Sáng sớm hôm sau lúc La Tố ra ngoài, nhóm Hải Nhân Tư vẫn chưa trở lại, có
thể là bọn họ trực tiếp tới lớp luôn, vì thế không quay lại kí túc xá.
Chương trình học ban ngày khá thuận lợi, Uy Nặc mang La Tố cùng Tạp Kì Ân tới
khu vực 31-32, vì La Tố đã sớm đi qua nên nhóm khế ước thú rất thân cận
cậu, may mà Uy Nặc cùng Tạp Kì Ân không hề nghi ngờ, Uy Nặc biết La Tố
có khả năng liên kết tinh thần, mà Tạp Kì Ân thì thấy nhưng không phản
ứng gì.
Lúc nghỉ trưa, La Tố xin Uy Nặc cấp quyền hạn tiến vào
rừng rậm nhân tạo, hiện tại quyền hạn của cậu đã tới khu 40, bất quá khế ước thú từ khu 40 trở xuống tất cả đều đã cảm ứng qua, nên hiện giờ mục tiêu của cậu là nhóm khế ước thú khu 41-60.
“Xem ra trò cũng
không bỏ phí những ngày nghỉ lễ a.” Uy Nặc khẽ đẩy gọng kính, không cự
tuyệt đơn xin phép của La Tố, bởi vì theo thiết bị giám xét, anh thấy La Tố đã xâm nhập hết khu 40 trong kì nghỉ.
“Thầy có thể nâng quyền hạn của trò lên tới 80, nhưng cao hơn nữa phải được chính phủ cấp phép, bất quá nếu trò có thể một mình vượt qua khu 80, thầy tin bên chính phủ rất vui vẻ cập quyền hạn cao cấp cho trò.” Lời nói của Uy Nặc làm La Tố có chút kinh ngạc, cậu tưởng Uy Nặc cao lắm là giúp cập tăng lên khu 60 thôi, không ngờ đối phương lại tăng hẳn tới 80, bất quá điều này đối
với cậu rất có lợi, vì thế cậu cũng không khách sáo từ chối làm gì.
Thao tác cấp quyền hạn trong phòng thí nghiệm được máy tính trung ương xử
lý, phải chờ một thời gian mới được phê duyệt, vì thế buổi chiều La Tố
vẫn theo Uy Nặc tiếp tục chương trình học, mãi tới khi tan học, La Tố
mới nhận được tin báo quyền hạn đã được nâng cao.
Sau khi tan
học, La Tố cũng không vội vàng rời khỏi phòng thí nghiệm mà một lần nữa
tiến vào rừng nhân tạo, La Tố biết Uy Nặc nhất định sẽ quan sát hành
động của cậu, vì thế cậu không hề dấu diếm, cậu dùng huyễn nhãn thú chế
tạo ảo ảnh cậu đang tiến vào khu 41, nội dung chỉ đơn giản là chào hỏi
số khế ước thú khu này mà thôi.
Khu 42-45 La Tố đương nhiên cũng
tiến vào, bất quá 4 khu này La Tố để huyễn nhãn thú tạo ra ảo ảnh cậu
không tiến vào, sức chiến đấu của khế ước thú khu 41-45 cũng không sai,
nhất là khu 45, La Tố thấy một loại khế ước thú cực giống pokemon, là
miêu miêu, chỉ tiếc đàn miêu miêu này không có Miêu Vương, trừ bỏ phát
ra âm thanh meo meo cũng không còn điểm nào giống pokemon.
Miêu
miêu ở đây được gọi là Miêu Miêu thú, là một loại khế ước thú công thủ
nhất thể, lực công kích của miêu miêu thú không mạnh nhưng tốc độ cực
nhanh, chuyên tạo ra những hiệu quả bất ngờ, mặc khác lực phòng ngự của
miêu miêu thú rất cao, vì thế trong các loại khế ước thú từ khu 50 trở
xuống nó là loại khó đối phó nhất. Nếu miêu miêu thú hợp thể với khế
thú, tất cả năng lực lại còn tăng lên gấp đôi, vì thế loại khế ước thú
này rất được nhóm khế thú hoan nghênh.
La Tố vì cố rút ngắn thời
gian nên không ở chung với nhóm miêu miêu thú lâu lắm, hiện tại lực tinh thần của cậu đã tăng khá nhiều, khế ước thú dưới khu 20 tuy năng lực
không mạnh nhưng số lượng rất lớn, mà lực tinh thần của cầu chỉ có thể
dựa vào số lượng khế ước phú phản hồi mà tăng lên, nói đơn giản chính là liên kết với càng nhiều khế ước thú thì lực tinh thần của cậu càng
mạnh, do đó số lượng khế ước thú có thể liên kết lại càng nhiều hơn.
Thời mạt thế tuy cậu có sức mạnh này nhưng không thể sử dụng tốt, bởi vì cậu không thể liên kết với sinh vật cùng loại như mình, vì thế nhân loại bị loại trừ, tiếp đó những sinh vật không có suy nghĩ cùng linh hồn cũng
không được, vì thế nhóm tang thi với số lượng khổng lồ cũng bị loại,
trong thời kì mạt thế, sinh vật còn sống sót ít tới đáng thương, vì thế
lúc này ở bên cạnh cậu chỉ còn số động vật ở phòng khám.
Số lượng không thể tăng lên, như vậy chỉ có thể tăng chất lượng, vì thế nhóm
sủng vật từng là những chú mèo, chú cún đáng yêu đều trở thành sinh hóa
thú, mỗi con đều có thể một mình chiến đấu với hơn mười con tang thi
đáng sợ, cũng vì thế mà năng lực sở trường của La Tố không được phát huy hoàn toàn, chỉ có thể tiến hóa.
Khu vực 45 có một loại khế ước
thú tên là hỏa hầu, bộ dáng giống khỉ, bất quá miệng lại có thể phun
hỏa, đây mới là mục tiêu của La Tố, nhờ có huyễn nhãn thú chế tạo ảo
giác, La Tố bắt đầu tiến hành thăng cấp cho hỏa hầu, tuy lực tinh thần
của cậu đã mạnh hơn rất nhiều, nhưng trong thời gian ngắn, hơn nữa trong lúc thăng cấp phải rất tập trung, vì thế cậu chỉ có thể tiến hóa một
con hỏa hầu.
Tiến hóa cấp đầu tiên, bề ngoài hỏa hậu không có
nhiều biến hóa, nhưng uy lực ngọn lửa gia tăng rất nhiều, có màu đỏ pha
chút lam, La Tố biết ngọn lửa đã tiến hóa, nếu tiến hóa tới cấp bật hoàn mĩ có lẽ ngọn lửa sẽ hoàn toàn có màu lam, nhiệt độ của lửa lam vượt xa lửa đỏ, lực phá hoại cũng tăng cấp.
La Tố không mang hỏa hầu rời khỏi rừng nhân tạo, trước khi đi chỉ căn dặn nó không phun lửa, tuy
ngọn lửa đỏ pha chút lam không dễ nhận biết, bất quá rừng nhân tạo có
thiết bị giám sát, cẩn thận một chút thì tốt hơn.
Tiểu hầu tử
tiến hóa rất luyến tiếc La Tố rời đi, bởi vì quan hệ tới tiến hóa nên
trong lòng nó La Tố không khác nào người thân, La Tố bị đám hầu tử quấn
quít hồi lâu, cuối cùng cậu hứa sẽ tới thăm bọn nó nữa, hơn nữa còn
không ngừng xoa xoa đầu nó cậu mới có thể thoát thân.
La Tố không trực tiếp rời khỏi rừng nhâm tạo mà đi vòng về khu 10, Tiểu Hoàng mặc
dù đang ở khu vực của la mật khâu, nhưng không có chủ nhân thân yêu nó
vẫn cảm thấy tịch mịch (ˊ^ˋ)~, vì thế nó thường chui vào một góc, cô
đơn, u oán nhìn sao trời (không có sao trời, kì thật là mặt trời nhân
tạo) mà than thở.
Nhóm la mật khâu vẫn cố gắng an ủi Tiểu Hoàng
nhưng vẫn vô ích, Tiểu Hoàng trước sau vẫn cụp tai, nhìn sao trời (mặt
trời nhân tạo), hệt như một con thỏ nhỏ? Yên lặng chờ đợi chủ nhân thân
yêu của mình tới……rốt cuộc tới hôm nay nó cũng chờ được! Tiểu Hoàng kích động vươn tứ chi, hưng phấn lao vọt về phía La Tố, bỡi vì quá vui dướng nên trong quá trình vọt tới, cơ thể bé xíu của Tiểu Hoàng biến về hình
thể khổng lồ, may mà La Tố vẫn để huyễn nhãn thú vận dụng năng lực ảo
ảnh, vì thế thiết bị giám thị không phát hiện manh mối gì.
‘Ầm’
Tiểu Hoàng hóa về hình thái nguyên bản hệt như một ngọn túi nhỏ áp đảo
La Tố, nhóm la mật khâu sợ hãi phát ra âm thanh ‘thu thu’, tiểu đồng bọn của chúng nó sao tự nhiên lại cao lớn như vậy, thú nhân thường mang đồ
ăn ngon tới cho bọn nó không bị đè chết đi? Không cần ~~ nếu thú nhân
này chết, chúng nó sẽ không có đồ ăn ngon nữa ~~
“Thu thu~~” Tiểu Hoàng cũng nhận ra mình phạm sai lầm, nó lấy lòng dùng đầu cọ cọ mặt
chủ nhân nhà mình, nhưng nó vừa cọ một chút liền phát hiện mặt chủ nhân
đã biến dạng! ! Tiểu Hoàng vô cùng hoảng sợ chậm rãi nhích đầu đi, ô ô,
nó công kích chủ nhân! Nó là khế ước thú hư hỏng (┬_┬)~
“Không
sao, biến trở lại đi rồi nói sau.” La Tố xoa xoa phần mặt vừa bị cọ, kì
thật cũng không quá đau, bởi vì Tiểu Hoàng tuy lớn nhưng vẫn rất mềm
mại, vì thế trừ bỏ đè cậu nặng quá thở không nổi thì cũng không còn cảm
giác gì khác, tựa như những chú khuyển thể hình lớn trước kia vẫn thích
làm nũng với cậu như vậy.
“Thu thu~~” Tiểu Hoàng cảm động, chủ
nhân không trách nó, nó vẫn là la mật khâu thông minh lương thiện ~~
Tiểu Hoàng dùng móng vuốt khổng lồ của nó ôm La Tố dậy, sau đó mới chậm
rãi biến nhỏ lại, hệt như lúc xưa bấu trước ngực La Tố, lỗ tai dài vì
cao hứng mà không ngừng run run.
“Thu thu~ thu thu thu thu~” Nhóm la mật khâu xung quanh kêu lên, bởi vì một màn khi nãy của Tiểu Hoàng
làm người ra chấn động, chẳng lẽ Tiểu Hoàng chính là thủ lĩnh trong
truyền thuyết? Không sai! Có thể biến lớn như vậy chỉ có thủ lĩnh đại
nhân! Nhóm la mật khâu đơn thuần rất nhanh bị ý tưởng này xâm chiếm,
không ngừng thảo luận.
“Các ngươi cũng sẽ có ngày này.” La Tố xoa xoa đầu nhóm la mật khâu xung quanh, cậu dùng lực tinh thần nhắn gửi
tin tức này tới nhóm la mật khâu, nhóm la mật khâu hiểu ra, cả bọn đều
hưng phấn nhảy dựng lên, thật tốt quá ~~ chúng nó cũng có thể trở thành
thủ lĩnh đại nhân~ thủ lĩnh đại nhân vĩ đại~ vạn tuế~~!
Nhóm la
mật khâu vô cùng cao hứng đã hoàn toàn quên mất một chuyện, nếu tất cả
đều trở thành thủ lĩnh đại nhân, như vậy…… không phải không có thủ lĩnh
thực sự sao? Vì thế mới nói…. không thể đắc ý vênh váo a.
La Tố
uy thực cho nhóm la mật khâu xong mới li khai, trước khi đi cậu còn nhìn về phía cự lang thường nằm phơi nắng, hôm nay không tới sao? Cậu cần
phải giải quyết chuyện huân chương, thôi quên đi, tạm thời chỉ đành gác
chuyện này qua một bên, giải quyết chuyện Ngải Lộ quan trọng hơn.
La Tố rời khỏi rừng rậm nhân tạo thì đã khá muộn, cậu tùy tiện mua một cái sandwich trên đường về, vừa ăn, vừa quay về kí túc xá, bất quá lúc về
tới dưới lầu kí túc xá, cậu ngoài ý muốn gặp một người.
“Tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện.” Ngải Địch hoàn toàn không để ý nhóm thú nhân
xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, không chút biến sắc nhìn La Tố nói.
“……….” Tuy đại khái cũng có thể đoán được nguyên nhân Ngải Địch tìm tới, bất
quá La Tố vẫn cùng Ngải Địch rời đi, bởi vì cậu biết không thể nói lời
cự tuyệt với nam nhân này.