Sau khi Trang Hạo rời đi, mấy ngày tiếp theo đều không có xuất hiện. Bốn ngày sau, Kỳ Thiếu Vinh nhận được một phong thiệp mời, mời Kỳ Thiếu Vinh tham dự lễ tang Trang Linh.
"Thiếu gia, ngươi có muốn đi lễ tang Trang Linh không?" Kỳ Hằng hỏi.
Kỳ Thiếu Vinh thưởng thức thiệp mời trên tay: "Thật lợi hại, dẫn xà rời động."
"Thiếu gia, ngươi là cảm thấy Trang Linh còn chưa chết?"
Kỳ Thiếu Vinh nhún vai, "Có khả năng đi, ai mà biết được." Nếu Trang Linh chết, cổ trùng trong cơ thể nàng cũng mất đi hoạt tính, dược tính hoàn toàn biến mất, người hạ cổ hẳn là sẽ không cam lòng.
"Ngươi có nghe được Trang Linh vì sao mà chết hay không?" Kỳ Thiếu Vinh hỏi.
"Nghe nói là Trang Linh không muốn tiếp tục liên lụy Trang Lâm Viễn cho nên tự sát." Kỳ Hằng nói.
"Nếu đối phương đã mời, ta cũng không thể không cho mặt mũi, lại phải đến một chuyến".
Kỳ Thiếu Vinh thở ra một hơi, lại nói: "Ta mới đi xem cho Trang Linh, nàng liền tự sát, nói giống như là ta bức tử Trang Linh, nếu ta không đến một chuyến, ngược lại lại giống như ta đang chột dạ."
Kỳ Hằng: "......"
Kỳ Thiếu Vinh đúng hạn đi tới lễ tang Trang Linh, thời điểm Kỳ Thiếu Vinh đến đã có không ít người tới hiện trường.
"Tà Y các hạ, ngài cũng tới a!" Trang Nhân Tuyền nhìn với Kỳ Thiếu Vinh gọi một tiếng.
Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Đúng vậy! Tam gia khôi phục không tồi!"
"Đều là nhờ phúc của ngài, đáng tiếc, Linh nhi lại không có vận khí như ta." Trang Nhân Tuyền có chút ảm đạm nói.
"Thật xin lỗi, bệnh của Trang Linh tiểu thư, ta bất lực."
"Không liên quan đến Tà Y ngài, Linh nhi sống lâu như vậy vẫn luôn rất thống khổ, có lẽ chết đối với nàng mà nói cũng là giải thoát không chừng." Trang Nhân Tuyền thở dài, lắc lắc đầu than thở.
Trang Nhân Tuyền cùng Kỳ Thiếu Vinh hàn huyên vài câu liền rời đi.
Thẩm Nguyên đi về phía Kỳ Thiếu Vinh: "Tà Y tiền bối, ngài cũng tới."
"Trang tiểu thư chết thật đáng tiếc, ta tới tiễn nàng đoạn đường cuối cùng." Kỳ Thiếu Vinh nói.
Thẩm Nguyên lắc đầu, tràn đầy bất đắc dĩ: "Trang Linh tỷ tỷ lớn lên xinh đẹp lại thiện giải nhân ý "(tri kỷ hiểu lòng người)", đáng tiếc hồng nhan bạc mệnh."
"Các ngươi ở chỗ này a!" Trang Khiêm đi tới chào hỏi.
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Trang Khiêm: "Ngươi cũng tới, chỗ nào cũng có ngươi, ca ngươi đâu?"
Trang Khiêm lắc đầu: "Ta không biết. Tà Y tiền bối, ngài muốn tìm hắn sao? Ta đi tìm thay ngài?"
Kỳ Thiếu Vinh lắc đầu: "Không cần, ta chỉ là tùy tiện hỏi."
Trang Khiêm: "......"
Kỳ Thiếu Vinh nguyên bản còn hoài nghi Trang Linh còn chưa có chết, thế nhưng dạo qua linh đường một vòng, Kỳ Thiếu Vinh có loại cảm giác Trang Linh thật sự đã chết rồi. Trang Lâm Viễn thương tâm đến cả người đều phiếm một cỗ tử khí.
Khách khứa tới cúng viếng một đám rồi lại một đám, theo thời gian, người trong linh đường đều lục tục rời đi.
Đến đêm, Kỳ Thiếu Vinh ngồi nghỉ ngơi trên tay vịn hành lang dài, Trang Hạo từng bước đi tới.
"Tà Y tiền bối không ra ngoài sảnh sao?" Trang Hạo hỏi.
Kỳ Thiếu Vinh lắc đầu: "Không đi, ta không nhìn được người khác khóc."
"Tà Y tiền bối là không nhìn được người khác thương tâm."
Kỳ Thiếu Vinh lắc đầu: "Không có, chỉ là người khác khóc làm ta đau đầu."
Trang Hạo: "......"
"Trang đại thiếu không đến tiền viện sao?"
Trang Hạo lắc đầu: "Không cần, người ở tiền viện đã đủ nhiều."
Kỳ Thiếu Vinh nhìn chằm chằm Trang Hạo một hồi, bỗng nhiên nở nụ cười, "Nhìn dáng vẻ này xem ra Trang đại thiếu chuẩn bị rất đầy đủ a!"
"Cái đó cũng không đến mức."
Thời gian đến nửa đêm, một ánh lửa xông ra khỏi linh đường.
"Bắt đầu rồi?" Kỳ Thiếu Vinh nhìn về phía linh đường.
Trang Hạo híp mắt: "Nhìn dáng vẻ này xem ra ngươi nói không sai, đúng là có người hạ cổ Trang Linh tỷ tỷ."
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Trang Hạo: "Ngươi đây là có ý tứ gì? Ngươi căn bản không tin lời nói của ta?"
Trang Hạo hối lỗi cúi đầu: "Không có, ta đương nhiên là tin tưởng ngài, bất quá, chuyện ngài nói nghe quá rợn người, ta nguyên bản còn cho rằng người Trang gia không đến mức hung tàn như vậy."
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Trang Hạo: "Trang thiếu thiên phú kiệt xuất, từ nhỏ đến lớn đều được nuôi trong mật ngọt, đương nhiên không biết trên đời này có bao nhiêu người mang tâm lý âm u, tỷ như nói ta đi, mỗi lần nhìn thấy Trang đại thiếu, ta đều muốn rạch mấy đao trên mặt ngươi."
Trang Hạo thâm sâu nhìn Kỳ Thiếu Vinh, "Vì sao?"
Kỳ Thiếu Vinh cười cười: "Ta nói giỡn."
Trang Hạo: "......"
Các loại ma pháp, đấu khí công kích nổ ra trong tiền viện, Kỳ Thiếu Vinh nghe được thanh âm rít gào đầy phẫn nộ của Trang Lâm Viễn, "Nhị đệ, đúng là ngươi hạ cổ Linh nhi, ngươi phát rồ rồi sao, Linh nhi là chất nữ ngươi a!"
"Chất nữ? Nàng bất quá chỉ là tạp chủng ngươi cùng Phó Như Tuyết năm đó làm ra, rõ ràng là ta gặp được nàng trước, chỉ là nữ nhân lả lơi ong bướm kia lại lựa chọn ngươi!"
"Như Tuyết không thích ngươi."
"Đúng vậy! Tiện nhân kia thích ngươi a, từ nhỏ đến lớn, trưởng bối trong nhà đều thích ngươi, Phó Như Tuyết cũng thích ngươi, dựa vào cái gì? Ta dựa vào cái gì mà bị ngươi áp một đầu khắp nơi như vậy!" Trang Lâm mộ âm u nhìn Trang Lâm Viễn. "Thời điểm Trang Linh sinh ra, ta đã biết, báo ứng của ngươi tới rồi, nàng cư nhiên là trời sinh linh thể, vừa lúc thích hợp nuôi dưỡng huyết linh cổ."
"Đại ca, ngươi đúng là tận tâm vì nữ nhi này, nhiều năm như vậy, ngay cả tu vi cũng bỏ hoang, ngươi lo lắng nuôi dưỡng nàng cùng cổ trùng trong cơ thể nàng nhiều năm như vậy, đáng tiếc a, thời điểm cuối cùng thất bại trong gang tấc, nàng cư nhiên lại tự sát, bất quá, nếu đại ca ngươi đã bố trí bẫy rập này, như vậy chất nữ ta hẳn là còn sống đi."
"Linh nhi đúng là còn sống." Trang Lâm Viễn nói.
"Ngươi mau nói, huyết linh cổ phải giải như thế nào?"
Trang Lâm Mộ cười lạnh: "Đại ca, huyết linh cổ không có dược nào giải được, nếu ngươi đã biết, vậy ai gặp thì có phần, không bằng ngươi giao Linh nhi cho ta, chờ ta luyện ra linh dược, phân cho ngươi một nửa."
Trang Nhân Hiền cau mày: "Trang Lâm Mộ, ngươi điên rồi sao? Ngươi còn không thúc thủ chịu trói?"
Trang Lâm Mộ híp mắt: "Trang Nhân Hiền, ngươi quản cũng quá rộng rồi, tuy rằng mọi người đều là họ Trang nhưng quan hệ đã cách rất xa, đây là chuyện huynh đệ chúng ta, ngươi hà tất phải xen vào việc người khác."