Bánh bao nhỏ Tiểu Phong tỉnh dậy trong vòng tay của anh trai, cũng không biết tối qua đã xảy ra chuyện gì mà hiện giờ cậu lại cuộn tròn thân thể, nằm gọn trong lồng ngực Diệp Cảnh, đầu thì gối lên cánh tay anh trai mình.
Cứ như thế qua một đêm, cánh tay anh hai nhất định đã tê rần rồi ha? Nghĩ thế, bánh bao nhỏ nhẹ nhàng nâng đầu lên nhưng lại bất cẩn đụng phải cằm anh trai mình, Diệp Cảnh lập tức tỉnh lại.
“Tiểu Phong?” Diệp Cảnh mơ màng mở mắt, ngay sau đó tỉnh táo lại hỏi: “Làm sao vậy?”
Anh chống tay nâng nửa người dậy, nhìn Tiểu Phong trở mình, lúc lắc bò lên người anh.
“Anh à~” Bánh bao nhỏ cười rạng rỡ, nhào tới ôm trai nhà mình.
Ánh mắt Diệp Cảnh mềm mại giống như có thể hóa thành hồ nước. Anh ngồi thẳng người dậy, hai tay ôm trọn thân thể bé con, đưa cả người cậu vào trong ngực, cúi đầu hôn chụt lên trán bé con một cái.
“Đây là hôn chào buổi sáng đó, hiểu không Tiểu Phong?” Giọng nói ngập tràn dịu dàng nhu hòa.
Bánh bao nhỏ Tiểu Phong đảo mắt, tỏ vẻ dĩ nhiên em hiểu lễ tiết đơn giản như thế! Vì để chứng minh với anh trai nhà mình, bánh bảo nhỏ bật người lên, nhanh nhẹn vòng hai tay ôm cổ anh trai, sau đó kiễng chân, tính hôn chụt lên trán Diệp Cảnh một cái. Nhưng vì chênh lệch chiều cao nên xiêu xiêu vẹo vẹo thế nào lại thành hôn má.
Tiểu Phong oán giận túm tóc anh trai nhà mình, tố cáo bằng chất giọng mềm mại non nớt: “Anh…….. Chắc chắn là anh đã uống nhiều sữa quá rồi nha ~”
Diệp Cảnh: “……….”
Đứa nhỏ này còn học được cách bắt chước người khác cơ đấy? Chậc, thật không hổ là em trai của Diệp Cảnh anh! Vị anh trai kia tỏ vẻ rất hài lòng, nhất là với nụ hôn do Tiểu Phong chủ động thơm má. Anh mỉm cười xoa đầu bánh bao nhỏ nói: “Tiểu Phong nhanh chóng sửa soạn một chút đi nhé, rồi cùng anh hai xuống dưới lầu uống sữa”.
Nháy mắt, thân theer mềm mại cứng đờ.
“………… QAQ” Đúng là tự tìm đường chết, làm ơn tha cho em đi mà T^T
Lúc rửa mặt trong nhà tắm, bánh bao nhỏ lại một lần nữa cảm thấy mỗi nơi trong ngôi nhà này đều vô cùng có ác ý với cậu. Vóc dáng không cao, thế nên ngay cả bồn cầu cũng không thể tiểu được!!
Bánh bao nhỏ bật nhảy vài lần vẫn không được, đành phải quay đầu, vẻ mặt cực đáng thương nhìn anh trai nhà mình. Diệp Cảnh tủm tỉm cười xoa cái đầu xù tóc của cậu rồi nói: “Đã bảo rồi, để anh trai giúp em mà không nghe, tự mình dày vò bản thân làm gì!”
Nói xong liền thuận tiện kéo quần của Tiểu Phong xuống, ôm chân cậu lên, đàng hoàng giúp cậu đi tiểu. Cái vẻ mặt đơ đơ trước sau như một kia khiến bánh bao nhỏ Tiểu Phong không khỏi ngẫm nghĩ, chẳng lẽ trước đây anh trai toàn giúp cậu đi tiểu hả?
Á á á QAQ Trinh tiết của người ta hóa ra đã bị ai đó hủy hoại không thương tiết như vậy sao? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, có một người anh trai thần thông như thế, cậu cũng con mẹ nó cảm thấy vô cùng may mắn, một người mà cậu cần là đáp, thậm chí còn có thuật đọc tâm, chuyện khó nói cậu cũng chả cần phải nói ra anh trai đã tự hiểu╮(╯▽╰)╭
Diệp Phong cảm thấy có chút quái lạ, cậu mơ hồ nhớ rõ ràng là bản thân mình đã sớm chết, nhưng bên cạnh cậu có một người anh trai tốt thế này thì việc gì phải chết sớm như thế? Chẳng lẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra sao?
“Lúc đi tiểu còn có thể ngẩn người sao Tiểu Phong?!” Đầu bị gõ nhẹ một cái, bánh bao nhỏ vội quay đầu lại, thấy anh trai đang nhìn chằm chằm con chim nhỏ của mình, mặt nhất thời ửng đỏ, dãy dụa, lập tức kéo quần lên.
Diệp Cảnh bật cười: “Nhỏ thế này mà đã biết xấu hổ rồi sao?”
Tiểu Phong nhỏ giọng lầm bầm vài tiếng, anh trai bại hoại quá đáng, nhìn hết chim nhỏ của cậu rồi TT^TT
“Em còn nhỏ như thế, anh trai giúp em là chuyện đương nhiên, không phải sao?” Diệp Cảnh kéo tay bánh bao nhỏ, dùng khăn lông ướt lau lau: “Anh nói vậy Tiểu Phong có hiểu không?”
Cơ thể Tiểu Phong cứng ngắc một chút, hai má phúng phính phồng lên, liếc mắt nghi ngờ nhìn Diệp Cảnh.
Diệp Cảnh nhíu mày, nhóc con này đang suy nghĩ cái gì vậy trời?
“Vậy……… trước đây ba ba cũng giúp anh đi tiểu ha?” Bánh bao nhỏ Tiểu Phong dùng vẻ mặt vô cùng “khờ dại” hỏi.
Diệp Cảnh: “…………”
Làm sao mà nhóc con này lại có lối suy nghĩ quái lạ vậy hả?
…
Hai anh em vừa ăn sáng xong không lâu đã phải tiếp một vị khách không mời mà đến. Đương nhiên, đối với Diệp Cảnh mà nói thì đó quả thực là vị khách không mời mà đến, nhưng đối với Diệp Phong thì…………. khó nói lắm ╮(╯_╰)╭
“Em gái với em rể vẫn không có nhà à, không sao, tôi chỉ đến thăm đứa cháu trai bé nhỏ thôi, lần trước nghe nói nó bị bệnh đúng không? Khiến tôi lo lắng chết đi được……..” Hai người còn chưa đi đến phòng khách đã loáng thoáng nghe được một giọng nữ cố tình nói lớn lên
Diệp Cảnh thầm cười lạnh, nếu thật sự lo lắng thì tại sao lại chờ đến khi Tiểu Phong khỏi bệnh mới tới? Nhà cũng đâu cách xa đây bao nhiêu.
Bánh bao nhỏ Tiểu Phong đúng lúc ấy đi vào phòng khách, liếc mắt liền thấy ngay một người phụ nữ tóc uốn xoăn, đang cười ha hả ngồi trên ghế sô pha, hỏi chuyện với Phúc quản gia đứng bên cạnh.
“Ah, Tiểu Phong à, đến đây nào, nhanh đến với dì cả nào ~”
Trực tiếp phớt là anh trai sao? Trong lòng Tiểu Phong tự nhiên thấy bực bội bất mãn, cậu cảm thấy người phụ nữ này chắc chắn là cố ý.
“Tiểu Phong làm sao thế, mới hai ngày không gặp đã không nhận ra dì cả à?” Cô ta lập tức đứng lên, đi tới nói tiếp: “Cho dù không nhận ra dì cả thì Tiểu Phong chắc vẫn nhớ rõ anh họ Quốc Hiên đúng không, hôm nay anh họ cũng đến đây đó, lát nữa dì sẽ bảo Quốc Hiên chơi cùng cháu được không?”
Cô ta thật ra cũng không định nghe Tiểu Phong nói gì cả mà tự quyết định kéo tay cậu, hiển nhiên mục đích của cô chỉ là tách Diệp Phong ra khỏi Diệp Cảnh mà thôi.
Người phụ nữ này là chị gái của tân phu nhân Diệp gia, cũng chính là dì cả của Diệp Phong, không có một tý quan hệ huyết thống nào với Diệp Cảnh hết. Em gái Lưu Tố Nguyệt tuân theo sự sắp xếp của gia tộc mà gả cho Diệp Thị giàu có, từ đó trở đi bắt đầu một cuộc sống xa hoa, nhưng người chị Lưu Tố Vân lại một lòng chạy theo chủ nghĩa lãng mạn, theo đuổi tình yêu đích thực, lấy một giáo sư đại học nghèo khó. Phía bên ngoại – Lưu gia tuy rất không hài lòng nhưng cuối cùng thì vẫn vì con gái nhà mình, yêu cầu vị giáo sự kia ở rể, ban đầu còn có chút trắc trở nhưng rốt cuộc về sau, nhà trai đành phải chấp nhận ở rể tại Lưu gia. Sau khi kết hôn, hai người sinh được một bé trai, cũng chính là anh họ của Diệp Phong – Lưu Quốc Hiên.
Tuy nói là ở rể nhưng trước đó đã cãi nhau một trận vô cùng ầm ĩ, nên sau khi kết hôn họ cũng không ở lại nhà chính của Lưu gia. Hơn nữa cuộc sống của họ cũng chẳng khá giả gì nên vị dì cả này rất thích chạy tới biệt thự của Diệp gia chơi, hơn nữa càng thích nói vớ vẩn trước mặt Diệp Phong.
Kiếp trước, Diệp Cảnh đã biết bụng dạ người phụ nữ này chẳng tốt đẹp gì rồi, nói ba câu thì phải đến hai câu khuyên Tiểu Phong đối nghịch với anh, chỉ là không ngờ tới, cô ta đã ra sức tiếp cận Tiểu Phong từ khi cậu còn nhỏ chưa hiểu đời thế này. May mà bé vợ nhà anh bản tính lương thiện thuần khiết, không bị uế ngữ của cô ta đầu độc. Còn anh thì ngược lại, ngẫu nhiên vài lần nghe được mấy lời xỉa xói của Lưu Tố Vân với Diệp Phong mà càng thêm xa cách với cậu, gây ra kết cục bi thảm cho cả hai.
Nghĩ đến đây, trong mắt Diệp Cảnh lóe lên chút ánh sáng mờ nhạt, vô thức siết chặt nắm tay, cả đời này anh tuyệt đối sẽ không để những người kia có bất cứ một cơ hội nào tiếp cận Tiểu Phong nữa.
Lưu Tố Vân vừa mới vươn tay ra, bánh bao nhỏ Tiểu Phong thoắt cái đã lui về phía sau, chạy trốn sau lưng anh trai nhà mình. Từ sau khi cậu hạ sốt tỉnh dậy, cũng chính là lúc được sống lại, cậu không có ấn tượng gì mấy với những sự việc đã xảy ra trước kia, cũng may cậu còn nhỏ, tất cả mọi người đều cho rằng tính cách của cậu vẫn chưa được định hình, quên cái này nhớ cái kia là chuyện bình thường nên mới không nghi ngờ gì.
Bởi thế bánh bao nhỏ không có chút thiện cảm nào với bà dì giả vờ thân thiết từ trên trời rơi xuống này, bản năng cảnh báo bé con phải cảnh giác, lập tức trốn sau lưng anh trai, lấy anh trai nhà mình làm bia đỡ.
Diệp Cảnh cũng rất gắng sức, ngay lập tức giang tay ngăn cản Lưu Tố Vân, mỉm cười tỏ thái độ khiêm nhường không ai có thể chê trách được.
“Dì Lưu, nếu dì muốn đến thăm tiểu Phong thì cũng thấy rồi đấy, Tiểu Phong hiện giờ rất khỏe, nhưng vừa mới khỏi bệnh xong nên không thể vận động mạnh được, bác sĩ dặn phải để Tiểu Phong nghỉ ngơi nhiều hơn”.
Ngụ ý, bà nên cút sớm đi thì hơn.
Sắc mặt Lưu Tố Vân nhất thời tái mét, vốn hôm nay thấy Diệp Cảnh đi ra cùng Diệp Phong cô ta đã cảm thấy rất quái lạ, nhưng không ngờ tên oắt con chết tiệt này lại còn giả bộ học làm người lớn, ngôn tại ý ngoại, dường như muốn cản trở, không cho cô ta tiếp xúc với Tiểu Phong.
Chẳng lẽ nó biết được mục đích của mình khi tới đây? Lưu Tố Vân càng nghĩ càng cảm thấy khó có thể, dù sao cũng chỉ là một thằng nhãi tám tuổi, có thể hiểu được cái gì chứ. Vì thế cô ta cố bày ra tư thế của người bề trên giáo huấn con trẻ, cao ngạo lườm Diệp Cảnh.
“Được rồi, Diệp Cảnh, người lớn nói chuyện con nít đừng có xen mồm vào, cô là dì cả của Tiểu Phong, đương nhiên muốn tới thăm cháu trai của cô”.
Những lời này rõ ràng muốn nói cho Diệp Cảnh biết, mày là người ngoài!
Phúc quản gia đứng bên cạnh sắc mặt đen hẳn đi khi nghe thấy những lời đó, lúc trước người phụ nữ này đến thăm cậu hai, đại thiếu gia đều không có ở nhà, không ngờ hôm nay đúng dịp đụng phải, cô ta rõ ràng không nể mặt đại thiếu gia chút nào! Nguồn:
Đây là đại thiếu gia nhà họ Diệp, khi nào thì tới phiên Lưu gia mấy người dạy dỗ chứ! Nếu không phải còn kiêng dè mặt mũi tân phu nhân, Phúc quản gia chắc chắn đã cho người giúp việc cầm chổi đánh người.
Con ngươi Diệp Cảnh tối lại, nếu đối phương đã không nể mặt anh thì anh cũng chả cần phải kiêng nể nữa, dù sao anh cũng không thích tân phu nhân của Diệp gia, đây từ lâu đã là bí mật công khai của giới thượng lưu, vậy nên có nói quá lời cũng chả ai để ý, lời trẻ nhỏ luôn thẳng thắn mà.
Diệp Cảnh cười lạnh: “Buồn cười, bà dì này thật kiêu ngạo, lúc Tiểu Phong bị bệnh thì không thấy mặt bà đâu, hiện giờ thì lại chạy tới đây khoe mẽ!”
“Mày!” Lưu Tố Vân hung hăng lườm Diệp Cảnh, sau đó lập tức rời tầm mắt, nhìn Diệp Phong đang trốn sau lưng Diệp Cảnh, nói một hơi: “Tiểu Phong, cháu còn trốn sau lưng nó làm gì, đã quên những lời dì nói lần trước với cháu rồi sao, anh trai cháu cơ bản chẳng phải dạng người tốt đẹp gì, cháu xem nó còn nhỏ như thế mà đã học được cách trách mắng bậc trưởng bối, đến khi trưởng thành thì chắc chẳng cần phải nói nữa! Tiểu Phong, còn không mau chạy đến với dì?!!”
Phúc quản gia tức giận không nhịn nổi nữa, lập tức nghiêng người chặn cô ta lại, muốn đẩy Lưu Tố Vân tránh xa Diệp Cảnh.
“Phúc quản gia, ông làm gì vậy?” Lưu Tố Vân cực kì bất mãn vì bị một kẻ giúp việc tự dưng nhúng tay vào: “Ông chỉ là người làm thuê, không cần phải can thiệp vào chuyện của chủ nhân”.
Phúc quản gia lạnh lùng trả lời: “Tiểu thư Lưu Tố Vân, cô không có tư cách động vào người của Diệp gia”.