Ngay lúc Lưu Tố Nguyệt còn đang chu du đó đây khắp nơi trên thế giới, cha Diệp liền thông báo cho Diệp Cảnh cùng Diệp Phong một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, đó là Diệp gia cần người thừa kế! Mặc kệ hai người muốn làm gì thì làm, nhưng dù sao vẫn phải cho ông một đứa nhỏ.
Diệp Cảnh im lặng quay đầu lại nhìn bụng…..Diệp Phong, khiến sắc đỏ trên mặt bé thỏ nhất thời lan tận xuống cổ, nắm tay nhỏ nhắn quả quyết lao tới.
“Nhìn thế nào thì em vẫn là nam, sinh không nổi!”
Diệp Cảnh cười khúc khích, bàn tay to lớn nắm lấy nắm tay đang phóng đến của Tiểu Phong, nhẹ nhàng đặt trong lòng tay mà xoa nắn.
“Cái đầu nhỏ của em lại nghĩ loạn gì thế!”
Diệp Phong bất mãn bĩu môi: “Thế kiểu nhìn trần trụi của anh là có ý gì?”
“Anh chẳng qua chỉ muốn nói, giữa trưa em ăn ít như vậy, hiện tại có phải…..hơi đói rồi không thôi mà?!” Diệp Cảnh xấu xa choàng tay qua ót Tiểu Phong, cằm nhắm chuẩn xác cọ lên cái đầu xù tóc, nhích tới nhích lui, tay bắt đầu không an phận sờ soạng xuống phía dưới.
“Anh hai, động dục tùy thích là không được đâu!” Diệp Phong dùng vẻ mặt đứng đắn ngăn chặn hành vi không đứng đắn, vội vàng nắm lấy bàn tay to lớn đang dừng ở ngay cạp quần.
“Làm gì có ai chứ……” Đáy mắt Diệp Cảnh tối sẫm một màu, bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy tay anh kia tựa như móng vuốt mèo nhỏ nhẹ nhàng cào cấu khiến lòng anh ngứa ngáy, toàn thân tê rần.
“Không được!” Diệp Phong trừng mắt lườm, khẩu khí vẫn nghiêm túc như cũ, nhưng trong mắt lại hiện lên ý cười tinh nghịch hàm xúc, bán đứng tâm tình giờ phút này của cậu.
Diệp Cảnh mỉm cười: “Tiểu Phong thật sự là càng ngày càng hư ~”
“Ưm…..đừng cởi…..quần áo…..”
“Được, chúng ta sẽ mặc quần áo mà làm.” Diệp Cảnh thuận theo nói, “Cố gắng thử xem, nói không chừng có thể thật sự sinh ra một đứa nhỏ”.
Diệp Phong: “……….”
Anh hai chết tiệt! Trực tiếp kiếm một cô nàng rồi khiến cô ta có bầu xem! Hứ!
.
Đêm đó, Diệp Cảnh đánh một cuộc điện thoại đường dài tới biệt thự mà cha Diệp đang nghỉ dưỡng cùng bác sĩ riêng tại Australia, không biết là bàn tới vấn đề gì mà nói rất lâu. Diệp Phong rón rén lại gần ban công, vừa ngẩng đầu lên đã thấy dáng người thon dài cao ngất của anh trai. Anh tùy ý tựa lưng vào hàng rào chắn sơn màu bạch ngọc, gió đêm thổi qua khiến sợi tóc khẽ lay động. Diệp Cảnh nhướn mày nhìn vào màn đêm hắc ám, ngạo nghễ tựa như hoàng tử bóng đêm, cao cao tại thượng, không ai bì nổi.
Bé thỏ nhỏ chớp chớp mắt, nhìn thấy anh trai cúp điện thoại, từ từ gập máy, khóe môi nhếch lên thành một độ cong mờ ám, lộ thâm ý mà không phải ai cũng hiểu. Tiểu Phong nghiêng đầu ngẫm nghĩ, cảm thấy chắc chắn là anh trai đang tính kế ai đó, nắm tay căng thẳng làm lay động tấm rèm. Mí mắt Diệp Cảnh khẽ nâng, đáy mắt lóe lên tinh quang thâm trầm quét ngang qua.
“Ai?” Câu hỏi vô cùng cứng rắn, nghiêm khắc, khiến Diệp Phong bất giác run rẩy, đám tóc ngốc trên đầu xoắn xuýt.
“Tiểu Phong?” Ngữ khí nhất thời dịu xuống, đám tóc xoăn xoăn trên đầu cậu chính là đặc điểm riêng biệt, anh chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra, “Tiểu Phong, sao em lại chạy ra đây?”
Diệp Cảnh bước tới, giọng điệu có hơi trách cứ, nhưng khí thế áp người ban nãy đã hoàn toàn biến mất. Bé thỏ híp mắt, mơ hồ nhìn ông anh trai nhà mình, thái độ của Diệp Cảnh chuyển biến quá nhanh, cũng quá rõ ràng, khiến cậu nhất thời không thể hoàn hồn.
“Buổi tối gió lạnh, ra ngoài mà cũng không mặc thêm áo.” Diệp Cảnh thấy trên người Tiểu Phong chỉ mặc một bộ đồ ngủ hình con sóc mỏng manh, mày kiếm khẽ nhếch, chạm vào móng vuốt nhỏ kia thì rõ ràng cảm nhận được sự lạnh lẽo vô cùng, mi tâm anh nhíu càng chặt.
“Anh hai?”
“Thân thể em lạnh hết cả rồi!” Diệp Cảnh có vẻ ảo não, Tiểu Phong chắc chắn đã đứng đây rất lâu, không chỉ mới một hai phút, mà anh lại không phát hiện ra, “Mau về phòng ngủ cùng anh hai”.
Vừa nói vừa ôm lấy thân thể thon gầy của Diệp Phong quay về phòng, sau đó nhét bé thỏ vào ổ chăn mềm mại.
Diệp Phong tỏ vẻ không hề gì nhún vai bĩu môi: “Anh đừng lo lắng quá mà, em cũng không yếu đến mức sẽ bị gió thổi bay”.
Đã được chăm nhiều năm như thế nhưng bác Phúc với anh hai cứ coi cậu như ma ốm. Diệp Phong cực kỳ khó hiểu, bản thân cậu thỉnh thoảng vẫn đánh bóng rổ, rồi tham gia hoạt động nọ kia, hiện tại còn có thể thường xuyên cùng anh hai leo núi dã ngoại, du lịch, tuy không hẳn quá khỏe mạnh, nhưng nhìn kiểu gì cũng không cho người ta cảm giác yếu đuối như Lâm muội muội mà → → Trên người cậu có chỗ nào khiến bọn họ cho rằng cậu yếu đuối chứ, đến mức cả ngày rơi vào trạng thái khẩn trương lo được lo mất? =_=
“Tiết trời cuối thu thất thường không thể qua loa, Tiểu Phong đừng cứng đầu nữa!” Diệp Cảnh đè chặt ổ chăn, ngăn không cho Diệp Phong ngọ nguậy. Anh bất đắc dĩ nhấn nhẹ lên quả đầu xù tóc đang cố ngoi ra kia, ai ngờ Tiểu Phong lại bỗng chốc biến thân thành bé mèo được cưng chiều thành hư, cọ cọ lòng bàn tay anh. Diệp Cảnh vốn chẳng có tâm tư đen tối gì nhất thời giống như bị củi đốt, bụng dấy lên ngọn lửa mang tên dục hỏa.
“Tiểu Phong……..”
Thân thể Diệp Phong cuộn tròn trong chăn, chỉ lộ cái đầu nhỏ ra bên ngoài, đôi mắt lấp lánh ngập nước chớp chớp, không biết là ngây thơ thật hay cố ý dụ dỗ nữa.
Diệp Cảnh nuốt nước miếng, yết hầu nẩy lên, anh mặc kệ, ăn trước rồi tính sau.
Làm ấm giường cả đêm cũng chẳng sao, vấn đề đáng băn khoăn nhất chính là số lần hình như hơi nhiều, sợ thân thể Tiểu Phong không chịu nổi, Diệp Cảnh cũng không dám làm càn, lăn qua lộn lại mệt mỏi một hồi, hai người tắm rửa xong liền đi ngủ. Nhưng không ngờ khí lạnh lại dễ dàng xâm nhập đến thế, trầm luân một hồi cũng tạo thành bệnh nặng.
Rạng sáng 4h, bác sĩ tư bị lật dậy từ tinh mơ phải mất một khoảng thời gian mới tới được, Phúc quản gia được huấn luyện vô cùng chuyên nghiệp, mang theo đội ngũ người hầu cũng chuyên nghiệp không kém túc trực 24/24, thời thời khắc khắc đảm bảo có người lo liệu mọi việc. Vì nhiệt độ cơ thể Diệp Phong tăng rất cao, cho nên ông quyết định mở tủ lạnh, lấy đá bên trong đổ vào khăn, chườm lên trán cậu. Cổ áo cậu mở rộng, lộ ra những vết hồng ngân dày đặc, nhìn một cái là hiểu ra chuyện gì vừa xảy ra. Phúc quản gia ai oán liếc nhìn đại thiếu gia nhà mình, đại thiếu gia à, thân thể cậu có bất mãn thì cũng đừng lôi kéo tiểu thiếu gia làm hết lần này tới lần khác chứ, kết quả thì sao, tiểu thiếu gia không cẩn thận bị lạnh nên mới nháo lên trận tai bay vạ gió như thế này.
Tự nhận bản thân là chính nhân quân tử, là người có giáo dưỡng, Phúc quản gia thầm tính toán trong lòng, chờ đến khi nhị thiếu gia khỏi bệnh, ông nhất định phải dạy nhị thiếu gia cách cự tuyệt những yêu cầu “bất chính” của đại thiếu gia mới được.
Diệp Cảnh tự nhiên bị lườm cũng không biết phải làm sao, chỉ có thể sờ sờ mũi, vô tội trừng mắt lại.
Đo nhiệt độ, truyền nước, viết đơn thuốc, bác sĩ tư bày tỏ, nhiều năm trôi qua, ông đã làm chuyện này vô cùng thuần thục, tựa như nước chảy xuôi ấy. Vị nhị thiếu gia nhà họ Diệp này xưa nay không có bệnh nặng, nhưng bệnh vặt thì không ngừng tới, cơ mà không thể qua loa, bệnh nhẹ cũng có thể có xu hướng phát triển thành bệnh nặng mà.
Diệp Phong bị bệnh đúng ba ngày ba đêm, rốt cuộc cũng khỏe hẳn ngay trước bữa tiệc gặp mặt lần cuối của đời sinh viên vài ngày. Đồng thời, ở Australia xa xôi, sau khi nghe xong báo cáo của bác sĩ Toàn, cha Diệp lập tức đen mặt.
(╯‵□′)╯︵┴─┴ Lật bàn! Nhãi thỏ con này bình thường thoạt nhìn cực kỳ hoạt bát khỏe mạnh, thế mà phần bên trong lại hỏng hóc khó dùng đến thế, hại đám bác sĩ kia đai đi đai lại khiến bố mày nhức đầu chết đi được!!! Cha Diệp vô cùng tức giận nhưng lại chẳng thể làm gì.
“Diệp lão gia, đứa nhỏ kia……..” Bác sĩ Toàn chớp chớp mắt, tận lực khiến bản thân nhìn vô tội một chút, dù sao thì ông cũng là bác sĩ riêng của cha Diệp, hơn nữa ông cũng không ngờ lại có kết quả nhanh như thế, chẳng lẽ…… cha Diệp càng già càng dẻo dai?
Trước đó Diệp Cảnh đã tỏ rõ lập trường, cha Diệp chỉ muốn một thằng cu thôi đúng không, nhưng Diệp Cảnh không muốn tự mình tạo đứa nhỏ, sẽ khiến Tiểu Phong sinh tâm lý bài xích, lại càng không muốn Tiểu Phong có con riêng, anh chỉ cần nhìn thôi đã ghen tị rồi! Thế cho nên, rất rõ ràng, cha Diệp phải tự thân xuất chinh!
Được rồi, sự thật là anh trai đại nhân đã mơ hồ nhận ra, em trai bảo bối của anh hình như rất thích trẻ con, còn anh thì vừa nhìn đã nhức đầu, tổ hợp như thế sẽ ở chung hòa hợp được sao?! Kết luận, anh sẽ vừa vui vì em trai anh vui, nững cũng sẽ cực kỳ ghen tị. Cố tình lúc này cha Diệp lại gọi tới, nói ra nói vào cũng chỉ có một nội dung chính, trong hai anh em, mặc kệ là ai đều phải tìm được người sinh con. Diệp Cảnh giật mình tự bổ não, tưởng tượng ra cảnh Diệp Phong tươi cười hớn hở ôm đứa nhỏ cả ngày, ném anh qua một bên.
Đấy, còn phải hỏi chắc! Diệp Cảnh tất nhiên không vui, có bánh bao nhỏ rồi thì anh sẽ bị cho ra rìa, không được, tuyệt đối không được! Cho dù là Như Lại Phật Tổ chuyển thế thành bánh bao nhỏ cũng đừng hòng tiến vào được thế giới hai người của anh và Tiểu Phong!
Vì vậy, cứ để cha Diệp hiến tinh tử, tự thu tinh sinh con là phương án tốt nhất! Diệp Cảnh bày tỏ, đứa nhỏ kia sẽ phải ở Australia, không thể ở đây quấy rối, anh thực sự hài lòng, điều duy nhất ngoài ý muốn đại khái chính là……..Tiểu Phong sinh bệnh.
“Anh hai, em đã khỏe lắm rồi mà!” Ngày mai chính là bữa tiệc gặp mặt lần cuối, Diệp Phong thật sự rất muốn đi a! Tốt xấu gì cũng phải để cậu tạm biệt cuộc sống đại học một cách vui vẻ nhất chứ!
Diệp Cảnh bất đắc dĩ, chỉ có thể lải nhải dặn dò Tiểu Phong không được ăn uống bậy bạ, thân thể cậu vừa mới tốt lên được một chút, thật sự không thể giày vò thêm. Diệp Phong phải luôn miệng cam đoan mới lấy được giấy thông hành, tâm trạng sung sướng rời nhà.
Ánh mắt Diệp Cảnh tối sầm lại, anh bỗng nhiên nhận ra rằng, có phải anh đã quản lý Tiểu Phong quá nghiêm khắc rồi không, khiến sinh mệnh của Tiểu Phong ở kiếp này không còn ai khác thân thiết, chỉ có mình anh xuất hiện mà sự xuất hiện ấy cũng đầy toan tính. Cho tới bây giờ……anh lại chợt có chút do dự. Khóe môi Diệp Cảnh cong lên, lộ ra ý cười bất đắc dĩ, càng đặt cậu trong lòng thì càng để ý, càng để ý thì lại càng không nhịn được muốn cho cậu những điều tốt nhất.
Diệp Phong ở bên này đang hoan hoan hỉ hỉ tham gia buổi gặp mặt, Dương Bân và Tào Duệ không hiểu vì sao cũng chạy tới góp vui, đây là bữa tiệc của khoa nghệ thuật đó, liên quan gì tới hai đứa khác khoa kia! Nhưng nhìn hai nữ sinh xinh đẹp đứng bên cạnh họ, Diệp Phong mới hiểu, à, thì ra là thế.
Dương Bân phất tay vẫy Diệp Phong, thì thầm với nữ sinh đứng cạnh vài câu rồi bước tới.
“Chậc, bốn năm đại học đã xong rồi mà cậu vẫn cô đơn cơ à!”
Diệp Phong nhướn mày: “Ai như cậu thay hết người này đến người kia”.
“Ừa, dù sao cũng chỉ là chơi bời thôi mà.” Bạn gái đứng xa không nghe thấy, Dương Bận cũng chẳng bận tâm, “Còn cậu ấy, từ nhỏ đã có nhiều em gái thích cậu như vậy mà tới giờ vẫn chưa thấy cậu gần gũi với ai, chẳng lẽ…….” Dương Bân đột nhiên ra vẻ thần bí, đè thấp giọng nói, “Người anh em, cậu vẫn là chú chim non sao?”
Sắc mặt Diệp Phong lập tức cứng ngắc, nếu người trước mặt là anh hai, cậu chắc chắn đã nhảy dựng lên tạc mao rồi ấy. Mi mới là chim non, cả nhà mi đều là chim non!
Nhưng người đang đứng trước mặt cậu lúc này lại là Dương Bân, còn cậu chính là nhị thiếu gia nhà họ Diệp!
Đúng lúc dó, Tào Duệ cũng bước tới đưa cho Diệp Phong một ly rượu.
“Nếu cậu ấy kiếm được bạn gái thì cửa ải đầu tiên chắc chắn cần phải vượt qua không ai khác ngoài ông anh trai khủng bố đến không thể khủng bố hơn đi”.
Khóe miệng Dương Bân co rút: “Ừ nhỉ, suýt chút nữa thì quên, Diệp Phong, anh trai của cậu cuồng khống chế em trai đến mức gần như não tàn rồi đó, tớ nghi lắm, không biết về sau anh ta có cho cậu lấy vợ không nữa?”
“Lăn xuống địa ngục đi!” Diệp Phong đạp Dương Bân một cước, “Hai người động dục quá nhanh, mới tý tuổi đã tính chuyện kết hôn”.
Tào Duệ ha ha cười, lôi kéo Diệp Phong đi về phía đám đông: “Lại đây, cậu cũng được coi như là nhân vật nổi danh của trường, không ít nữ sinh chờ đến hôm nay để hiến dâng trái tim đâu!”
Diệp Phong lắc đầu cười, cậu biết ly rượu trên tay mình lúc này thực ra là nước trái cây, cậu cũng biết Dương Bân cùng Tào Duệ làm bạn thân với mình lâu như vậy cũng một phần là do anh hai cố ý sắp xếp, có một số việc cậu đều biết, chẳng qua không nói ra mà thôi.