Ánh mặt trời xuyên qua thủy tinh tỏa ánh sáng ngời, bao phủ căn phòng, trên chiếc giường king size cũng vô cùng ấm áp. Hạ Trĩ mặc áo ngủ đơn bạc nằm ở trên giường, hưởng thụ ánh nắng ấm áp chiếu trên người. Buông máy chơi game, tiểu Trĩ nhàm chán trở mình, giống như trẻ con mà nằm sát mép giường lẩm bẩm, nhìn Hạ Linh đang ngồi trên sô pha bên cửa sổ sát đất đọc tạp chí, thỏa mãn nở nụ cười.
“Đứa ngốc, còn cười nữa miệng cũng bung ra.” Hạ Linh buông quyển sách cầm trên tay, đứng thẳng dậy bước đến gần bên người Hạ Trĩ. “Sao vậy, chơi game mệt rồi sao? Biết em đã lạnh nhạt anh rất lâu sao?”
“Cái gì lạnh nhạt anh lâu! Rõ ràng là em không muốn quấy rầy anh xem sách mà thôi.” Hạ Trĩ duỗi lưng, chuyển mình, đem đầu gối lên đùi Hạ Linh, rõ ràng chính là đang làm nũng.
“Em nha.” Hạ Linh vuốt vuốt mũi Hạ Trĩ,”Nếu cảm thấy nhàm chán, ăn cơm chiều xong anh cùng em ra ngoài một chút?”
“Không muốn, buổi tối lạnh như vậy.” Hạ Trĩ không chút do dự bác bỏ. Từ Hawaii trở về đã được hai ngày, hai ngày này bọn họ luôn ở trong nhà không có ra ngoài. Còn ba ngày nữa kỳ nghỉ tết âm lịch cũng xong, mọi người cũng sẽ trở về với vị trí công việc của mình, bắt đầu cuộc sống đầu năm bận rộn của bọn họ. nhưng mà trong lòng tiểu Trĩ còn có một việc chưa thực hiện được…… Một nguyện vọng khó có thể mở miệng.
Mở đôi mắt thật to thẳng tắp nhìn Hạ Linh, Hạ Trĩ có chút thẹn thùng. cậu cùng Hạ Linh xác định quan hệ cũng đã mấy tháng, nhưng trước mắt hai người chỉ dừng lại ở ôm cùng với hôn, cho dù buổi tối cùng đắp chung chăn, hai người cũng không có làm ra chuyện gì khác người. Ngay từ đầu, Hạ Linh là có hành vi xúc động, lúc ấy trong lòng cậu là sợ hãi cùng với không thể thích ứng nên vô ý phản kháng…… cậu cũng cảm nhận được ca ca quan tâm đến mình, không cho mình bị thương tổn nên vẫn khắc chế dục vọng của bản thân. Nhưng mà, hiện tại cậu muốn nói với ca ca, cậu nguyện ý đem chính mình giao cho anh. Nhưng mà!! lời nói khiến người ta thẹn thùng Như vậy làm sao cậu có thể nói ra!
Hạ Linh tùy ý để thiếu niên nằm, bàn tay to vuốt ve hai má trắng nõn của thiếu niên, vẻ mặt ôn nhu. Trong lòng lại cảm thấy kỳ quái…… anh cảm thấy ánh mắt thiếu niên nhìn anh là lạ …… Có một loại cảm giác tình dục.“Làm sao vậy, bảo bối, sao lại có nét mặt này” Hạ Linh nhéo nhéo hai má nhiều hơn không ít thịt, vừa lòng mà gật đầu, mấy ngày nay không nuôi không.
“Không, không ạ.” Hạ Trĩ mở miệng, lời nói đến bên miệng lại nuốt trở vào.
“Có chuyện gì cứ nói với anh đi, đều là người một nhà, ấp úng làm gì.”
“Thật sự không có việc gì. Linh, em đói bụng……” Hạ Trĩ trốn tránh vấn đề, ngồi dậy tỏ vẻ đáng thương nhìn về phía Hạ Linh.
“Được, tiểu miêu ham ăn, chúng ta đi xem cơm chiều đã xong chưa.”
――――――――――――――――――――――――――――――――――――――――――――――
Dùng xong bữa tối, Hạ Trĩ sớm rửa mặt xong trốn trở về phòng hai người. Bởi vì cách ngày đi làm không xa, Hạ Linh có một chút tài liệu năm trước cần phải chỉnh sửa lại, liền làm việc đến khuya mới trở về phòng.
Mở cửa phòng ra, liền nhìn thấy thiếu niên giống như con mèo nhỏ mà lui thành một góc ngủ say trên giường lớn. Hạ Linh lén lút đóng cửa lại, bằng tốc độ nhanh nhất liền rửa mặt xong liền leo lên giường. Vừa mới nằm xuống, thân mình mềm mại của thiếu niên liền ghé vào. Hạ Linh nghĩ mình đã đánh thức người yêu, vừa muốn cúi đầu an ủi mới phát hiện thiếu niên nhắm chặt hai mắt, miệng lẩm bẩm cái gì, không có chút dấu hiệu tỉnh lại. Đối với động tác ỷ lại thành thói quen của thiếu niên như vậy, Hạ Linh cũng thỏa mãn ôm lấy thiếu niên nằm xuống, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Nhắm mắt lại không lâu, Hạ Linh liền cảm thấy trên đùi một cảm giác khác thường. Hai người đều mặc áo ngủ, làn da nhẵn nhụi chạm vào nhau, Hạ Linh cảm giác được dục vọng của mình bùng lên. Mở mắt ra, Hạ Linh bất đắc dĩ nhìn cái đầu chíp bông (tên gọi thân thương với trẻ mới sinh) chôn trong ngực mình, thầm kêu một tiếng, đem cái chân hấp dẫn người khác ở trên người mình dời đi. Thiếu niên lầu bầu một chút, lại lần nữa gác lên. Hạ Linh dưới đáy lòng kêu rên, anh cũng không phải là Liễu Hạ Huệ, mỹ nhân trong ngực làm sao có thể ngồi mà lòng không loạn? Bình thường hai người ôm nhau ngủ đều gợi lên dục vọng của anh, huống chi động tác vô ý lúc này của thiếu niên. Hạ Linh cười khổ đem thiếu niên chặt chẽ ôm vào trong ngực, không cho cậu có thêm động tác gì, mới lại một lần nữa ngủ.
Sáng sớm tỉnh lại, Hạ Trĩ liền nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của Hạ Linh xuất hiện trước mặt mình. Kỳ thật tối hôm qua lúc Hạ Linh trở về cậu cũng không có ngủ, động tác đó là cậu cố ý, vì muốn gợi lên dục vọng của đối phương. Nhưng mà! Hạ Trĩ đột nhiên hung tợn trừng mắt Hạ Linh, ca ca này từ lúc nào thì thân sĩ như vậy, thế nhưng cái gì cũng không làm mà ôm chặt mình vào trong ngực, làm hại cậu cả một đêm ngủ với tư thế không được tự nhiên thoải mái. Là chiêu cậu học được trong tiểu thuyết vô dụng, hay là cậu đã không còn hấp dẫn …… Hạ Trĩ oán giận oán giận, suy nghĩ sớm bay xa, cũng không có phát hiện Hạ Linh đã thức dậy nhìn chăm chú vào cậu.
“Bảo bối, thức sớm như vậy? sao không ngủ thêm một lát?” Hạ Linh hôn lên cái trán tiểu Trĩ, quan tâm hỏi.
“Ngủ không được.” Tiểu Trĩ cọ cọ, rầu rĩ nói.
“Sao lại ngủ không được, tiểu Trĩ, em có phải là có tâm sự gì không? nói với anh một chút đi.” Hạ Linh nhận thấy được người yêu khác thường, đem người ôm vào lòng, ôn nhu hỏi.
“Không có gì, chắc là do dạo này ngủ nhiều quá.” Hạ Trĩ mới sẽ không đem chuyện trong lòng mình nói cho Hạ Linh, chuyện mất mặt như vậy, nói ra nhất định sẽ bị chê cười.
Trực giác của Hạ Linh nói cho anh biết người yêu nhà mình đích thực có tâm sự, nhưng mà lại không muốn nói, làm một người chồng tốt anh cũng không có thể hỏi nhiều, đành phải thành thành thật thật đem người ôm vào trong lòng, cho cậu một nụ hôm thâm tình mà nóng bỏng.
――――――――――――――――――――――――――――――――――――――――――――――
Dùng xong cơm trưa, Hạ Linh có chuyện đi ra ngoài. Hạ Trĩ tựa vào cửa sổ phát ngốc, miệng thường phát ra một tiếng thở dài. Không ít người hầu đều tò mò ghé mắt nhìn, tiểu thiếu gia luôn luôn sáng sủa đáng yêu hai ngày này hình như có chuyện sầu não, luôn luôn thở dài. Cuối cùng ngay cả quản gia cũng nhìn không được, bèn đem ghế dựa ngồi bên cạnh, một bộ dáng cụ già, lời nói thấm thía nói:“Tiểu Trĩ thiếu gia, có tâm sự sao? đồng ý cùng Đào thúc thúc nói một chút không?”
Hạ Trĩ thay đổi tư thế nhìn Đào Dương, lắc lắc đầu:“Con không có tâm sự. Đào thúc người suy nghĩ nhiều quá.” Loại chuyện này muốn cậu nói ra như thế nào!
“Tiểu Trĩ, Đào thúc ta là ai, xem xét vô số người, tuy rằng không hơn thần, nhưng mà con có tâm sự không lẽ thúc nhìn không ra sao?”
“Có rõ ràng như vậy sao?” Hạ Trĩ nghi ngờ sờ sờ mặt mình.
“Con nha!” Đào Dương cười xoa xoa đầu tiểu Trĩ, như trưởng bối mà quan tâm.“Con là do ta chăm sóc từ nhỏ đến lớn. Còn không hiểu con sao, tâm tư của con toàn viết ở trên mặt.
“Kỳ thật…… Kỳ thật…… Kỳ thật con……” Hạ Trĩ lắp bắp,“A, loại chuyện này con làm sao nói ra!”
“Chuyện gì? Không có chuyện gì đâu, Đào thúc ta là người cởi mở, chuyện của con cùng đại thiếu gia thúc cũng có thể vui vẻ chấp nhận, còn có chuyện gì nói không được đâu? Nói cho thúc nghe, không chừng thúc còn có thể giúp con nghĩ biện pháp.”
“Con, cái kia…… con đang nghĩ tại sao ca ca giống như đối con không hứng thú!!” Hạ Trĩ nói quanh co nửa ngày, rốt cục hạ quyết tâm, thầm kêu một tiếng nói ra.
“……” Đào Dương kinh ngạc nhìn thoáng qua tiểu thiếu gia nhà mình, muốn xác định lỗ tai mình có nghe sai không, sâu kín nói:“Ý của con là đại thiếu gia không có bính con, cho nên……” Nói đến đây, Đào Dương cũng không tránh khỏi đỏ mặt, lời nói mờ ám như vậy, làm sao có thể mở miệng đề nghị, ông có một thê tử nhưng mất sớm, nhưng cũng chưa bao giờ cùng nam nhân yêu nhau…… =.=!!!
“Có phải con không có sức hấp dẫn hay không?” Hạ Trĩ ủy khuất nói.
Đào Dương dưới đáy lòng phun trào tiểu thiếu gia này ngài không phải không có mị lực a, ngài không thấy ánh mắt đại thiếu gia nhìn ngày đều hàm chứa tình dục sao? Đại thiếu gia chỉ là sợ xúc phạm tới ngài a……“Loại chuyện này, tiểu Trĩ thiếu gia, loại chuyện này con hỏi đại thiếu gia có vẻ tốt hơn, đào thúc ta cũng không quản được”
“Dạ……” Hạ Trĩ gật gật đầu, lại khôi phục bộ dáng vừa rồi, Đào Dương thở dài một hơi, bất đắc dĩ rời đi. chuyện của người trẻ tuổi, ông cũng không quản được ……
Thời gian tích tắc trôi qua, gần tới thời gian cơm chiều, Hạ Linh mang theo túi tài liệu đã trở về.
“Linh! Anh đã về rồi.” Tiểu Trĩ nhiệt tình nghênh đón, cười nhận túi tài liệu trên tay Hạ Linh:“Mệt mỏi đi, lập tức có thể ăn cơm chiều.” Chưa bao giờ nhìn thấy đệ đệ nhiệt tình như thế Hạ Linh nghi ngờ nhìn thoáng qua người yêu, lại nhìn thoáng qua Đào Dương đang đứng không xa dùng ánh mắt kỳ quái liếc nhìn anh, lắc lắc đầu.
“Bảo bối hôm nay có phải làm chuyện xấu hay không?”
“Nào có! em đây là quan tâm anh!”
“A, anh thật cảm động.” Hạ Linh chụt một tiếng ở trên mặt người yêu hôn một cái.
“Cái kia, ăn xong cơm chiều em có việc muốn nói với anh.”
“Có chuyện gì, không thể nói bây giờ sao?” Nhìn thấy người yêu thần thần bí bí lại mang theo bộ dáng ngượng ngùng, Hạ Linh nhịn không được muốn nhào tới người động lòng trước mặt.
“Không được, em muốn lặng lẽ nói cho anh biết.” -.-!!!