Trọng Sinh Chi Phế Tài Đột Kích

Chương 238

"Hưu", tiếng gào thét vang lên, một con sơn ưng từ trên không trung rơi xuống dưới.
Tân Đa Lôi hưng phấn kêu to, gào thét chạy về phía sơn ưng.
Fred yêu thích không nỡ buông tay thưởng thức cây cung, nói: "Cây cung này dùng thật tốt."


Kỳ Thiếu Vinh trước nay đối đãi với thủ hạ vẫn luôn rất hào phóng, Fred tỏ vẻ, sau khi đi theo, Kỳ Thiếu Vinh liền giao một cây cung cho Fred, tinh linh tộc chế tác cung phần lớn nhẹ nhàng, chỉ có một cây cung gỗ đen là nặng muốn mệnh, bình thường cầm cũng hao tâm tổn sức.


Kỳ Thiếu Vinh nguyên bản cảm thấy cây cung kia có chút dư thừa, không nghĩ tới Fred lại yêu cây cung kia không nỡ buông tay, ánh mắt nhìn nó quả thực giống như là đang nhìn tuyệt thế mỹ nữ.
"Ca ca, ngươi thật lợi hại!" Tân Đa Lôi kéo phi ưng đi tới nói.


Fred cúc cung hành lễ với Kỳ Thiếu Vinh: "Không phải ta lợi hại, là cung tiễn lợi hại."
Kỳ Thiếu Vinh vẫy vẫy tay: "Không có gì, chỗ này của các ngươi không có ai chế tác cung tiễn sao?"
"Có! Bất quá, không có cung tiễn tốt như vậy." Tân Đa Lôi hai mắt tỏa sáng nói.
Kỳ Thiếu Vinh cười cười: "Như vậy sao!"


Tân Đa Lôi tràn đầy dũng cảm nhìn không trung: "Đám mọc cánh này rất khó chơi, bình thường thích bay xuống bắt giống cái ăn, người trong bộ lạc đều rất căm giận nó, bất quá, có cây cung này, chúng ta liền không cần sợ."
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Tân Đa Lôi mặt mày hớn hở, tâm tình cũng tốt lên mấy phần.


"Chúng ta đi nơi nào?" Kỳ Thiếu Vinh nhìn Fred hỏi.
Fred áy náy nói: "Trước tìm một chỗ dàn xếp ở lại đã, có lẽ sẽ hơi nguy hiểm."


Fred cau mày, đám người Kỳ Thiếu Vinh là từ bên ngoài tới, Fred không tiện mang bọn họ đi nhờ cậy bộ lạc khác, mà nơi ở tốt hầu hết đều đã bị các bộ lạc chiếm cứ, Fred nghĩ tới nghĩ lui, quyết định mang mọi người đi Sơn Ưng Lĩnh.


Sơn Ưng Lĩnh có không ít sơn ưng sinh tồn, giống cái là đồ ăn ưa thích của sơn ưng, dũng sĩ không thể bay, thông thường không thể đuổi kịp mấy tên có cánh này, cho nên nơi có sơn ưng tụ tập thường sẽ không có bộ lạc cận kề.


Từ trong miệng của Tân Đa Lôi, Kỳ Thiếu Vinh đã biết, người thần huyết tộc thích uống máu dã thú, từ trong máu dã thú hấp thu lực lượng.


Thần huyết tộc gọi nữ nhân là giống cái, nam nhiều nữ thiếu, giống cái chỉ chiếm một phần tư, vật hi vi quý, cho nên địa vị của giống cái rất cao, vừa sinh ra đã được một đám giống đực truy đuổi.


Đại đa số giống đực không thể có giống cái, cho nên rất nhiều giống đực cùng giống đực kết đôi, như vậy rất khó dựng dục ra hậu đại, nhưng không phải là hoàn toàn không thể, thế giới này tồn tại một loại quả, gọi là Hợp Quả, Hợp Quả dung hợp máu của hai bên thân sinh, nuôi dưỡng một tháng, sau đó hài tử liền có thể từ Hợp Quả ra đời.


Bất quá Hợp Quả rất thưa thớt, muốn lấy được cũng vô cùng nguy hiểm, cho nên người ở thế giới này muốn nối dõi tông đường thông thường chỉ có thể dựa vào nghênh thú giống cái.
Đám người Trang Hạo định cư ở lại Sơn Ưng Lĩnh.
......


Kỳ Thiếu Vinh nhìn chén máu Trang Hạo đưa qua, nhíu mày lại.
Trang Hạo ừng ực ừng ực uống, mày không nhăn một cái, uống sạch không còn một mảnh.
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Trang Hạo, nói: "Ngươi rất thích uống máu a!"
Kỳ Thiếu Vinh cũng từng uống máu, nhưng không thể hợp miệng nổi.


Trang Hạo cười cười: "Quen là tốt rồi."
Kỳ Thiếu Vinh hít sâu một hơi, nhìn bát máu tươi sền sệt, hoàn toàn không có chút khẩu vị nào, "Không biết có thể biến nó thành huyết đậu hủ không."


Trang Hạo cười nói: "Chậm rãi nghiên cứu đi, ngươi cùng Mộ Đình Hiên đợi ở đây, lát nữa ta, Dịch Phàm cùng Fred ra ngoài một chuyến."
Kỳ Thiếu Vinh nhíu mày: "Lại muốn ra ngoài?"
Trang Hạo gật đầu: "Đúng vậy!"
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Trang Hạo: "Cẩn thận một chút!"
Trang Hạo gật đầu cười: "Được."


Kỳ Thiếu Vinh nhìn thân ảnh Trang Hạo rời đi, ánh mắt khẽ cong, năng lực thích ứng của Trang Hạo rất mạnh, sau khi tới nơi này thể chất cũng nhanh chóng tăng lên.
......


Fred cùng Trang Hạo một trước một sau đi trên đường, Fred nhìn Trang Hạo, nói: "Thực lực của ngươi rất mạnh, nghe nói, người bên ngoài lưu lạc đến đây đều rất nhu nhược bất kham, ngươi hình như không giống lắm, ở chỗ các ngươi ngươi cũng xem như là cao thủ đi?"


Trang Hạo cười cười: "Đúng vậy! Ở chỗ chúng ta ta rất lợi hại."
Dịch Phàm nhìn Trang Hạo một cái, thầm nghĩ: Trang Hạo ở thế giới ma pháp sao có thể chỉ coi là lợi hại.


Tân Đa Lôi cười cười, lộ ra một hàm răng sáng choang, "Đáng tiếc, ngươi tới nơi này rồi, chỉ có thể là tay mơ, ca ca ta một bàn tay liền có thể đánh bại ngươi."
Trang Hạo cười khan, thầm nghĩ: Sau khi Fred hết bệnh Tân Đa Lôi liền sinh động hơn nhiều, cũng thiếu đánh hơn nhiều.


Fred xấu hổ: "Đệ đệ ta nói chuyện trước nay không biết lựa lời, ngươi không cần để ý."
Trang Hạo không thèm để ý đáp: "Không sao."
"Thực lực của ngươi tiến bộ rất nhanh." Fred nói.
Trang Hạo cười cười, lẩm bẩm: "Chỉ khi thực lực mạnh lên, ta mới có thể bảo hộ hắn a!"


"Y sư đại nhân là bạn lữ của ngươi sao?" Tân Đa Lôi hỏi.
Trang Hạo gật đầu: "Đúng vậy!"
Tân Đa Lôi khó hiểu nói: "Y sư đại nhân rất có bản lĩnh, ngươi gầy yếu như vậy, rốt cuộc là làm sao theo đuổi được y sư đại nhân?"
Trang Hạo cười đáp: "Bằng mị lực của ta!"


Thần huyết tộc coi lấy cường tráng làm đẹp, Trang Hạo nhìn người thần huyết tộc phần lớn đều là cường tráng cơ bắp, người thần huyết tộc giống hắn cũng có, bất quá, Tân Đa Lôi nói, người như hắn phần lớn đều không có sức lực gì, không đánh được con mồi, hơn phân nửa sẽ kết đôi với dũng sĩ trong bộ lạc, nằm dưới hầu hạ kẻ khác.


Trang Hạo lần đầu tiên nghe Tân Đa Lôi nửa đùa nửa thật nói hắn nên gả chồng, thật sự muốn đánh cho Tân Đa Lôi một trận.
"Sơn ưng kia trên chân có người!" Trang Hạo nhìn sơn ưng xa xa nói.
Fred nhanh chóng giương cung cài tên, bắn thủng lồng ngực của sơn ưng.
Người trên chân sơn ưng lập tức rơi xuống.


Fred nhanh chóng chạy qua, hiểm hiểm tiếp được người.
"Fred!"
Nhìn thấy rõ gương mặt người trong tay, sắc mặt Fred lập tức trở nên phiền chán, ném người qua một bên, bả vai của Mil bị thương, máu trào ra thoạt nhìn đáng thương cực kỳ.
"Sao ngươi lại ở đây?" Fred hỏi.
Mil sửng sốt, đáp: "Ta bị sơn ưng bắt."


"Ngươi lại chạy vào rừng tìm Tử Quả?"
Tân Đa Lôi rầu rĩ hừ một tiếng, ánh mắt khinh miệt.
Tử Quả nằm sâu trong rừng, cách bộ lạc rất xa, rất nhiều giống cái trong bộ lạc đều thích ăn, đại đa số giống cái chỉ ngẫu nhiên muốn bạn lữ của mình đi tìm một chút, nhưng Mil lại không như vậy.


Mil thích ăn Tử Quả, mặc kệ ca ca đi săn trở về mệt bao nhiêu cũng la hét muốn ăn, ca ca đành phải đi hái, có mấy lần ca ca không đi, Mil liền tự mình chạy đi.
Sơn ưng cũng thích ăn Tử Quả, đi hái Tử Quả sẽ rất dễ bắt gặp sơn ưng, có mấy lần Mil trộm chạy đi đều phải khiến Fred đi tìm.


"Jesse không có bồi ngươi sao?" Fred hỏi.
Mil nhấp môi, tức giận nói: "Hắn...... rất bận."
Trong lòng Mil rất ủy khuất, Jesse ban đầu đối với nàng cũng là thiên y bách thuận, nhưng thời gian dài, Mil phát hiện, Jesse chăm sóc nàng xa không bằng Fred, hơn nữa, năng lực của Jesse cũng không bằng Fred.


Fred cau mày lại: "Mùa đông sắp tới rồi, mọi người đều phải vì mùa đông làm chuẩn bị, ngươi đừng náo loạn. Tân Đa Lôi, đưa nàng về bộ lạc."
Tân Đa Lôi ngây ra một lúc, dùng ngón tay chỉ vào mình: "Ta đi?"
Fred gật đầu: "Phải."
Tân Đa Lôi rầu rĩ: "Được rồi."


Mil bất mãn hỏi: "Fred, ngươi không tiễn ta sao?"
Fred nhíu mày nói: "Không được, ta đưa ngươi không thích hợp, để Jesse hiểu lầm cái gì không tốt."
Tân Đa Lôi nhìn Mil, phụ họa: "Đúng vậy! Ngươi đã đính hôn với Jesse, Jesse không giống ca ca ta, để hắn biết ngươi cùng ca ta liên lụy không rõ sẽ phát hỏa."


Mil nhíu mày lại, không cam lòng nhìn Fred: "Fred, nếu ngươi đã khôi phục, cùng ta trở về bộ lạc đi, ngươi vẫn là dũng sĩ của bộ lạc, trở về, trong bộ lạc vẫn còn một vị trí nhỏ cho ngươi, vì ngươi, ta có thể cự tuyệt Jesse."


Fred mày nhăn càng thêm chặt, "Jesse rất thích ngươi, nếu ngươi đã chọn hắn, tốt nhất vẫn là đừng đổi tới đổi lui nữa."


Fred nắm chặt nắm tay, bộ lạc hắn không muốn trở về, từ sau lần hắn bị bệnh kia, hiến tế nói hắn bị tà linh bám vào người, ngoại trừ thiêu chết thì không còn biện pháp nào khác, hiềm khích đã kết xuống, không dễ dàng có thể tiêu trừ, nếu hắn trở về bộ lạc, hiến tế tự nhiên sẽ nhìn hắn không vừa mắt, chính hắn cũng oán hận hiến tế.


Hiến tế là quyền uy trong bộ lạc, Fred không muốn sống dưới bóng ma của hiến tế, huống chi, hắn đã đáp ứng Kỳ Thiếu Vinh sẽ đi theo người kia cả đời.
Mil thương tâm nói: "Ngươi là đang oán ta sao?"


Fred cau mày lại: "Ngươi quá lo lắng, Jesse rất ưu tú, ngươi lựa chọn hắn là đúng." Fred hơi không kiên nhẫn nhìn Tân Đa Lôi một cái: "Tân Đa Lôi, mau đưa nàng đi đi."
Tân Đa Lôi phồng quai hàm lên, nói: "Mil, đi theo ta."
Mil vẫn không cam lòng nhìn Fred, Tân Đa Lôi đành phải duỗi tay đi túm nàng.


Mil thấy Fred không dao động, đành phải cắn chặt răng theo Tân Đa Lôi rời đi.


Tân Đa Lôi nhìn người trước mặt, trong lòng phiền chán, Tân Đa Lôi không có hảo cảm gì với Mil, luôn cảm thấy Mil quá mức kiều khí, tuy nói giống cái trong bộ lạc đều khá tùy hứng, nhưng luôn đề yêu cầu vô lý như Mil lại không có mấy ai.


Tân Đa Lôi còn nhớ rõ mùa đông năm trước Mil ồn ào muốn ăn Tuyết Dung Thú, Tuyết Dung Thú ít thịt, lại am hiểu tránh né, rất khó bắt, mùa đông con mồi hiếm hoi, dã thú sẽ trở nên cực kỳ thị huyết, phần lớn dũng sĩ trong bộ lạc đều sẽ không lựa chọn ra ngoài.


Lúc đó, ca ca bị Mil ồn ào đến không có biện pháp, chỉ có thể đi tìm Tuyết Dung Thú, thời điểm trở về bị thương rất nặng, Mil lại một câu an ủi cũng không có, cầm Tuyết Dung Thú đi khoe khoang với các giống cái khác trong bộ lạc.