không hỏi thêm gì, chỉ có La Tố ít nhiều có để ý.

“Đúng rồi, lời tiên tri anh thấy lần trước chính là chuyện hôm nay sao?” La

Tố mở miệng hỏi, hôm nay cậu cùng Ôn Tư Đặc quả thực bị quấn vào phong

ba giữa Kì Lân và Thao Thiết.

“Không biết, có lẽ đi.” Ôn Tư Đặc

siết mặt dây chuyền trong tay, anh tựa hồ có chút không yên lòng, La Tố

cũng phát hiện điểm này nên cậu không hỏi tiếp nữa.

Bởi vì La Tố

cùng Ôn Tư Đặc không bị thương tích gì nên cả bọn tạm biệt, trở về kí

túc xá xong, La Tố đầu tiên vọt vào phòng tắm rửa, sau đó theo lệ thường bắt đầu uy thực cho bọn Tiểu Hoàng.

Uy thực xong, La Tố kiểm tra tin nhắn một chút, Tư Lôi Tạp sớm đã gửi thư hỏi xem cậu có bị thương

hay không, ngay lúc cậu gửi thư trả lời xong, chuẩn bị nghỉ ngơi thì màn hình ánh sáng chợt nhảy lên.

“Bây giờ có rãnh không? Mau tới chỗ tôi một chút!” Bên kia màn hình ánh sáng là hình ảnh của Uy Nặc, vẻ mặt có chút lo lắng.

“Sao vậy?” Từ sau khi vòng loại kết thúc, La Tố chưa từng liên lạc với Uy Nặc, đột nhiên bị lão sư tìm, La Tố có chút nghi hoặc.

“Không có thời gian giải thích rõ, chính là bọn chính phủ khốn khiếp! Cư nhiên tin lời ma quỷ của Thao Thiết! Tóm lại là khế ước thú trong rừng nhân

tạo bạo động! Trò mau tới đây đi!” Uy Nặc nói xong liền ngắt đứt cuộc

nói chuyện, hiển nhiên tình huống bên kia đã hỏng bét.

Khế ước

thú bạo động? La Tố biết lí do Uy Nặc tìm mình, bởi vì cậu có thể cảm

nhận tình tự của khế ước thú, bất quá…… khế ước thú từ khu 60 trở xuống

của rừng nhân tạo đã được cậu câu thông, sao tự nhiên lại bạo động? Hơn

nữa cậu còn lưu lại Đại Ngốc và huyễn nhãn thú ở đó, nếu có phát sinh dị thường cậu phải biết đầu tiên mới đúng.

Tuy trong lòng tràn ngập nghi hoặc nhưng sự tình liên quan tới nhiều khế ước thú như vậy, La Tố

vẫn lập tức xuất phát, cậu mang theo thùng dụng cụ cùng bọn Tiểu Hoàng.

“Lại phải làm phiền mày rồi, phong hồ.” La Tố xoa xoa đầu phong hồ sau đó

leo lên lưng nó, thông qua lực tinh thần kết nối, phong hồ nhanh chóng

xác định mục tiêu rồi phóng như điên.