Trọng Sinh Chi Phu Lang Nghĩ Ta Là Tra Nam

Chương 39

Edit: Arisassan
Cuối cùng Tống Ngôn Khê vẫn đi về cùng với Ninh Vũ. Ninh Vũ lấy tay nâng mặt Tống Ngôn Khê nhìn một chút: “Tống Ngôn Khê, sao ta lại thấy ngươi hơi kỳ kỳ nhỉ?”
Tống Ngôn Khê gạt tay Ninh Vũ xuống: “Sau này nếu ta mang thai thì ngươi định ngủ ở đâu?”


Ninh Vũ nghiến răng nghiến lợi nói: “Tống Ngôn Khê, đừng hòng cho ta ngủ thư phòng đó.”
Câu trả lời của Ninh Vũ hoàn toàn không nằm trong dự đoán của Tống Ngôn Khê: “Tại sao ngươi lại để bụng chuyện ngủ thư phòng vậy?”
“Bởi vì ngủ thư phòng sẽ không được ôm ngươi.”


“Mang thai thì không thể ngủ chung với phu quân được.”
“Tại sao?”
Tống Ngôn Khê tức giận nói: “Sao ta biết được?”


“Chậc, toàn là đại kinh tiểu quái cả. Ta còn nghe nói sau khi thành thân ngủ chung với nhau hoài cũng không tốt, phải phân ngày ra cơ, chúng ta làm vậy nhưng cũng đâu có chuyện gì xảy ra đâu, ngươi còn càng ngày càng khoẻ mạnh hơn nữa. Nghe người ta ăn nói linh tinh làm gì.”


Ninh Vũ tặc lưỡi cười nhạo Tống Ngôn Khê: “Hôm nay ngươi rầu rĩ không vui mãi, hoá ra là do sợ buổi tối ta không ôm ngươi ngủ à.”
“Ngươi nói bậy, không phải đâu.”


Hai người cãi nhau một chút, Tống Ngôn Khê lại sờ sờ bụng mình, lẩm bẩm nói: “Đã mấy tháng rồi, tại sao vẫn chưa có tiểu bảo bảo?”
“Tống Ngôn Khê, ngươi đang ám chỉ rằng buổi tối ta ra sức chưa đủ sao?”


Da mặt của Tống Ngôn Khê không dày như Ninh Vũ, không thể phản bác lại được: “Mấy ngày nữa là có kết quả thi đồng sinh rồi, tên ngốc nào đó mau lo cho thành tích của mình đi.”
“Ngươi chờ đó, lần này ta chắc chắn có thể thi đậu. Cái đề kia ta đã ôn qua rồi.”


Đến ngày kết quả được tung ra, biểu hiện của Ninh Vũ hệt như chuyện đó không liên quan gì đến mình, không hề sốt ruột dù chỉ một chút, trái lại Tống Ngôn Khê thì không chờ được, kéo Ninh Vũ tới chỗ dán bố cáo, muốn là người đầu tiên biết được kết quả.


“Đến lúc đó chỗ kia chắc chắn sẽ rất đông, chen lấn xô đẩy vô cùng chật chội, có gì hay để xem đâu chứ, chưa kể tiểu tư trong phủ đã đến canh sẵn, vừa biết được kết quả sẽ về phủ báo ngay lập tức mà.” Ninh Vũ ngoài miệng thì oán trách, nhưng vẫn không từ chối Tống Ngôn Khê được, cuối cùng vẫn phải nhấc thân lên đi.


Ninh Vũ cùng Tống Ngôn Khê ngồi trong trà lâu ở phía đối diện, Tống Ngôn Khê liên tục nhìn về phía phần tường dùng để dán bố cáo.


“Vẫn chưa tới giờ mà, ngươi không cần phải đến sớm như vậy. Miệng thì suốt ngày bảo ta thi không được, nhưng lại muốn đến sớm để xem kết quả, Tống Ngôn Khê ngươi đúng là thích nói một đằng làm một nẻo mà.”


“Dù sao ngươi cũng không thi đậu nổi đâu, ta tới đây chỉ để là người sớm nhất biết ngươi không thi đậu thôi.”
“Lại mạnh miệng. Rõ ràng buổi tối mềm như vậy mà.”


Mặt Tống Ngôn Khê đỏ tới mang tai: “Ngươi im đi.” Nhờ có mấy câu chọc ghẹo của Ninh Vũ, tâm tình sốt sắng của Tống Ngôn Khê cũng không tự chủ mà thả lỏng ra.
Ninh Vũ tuỳ ý lướt mắt nhìn ngắm xung quanh, vô tình thấy được Lý Hàn. Ninh Vũ nhớ ra, hình như Lý Hàn cũng tham gia thi vào ngày đó.


Sau khi quan sai dán bố cáo lên, đám người đứng chờ một bên lập tức như ong vỡ tổ mà nhào tới.
Ninh Vũ nhìn Tống Ngôn Khê đang ngước dài cổ mình ra: “Ngươi đừng nhìn nữa, ở đây không thấy được đâu.”


Bên trong đám đông kia thỉnh thoảng vang lên vài tiếng hô mừng rỡ “trúng rồi”, cùng với vài thanh âm tiếc hận “không có rồi”.


Lòng của Tống Ngôn Khê tựa như bị mèo cào liên tục, chỉ trong chốc lát có vài người đã rời khỏi đám đông kia, phần lớn là tiểu tư các phủ đến để xem thành tích.
“Thiếu gia thiếu gia, chúc mừng thiếu gia, ngài đậu rồi.”
Tống Ngôn Khê lập tức sững sờ, có chút không thể tin được.


Ninh Vũ cười híp mắt, đắc ý nói: “Ta đã bảo ta có thể thi đậu rồi mà.”
Tống Ngôn Khê chợt phản ứng lại: “Thứ tự như thế nào?”
“Ở hàng cuối cùng.”


Trong mắt Tống Ngôn Khê là vẻ mừng rỡ không thể giấu được: “Hôm nay người trong phủ đều được phát một phần tiền thưởng, ngươi được thêm một phần.”
“Tiểu nhân đa tạ thiếu chủ quân.”
“Ta đâu ta đâu? Ta có được thưởng cái gì không?”


Tống Ngôn Khê ngạo kiều nhìn Ninh Vũ: “Hạng nhất từ dưới đếm lên, ngươi chẳng những không ngại mà còn đòi khen thưởng à?”
“Ngươi không cho thì làm như ta không biết tự mình lấy ấy.”


Đám đông dần dần tản đi, Hạ Như Phong hậu tri hậu giác biết hôm nay là ngày yết bảng, chậm chạp tới trễ bắt đầu xem kết quả từ dưới lên trên, lúc trông thấy tên của Ninh Vũ trên bảng bố cáo còn không thể tin được mà dụi dụi mắt mấy lần, thầm nói trong lòng, đừng bảo là viết nhầm nha? Ninh Vũ nói hắn có thể thi đậu không ngờ lại thi đậu thật.


Ninh Vũ thấy người trên đường ít đi mới cùng Tống Ngôn Khê ra khỏi trà lâu, Tống Ngôn Khê cứ khăng khăng phải tự mình nhìn thấy.
Bả vai của Hạ Như Phong bị vỗ một cái, liền giật mình hét lên.
Ninh Vũ oán giận nói: “La cái gì vậy? Doạ Tống Ngôn Khê sợ bây giờ.”


Hạ Như Phong vô cùng oan ức: “Rõ ràng là ngươi doạ ta sợ trước tiên mà.”
“Có tên của ngươi không?”
Hạ Như Phong lườm hắn một cái: “Sao có thể có tên ta trong đó được.”


Ninh Vũ bày ra bộ dạng tiểu nhân đắc chí, nói: “Tên ta thì có đó.” Ninh Vũ nhìn về phía bố cáo, Tống Ngôn Khê đang đứng ngay trước nó, ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua vuốt lại tên của hắn. Cả người Ninh Vũ lập tức run lên, cảm thấy như Tống Ngôn Khê đang vuốt ve trên người hắn, một dòng chảy tê tê dại dại nhanh chóng lướt qua.


Ninh Vũ biệt nữu nói: “Tống Ngôn Khê, cái này thì có gì quan trọng chứ, sau này ta còn có thể thi tú tài, rồi thi cử nhân nữa. Kỳ thi này cũng bình thường thôi, không cần phải cao hứng như vậy.”


Hạ Như Phong đứng một bên nghe thế thì run lẩy bẩy, Ninh Vũ có dã tâm như vậy, lão đầu tử nhà hắn mà biết thì chắc chắn sẽ cấm túc hắn trong phủ, bắt hắn thi cho đến khi nào đậu đồng sinh mới thôi.


“Sao ta có thể không đậu được chứ!?” Thanh âm thất thố bên cạnh lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, Lý Hàn nhìn bố cáo mà sắc mặt tái xanh, gã cũng để ý thấy Ninh Vũ đang đứng bên cạnh, quả nhiên ở hàng cuối cùng cũng có tên của Ninh Vũ.


Lý Hàn cảm thấy chuyện này chắc chắn có nội tình đen tối nào đó, nói không chừng tên đại thiếu gia kia dùng quyền thế trong nhà, móc nối quan hệ đi cửa sau mới có thể đậu được. Còn những người chân tài thực học như họ thì đành phải để mấy tên ngốc vừa có tiền vừa có quyền kia đè đầu cưỡi cổ, khó thể ngoi lên. Xã hội đúng là bất công mà.


Ninh Vũ không thể hiểu được suy nghĩ của Lý Hàn, cũng không muốn quan tâm. Đối với những người khác thì hắn không bao giờ để ở trong lòng.
“Hạ Như Phong, lần sau ngươi phải cố gắng hơn đó, lúc thi chỉ cần không ngủ thôi là ngươi chắc chắn sẽ thi đậu.”


Hạ Như Phong kéo Ninh Vũ sang một bên, nhỏ giọng nói: “Chúng ta không thể không thi sao? Mấy cái này có gì vui đâu chứ.”
Ninh Vũ liếc nhìn Tống Ngôn Khê một cái: “Ngươi không thấy Tống Ngôn Khê hồi nãy rất vui vẻ sao?”


“Thôi khỏi, ta hiểu rồi.” Hạ Như Phong một mặt sinh vô khả luyến: “Ta cho ngươi biết, sau này ngươi có muốn cũng không trông thấy ta nữa đâu, ta chắc chắn sẽ bị giam trong thư phòng.”


“Không đâu.” Ninh Vũ an ủi vỗ vỗ vai Hạ Như Phong: “Ngươi thông minh như vậy, chỉ cần đọc sách một chút thôi là thi đậu liền à.”
“Thật, thật ư? Ninh Tiểu Vũ, ngươi là người đầu tiên khen ta thông minh đó, ngươi đúng là tinh mắt mà.” Hạ Như Phong vui vẻ chào tạm biệt Ninh Vũ rồi trở về phủ.


Tống Ngôn Khê và Ninh Vũ cũng cùng nhau đi về nhà, Tống Ngôn Khê vừa bước vào phủ liền sai hạ nhân treo hồng trù lên cửa, tỏ rõ quý phủ đang có chuyện vui, sau đó phân phó cho nhà bếp làm thêm vài món để ăn mừng đại thiếu gia thi đậu.


Tống Ngôn Khê hỏi Ninh cha một vài chỗ, hai người sắp xếp một ít chi tiết nhỏ, còn chuẩn bị làm một bữa tiệc cơ động*.


[*tiệc cơ động (lưu thuỷ tịch/流水席): 1 dạng như tiệc buffet. Tên tiệc bắt nguồn từ việc thả đồ ăn trôi sông cho những người hành hương, còn là 1 dạng tiệc cưới ở nông thôn từ thời xưa, đồ ăn bị ăn bớt bao nhiêu thì được thêm vào bấy nhiêu, như cách nước chảy nên gọi là “lưu thuỷ”]


“Mấy ngày nữa ta sẽ phát thϊế͙p͙ mời, mời mấy chủ quân đến tham gia tiệc trà xã giao. Cũng tâm sự với bọn họ những chuyện xảy ra gần đây.”
Ninh Vũ cảm thấy vô cùng xấu hổ, cha hắn cùng Tống Ngôn Khê cũng dàn trận quá lớn rồi: “Cha không cần phải như vậy đâu.”


Ninh cha xua tay: “Cút cút, chuyện này không liên quan gì đến ngươi cả. Đi chỗ khác chơi đi.”
Ninh Uyên vừa về đến phủ, cả áo giáp cũng chưa đổi đã thẳng thắn hô lên: “Khá lắm, không hổ là hài tử của phụ thân, đúng là có tiền đồ.”


Ninh Vũ bị áo giáp trên người phụ thân đè đến đau cả người. Từ nhỏ hắn đã không thích đọc sách, cũng không thích tập võ, phụ thân cùng cha cũng chưa hề ép buộc, luôn luôn chiều theo ý hắn. Hắn không ngờ rằng, mình chỉ đạt được một chút thành tích thôi mà phụ thân và cha lại có thể cao hứng như vậy, hoá ra họ cũng để ý đến mấy chuyện này sao? Trong lòng vẫn luôn hy vọng hắn có thể ưu tú hơn một chút?


“Trước đây ngươi có thể bình an, hạnh phúc an khang sống hết đời là ta vui rồi, cũng không hy vọng ngươi có tiền đồ gì. Tuy nhiên, Vũ nhi ngươi mang một chút mặt mũi về cho ta cũng tốt, tiếp tục cố gắng nhé.”


Lúc Ninh Uyên còn ở binh doanh, có vài đồng liêu đến chúc mừng thì ông mới biết tiểu tử thúi nhà ông thế mà lại thi đậu đồng sinh.
Mũi Ninh Vũ lập tức xót lên: “Vâng ạ.”


Ninh Uyên cùng Ninh cha bắt đầu tranh luận xem đầu óc của Ninh Vũ giống ai. Ninh Uyên nói rằng nhi tử chắc chắn giống hệt như phụ thân nó.
Ninh cha phản bác lại, bảo rằng Ninh Uyên đầu óc ngu si tứ chi phát triển, hoàn toàn là một mãng phu, Ninh Vũ chắc chắn đầu óc thông tuệ giống y.


Tống Ngôn Khê cười híp mắt đứng xem ở một bên, thấy Ninh Vũ nhìn về phía mình thì nghiêm mặt: “Thi đồng sinh mới chỉ là căn bản, nhập môn khảo thí thôi, đừng vì đậu được kỳ thi này mà đắc ý vênh váo. Chỉ cần đọc sách biết được chút chữ thôi là đậu liền, không có gì đáng mừng cả.”


“Rõ ràng các ngươi còn vui hơn ta nữa mà?” Hắn một chút cũng không hề đắc ý.
Theo sau chuyện vui của Ninh phủ, Viên phủ cũng truyền ra tin vui, công tử Viên gia Viên Trí Chi có thai.


Tống Ngôn Khê thỉnh thoảng sẽ ngẩn người một chút, Viên Trí Chi thành thân trễ hơn y rất nhiều mà bây giờ đã mang thai rồi, tại sao y vẫn chưa có tiểu bảo bảo? Tuy nhiên ý nghĩ này nhanh chóng bị y quăng ra sau đầu, Ninh Vũ ngày nào cũng làm ầm ĩ trước mặt y, y khó mà phân tâm ra suy nghĩ những chuyện khác.


Bởi vì trong cửa hàng vải vừa mới nhập thêm một lô tơ lụa thượng hạng, Tống Ngôn Khê liền chuẩn bị tới cửa hàng xem một chút, chọn vài cuộn vải làm quần áo cho Ninh Vũ.


Trời còn rất sớm, Ninh Vũ đã kéo tay Tống Ngôn Khê ra đường đi dạo, nhìn thấy sạp hồ lô ven đường thì quay sang nói: “Tống Ngôn Khê, ngươi muốn ăn kẹo hồ lô không?” Nói xong liền mua một xâu đưa cho Tống Ngôn Khê cầm, rồi đưa đầu sang cắn một cái. Chọc cho Tống Ngôn Khê phải đánh yêu hắn một chút.


Ninh Vũ còn nhớ hồi diễn ra lễ bách hoa, hắn và Tống Ngôn Khê cùng nhau ra đường, toàn bộ quãng đường Tống Ngôn Khê đều không để ý đến hắn, giả vờ như không nhìn thấy hắn, hắn mua mấy thứ tiểu ca nhi thích ăn thích chơi cho Tống Ngôn Khê, Tống Ngôn Khê cũng không hề cười với hắn chút nào. Đâu như hiện tại, cầm xâu kẹo hồ lô mà ăn vô cùng vui vẻ.


Phía trước truyền đến một trận huyên náo, Ninh Vũ thấy trước mắt chợt phất qua một cơn gió, một người mặc bạch y đang nhanh chóng chạy về phía hắn, trên người còn toả đầy mùi thơm, đang chạy thì trẹo chân một cái, mắt thấy người nọ sắp ngã vào hắn, Ninh Vũ liền nhanh chân lùi sang bên cạnh. Người đó thu thế không kịp, suýt nữa đã ngã sóng soài xuống đất, nhờ một nam nhân bên đường giúp đỡ nên mới ngã vào người nam nhân kia.


“Ngươi có sao không?”
Người bị ngã ngẩng đầu lên, lộ ra một khuôn mặt thanh lệ thoát tục, do đau đớn nên lông mày khẽ nhíu lại, giữa hai hàng mày còn có một tia sầu bi điềm đạm đáng yêu.


Đám người đuổi theo xông tới ngay sau: “Ngươi có phúc lắm mới được lão gia nhà chúng ta coi trọng, chỉ là một kỹ tử thanh lâu thôi, bày đặt giả vờ thanh cao làm gì chứ.”


Ninh Vũ ôm Tống Ngôn Khê lui về phía sau, rời xa đám gia đinh hung ác kia cùng cặp đôi Lý Hàn cùng Bạch Vô Trần đang bị bọn họ bao vây.


Bạch Vô Trần buông Lý Hàn ra, tự mình đứng lên nhưng suýt nữa lại ngã xuống, cuối cùng vẫn nhịn được, biểu tình trên mặt vô cùng kiên cường, thanh âm thanh đạm ẩn nhẫn: “Ta đã nói rồi, ta bán nghệ không bán thân.”


Đám gia đinh hung thần ác sát kia hùng hổ doạ người, bắt đầu muốn cưỡng ép kéo người đi.
Mắt thấy mỹ nhân bị bắt nạt, các nam nhân đứng xung quanh vô cùng thương tiếc trong lòng, hận không thể đứng ra làm anh hùng cứu mỹ nhân.


Ninh Vũ đứng một bên vừa che chở cho Tống Ngôn Khê, vừa say sưa xem trò vui, đây là cảnh ác bá trắng trợn cướp đoạt dân nam ngoài đời thật nè, cuối cùng cũng được chứng kiến một chút.


Tuy thanh danh của hắn cũng không tốt đẹp gì, gắn liền với bốn chữ du thủ du thực, suốt ngày cứ đến quán rượu sòng bạc vui chơi, bị xem là một tên bại gia tử, nhưng hắn chưa từng làm ra mấy chuyện cường bá dân nam như cố sự trong sách đã viết. Những người này không ai đáng yêu xinh đẹp bằng Tống Ngôn Khê cả, hắn còn lâu mới phí sức làm mấy chuyện như vậy. Thế nhưng nó cũng không thể ngăn cản ham muốn xem kịch vui của hắn.


Lý Hàn đứng chắn trước mặt Bạch Vô Trần, nghĩa chính ngôn từ mà trách cứ ác bá một phen, sau đó còn nói muốn chuộc thân cho Bạch Vô Trần, đón y vào phủ, cho y một nơi để cư trú.


Tống Ngôn Khê nhìn Lý Hàn đang căm phẫn, rồi ngẩng đầu nhìn Ninh Vũ đang tràn đầy hứng thú, một bộ chuyện không liên quan gì đến mình ở bên cạnh, trong lòng chợt cảm thấy mờ mịt khó hiểu.