Gần đây Mạc Thiếu Dương theo đuổi càng thêm mãnh liệt, bất an trong lòng Hạ Linh cũng theo đó mà gia tăng. Trước không nói Hạ Trĩ có cảm tình với Hạ Linh hay không, nhưng Mạc Thiếu Dương này ba ngày nay đều đến quấy rầy Hạ Trĩ [ kỳ thật cũng không tính quấy rầy, người ta là quang minh chính đại theo đuổi, nhưng ở trong mắt Hạ Linh là quấy rầy, chính xác là quấy rầy ], cho dù là không có cảm tình cũng sẽ bắt đầu sinh ra cảm tình, đến lúc đó chẳng phải không xong.
Hạ Linh có chút phiền toái, hoàn toàn không có tâm tình xem văn kiện. Hắn không giống Mạc Thiếu Dương, nghĩ ra nhiều ý đồ xấu khiến Hạ Trĩ vui vẻ, hắn đã qua giai đoạn trẻ tuổi làm ra mấy chuyện kinh thiên động địa. Tính ra cũng là hắn nói với Hạ Trĩ trước, quan hệ hai người vẫn không phát triển. Hạ Trĩ không có cho hắn câu trả lời thuyết phục, lúc hai người ở chung có thể nhìn ra được, tiểu Trĩ đối hắn là có cảm tình. Hạ Linh cũng hy vọng quan hệ hai người bọn họ có thể phát triển thêm một bước, nhưng là hắn càng sợ hành động của hắn dọa đến tiểu Trĩ, ngược lại ảnh hưởng quan hệ ổn định hiện tại của hai người. Nhưng xuất hiện một cái đuôi, điều này làm cho Hạ Linh buồn bực một phen. Mỗi ngày nhìn thấy tiểu Trĩ vui vẻ kinh hỉ vì Mạc Thiếu Dương bày trò, Hạ Linh quyết định hành động nhanh hơn, hảo hảo mà phát triển quan hệ hai người. quản cái gì mà phong độ, còn như vậy thiếu niên sẽ thành của người khác. Hạ Linh vừa nghĩ, vừa vẽ trên giấy một dấu chéo thật to
Hạ Trĩ vẻ mặt nghi hoặc nhìn Hạ Linh thời gian còn sớm đã mang theo bao công văn ra khỏi văn phòng, lại nhìn nhìn đồng hồ treo tường, còn kém 10 phút mới đến giờ tan sở. Hạ Linh Bình thường luôn luôn ở văn phòng làm việc đến quên ăn cơm chiều như thế nào hôm nay lại ra sớm như vậy?
“Tiểu Trĩ, lát nữa xong việc anh mang em đi ăn món Nhật, thế nào?” Hạ Linh xuất hiện cũng làm cho nhân viên đang cùng Tôn Na nói chuyện trong văn phòng một phen kinh ngạc, hắn nghe đồn tổng tài luôn đối cấp dưới lạnh như băng lại ôn nhu mời người khác ăn cơm như vậy, kinh ngạc đến hai mắt đều mở to. Hạ Trĩ giống như không có nhận thấy được ánh mắt kinh dị của người chung quanh, hướng về phía Hạ Linh mỉm cười:“Hôm nay thế nào lại muốn về sớm a? Anh chính là đại lão bản trong công ty, về trước giờ tan sở không phải sẽ trở thành tấm gương xấu sao?”
“Khụ khụ, cũng sắp đến giờ rồi.” Hạ Linh làm bộ thanh thanh cổ họng, ánh mắt quét vài nữ nhân viên vì thấy Hạ Trĩ tươi cười mà đỏ mặt, ý tứ cảnh cáo thực hàm xúc rõ ràng. Người sau thực thức thời cúi đầu, xoay người cùng Tôn Na tiếp tục thảo luận.
“Đi thôi.” Hạ Linh kéo tay Hạ Trĩ, không nói hai lời liền đem người kéo ra ngoài.
Thành phố lớn mỗi ngày đều có cuộc chiến gọi là giờ cao điểm, khảo nghiệm tính kiên nhẫn lái xe. Hạ Linh mang theo Hạ Trĩ lái xe vài giờ mới đến nhà hàng Nhật mà Hạ Linh nói. Nhà hàng này là một phụ nữ người Nhật mở, bởi vì là người Nhật chính hiệu, khách đến rất đông, nếu đến muộn sẽ không còn chỗ. May mắn trước đó Hạ Linh đã đặt chỗ ngồi, hai người theo chỉ dẫn của phục vụ, ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ.
“Qúy khách, mời chọn món.” Người bán hàng đem hai phần menu đặt trước mặt hai người.
Hạ Trĩ mở menu, nhìn chằm chằm chữ trên đó hết nửa ngày, sau đó vô tội nhìn mắt Hạ Linh, yên lặng cúi đầu.
“Lấy hai phần này.” Hạ Linh chỉ vào menu, lại nói với tiểu Trĩ:“Ngươi xem xem còn muốn gì, cứ việc chọn.”
“Không cần, đủ ăn.” Hạ Trĩ nhẹ nhàng thở một hơi, đem menu trả lại cho phục vụ, trong lòng nho nhỏ oán giận Hạ Linh dẫn hắn đến địa phương xa hoa này làm cái gì, vạn nhất chính mình làm trò cười liền mất mặt.
“Vâng, xn quý khách chờ một lát.” Bồi bàn lên tiếng, sau đó rời đi.
Cơm rất nhanh liền có. Hạ Trĩ nhìn bồi bàn đem từng đĩa thức ăn để ở trước mặt mình, rực rỡ muôn màu.“Thực tinh xảo a……” Tuy rằng mỗi đĩa thức ăn không nhiều lắm, lại làm thập phần tinh xảo, màu sắc tiên diễn, làm cho người ta nhịn không được muốn động ngón tay. Các đĩa thức ăn lắp kín bàn, Hạ Trĩ cũng không biết nên chọn món nào.
“Như thế nào lại không động? Đến, nếm thử món này, nó kêu Thiên phụ la (cũng không biết là món gì, nào rảnh ta sẽ check lại), ăn rất ngon.” Hạ Linh gắp một ít đặt vào trong chén Hạ trĩ.
Hạ Trĩ nghe lời bỏ vào trong miệng, hương vị…… Cũng coi như không đặc biệt mấy, hắn cũng không phải là mỹ thực gia, đối với thức ăn, chỉ cần là chín đều được. Nhưng là nhìn thấy Hạ Linh vẻ mặt chờ mong chờ mình đánh giá, vẫn là gật gật đầu, nói ăn ngon. Ngay sau đó thức ăn trong đĩa đều được đưa vào trong bát Hạ Trĩ.
“Đủ rồi anh, em tự mình ăn. Anh cũng nhanh ăn đi.” Hạ Trĩ ngăn trở Hạ Linh tiếp tục hành vi đó, như thế nào ca ca cùng Mạc đại ca đều giống nhau, đều thích gắp thức ăn cho người khác như vậy a.
Dùng xong bữa tối, Hạ Linh cũng không có trực tiếp mang Hạ Trĩ về nhà, mà là đến quán bar. Hạ Trĩ cũng tính là vừa mới trưởng thành, Hạ Linh căn bản không nghĩ mang Hạ Trĩ đến chỗ đó. Nhưng là hắn biết thiếu niên tuổi trẻ chính là thời điểm tò mò, thực dễ dàng bị chuyện mới mẻ hấp dẫn. Thay vì cho Mạc Thiếu Dương mang theo tiểu Trĩ đến nơi đó, còn không bằng chính mình dẫn hắn đi, sẵn trông coi hắn cũng thấy yên tâm.
“Là mang em đến chỗ nào?” Hạ Trĩ nghi hoặc nhìn Hạ Linh một đường lái xe đến hướng Bắc, nhịn không được mở miệng hỏi.
“Mang em đến nơi vui vẻ.”
Xe vòng vo qua vài khúc cua rồi mới dừng lại. Hạ Trĩ xuống xe mới phát hiện mình đang đứng ở một chỗ, chính là chỗ ban đêm ồn ào náo nhiệt nhất thành phố. Xa hoa truỵ lạc, ngợp trong vàng son, là nơi người có tiền tiêu phí. Trước kia hắn cũng đã tới nơi này, bất quá là làm phục vụ; hiện tại lại làm một người khách nhân tới nơi này, như thế nào lại có một loại cảm giác vi diệu……
“Như thế nào, không thích nơi này sao? Chúng ta trở về đi.” Hạ Linh thấy tiểu trĩ biểu tình không vui vẻ, nghĩ rằng hắn không thích nơi như vậy, trong lòng liền hối hận, liền nghe thấy âm thanh trong trẻo của đối phương:“Nếu đến đây, hiện tại trở về thì rất tiếc a, đi thôi, vào xem, em cũng là lần đầu đến chỗ này.” Nói chính xác là lần đầu đến chỗ này hưởng thụ, Hạ Trĩ ở trong lòng bổ sung.
“Hảo, vậy đi thôi. Ta có bằng hữu mở một quán bar ở chỗ này.” Hạ Linh dẫn Hạ Trĩ vào một quán bar vị trí có vẻ hẻo lánh.
“Gì, này không phải Hạ tổng lừng lẫy nổi danh của chúng ta sao? Ngài đại giá quang lâm có gì cần làm sao?” Một nam tử một thân trang phục đơn giản, nhìn qua có vẻ bằng tuổi Hạ Linh.
“Tiểu Tây, ngươi đây là đang châm chọc ta sao?” Hạ Linh khó được vui vẻ ra một quyền đấm vào ngực nam tử,“A, con người làm việc mỗi ngày đều sẽ cảm thấy thực mệt mỏi a, ta đến nơi này thả lỏng không được sao.”
“Được, đương nhiên được. Ngươi là cuồng công tác, còn biết nghỉ ngơi a.” Người nọ cũng ra một quyền, đấm vào ngực Hạ Linh, bỗng nhiên phát hiện Hạ Trĩ yên lặng đứng ở phía sau Hạ Linh.“Vị này…… Là tiểu Trĩ?” Người nọ nhìn thấy Hạ Trĩ thực kinh ngạc, thoạt nhìn giống như hai người nhận thức.
“Là tiểu Trĩ, tiểu Trĩ, đến đây.” Hạ Linh bắt được tay tiểu Trĩ, đem người kéo đến trước mặt, ôn nhu cười cười:“Đây là bạn trung học của ta, ngươi từng gặp qua, còn nhớ không?”
Hạ Trĩ vô tội nhìn Hạ Linh, lắc lắc đầu. Vô nghĩa, hắn như thế nào có thể nhớ rõ.
Nam tử nhìn thấy cảnh tượng lúc này, ánh mắt trở nên càng thêm kinh dị. Theo trí nhớ của hắn, Hạ Linh đối với đứa em không cùng quyết thống kia có thể nói là chán ghét đến cực điểm, bình thường ngay cả nói cũng không nguyện ý nói với hắn. Nhưng là…… một năm không gặp, Hạ Linh khi nào đối Hạ Trĩ tốt như vậy?“Uy, hai người các ngươi, khi nào thì trở nên tốt như vậy.”
“Này không cần ngươi quản.”
“Được, được, ta mặc kệ. Kia xin hỏi Hạ tổng, muốn dùng rượu gì? Đến quán rượu của ta không tốn tiền là không được, ta cần phải cố gắng khiến ngươi tốn nhiều tiền.”
“Nghĩ muốn gạt tiền ta cũng không cần nói rõ ràng như vậy. Vậy cho chủ quán kiêm pha chế ngươi pha cho ta một ly quý nhất trong quán các ngươi. Sau đó,” Hạ Linh nhìn nhìn Hạ Trĩ,“Cấp tiểu Trĩ một ly nước trái cây đi.”
“Phí lên sân khấu của ta rất cao. Vì chúng ta từng là bạn học ta liền thiện tâm mà pha cho ngươi một ly. Tiểu bằng hữu kia muốn uống nước trái cây gì?”
“Em không phải tiểu bằng hữu, không cần uống nước trái cây!” Hạ Trĩ bất mãn phản bác.
Nam tử giống như phát hiện chuyện gì thú vị, cười đến càng vui vẻ.“Xem ngữ khí của tiểu bằng hữu, cũng muốn nếm thử rượu sao. Tiểu Trĩ trưởng thành rồi?”
“Tiểu Trĩ cũng muốn nếm thử?” Hạ Linh dụ hống:“Uống rượu thực dễ dàng say nha.”
“Dạ, nếm thử hẳn là không có việc gì đi.” Sự hấp dẫn của rượu bị sự lo lắng say rượu thay thế, Hạ Trĩ gật gật đầu.
Chỉ chốc lát sau, hai ly rượu được pha chế xong đặt ở trước mặt hai người. Hai ly đều là màu lam, màu sắc ly trước mặt Hạ Linh càng đậm, hiển nhiên độ cồn cao hơn rất nhiều.
“Oa, màu lam thật đẹp, trong suốt sáng ngời.” Hạ trĩ cầm ly rượu, vừa vui vẻ vừa sùng bái. Thời điểm làm công ở quán bar trước kia hắn rất bội phục những người pha chế, có thể pha ra các loại rượu xinh đẹp tinh xảo.
“Ôi chao, tiểu Trĩ? Em như thế nào lại ở trong này?” Hạ Trĩ vừa định cầm lên nếm thử, liền bị một âm thanh đánh gãy.
“Mạc đại ca?”
“Mạc Thiếu Dương?” thanh âm Hạ Trĩ cùng Hạ Linh đồng thời vang lên, người trước là tràn đầy kinh ngạc, người sau là nồng đậm bất mãn.
“Này có thể tính là chúng ta rất có duyên không?” Mạc Thiếu Dương không nhìn ánh mặt bất hảo của Hạ Linh, đặt mông ngồi ở bên người tiểu Trĩ.
“Mạc thiếu gia chắc là cùng bằng hữu đến nơi này chơi đùa đi. Cũng đừng để cho bằng hữu đợi lâu.” Hạ Linh đưa ánh mắt đến bàn đối diện, ý tứ thực rõ ràng, chúng ta nơi này không chào đón ngươi, mau mau quay lại chỗ của ngươi đi.
Mạc Thiếu Dương bất đắc dĩ sờ sờ cái mũi,“Kia, sẽ không quấy rầy các ngươi, tiểu Trĩ chơi vui vẻ. Uống ít rượu, bằng không sẽ bị đại hôi lang ăn luôn.” Ánh mắt Mạc Thiếu Dương cũng có ý vô tình bay đến trên người Hạ Linh, ý tứ khiêu khích rõ ràng.
“Có ta bên cạnh, cho dù tiểu Trĩ uống rượu cũng không có cơ hội cho người khác thừa dịp.” Hạ Linh cũng không cam yếu thế.
Hạ Trĩ không có phát hiện hai người đang giương cung bạt kiếm, ánh mắt hắn đã sớm bị chén rượu kia hấp dẫn.