Mọi người trong Diệp gia luôn bề bộn nhiều việc, cha Diệp lo lắng cho sự nghiệp, còn Diệp phu nhân thì lo…..hưởng lạc, trong Diệp gia chỉ có hai anh em nương tựa lẫn nhau. Diệp Cảnh vô cùng thống hận bà mẹ kế, nhưng lại rất hay cẩn thận quan sát đứa em cùng cha khác mẹ này, vì vậy, không biết từ bao giờ, Diệp Phong đã chiếm giữ con tim anh, thẩm thấu vào sinh mạng anh.
Diệp Cảnh bị Phúc quản gia cường ngạnh lôi về, nhìn tinh thần hoảng hốt của thiếu gia nhà mình, ông biết mọi chuyện kế tiếp chẳng thể để anh lo nữa rồi, chỉ đành dặn dò người làm chăm sóc anh, sau đó tự thân bận rộn một mình.
Có thể nói hai vị thiếu gia họ Diệp đều do một tay Phúc quản gia nuôi lớn. Người chống đỡ cho nhà họ Diệp chính là cha Diệp, khi còn trẻ thì bận rộn làm ăn bên ngoài, hiện giờ tuổi già lại tới Australia nghỉ dưỡng, một năm khó mà trở về được mấy lần.
Phúc quản gia không kết hôn, cũng chẳng có con, vì thế ông coi hai vị tiểu thiếu gia như con đẻ của mình, nhất là cậu hai. Ông đã gần như chứng kiến toàn bộ quá trình trưởng thành của cậu, từ một cậu bé đáng yêu trở thành một thiếu niên phong lưu phóng khoáng. Nhưng thật không ngờ chỉ vì một vụ tai nạn đã cướp đi mạng sống của một người tương lai rộng mở như thế.
Nhân sinh thật lắm đau thương, kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh. Phúc quản gia vẫn cố nén đau vào lòng, nhưng nháy mắt khi nhìn thấy thi thể của Diệp Phong, ông vẫn không kìm nổi khóe mắt ửng đỏ.
Cậu hai, cậu hai nhà ông là một thiếu niên trẻ tuổi hào hoa phong nhã, mới bước chân vào đời, vẫn còn tràn đầy mộng ước lớn lao, tuổi còn nhỏ như vậy, lương thiện như vậy mà………
Phúc quản gia xoa xoa mái tóc mềm mại đen nhánh của Diệp Phong, dường như vẫn còn vương lại chút hơi ấm khiến ông luyến tiếc buông tay, trước mắt vẫn còn phảng phất lại cảnh sáng sớm hôm nay cậu rời khỏi nhà, trước khi đi còn nở nụ cười vô cùng rạng rỡ với ông.
Cậu nói: “Bác Phúc, cháu ra ngoài mua đồ, trước cơm trưa sẽ về”.
Nụ cười của thiếu niên dần dần rời xa, sâu trong tâm trí đã biến thành kí ức cuối cùng đẹp đẽ nhất. Mà gương mặt tái nhợt trước mắt này của Diệp Phong sẽ không bao giờ……..tươi cười như thế được nữa.
“Xin ông nén bi thương!” Cô y tá vẫn thường xuyên phải chứng kiến những cảnh sinh ly tử biệt như vậy nên chỉ có thể an ủi vài câu.
Phúc quản gia lau khóe mắt vẫn còn mơ hồ toàn lệ nóng, gật đầu, ông biết hiện giờ tinh thần đại thiếu gia vẫn còn chưa tốt, ông chủ ở Australia chưa trở về kịp, trong Diệp gia còn một đám người giúp việc phải quản, là một quản gia đủ tư cách, trước tình cảnh này, ông không thể quỵ ngã.
…
Diệp Cảnh mơ hồ trở về nhà, đây chính là ngôi nhà mà hai anh em đã ở từ bé đến lớn, rõ ràng gia đình có bốn người nhưng trong nhà chỉ mang hơi thở của hai người họ, là anh cùng Diệp Phong.
Vừa mở cửa phòng, mùi chanh tươi thơm mát ngay lập tức tràn ngập trong không khí. Cửa sổ vẫn đang mở, cơ gió nhẹ khẽ lay động dải rèm màu xanh lanh tươi mới, trên mặt bàn học còn để hai quyển sách đang mở, trong đó có một quyển sách bị lật qua hai trang vì gió, chiếc ghế dựa kê sát vào bàn, thành ghế còn đang vắt một chiếc áo khoác đen.
Vừa nhìn có thể thấy chủ nhân từ sáng đã rời đi, căn phòng vẫn chưa được dọn dẹp lại, tùy ý mà giản dị như trước, giống như chủ nhân của nó lúc nào cũng có thể trở về.
Tiểu Phong………
Diệp Cảnh chậm rãi ngồi xuống giường, màu ga trải giường là màu quất (cam) mà cậu thích, màu đậm dần về phía cuối giường, kết hợp với không gian xung quanh, tạo nên cảm giác nhu hòa thoải mái. Anh vô thức ôm lấy chiếc chăn mà Tiểu Phong từng đắp, hơi thở quen thuộc bỗng chốc tràn ngập khoang mũi, hương vị ấm áp như thế khiến người ta lưu luyến.
Cho dù không muốn thừa nhận nhưng không biết từ lúc nào, dấu vết của Diệp Phong đã lặng lẽ thấm dần trong cuộc sống của anh.
Sắc trời dần tối, nhưng Tiểu Phong sao vẫn còn chưa về, căn phòng trống rỗng vắng vẻ có chút đáng sợ. Vì sao? Đúng rồi, hôm nay Tiểu Phong vẫn chưa liên lạc với anh, không giống mọi ngày chút nào.
“Đại thiếu gia!” Phúc quản gia mở cửa phòng, liếc mắt nhìn thấy thiếu gia Diệp Cảnh nhà mình đang ngẩn người ôm chăn của cậu hai, trong lòng giật mình chua xót. “Đại thiếu gia, trước tiên xuống nhà ăn chút cháo đã, ngày hôm nay cậu chưa ăn gì rồi”.
Diệp Cảnh trừng mắt nhìn, vài giây sau dường như mới hiểu được Phúc quản gia nói gì, gật đầu đáp lại.
“Tiểu Phong đâu? Sao đến giờ này rồi em ấy vẫn chưa về?” Diệp Cảnh buông chăn ra, hỏi trong vô thức, giọng nói còn vương theo chút ý không hài lòng, hình như cả ngày hôm nay anh không thấy Tiểu Phong đâu, rất……. quái lạ. Cho dù trước đây anh không thích Diệp Phong, nhưng Diệp Phong bao giờ cũng thích bám anh mà.
Phúc quản gia giật mình sửng sốt khi nghe thấy câu hỏi của Diệp Cảnh, ông lập tức rũ mi nhìn xuống dưới, thanh âm khàn trầm nhỏ dần: “Đại thiếu gia, cậu hai, cậu ấy………đã qua đời rồi!”
Đã qua đời!
Giống như tiếng sấm ầm ầm đột ngột vang lên bên tai, Diệp Cảnh đứng phắt dậy, mở to hai mắt, không dám tin trừng mắt nhìn ông quản gia đã qua tuổi ngũ tuần trước mặt.
Tiểu Phong đã chết? Sao có thể……… từng hình ảnh tua nhanh trong đầu anh, điện thoại, tai nạn ô tô, đôi mắt đen láy của thiếu niên, sự tuyệt vọng đong đầy trong đôi mắt ấy, từng phân đoạn rời rạc tua qua tua lại như một bộ phim đánh thẳng vào não anh.
Đúng rồi, anh nhớ rồi, Tiểu Phong đã chết, quả thật đã chết rồi. Toàn bộ oán hận, nhẫn nhịn cùng bộ mặt thật anh trôn giấu trong lòng bao năm nay đã trút ra hết. Anh đã xé toạc sự thật đẫm máu trong quá khứ, ném tới trước mặt Diệp Phong đang ốm yếu sau vụ tai nạn, anh muốn báo thù lại không biết phải báo thù thế nào, nên báo thù ai.
Người phụ nữ kia đã chết, cha cũng không ở nhà, bên người anh chỉ còn lại đứa em trai cùng anh lớn lên từ nhỏ. Cho nên, đương nhiên anh sẽ đổ mọi oán hận lên đầu đứa nhỏ ngây thơ đó, gạt bỏ bài xích cậu, hay đúng hơn là……….chán ghét cậu?
Mà cha không biết là xuất phát từ áy náy hay chẳng có chút tình cảm nào với vị Diệp phụ nhân mới kia mà vẫn luôn nhắm mắt cho qua trước hành vi của anh. Diệp Cảnh rất thông minh, anh tuy căm ghét người đàn bà kia nhưng bản thân anh lúc đó vẫn chỉ là một con chim non chưa trưởng thành, anh sẽ không bao giờ ấu trĩ tới mức lấy trứng chọi đá, hơn nữa, anh cũng nhìn ra cha hoàn toàn không có chút tình cảm nào với bà ta cả, hai người chỉ hoàn toàn sống trong thế giới của riêng mình.
Còn sự ra đời của Diệp Phong dường như chỉ là thứ chứng minh cho việc hai người đã kết hôn, ngoài ra không có ý nghĩa thực tế gì hết. Vì thế, dưới những hành động vô tình hoặc cố ý của Diệp Cảnh, Diệp Phong trở trở thành một đứa nhóc rất thích bám anh trai. Trước khi người phụ nữ đó chết, ngay từ đầu mục đích của Diệp Cảnh đã là phải biến đứa em trai trở nên yếu đuối, ỷ lại vào anh, để cậu không biến thành mối uy hiếp trong tương lai.
Nhưng người đàn bà đó lại đột nhiên gặp tai nạn mà qua đời, sự hoang mang ngắn ngủi bỗng xuất hiện trong cuộc đời Diệp Cảnh, kẻ anh oán hận nhất lại không chết vì sự trả thù cảu anh mà lại do ngoài ý muốn, khó chịu trong lòng khiến anh không biết phải làm sao.
Đối với cha Diệp, cảm giác của Diệp Cảnh với ông không biết phải nói thế nào cho, anh không rõ ràng lắm sự thật năm đó, nhưng lại càng không thể nghi ngờ sự giúp đỡ của ông dành cho anh lúc ấy, thậm chí ngay cả khi anh tự ý sắp xếp những người được làm bạn với Diệp Phong, cha Diệp cũng chỉ thỉnh thoảng nhắc nhở mà không hề ngăn cản. Đó đơn giản là đã ngầm đồng ý để anh làm như thế.
Ông và người phụ nữ đột nhiên xuất hiện này dù không có tình cảm nhưng vẫn kết hôn. Lúc này Diệp Cảnh còn nhỏ nên không thể hiểu được căn nguyên gốc rễ trong đó. Trong mắt anh, người phụ nữ đó hình như cũng không yêu cha, nhưng sao bà ta lại hại chết mẹ anh rồi gả cho cha.
Sau khi lớn lên Diệp Cảnh đã hiểu, bọn họ quả thật không yêu nhau, nhưng gia tộc đứng phía sau muốn họ kết hôn, bà ta là một người phụ nữ thích hư vinh, cái bà cần không phải là cha Diệp mà là cái danh hiệu “Diệp phu nhân” kiêu sa do cha Diệp mang lại mà thôi.
Bà ta đột nhiên xuất hiện tìm gặp mẹ Diệp, lôi ra ý nghĩ kì lạ muốn thương lượng với mẹ Diệp, cha mẹ Diệp cứ giả vờ li hôn, còn bà ta sẽ giả kết hôn với cha Diệp. Nhưng mẹ Diệp không đồng ý, dưới tình thế xô xát cãi vã mà ngã xuống cầu thang, tạo thành thảm kịch.
Khi bà ta chết, Diệp Cảnh mờ mịt chuyển hết oán hận lên người Diệp Phong. Trong lòng anh cố chấp cho rằng, Diệp Phong là thế thân của người em trai hay em gái chưa ra đời của anh, cậu hoàn toàn không có tư cách làm cậu hai của Diệp gia, đúng vậy, cậu không xứng.
Dù mơ hồ ý thức được lối suy nghĩ đó là sai nhưng Diệp Cảnh cứ theo bản năng tránh né, không muốn nghĩ ngợi gì nhiều. Trước sau như một mặt lạnh nhìn Diệp Phong, vừa quan tâm đến cậu, vừa xa cách với cậu, giống như một màn kịch, lúc nào cũng trình diễn một màn anh em tình cảm hòa thuận. Nhìn cậu luôn cố gắng lấy lòng mình, từ đáy lòng anh nở một nụ cười nhạt, mãi cho đến khi sự việc bắt đầu không thể khống chế, ngày càng trở nên quái dị.
Tình cảnh đó mãi tiếp diễn cho đến lúc anh sinh ra ý nghĩ và ám ảnh trái luân thường đạo lý với Diệp Phong.
Diệp Cảnh không cố tìm nguyên nhân mà cưỡng chế ham muốn trong lòng, cố chấp đổ mọi tội lỗi lên đầu Diệp Phong. Nếu như cậu ta chưa từng tồn tại trên thế giới này thì thật tốt, Diệp Cảnh vẫn luôn nghĩ như thế. Sự tồn tại của Diệp Phong chỉ là điều ngoài ý muốn trong cuộc đời của anh. Nếu chính anh không ngăn cản thì cậu ta có lẽ đã chết cùng người đàn bà kia trong vụ tai nạn máy bay rồi.
Nhận được điện thoại nói Diệp Phong bị tai nạn ô tô, anh hầu như theo thói quen hóa trang thành một người anh trai hoàn hảo, lập tức lái xe vội vàng tới bệnh viện. Cho đến khi nhìn thấy cậu yếu ớt nằm mê man trên giường bệnh, trong lòng Diệp Cảnh bỗng dưng xuất hiện một loại cảm xúc kì lạ. Năm đó, mẹ anh cũng nằm trên giường bệnh thế này, trút hơi thở cuối cùng…
Tiểu Phong đã chết. Bác sĩ giải thích nguyên nhân tử vong là do người bệnh đột nhiên không khống chế được cảm xúc, khiến dòng máu bị đảo ngược, hơn nữa thân thể vốn đã bị thương quá nặng không chống đỡ nổi, vì thế tử vong là điều khó tránh khỏi. Diệp Cảnh biết, xét về mặt nào đó, chính anh đã hại chết Tiểu Phong, hoặc có thể nói là đổ thêm dầu vào lửa.
Thế nhưng, lúc này đây anh lại chẳng thể vui vẻ khi báo được thù, cũng không có cảm giác thoải mái sau khi buông xuống tất cả. Ngoại trừ hoang mang thì chính là cảm giác trống rỗng, giống như trái tim đột nhiên bị người ta cắt đi một miếng, khiến lồng ngực trống rỗng.
“Thiếu gia, ăn một chút gì đi.” Giọng nói của Phúc quản gia vang lên bên tai. Anh cúi đầu, thấy trong tay mình đang cầm một bát cháo trắng. Anh nhớ rõ Tiểu Phong rất thích ăn cháo đậu xanh, thích nhai hạt đậu xốp mềm được ninh nhừ. Dù nhiều lần đã cố gắng quên đi, nhưng không thể phủ nhận, trong khi anh nhìn cậu bằng cặp mắt lạnh lùng thì cũng đồng thời ghi nhớ mọi sở thích cùng thói quen hàng ngày của cậu.
Mở cửa phòng bước ra, giật mình thoảng thốt, dường như anh lại thấy hình bóng quen thuộc ấy đang ngồi ở bàn học viết gì đó, khi nghe thấy tiếng động, thiếu niên quay đầu lại nhìn, đôi mắt đen láy lúng liếng ngập tràn ý cười tinh nghịch.
“Anh..…” Khóe miệng cậu cong lên thành một nụ cười nhẹ.
“Tiểu Phong.” Diệp Cảnh cũng mỉm cười với cậu, khóe miệng còn vương theo ý cười đầy yêu chiều, dịu dàng hiếm thấy.
“Tiểu Phong………” Anh vươn tay muốn vuốt ve mái tóc đen mượt của thiếu niên, muốn ôm cậu vào lòng, nhưng trong nháy mắt, tất cả đều hoa hư vô.
Tiểu Phong đã chết, đã không còn tồn tại nữa. Anh chính là hung thủ đã hại chết Tiểu Phong.
“Đây là di vật của cậu hai.” Phúc quản gia đã dọn lại những đồ vật cậu mang trên người trước khi ra khỏi nhà, có sổ tay, ví tiền và điện thoại di động.
Trong ví tiền có một tấm ảnh, là ảnh hai anh em họ chụp chung. Năm đó, vào ngày Tiểu Phong tốt nghiệp đại học, cậu kéo anh tới chụp ảnh chung ở trước cổng trườn. Tiểu Phong trong ảnh cười rất rạng rỡ, sáng chói như ánh mặt trời. Anh đã từng rất tức giận, cậu dựa vào cái gì mà có thể cười hồn nhiên rực rỡ như thế như ánh mặt trời như thế, quá là vô tâm vô tính.
Nhưng vào giây phút này đây, anh lại giật mình khi cảm thấy nụ cười của cô vô cùng ấm áp.
Diệp Cảnh cẩn thận mang theo những đồ vật đó trở về phòng Tiểu Phong. Trong không gian vẫn tràn ngập hương chanh như trước, khắp nơi đều lưu lại dấu vết của Diệp Phong. Anh đặt những thứ đó lên bàn học, ngây ngẩn cầm cuốn sổ ghi chép lên. Anh không biết bên trong viết gì, chỉ ngẩn người nhìn nét chữ tinh tế quen thuộc kia mà thôi.
Trên chiếc tủ đầu giường có đặt một khung ảnh, là tấm hình hai anh em lúc còn nhỏ. Diệp Phong trong ảnh vẫn còn khuôn mặt phúng phính bánh bao của trẻ con, cười tít mắt.
…
“Đây là vật vốn hôm qua cậu hai ra ngoài đi lấy, nhưng cậu ấy chưa tới thì….. Họ đã gửi đến đây.” Phúc quản gia trầm mặc một lúc, đặt chiếc hộp được đóng gói cẩn thận xuống rồi xoay người đi ra ngoài.
Từ sau khi cậu hai mất, đại thiếu gia dường như trở thành một người khác, nhốt mình trong phòng cậu hai suốt cả đêm. Đã chăm sóc hai người từ khi còn nhỏ, Phúc quản gia hiểu rất rõ tình cảm thật sự của hai anh em. Dù không đến mức giương cung bạt kiếm nhưng tuyệt đối không phải là anh em tình thâm.
Nghĩ đến chuyện từng phát sinh trong Diệp gia, Phúc quản gia không nén khỏi thở dài, trẻ nhỏ vô tội, đại thiếu gia thật ra sống cũng không dễ dàng gì…
Đây là…… thứ Tiểu Phong ra ngoài để lấy sao? Diệp Cảnh chậm rãi chuyển mắt nhìn sang chiếc hộp trước mặt, sau đó lặng lẽ mở ra. Bên trong là một tấm phù điêu bằng đá, màu xanh như nước biển, được khảm rất đẹp, phía dưới là một dòng chữ màu đen – Maldives. Bên cạnh khối phù điêu bằng đá là một tấm thiệp chúc mừng, phần viền giấy dán hơi bị bong nên có thể nhận ra, nó chắc chắn là một tấm thiệp tự làm. Trên tấm thiệp xuất hiện những dòng chữ vô cùng quen thuộc.
“Anh hai, sinh nhật vui vẻ ≧▽≦”
Hôm qua, Tiểu Phong ra ngoài để lấy đồ đã xảy ra tai nạn ô tô.
Hôm nay, là sinh nhật anh…
Diệp Cảnh chậm rãi day trán, thống khổ nhắm chặt hai mắt. Ký ức lập tức ùa về, rõ ràng như mới xảy ra ngày hôm qua.
“Anh, anh đang nhìn gì vậy?” Thiếu niên từ phía sau bổ nhào đến, cọ cọ mái tóc xù vào cổ anh
“Không có gì.” Diệp Cảnh đặt sách trên tay xuống, bình tĩnh tránh được động tác của thiếu niên.
“Là Maldives.” Trong đôi mắt đen láy của cậu hiện lên một chút thất vọng, nhưng vẫn tạp trung nhìn trang sách anh đang đọc dở, “Anh, quần đảo san hô ở Maldives rất đẹp, em muốn đến đó ngắm cảnh, nếu được thì chúng ta cùng nhau đi đi…”
“Nếu có thời gian……” Anh lúc nào cũng kiếm cớ từ chối.
…
“Mười bốn giờ hai mươi ba phút, em trai ngài được xác nhận đã tử vong.”
Không…
“Cậu hai đã qua đời rồi…”
Không……. Không muốn, anh sai rồi, đều là lỗi của anh, anh rất hối hận, anh thật sự hối hận, Tiểu Phong, Tiểu Phong……..
Cha Diệp cuối cùng cũng từ ngàn dặm trở về, sau khi thấy thi thể của đứa con trai thứ hai, dường như trong nháy mắt ông lại già thêm mười tuổi. Lễ tang đúng hạn mà cử hành, ngoại trừ việc vì phải hỏa táng mà Diệp Cảnh ồn ào ầm ĩ ôm thi thể Diệp Phong, sống chết không chịu buông tay, bị cha Diệp kiên quyết đạp một cước ra thì tất cả mọi nghi thức đều được tiến hành bình thường.
Tiểu Phong đi rồi, những người đó giữ chặt lấy tay chân anh, khiến anh chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiểu Phong bị bỏ vào trong lò thiêu, tan ra từng chút một, nhỏ dần, nhỏ dần, biến thành tro cốt xám trắng, nhìn không ra đâu là tay, đâu là chân, hỗn loạn. Diệp Cảnh thừa lúc người khác không chú ý, dùng sức đào bới, phát hiện ra vẫn còn một mảnh xương nhỏ chưa bị thiêu hủy, không biết là thuộc bộ phận nào.
Tiểu Phong đi rồi. Thật sự hoàn toàn rời khỏi cuộc sống của anh. Diệp Cảnh nhìn lên linh đường, chỉ thấy tấm hình Diệp Phong cười rạng rỡ vô hạn, trong lòng lặng nghĩ, nếu lúc đó anh không kể hết mọi chuyện, có phải Tiểu Phong vẫn yên lành nằm rên giường bệnh hay không? Cho dù toàn thân mất đi tri giác, cho dù bị biến thành người thực vật, nhưng ít ra……. cậu còn sống.
Tiểu Phong đi rồi. Tất cả mọi người đều cho rằng cậu ra đi rất thanh thản, bởi vì trước lúc ra đi, cậu được ở bên cạnh người anh trai yêu thương cậu nhất. Thế nhưng chỉ có Diệp Cảnh biết rõ, ánh mắt cuối cùng Tiểu Phong nhìn anh chỉ chứa đầy thất vọng cùng bi thương.
Tiểu Phong……. Anh vươn tay chậm rãi vuốt ve tấm ảnh, nét tươi cười rạng rỡ của thiếu niên vẫn còn lưu lại không phai mờ. Diệp Cảnh trừng mắt nhìn, trong mắt chứa đầy chấp niệm, rồi đột nhiên lan tỏa ra cả sự cuồng dại.
Tiểu Phong…….. Anh sai rồi, anh rất hối hận, thật đấy…
Tiểu Phong, em tha thứ cho anh được không? Anh lập tức mua vé máy bay, chúng ta sẽ đi Maldives ngắm đảo san hô, đi ngắm cảnh đẹp và chụp ảnh nhé……
Tiểu Phong, em nói gì anh cũng đều đồng ý, thật đó, em trở về đi, được không…… Trở về bên cạnh anh hai đi, anh nhất định, nhất định……
Giật mình bừng tỉnh, bên tai vẫn còn truyền tới tiếng la hét thất, cậu thanh niên trong bức hình bỗng nhiên chớp mắt nhìn anh, nở một nụ cười vô cùng quen thuộc.
“Anh…”
~~~~~~~~~~~~~~