Kỳ gia.
"Thiếu Phúc, ngươi lại ra ngoài cùng Trang Hạo?" Kỳ Thiếu An hai tay chống lưng, trầm mặt hỏi.
Kỳ Thiếu Phúc gãi gãi đầu: "Đúng vậy!"
"Tam đệ, ngươi thật có phúc khí! Ngay cả Trang Hạo cũng nhìn ngươi với con mắt khác, làm cái gì cũng mang theo ngươi, đúng là Trang Hạo so với thân ca ca ta còn có trách hơn." Kỳ Thiếu An có chút trào phúng nhìn Kỳ Thiếu Phúc.
Trang gia, Kỳ gia, Dịch gia, Thẩm gia, tứ đại gia tộc vừa cạnh tranh với nhau, cũng lại vừa tồn tại quan hệ thông gia, cực kỳ rắc rối phức tạp.
Kỳ Thiếu Phúc cười khan, không có lên tiếng.
Kỳ Thiếu Như vội vội vàng vàng đi ra: "Tam ca, ngươi ra ngoài cùng Trang Hạo?"
"Đúng vậy!"
"Ta nghe nói, nữ nhân Dịch Sơ Tuyết không biết xấu hổ kia đuổi theo Trang Hạo ra ngoài?" Kỳ Thiếu Như hỏi.
Kỳ Thiếu Phúc gãi gãi tóc: "Ta không biết nàng có phải cố ý đuổi theo hay không, bất quá, chúng ta đúng là có ngẫu nhiên gặp được Dịch Sơ Tuyết."
Kỳ Thiếu Như cười nhạo một tiếng: "Nữ nhân kia thật không biết xấu hổ, nàng cho rằng đuổi tứ ca phế tài kia đi rồi là có thể đến phiên nàng sao, si tâm vọng tưởng, đúng là khi dễ "(bắt nạt)" Kỳ gia chúng ta không có người? Trang Hạo có rất nhiều lựa chọn, muốn đến phiên nàng sao, còn quá sớm!"
Kỳ Thiếu Phúc: "......"
Kỳ Thiếu Phúc xoa xoa cánh mũi, lần trước ở Lạc Hoa Hiên, Kỳ Thiếu Khang đã đề cử Kỳ Thiếu Như với Trang Hạo, bất quá, rất hiển nhiên, phản ứng của Trang Hạo cực kỳ bình đạm, hẳn là không có ý tứ gì với Kỳ Thiếu Như. Cơ mà lời này hắn vẫn không nên nói cho Thiếu Như thì hơn, miễn cho lại bị đánh. Cho dù là Dịch Sơ Tuyết hay Kỳ Thiếu Như thì trước mặt Trang Hạo đều giống mèo nhỏ, đối với hắn lại giống lão hổ.
"Tam ca, ngươi ra ngoài cùng A Hạo sao không nói cho ta một tiếng, vô duyên vô cớ để nha đầu thối Dịch Sơ Tuyết kia nhặt được tiện nghi." Kỳ Thiếu Như không vui trách móc.
Kỳ Thiếu Phúc: "......" Trên thực tế, Dịch Sơ Tuyết cũng không chiếm được tiện nghi gì, tiện nghi toàn là cho Tà Y chiếm, bất quá, nghe nói Tà Y đã hơn bảy mươi tuổi, cơ mà, thái độ của Trang Hạo đối với Tà Y đúng là có chút quỷ dị, lại nói tiếp, Tà Y kia chanh chua kinh người, không có chút nào giống với người hơn bảy mươi tuổi.
Kỳ Thiếu Như kéo cánh tay Kỳ Thiếu Phúc qua: "Tam ca, ngươi thấy Trang Hạo có hứng thú gì với Dịch Sơ Tuyết không?"
"Ta nghĩ hắn hẳn là không có hứng thú gì đâu."
Kỳ Thiếu Như cười cười: "Ta cũng nghĩ vậy, ai có thể sinh hứng thú với một nữ nhân hai mặt như vậy chứ! Nếu không phải tứ ca phế vật kia sinh ra trước ta, vậy người đính hôn với Trang Hạo chính là ta, tứ ca cũng thật là, lãng phí chiếm một vị trí lại vô duyên vô cớ lãng phí cơ hội. Trang gia từ hôn, Trang Hạo lười không đi, chính hắn mất mặt thì thôi, còn hại gia tộc cũng mất mặt theo hắn."
Kỳ Thiếu Phúc xoa xoa cánh mũi: "Ngũ muội, ngươi không cần nói bậy như vậy?"
"Ta nói bậy khi nào? Tam ca, ngươi thường xuyên đi theo Trang Hạo, ngươi thấy Trang Hạo có động tâm với người nào hay không?"
Kỳ Thiếu Phúc bất đắc dĩ nói: "Không quá chú ý."
"Sao ngươi có thể không chú ý cái này chứ?" Kỳ Thiếu Như không vui nhìn Kỳ Thiếu Phúc.
Kỳ Thiếu Phúc: "......"
............
Sáng sớm, Trang Hạo đã đến biệt viện Kỳ Thiếu Vinh, Kỳ Thiếu Vinh chỉ có thể ngáp trái ngáp phải theo Trang Hạo đến phủ đệ Trang Lâm Viễn.
Kỳ Thiếu Vinh dựa vào trên thùng xe ngựa, một bộ không thể tỉnh táo.
Trang Hạo nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Tà Y tiền bối rất mệt sao?"
"Đúng vậy! Lần sau không cần tới sớm như vậy, quấy rầy người khác ngủ sẽ phải bị thiên lôi đánh."
Trang Hạo xấu hổ cười cười: "Xin lỗi, ta không biết Tà Y tiền bối lại yêu ngủ như vậy."
"A Hạo tới a! Mau vào đi, Linh tỷ tỷ nhớ ngươi đã lâu." Trang Lâm Viễn nhìn Trang Hạo bước xuống khỏi xe nói.
"Vị này chính là Tà Y." Trang Hạo quay sang Trang Lâm Viễn giới thiệu.
Hai mắt Trang Lâm Viễn hiện lên vài tia sáng, hiển nhiên là có chút kích động, bất quá, rất nhanh liền đè xuống. "Cửu ngưỡng đại danh."
Kỳ Thiếu Vinh gật đầu với Trang Lâm Viễn: "Rất vinh hạnh được gặp ngài."
Trang Hạo nói với Trang Lâm Viễn: "Biểu thúc, ta mang Tà Y đến gặp biểu tỷ."
"Đại ca, ai tới vậy?" Trang Lâm Mộ đi ra hỏi.
"Lâm Mộ biểu thúc, ngươi đã trở lại?" Trang Hạo có chút ngoài ý muốn nhìn Trang Lâm Mộ.
Trang Lâm Mộ gật đầu: "Là A Hạo sao! Ta gần đây mới trở về, ở bên ngoài luôn không bằng ở nhà. A Hạo, ngươi cũng khó lường! Lúc ta trở về nghe đã không ít lần người ta đàm luận về ngươi."
"Lâm Mộ biểu thúc ngươi mang theo rất nhiều linh dược trở về, biểu tỷ ngươi tốt hơn rất nhiều." Trang Lâm Viễn nói.
Trang Hạo gật đầu: "Như vậy sao! Vừa vặn, ta cũng tới đưa linh dược."
"A Hạo, ngươi còn mang theo Tà Y tới sao! Thật có tâm, Tà Y các hạ, nghe nói ngươi cứu mạng Trang Nhân Tuyền, y thuật thật lợi hại." Trang Lâm Mộ quay sang nhìn Kỳ Thiếu Vinh.
Kỳ Thiếu Vinh cười cười: "Chỉ là nhờ vận khí mà thôi."
Một nữ tử mặc bạch y đi ra, sắc mặt nữ tử tuy rằng tái nhợt nhưng vẫn khó nén nổi một thân tuyệt sắc phong tư.
"Tà Y tiền bối, làm phiền ngài vất vả tới một chuyến." Thanh âm Trang Linh thập phần dễ nghe, lỗ tai Kỳ Thiếu Vinh cũng có chút phát ngứa.
"Kỳ thật, ta vốn dĩ cũng không muốn đến, cơ mà, nếu biết Trang tiểu thư ngươi là đại mỹ nhân như này, không cần Trang Hạo thúc giục ta cũng hăng hái chạy tới." Kỳ Thiếu Vinh sáng lạn tươi cười nhìn Trang Linh.
"Tà Y tiền bối, ngài đúng là biết nói đùa." Trang Linh cười cười.
"Tiểu thư, có thể để ta xem mạch của ngươi một chút không?" Kỳ Thiếu Vinh hỏi.
Trang Linh vươn tay: "Đương nhiên rồi."
Kỳ Thiếu Vinh xem cổ tay Trang Linh một chút, mày khẽ nhíu lại, một lát sau, Kỳ Thiếu Vinh buông tay xuống.
"Tà Y các hạ có nhìn ra được gì không?" Trang Lâm Mộ hỏi.
"Từ mạch tượng mà xem, Trang tiểu thư hình như là trúng độc trong lúc mang thai, thân thể từ sinh ra đã yếu ớt, cần phải tĩnh dưỡng, ngoại trừ dùng linh dược bổ dưỡng, ta cũng không có biện pháp gì khác." Kỳ Thiếu Vinh nói.
Trang Linh từ nhỏ đến lớn đã được vô số y sư xem qua, cách nói của đại đa số y sư đều không khác với Kỳ Thiếu Vinh lắm.
Nghe được Kỳ Thiếu Vinh nói, Trang Lâm Viễn không nói gì, trên mặt lại nhiều thêm vài phần ảm đạm.
Trang Linh nhìn thần sắc ảm đạm của Trang Lâm Viễn, cười cười an ủi: "Phụ thân, ta đã khá hơn nhiều."
"Xin lỗi, việc này ta có khả năng không thể giúp được cái gì." Kỳ Thiếu Vinh tràn đầy xin lỗi nhìn Trang Lâm Viễn.
Trang Linh điềm đạm đối cười cười với Kỳ Thiếu Vinh, "Tà Y tiền bối có phần tâm tư này, như vậy là đủ rồi."
"Trang Linh tiểu thư huệ chất lan tâm "(người mang khí chất của hoa huệ, tâm của hoa lan, thường là những người cao quý, thanh khiết)", chắc chắn sẽ tốt lên." Kỳ Thiếu Vinh nói.
Trang Linh cười cười: "Đa tạ."