Mấy ngày kế tiếp, La Tố vẫn theo thường lệ tới khu vực 10 uy thực, số lần
nhìn thấy cự lang cũng nhiều hơn, không phải ngày nào cự lang cũng xuất
hiện, cơ bản một tuần chỉ có ba ngày tiến vào rừng rậm nằm bất động phơi nắng. Bất quá mặc dù vậy, La Tố, Tiểu Hoàng, còn có nhóm la mật khâu đã thân thiết hơn nhiều với cự lang đồng học, nhất là nhóm la mật khâu,
mỗi lần nhìn thấy cự lang đều thích phóng lên người nó, có thể nói cự
lang đã trở thành tân ‘đồng bào’ của bọn nó.
Một tuần sau, Uy Nặc tiến hành khảo hạch chương trình uy thực, lần khảo hạch này làm số
người ít ỏi trong hệ dưỡng khế ước thú lại giảm đi ba thành viên, cuối
cùng chỉ còn La Tố cùng một á thú gọi là Tạp Kì Ân.
Uy Nặc tựa hồ đã quen với kết quả này, vì thế anh khẽ đẩy gọng kính mạ vàng: “Báo cáo thực nghiệm các ngươi đưa tôi sẽ lưu trữ, mặc khác chỉ còn hai trò vì
thế hãy hảo hảo ở chung, dù sao mấy tháng tiếp theo chỉ có các trò cùng
nhau vượt qua, tốt lắm, tan học.”
“Vâng, Uy Nặc lão sư.” Tạp Kì
Ân, cũng chính là á thú còn lưu lại với La Tố, dùng ánh sùng bái nhìn
chăm chú Uy Nặc, gật mạnh đầu.
La Tố vẫn như trước không nói gì,
chỉ cúi đầu chỉnh lí thiết bị thí nghiệm, trước khi rời đi, Uy Nặc chợt
nhớ ra gì đó nói với La Tố: “Đúng rồi, đơn xin lốp [xin mang ra ngoài]
khế ước thú của trò đã được thông qua, nhớ kiểm tra hòm thư để chứng
thực văn kiện và chú ý các hạng mục công việc.”
Uy Nặc vừa nói xong, Tạp Kì Ân đã kêu lớn: “Này Nặc lão sư, hóa ra có thể xin phép ‘lốp khế ước thú’ sao?”
“Không sai, thế nào, ngay cả chuyện này trò cũng không biết?” Uy Nặc trào
phúng nhếch khóe miệng, bất quá Tạp Kì Ân cũng không nhận ra ý tứ của
anh, tiếp tục hỏi: “Em cũng có thể xin phép mang Kì Kì của em đi được
không?”
‘Kì kì’ mà Tạp Kì Ân nói chính là khế ước thú cậu chọn để nghiên cứu, chủng loại là hắc cầu, cũng là khế ước thú đã làm thức tỉnh năng lực kiếp trước của La Tố.
“Nếu trò phù hợp yêu cầu, hiệp
hội tự nhiên sẽ đồng ý đơn của trò.” Uy Nặc thích thú kéo dài ngữ điệu,
người khác có lẽ không rõ ý tứ của anh, bất quá La Tố hiểu, e là nam
nhân này không xem trọng Tạp Kì Ân.
“Em sẽ cố gắng, lão sư.”
Gương mặt Tạp Kì Ân tràn ngập biểu tình nôn nóng muốn thử sức, cậu hoàn
toàn không nghe được ý tứ của Uy Nặc.
“Cố lên.” Uy Nặc tựa như
tất cả các lão sư khác, mỉm cười tươi rói cổ vũ Tạp Kì Ân, điều này làm
lòng tin của cậu lại phình to thêm vài phần.
La Tố cũng rời khỏi
phòng thí nghiệm sau Uy Nặc, bởi vì lốp khế ước thú đã được thông qua
nên Tiểu Hoàng quang minh chính đại nhảy lên đầu vai La Tố, hưng phấn
ngóc đầu kêu ‘thu thu’ thật to, Tạp Kì Ân nhìn mà hâm mộ không thôi.
Bởi vì hôm nay La Tố tan học khá sớm, vì thế lúc cậu quay về kí túc xá, nơi này hoàn toàn vắng lặng không một bóng người, cậu nằm trên sô pha nghỉ
ngơi một chốc, không biết vì cái gì, gần đây cứ luôn cảm thấy có chút
mệt mỏi.
Tiểu Hoàng cùng kim đản đản mấy hôm trước đã hì hục làm
ta một cái tổ nhỏ, Tiểu Hoàng chui hết cả người vào, chỉ lộ ra cái mông
nhỏ vàng chóe, không ngừng nhích tới nhích lui, nhìn đáng yêu cực kì.
La Tố nhìn Tiểu Hoàng, tâm tình tốt hơn một ít, cậu đứng dậy định rót cho
mình một chén nước, lúc này màn hình trên đồng hồ đep tay thông báo có
tin mới, La Tố đặt ly nước xuống, trực tiếp mở bưu kiện.
Người
gởi thư là An Khải Tư, thay vì nói là thư thì nói là thiệp mời đúng hơn, hơn nữa còn là thiệp mời kết hôn, thời gian là ngày mốt, La Tố không rõ vì sao An Khải Tư phải gởi thiệp cho cậu, bởi vì quan hệ của hai người
hẳn là không thân thiết tới mức này đi, bất quá khi nhìn tới dòng tên ở
sau cùng, tựa hồ cũng hiểu được ý tứ của An Khải Tư.
Bởi vì thiệp mời này không phải cho cậu, mà cho Uy Nặc, theo lý mà nói An Khải Tư
hẳn là không có khả năng phạm loại sai lầm nhỏ nhặt này, vì thế khả năng lớn nhất là hi vọng cậu làm người chuyển giao đi? Chính là theo lần
quan sát trước, quan hệ của An Khải Tư cùng Uy Nặc cũng không xa lạ gì,
tuy không phải người yêu nhưng cũng là bạn tốt, An Khải Tư hoàn toàn có
thể trực tiếp đưa thiệp cho Uy Nặc, đâu cần phải phí nhiều công sức như
vậy a.
La Tố không thể hiểu nỗi suy nghĩ của An Khải Tư, bất quá
nếu là chuyện người khác, cậu cũng không có hứng thú phí tâm tư để
nghiên cứu, cậu chỉ cần hoàn thành việc mình cần làm là xong.
Buổi tối, bọn Hải Nhân Tư biết Tiểu Hoàng có thể ở lại kí túc xá, cả bọn đều rất cao hứng, ầm ĩ đòi làm tiệc chúc mừng, chỉ tiếc Tiểu Hoàng đương sự không hề cảm kích, chỉ biết gia tăng tình cảm với tiểu đồng bọn kim đản đản, vì thế đám Hải Nhân Tư đành thất vọng từ bỏ.
Cách một ngày, lúc La Tố đi học, trực tiếp đưa thiệp An Khải Tư gửi nhầm chuyển cho Uy Nặc, Uy Nặc cũng không phản ứng quá lớn, tựa hồ hoàn toàn tiếp nhận
hành vi gửi sai người của An Khải Tư.
“Có hứng thú đi với tôi không?” Uy Nặc vòng tay trước ngực, tựa tiếu phi tiếu hỏi.
“Không cần, ngày mai em còn khóa.” Khóa La Tố nói chính là《 lịch sử phát triển thế giới thú nhân》, nếu ở hiện tại chính là khóa lịch sử.
“Ha
hả, khóa này tùy tiện tìm một quyển sách xem là được, dù sao lão sư
giảng bài cũng chỉ dựa theo bản gốc, sau đó thêm vào chủ quan phỏng đoán của mình.” Uy Nặc phản đối.
“Chủ quan phỏng đoán?”
“Đúng
vậy, bất luận là lịch sử về sự phát triển của bất kì nền văn minh nào
cũng luôn có một giai đoạn không xác định, hậu nhân không thể lý giải,
vì thế chỉ có thể dùng chủ quan phỏng đoán để phán đoán, nói trắng ra là dựa vào tư liệu vốn có cùng suy nghĩ của mình mà tưởng tượng, tuy không có khuôn khổ, nhưng vẫn có khá nhiều thú nhân thích nghe.” Uy Nặc buông tay nói.
“Ý của thầy là…. ngày mai em chỉ lên lớp để nghe một lão sư hệ lịch sử tự biên tự diễn?” La Tố giương mắt.
“Bingo, nếu trò nghe được cùng một bài mà lão sư trước đây của tôi đã kể thì
chúc mừng, trò sẽ được nghe một câu chuyện thần thoại cổ xưa.” Uy Nặc có chút cảm thán nói.
Chuyện thần thoại cổ xưa? La Tố không dao
động vì những lời của Uy Nặc, cậu vốn không phải người thế giới này, vì
thế cho dù là truyện thần thoại cũng là cơ hội quý giá để cậu hiểu biết
thêm về thế giới này.
“Ha hả, trò so với tôi tưởng tượng thì còn
khó đối phó hơn.” Uy Nặc đã sớm dự đoán La Tố không phải người dễ thuyết phục như vậy, vì thế anh chỉ kiểm tra một chút loại thức ăn mới La Tố
điều phối, sau đó bước tới chỗ Tạp Kì Ân, chỉ dẫn một vài hạng mục Tạp
Kì Ân cần chú ý.
Ngày hôm sau là khóa chung của á thú cùng khế
thú, vì thế La Tố hiếm có dịp cùng đám Hải Nhân Tư xuất môn, nhân duyên
của Hải Nhân Tư bên học viện khế thú cũng không tệ, tuy bọn họ tới hơi
muộn, nhưng đã sớm có người giúp họ giữ chỗ.
“Hải Nhân Tư, ở đây, đây nè!” Một thú nhân quơ bàn tay khổng lồ vẫy vẫy bọn La Tố.
“Khuê Đế, bạn tốt! Mình biết các cậu rất đáng tin cậy mà!” Hải Nhân Tư cho
Khuê Đế một cái ôm thân thiết, Khuê Đế cùng mở cánh tay như người khổng
lồ, ôm chặt Hải Nhân Tư.
La Tố nhất thời có chút giật mình, Hảo
Nhân Tư đứng giữa nhóm thú nhân giống đực tuyệt đối không thể xem là
thấp bé, chính là trước mặt người khổng lồ, chỉ có thể xem là thể hình
bình thường.
Bất quá kinh ngạc của La Tố chưa dừng lại ở đây, chỗ ngồi Khuê Đế giữ cho bọn họ gần dãy cuối, mà liếc mắt nhìn lại thì ngồi dãy này toàn là người có thể hình khổng lồ nhưng tính tình có vẻ khá
ngại ngùng, có vài người còn to con hơn cả Khuê Đế, điều này làm La Tố
có ảo giác mình đang đi vào thế giới người khổng lồ.
“Đây là……..?” La Tố ngồi xuống vị trí chính giữa, bên phải cậu là Hải Nhân Tư cùng Khuê Đế, bên trái là Phân Địch và Milan.
“Bạn tốt, lần đầu tiên thấy trường hợp này nên kinh hãi đi?” Hải Nhân Tư cào cào mái tóc đỏ của mình, cười to nói: “Lần đầu tiên mình nhìn thấy bọn
Khuê Đế cũng hết hồn, bọn họ đều là giống đực thú nhân chuyên ngành sức
mạnh của học viện khế thú.” Hải Nhân Tư nói tới đây liền đè thấp âm
thanh nói: “Khế ước thú của bọn họ phần lớn đều là Phấn Kim Cương, cậu
hiểu không.”
Câu cuối Hải Nhân Tư nói rất nhỏ, nhỏ tới mức chỉ có La Tố và hắn nghe thấy, phấn kim cương? La Tố khẽ nhíu mày, nếu cậu nhớ không nhầm thì loại khế ước thú này hình như…….
“Hải……. Hải Nhân Tư, bộ dáng bằng hữu cậu thật là đẹp.” Khuê Đế tuy là dáng người khôi
ngô, nhưng tính cách lại khá thẹn thùng, vì thế lúc cậu nói những lời
này, sắc mặt đã đỏ bừng, cúi đầu không ngừng xoa xoa bàn tay to của
mình.
“Cậu nói ai?” Hải Nhân Tư mê mang, chẳng lẽ bên cạnh cậu có giống cái? Không đúng, nếu có thì hắn đã sớm ra tay.
“Chính là……. chính là……. người bên trái ngươi a.” Đầu Khuê Đế cúi thấp tới mức sắp chạm vào cái bàn trước mặt.
“Bên trái?” Hải Nhân Tư lại càng mê mang, cậu máy móc nhìn qua: “Ngải Tố, Phân Địch cùng Milan, cậu chỉ người nào?”
“Hóa… hóa ra cậu ta gọi là…. Ngải Tố a, thực…… thực dễ nghe.” Nếu không phải
Hải Nhân Tư túm lấy Khuê Đế thì có lẽ đầu cậu ta đã chúi xuống đất rồi.
“Sát, cậu không phải chứ bạn tốt?” Hải Nhân Tư đè thấp âm thanh, lúc này đã
vào học, La Tố cùng Phân Địch và Milan đều đang nghe giảng, thừa dịp mọi người không chú ý, Hải Nhân Tư kéo Khuê Đế qua: “Bạn tốt, cậu……….”
Hải Nhân Tư ‘cậu’ nửa ngày, cuối cùng vẫn không biết nên nói gì, vì thế
đành phải quay đầu qua lặng lẽ nhìn La Tố, theo lương tâm thì bộ dáng
của bạn tốt quả thực không tệ, gen của Hoắc Khắc gia rất ấn tượng, chứng minh cụ thể nhất chính là hoa khôi học viện 1, chính là cậu cùng bọn
Milan sao lại chưa bao giờ có cảm giác Ngải Tố là đối tượng để xuống
tay?
Hải Nhân Tư vuốt cằm cân nhắc nửa ngày, cuối cùng sau khi
suy nghĩ cẩn thận, cậu vô cùng tiếc nuối vỗ vỗ vai Khuê Đế: “Bạn tốt,
không phải mình tạt nước lạnh vào mặt cậu, tên Ngải Tố hẳn là đã nghe
qua đi? Anh trai của hoa khôi học viện 1, em trai của người máy học viện 2.”
“Yêm……. yêm không ngại……..” Hai tay Khuê Đế xoa xoa càng nhanh hơn.
“Ai hỏi cậu cái này!” Hải Nhân Tư nhỏ giọng nói: “Mình nói chính là người
bạn này của mình bị chèn giữa hai người anh em quá xuất sắc, vì thế
trong lòng không khỏi có chút áp lực, nói đơn giản là, cậu ta…… tự kỷ.”
“Tự kỷ?” Khuê Đế rốt cuộc cũng nâng đầu lên, đôi mắt thật thà tràn ngập
thương tiếc nói: “Yêm….. Yêm nhất định sẽ làm hắn vui vẻ!”
“Sát,
cậu rốt cuộc có hiểu ý của mình không?” Hải Nhân Tư suýt chút nữa đã
bùng nổ: “Ý mình là người này không tốt để theo đuổi, cậu vẫn nên đổi
đối tượng thì tốt hơn, là anh em, mình không muốn thấy cậu lún vào vũng
bùn a……”
“Ngải…… Ngải Tố mới không phải vũng bùn! Cho dù là bạn
tốt, yêm cũng không cho phép cậu vũ nhục cậu ta!” Khuê Đế kích động đứng lên, cậu rống to làm cả phòng học đều đưa mắt nhìn về phía này, Hải
Nhân Tư thực sự muốn đào một cái hố mà chôn mình.
“Sao vậy?” La Tố khẽ nhíu mi, nếu cậu không nghe lầm, vừa nãy thú nhân cao lớn này vừa hét tên cậu?
Khuê Đế vừa tiếp xúc ánh mắt La Tố thì cơ thể lập tức cứng đờ, nếu không
phải làn da hắn ngăm đen, gương mặt nhất định đã trướng tới mức đỏ bừng.
“Ngồi xuống trước đi.” La Tố rất nhanh phát hiện ra vấn đề, dáng người Khuê
Đế rất to cao, vì thế chỉ cần hắn đứng lên đã đủ làm mọi người chú ý,
huống chi lúc nãy hắn còn rống to.
“Ừ ừ! Yêm ngồi!” Khuê Đế tựa như nghe thấy thánh chỉ, vội vàng ngồi xuống, bất quá xung quanh vẫn ồn ào một trận.
“Vừa nãy chính là lão nhị Hoắc Khắc gia Ngải Tố sao?”
“Hình như là vậy, em trai của thủ tịch học viện chúng ta xem ra cũng chỉ được có vậy.”
“Vô nghĩa, cậu ta là á thú, làm sao có thể đánh đồng với khế thú cùng hồn
thú, hoa khôi Ngải Lộ không muốn thấy anh trai này cũng không phải khó
hiểu.”
Âm thanh bàn tán rì rầm làm lão sư đang giảng bài giận tím mặt: “Yên lặng! Không muốn học phải không? Còn ồn một câu nữa tôi cho
các trò rớt hết!”
Lời nói của thú nhân lão sư quả nhiên rất có uy lực, Bì Cừu làm lão sư hệ lịch sự, tính tình ông kì quặc nổi tiếng khắp học viện, không có ai dám khiêu chiến uy quyền của ông, từng có một thú nhân giống đực dám thách thức ông, kết quả bị ông làm khó dễ suốt 5
năm, cuối cùng đã suýt tẩu hỏa nhập ma vì lịch sử phát triển thú nhân,
thống khổ trong đó ngoại nhân không tài nào tưởng tượng nổi. Đây cũng là người đầu tiên dám leo lên bàn mổ của Bì Cừu hệ lịch sử.
“Hừ,
vẫn còn biết điều.” Bì Cừu chuyển qua màn hình đồ án, tiếp tục trầm ngâm nói: “Vừa nãy nói tới đâu rồi? Đúng, Kì Lân, chính là Kì Lân, biết vì
sao trước cửa trường học lại có tượng Kì Lân cùng Thao Thiết không? Bởi
vì bọn họ thật sự tồn tại, mấy ngàn năm trước, Kì Lân cùng Thao Thiết là hồn thú từng thức tỉnh trên người hai vị tiền bối.