Hồ Phong đang cùng Kỳ Thiếu Vinh nói chuyện, mấy đạo sư đột nhiên xông vào.
"Hiệu trưởng, hình như vừa nãy có tiếng nổ mạnh trong phòng hiệu trưởng, xảy ra tranh đấu gì sao?"
"Hiệu trưởng, vừa nãy hình như có một cỗ ma pháp dao động quỷ dị, là có người nào xâm nhập sao?"
"Hiệu trưởng, Kỳ đồng học cũng ở đây sao! Hiệu trưởng, ngài đang làm gì với Kỳ đồng học vậy?"
Hồ Phong vẫy vẫy tay: "Không có việc gì, các ngươi ra ngoài đi."
Mấy đạo sư hai mặt nhìn nhau, một đạo sư tràn đầy hoài nghi nhìn Kỳ Thiếu Vinh một cái rồi mới rời đi.
Hồ Phong thấy mấy đạo sư đã ra ngoài, thanh thanh yết hầu, lời lẽ chính nghĩa nói với Kỳ Thiếu Vinh: "Kỳ đồng học, ngươi làm hỏng bàn công tác hiệu trưởng trong phòng, cần bồi thường một vạn đồng vàng."
Kỳ Thiếu Vinh đen mặt: "Hiệu trưởng, cái bàn hỏng kia của ngài có chỗ nào đáng giá một vạn đồng vàng?"
"Kỳ đồng học, ngươi không biết rồi, cái bàn này của ta là đồ cổ, có lịch sử mấy ngàn năm."
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Hồ Phong: "Hiệu trưởng, có phải ngươi bắt nạt ta chưa từng thấy đồ cổ không? Ngươi thật nghĩ rằng tiền của ta là từ gió thổi tới sao?"
"Kỳ đồng học, ngươi đúng là không hiểu! Cái bàn này là cái bàn do bổn hiệu trưởng sử dụng, cái bàn bổn hiệu trưởng dùng có thể so sánh với bàn bình thường sao?"
"Bàn hiệu trưởng đại nhân sử dụng đương nhiên có không phải bàn bình thường có thể so sánh được."
"Kỳ đồng học, ngươi có cái giác ngộ này thì tốt rồi, phi thường tốt, tốt hơn Trang Hạo nhiều, ta rất xem trọng ngươi a." Hồ Phong cười tủm tỉm nhìn Kỳ Thiếu Vinh.
"Hiệu trưởng đại nhân, ta đi trước." Kỳ Thiếu Vinh đứng lên nói.
Hồ Phong gật đầu: "Được."
"Thiếu gia, ngươi đã trở lại." Kỳ Hằng tiến lên đón Kỳ Thiếu Vinh.
Kỳ Thiếu Vinh gật đầu, đáp một tiếng.
"Hiệu trưởng đáp ứng rồi sao?" Kỳ Hằng hỏi.
"Đáp ứng rồi, lão nhân chết tiệt kia quá gian trá, lại bị gõ một bút." Kỳ Thiếu Vinh thấp giọng mắng nhỏ.
Kỳ Hằng: "......"
...........
Thời điểm Kỳ Thiếu Vinh tới thư viện lần thứ hai đã bị Hồ Phong triệu hoán đi, Hồ Phong mang Kỳ Thiếu Vinh tới khu đỉnh cấp của Thiên Lan học. Khu đỉnh cấp của Thiên Lan học viện chỉ có một ít người mới có thể tiến vào, Kỳ Thiếu Vinh có chút ngoài ý muốn, vị hiệu trưởng đại nhân không có lợi thì không dậy sớm này cư nhiên không có đòi thêm tiền của hắn.
"Đi xem đi, sách liên quan đến ma pháp ám hệ đều ở chỗ này, ngày đó ngươi phát động ma pháp ám hệ trong văn phòng ta còn không có niệm động chú ngữ, tinh thần lực của ngươi hẳn là rất mạnh đi?"
"Hẳn là thiên phẩm." Kỳ Thiếu Vinh nhàn nhạt nói.
Hồ Phong kinh ngạc nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Ngươi nói cái gì?"
"Ta nói thiên phẩm."
"Ngươi...... ngươi là không lầm?" Hồ Phong hỏi.
Kỳ Thiếu Vinh nghiêng đầu nhìn Hồ Phong: "Có lẽ không đúng."
Hồ Phong: "......" Có lẽ không đúng là cái quỷ gì? Thứ này cũng có thể lầm sao!
"Ngươi chưa từng thí nghiệm sao?" Hồ Phong khó hiểu hỏi.
"Bình thường đều là thí nghiệm thuộc tính trước rồi mới thí nghiệm tinh thần lực, ta không kiểm tra ra thuộc tính ma pháp, đương nhiên không kiểm tra tinh thần lực."
Hồ Phong lấy ra một viên cầu trong suốt: "Ngươi tới thử cái này xem."
Kỳ Thiếu Vinh ấn tay lên trên viên cầu, viên cầu ầm ầm nổ mở ra.
"Ngươi...... ngươi...... ngươi...... cư nhiên giống tiểu tử Trang gia kia, đều có thiên phẩm tinh thần lực?" Hồ Phong mở to hai mắt nhìn Kỳ Thiếu Vinh.
"Cái này có gì kì quái sao? Ta với hắn sinh ra cùng một ngày, cũng không thể để hắn chiếm hết chuyện tốt, chỉ để lại mỗi chuyện xấu cho ta."
Hồ Phong sửng sốt một chút, vội gật đầu: "Nói như vậy cũng không sai!"
Kỳ Thiếu Vinh: "......"
"Thời gian đến ngày thi đấu không còn bao nhiêu, ta làm cho ngươi một bài đặc huấn." Hồ Phong nói.
"Đặc huấn?" Kỳ Thiếu Vinh nghi hoặc hỏi.
Hồ Phong gật đầu: "Đúng vậy! Ngươi muốn thay mặt học viện chúng ta xuất chiến, vậy không thể kéo chân sau "(gánh nặng)" học viện chúng ta."
Kỳ Thiếu Vinh cười cười nhìn Hồ Phong: "Hiệu trưởng, ngài có thể yên tâm, cho dù có người kéo chân sau, người đó cũng nhất định không phải là ta."
Hồ Phong gật đầu: "Như vậy thì tốt."
"Hiệu trưởng, ngài nghĩ lần này học viện chúng ta có thể được vị trí thứ mấy?"
Hồ Phong vừa nghe đến liền đau đầu: "Học viện chúng ta đương nhiên là phải tranh vị trí đứng đầu."
"Hiệu trưởng đại nhân thật có chí khí!" Kỳ Thiếu Vinh tràn đầy khâm phục nhìn Hồ Phong.
"Nào có nào có." Hồ Phong cười ngượng vẫy vẫy tay
Kỳ Thiếu Vinh: "......"
"Hiệu trưởng đại nhân, ta định hạ ba mươi vạn đồng vàng đánh cược học viện chúng ta đứng đầu, ngài thấy thế nào?" Kỳ Thiếu Vinh hỏi.
Hồ Phong trừng lớn mắt: "Kỳ đồng học, giá trị con người ngươi thật xa xỉ!"
Kỳ Thiếu Vinh vẫy vẫy tay: "Không có gì, ta chỉ là làm chút sinh ý nhỏ, sống tạm cơm ăn, nếu Thiên Lan học viện thật sự có thể đạt được vị trí đứng đầu, ta còn muốn nhờ hiệu trưởng giúp ta một chuyện nhỏ."
"Đương nhiên, nếu học viện chúng ta thật sự có thể đứng đầu, đừng nói một chuyện nhỏ, mười chuyện nhỏ ta cũng sẽ giúp, bất quá, Kỳ đồng học, chúng ta vẫn nên làm đến nơi đến chốn, người có mặt trong đại chiến trăm viện rất không tồi, dù sao những học viện khác cũng không phải ăn chay." Hồ Phong nói.
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Hồ Phong: "Hiệu trưởng, ngươi chỉ có chút chí khí này thôi sao?"
Hồ Phong: "......" Hình như hắn bị một tên ma võ phế nhân khinh thương.