Trang Hạo, Trang Khiêm hàn huyên cùng Kỳ Thiếu Vinh một hồi rồi rời đi.
Kỳ Hằng nhìn bóng dáng Trang Hạo rời đi: "Thiếu gia, ngươi thật sự muốn đi cho con hổ kia?"
"Nhiều bằng hữu nhiều con đường, nếu làm tốt chuyện này, hoàng thất cũng sẽ nhìn ta với con mắt khác." Kỳ Thiếu Vinh nói.
Kỳ Hằng gật đầu: "Cũng đúng."
"Thiếu gia, kỳ thật Trang Hạo thiếu gia cũng khá tốt, ngươi thật sự không suy xét một chút sao?"
Kỳ Thiếu Vinh cười lạnh: "Hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình a, ngươi không nghe hắn nói tâm hắn như thiết thạch, tuyệt đối không hối hận từ hôn sao?"
Kỳ Hằng: "......"
Trang Khiêm đi ở Trang Hạo bên người: "Đại ca, ngươi còn tốt không?"
"Khá tốt."
"Thế sự vô thường a!" Trang Khiêm tràn đầy cảm thán.
Trang Hạo nhìn Trang Khiêm: "Đang yên đang lành, ngươi cảm thán cái gì?"
"Ta chỉ là cảm thán tạo hóa quá trêu người, ta nguyên bản cho rằng Kỳ Thiếu Vinh có khả năng sẽ trở thành tẩu tử ta, sau đó đại ca ngươi từ hôn, ta lại suy nghĩ, có lẽ đại ca ngươi sẽ trở thành địch nhân với Kỳ Thiếu Vinh, hoặc các ngươi có thể biến chiến tranh thành tơ lụa, trở thành bằng hữu, chỉ là ta làm sao cũng không nghĩ tới, ngươi cư nhiên lại trở thành tình địch với Kỳ Thiếu Vinh."
Trang Hạo: "......"
"Đại ca, ta thấy ánh mắt Tà Y nhìn ngươi chỉ như đang nhìn vãn bối, ngươi không có diễn." Trang Khiêm có chút vui sướng khi người gặp họa nhìn Trang Hạo.
Trang Hạo đẩy Trang Khiêm một cái, "Câm miệng, ngươi thì biết cái gì?"
............
Trang Hạo vừa trở lại Trang gia đã bị Trang Nhân Hiền gọi đi.
"Phụ thân, tìm ta có việc sao?"
Trang Nhân Hiền hít sâu một hơi: "Kỳ gia Kỳ Diệu, Dịch gia Dịch Tầm vừa mới tới đây."
Trang Khiêm cau mày: "Phụ thân, hai lão nhân kia tới làm gì?"
"Nói chuyện kiểu gì đấy, hai người kia làm sao có thể là lão nhân." Trang Nhân Hiền rầu rĩ mắng nhỏ, hắn là người cùng thế hệ với Kỳ Diệu, Dịch Tầm, cũng chỉ chênh lệch được vài tuổi, bọn họ vẫn còn rất chính trực tráng niên đấy chứ.
Trang Khiêm thè lưỡi, có chút xấu hổ rụt đầu.
"Hai người bọn họ đều là tới cầu tình, Kỳ Diệu có ý, nếu ngươi không có hứng thú với Kỳ Thiếu Vinh thì đổi đối tượng đính hôn từ Kỳ Thiếu Vinh thành Kỳ Thiếu Như, hai nhà vẫn như cũ là quan hệ thông gia, Dịch Tầm cảm thấy Dịch Sơ Tuyết có tình cảm sâu nặng với ngươi, một nữ hài tử như nàng mà vì ngươi ngàn dặm xa xôi đi từ hôn, ngươi không thể cô phụ nàng, muốn ngươi cưới Dịch Sơ Tuyết."
"Đắc tội ai trong hai nhà này cũng đều không tốt, chuyện này có chút không dễ làm!" Trang Nhân Hiền lắc lắc đầu thở dài.
Trang Khiêm nhún vai: "Cũng không có gì không dễ làm, để đại ca cưới cả hai người là được rồi."
Trang Hạo hung hăng liếc trắng mắt Trang Khiêm một cái, "Ngươi ra cái chủ ý xấu gì!"
Trang Khiêm xấu hổ cười cười: "Ta chỉ đùa một chút."
"A Hạo, ý của ngươi thì sao?" Trang Nhân Hiền nhìn Trang Hạo hỏi.
Trang Hạo cau mày: "Ta không có hứng thú với Kỳ Thiếu Như, cũng không có hứng thú với Dịch Sơ Tuyết. Phụ thân, ngươi từ chối hết cho ta đi, ta vẫn còn trẻ, việc này không vội."
"Là không đúng người đi, nếu như là đúng người, phỏng chừng đại ca sẽ không cảm thấy mình còn trẻ." Trang Khiêm chẹp miệng nói.
Trang Hạo hung hăng liếc xéo Trang Khiêm một cái: "Đừng nói hươu nói vượn."
Trang Khiêm: "......"
Trang Nhân Hiền đánh giá Trang Hạo một hồi: "Ngươi không thành hôn cũng tốt, mấy năm nay ngươi biểu hiện quá nổi bật, áp chế mấy hoàng tử trong hoàng thất đến ảm đạm không ánh sáng, nếu lại tiếp tục cưới nữ tử gia tộc khác, hoàng thất chắc chắn sẽ không yên tâm với ngươi."
Thế lực của tứ đại gia tộc trong hoàng đô đều không nhỏ, nhưng so sánh với hoàng thất vẫn là kém cỏi hơn một ít, thứ mà hoàng thất cần chính là mấy đại gia tộc có địa vị ngang nhau, nếu tứ đại gia tộc bọn họ liên hợp lại, hoàng thất chắc chắn sẽ không yên tâm.
Trang Hạo gật đầu, nhàn nhạt nói: "Ta biết."
"A Hạo, ngươi có người trong lòng rồi sao?" Trang Nhân Hiền hỏi.
Trang Hạo gật đầu: "Đúng vậy."
"Là ai?"
"Tà Y." Trang Hạo thẳng thắn trả lời.
Trang Nhân Hiền cau mày: "Ngươi...... ngươi không phải đang làm loạn đó chứ?"
Trang Hạo cau mày: "Ta là nghiêm túc."
Trang Nhân Hiền đỡ trán, hướng dẫn từng bước một: "Nghiêm túc? Ngươi biết người ta trông như thế nào sao? Ngươi biết người ta đã bao nhiêu tuổi rồi sao? Ngươi biết thân thế lai lịch của người ta sao?"
Trang Hạo: "......" Lai lịch của Tà Y trước đến nay luôn là một ẩn số, bản nhân hắn cũng chưa bao giờ hiển lộ chân dung trước mặt người khác.
"Cái này không quan trọng!"
Trang Nhân Hiền tràn đầy bất đắc dĩ: "Cái này không quan trọng, vậy ngươi cảm thấy cái gì mới quan trọng?"
"Cảm giác quan trọng nhất." Trang Hạo nói chắc như đinh đóng cột.
Trang Nhân Hiền hít sâu một hơi: "Ngươi có cảm giác với Tà Y, hắn có cảm giác gì với ngươi sao?"
Trang Hạo cau mày, lạnh như băng hộc ra hai chữ: "Không có."
"Nói tóm lại vẫn là ngươi tương tư đơn phương a! Ngươi vẫn còn nhỏ, không vào được mắt loại người có kinh nghiệm sương gió như Tà Y." Trang Nhân Hiền vẫy vẫy tay: "Được rồi, ngươi vẫn nên chăm chỉ tu luyện đi, về phần yêu cầu của Kỳ gia cũng Dịch gia, ta sẽ thay ngươi từ chối."
Trang Hạo gật đầu: "Được."
"Từ từ."
Trang Hạo đẩy cửa phòng đến một nửa, xoay người nhìn Trang Nhân Hiền: "Phụ thân, ngươi còn chuyện gì sao?"
Trang Nhân Hiền lắc đầu: "Cũng không có chuyện gì, chỉ là Tà Y bên kia, ngươi vẫn nên suy nghĩ cặn kẽ hơn một chút thì, làm không tốt, ngay cả bằng hữu cũng không làm được."
Trang Hạo gật đầu: "Ta biết."