Trọng Sinh Chi Phế Tài Đột Kích

Chương 165

Trang Hạo đi vào phòng, nhìn thấy Kỳ Thiếu Vinh đang thu thập quyển trục ma pháp.
"Ngươi định khi nào đi nơi vẫn thần kia?" Trang Hạo hỏi.
"Năm ngày sau." Kỳ Thiếu Vinh đầu cũng không nâng đáp.
Trang Hạo khó hiểu nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Sao lại gấp như vậy?"


Kỳ Thiếu Vinh hít sâu một hơi, giải thích: "Vưu Đạt tiền bối đưa tin cho ta, nói rằng có không ít hải tộc tìm hắn thăm dò nơi vẫn thần, Vưu Đạt tiền bối là người từng trải, có thể toàn thân rút lui khỏi nơi vẫn thần, mấy hải tộc kia liền tiêu tiền nhờ hắn làm dẫn đường, người tìm Vưu Đạt tiền bối đều là cao thủ, hơn nữa, còn đều đến từ các đại gia tộc của hải tộc, không tiện chối từ."


"Năm ngày sau, Vưu Đạt tiền bối sẽ cùng nhóm người này tiến vào nơi vẫn thần, bỏ lỡ lần này, chờ đến tiếp theo liền không biết phải đợi bao lâu."


Trang Hạo bất mãn oán trách: "Trước đó hắn cũng không nói như vậy a, hơn nữa, hắn mà tính là toàn thân rút lui cái gì chứ, không phải trong đầu có thêm một con sâu sao?"
"Sớm hay muộn đều phải đi một chuyến, trên thực tế, ta cũng muốn đi sớm một chút." Kỳ Thiếu Vinh không thèm để ý nói.


Tâm phòng bị của quân thượng đối với hắn tựa hồ càng ngày càng nghiêm trọng, hắn phải mau chóng đề cao thực lên một chút, như vậy mới có thể có đủ quyền lên tiếng.
Trang Hạo gật đầu: "Cũng được, đến nơi vẫn thần rồi, ngươi nhất định phải theo sát ta!"
"Được......"


Bích Lưu Vân mở cửa, đi đến.
"Lưu Vân, sao ngươi lại tới đây?" Kỳ Thiếu Vinh hỏi.
Bích Lưu Vân nhìn Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo: "Thiếu gia, nơi các ngươi muốn đi, ta cũng muốn!"
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Bích Lưu Vân: "Ngươi nghĩ kỹ rồi?"


Bích Lưu Vân gật đầu, "Nơi vẫn thần có khả năng từng có nhân như hoàng kim ngã xuống."
Kỳ Thiếu Vinh nghe vậy, cũng không ngăn cản nữa.
............
Kỳ Thiếu Vinh đi tới bờ biển, dạ hành giả Vưu Đạt nhận được Kỳ Thiếu Vinh đưa tin rất nhanh liền tới.


Vưu Đạt nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Lĩnh chủ đại nhân nghĩ kỹ rồi, hiện tại liền đi?"
Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Đúng vậy!"
Kỳ Thiếu Vinh chỉ chỉ Bích Lưu Vân cùng Trang Hạo: "Hai người bọn họ có thể đi cùng ta chứ?"


Vưu Đạt gật đầu với Trang Hạo, ánh mắt nhìn tới Bích Lưu Vân lại lộ ra vẻ chần chờ, "Tiểu ngư, tộc các ngươi khó khăn lắm mới ra một nhân ngư hoàng kim, ngươi xác định muốn đi sao?"
Kỳ Thiếu Vinh trong lòng trầm xuống, thân phận của Bích Lưu Vân quả nhiên bị nhìn thấu.


Bích Lưu Vân đầy mặt vô tội cười cười nhìn Vưu Đạt: "Tiền bối, ngươi đang nói cái gì? Sao ta nghe không hiểu chữ nào, ta là người, không phải...... cá." Bích Lưu Vân vốn dĩ muốn nói hắn không phải hải sản, nhưng nghĩ tới thân phận của người trước mặt, nửa đường cứng rắn đổi thành cá.


Vưu Đạt nhìn chằm chằm Bích Lưu Vân một hồi lâu, sau đó thở dài: "Thôi, ngươi muốn theo thì theo đi, lần này tới nơi vẫn thần không phải chỉ có một mình ta, nếu các ngươi nhìn thấy người khác, thu liễm một chút."
Kỳ Thiếu Vinh ngoan ngoãn gật đầu.


Vưu Đạt hóa thành hải long, nói: "Các ngươi lên trên lưng ta đi."
Đám người Trang Hạo lần lượt leo lên lưng Vưu Đạt, hắc long gào thét nhảy vào trong biển, nước biển bị hắc long thoải mái bổ ra.
Hắc long bơi trong biển một hồi, cuối cùng dừng lại tại một vùng thủy vực.


Xuyên qua nước biển, Kỳ Thiếu Vinh nhìn thấy được mấy hải tộc mang hình thái khác nhau.


Tuy hắc long đã sớm nói còn có mấy hải tộc khác cùng đồng hành, nhưng đột nhiên nhìn thấy mười mấy hải tộc diện mạo khác nhau nhìn qua còn có vẻ không phải người tốt gì, Kỳ Thiếu Vinh vẫn cảm giác tâm có chút lạnh.


"Vưu Đạt tiền bối, sao hiện tại ngài mới đến, mọi người đã chờ ngài rất lâu." Một người mang mặt nhện nhìn thấy hắc long liền tùy tiện tiến đến nói.
"Tắc Lặc, nếu ngươi chờ không được liền có thể tự mình vào trước."


Người mang mặt nhện ngượng ngùng cười cười: "Ta chỉ là tùy tiện nói một chút, a, tiền bối, ngài còn mang theo ba người tới đây, Vưu Đạt tiền bối là muốn để mọi người được ăn no nê một bữa trước khi xuất phát sao?"
Kỳ Thiếu Vinh: "......"


Người mặt nhện nhìn về phía Bích Lưu Vân, trong mắt hiện lên vài phần suy ngẫm, "Nhân loại này có chút kỳ quái a! Hơi thờ trên người có chút giống hải tộc chúng ta."


Vưu Đạt cau mày, không vui nói: "Đủ rồi, bọn họ là người ta mang tới, sẽ cùng chúng ta tiến vào nơi vẫn thần, không phải đồ ăn của các ngươi."
Kỳ Thiếu Vinh: "......"


Vưu Đạt nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Lát nữa các ngươi theo sát ta, nếu ta có thể bảo vệ các ngươi, ta sẽ làm, nếu không thể, các ngươi đành phải tự cầu phúc đi!"
Kỳ Thiếu Vinh gật đầu, tỏ vẻ đã rõ ràng.


Một tráng hán cao hơn ba mét cúi đầu đi tới trước mặt Kỳ Thiếu Vinh, "Tiểu tử, ngươi là lĩnh chủ mới tới đi?"
Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Đúng vậy!"


"Ngươi không cảm thấy mặt nạ ngươi làm quá nhỏ sao? Ít nhất cũng phải lớn gấp đôi nữa mới đủ." Tráng hán là người cự kình tộc, hình người cao hơn ba mét, nhìn qua thập phần hùng tráng.


Kỳ Thiếu Vinh cười gượng hai tiếng: "Phải phải phải, kiến nghị của ngài ta sẽ tiếp thu, trở về lập tức đưa ra sản phẩm mặt nạ mới."
Tráng hán nhận được Kỳ Thiếu Vinh hồi đáp, lập tức vừa lòng đứng lên.
"Lưu Vân!" Một đầu hải long màu lam bơi tới, hóa thành hình người.


Kỳ Thiếu Vinh nhìn Hải Lăng biến thân, không khỏi sửng sốt một chút, "Hải Lăng thiếu chủ cũng tới a!"
Hải Lăng gật đầu: "Đúng vậy! Ta đoán ngươi cũng tới, cho nên ta cũng tới cho đủ số."
Kỳ Thiếu Vinh: "......"
......
"Vào thôi!" Vưu Đạt nói.


Kỳ Thiếu Vinh đi theo hắc long tiến vào một lốc xoáy đen nhánh, không bao lâu sau liền tiến vào nơi vẫn thần.
Vừa mới tiến vào, Kỳ Thiếu Vinh liền cảm nhận được một cỗ hơi thở nồng đậm vị huyết tinh đập vào mặt.


Trang Hạo nhìn cát dưới chân một chút, phát hiện hạt cát cư nhiên có màu đỏ, nhìn qua có vẻ như là bị máu nhiễm hồng.
Một đợt âm phong quỷ dị thổi tới, Kỳ Thiếu Vinh nhịn không được lui về phía sau nửa bước.
Trang Hạo nắm lấy tay Kỳ Thiếu Vinh: "Không có việc gì đi?"


Kỳ Thiếu Vinh lắc đầu: "Không có việc gì."
Người mặt nhện đi tới nói: "Sát khí ở nơi này rất nồng đậm, nếu thực lực không đủ sẽ có loại cảm giác thân thể bị xé rách."
Kỳ Thiếu Vinh miễn cưỡng cười cười: "Thì ra là thế!"


Người mặt nhện nhìn Trang Hạo: "Tiểu tử, ngươi không tồi! Hình như không chịu áp lực gì!"
"Sao có thể, áp lực của ta rất lớn." Trang Hạo đặt một cục đá màu trắng vào trong tay Kỳ Thiếu Vinh, "Giữ cho tốt."


Kỳ Thiếu Vinh nắm lấy cục đá, cục đá rất nhanh liền trôi vào trong lòng bàn tay Kỳ Thiếu Vinh, cùng lúc đó, áp lực xung quanh liền giảm đi nhiều.
"Ngươi cho ta thứ gì vậy?" Kỳ Thiếu Vinh hỏi.
"Hộ thể quang thạch, sau khi khởi động sẽ hình thành một lớp màng bảo vệ mặt ngoài thân thể." Trang Hạo đáp.


Kỳ Thiếu Vinh nhìn Trang Hạo: "Ngươi còn có đồ tốt như vậy a!"
Trang Hạo cười cười: "Gia gia để lại cho ta phòng thân."
"Sao không thấy ngươi lấy ra sớm?"
Trang Hạo nhìn Kỳ Thiếu Vinh một cái: "Bởi vì thứ này chỉ có thể dùng một lần."
Kỳ Thiếu Vinh: "......"


Kỳ Thiếu Vinh nhìn về phía Bích Lưu Vân: "Lưu Vân, ngươi không sao chứ?"
Bích Lưu Vân lắc đầu, đạm nhiên đáp: "Ta rất tốt!"
Trang Hạo đánh giá Bích Lưu Vân vài lần, nói: "Hắn quả thật rất tốt!" Nhân Ngư Chi Tâm giống như đang bảo hộ Bích Lưu Vân, vậy nên Bích Lưu Vân không chịu ảnh hưởng gì.


Kỳ Thiếu Vinh nhíu mày, thầm nghĩ: Người tiến vào đều là cao thủ, dưới tình huống này, hắn có vẻ chính là người yếu nhất, vừa nghĩ như vậy, Kỳ Thiếu Vinh lập tức liền cảm thấy có chút thê lương.
Một con bạch tuộc tám chân giống u linh phiêu tới.
"Lĩnh chủ đại nhân, có thấy lạnh không?"


Kỳ Thiếu Vinh nhìn bạch tuộc tám chân trước mặt, nắm lấy tay Trang Hạo, căng da đầu nói: "Vẫn tốt!"
"Có muốn vào bụng ta một chút không, trong bụng ta rất ấm áp!"
Kỳ Thiếu Vinh: "......" Muốn chết sao! Hắn đột nhiên rất muốn ăn chân bạch tuộc, phải làm sao bây giờ?


Trang Hạo che chở trước người Kỳ Thiếu Vinh: "Tiền bối nói đùa."
Hắc long xoay người nhìn một chúng hải yêu: "Cẩn thận một chút, không được thiếu cảnh giác!"
Mặt đất ngay sau đó bắt đầu chấn động kịch liệt, một con hải thú thật lớn từ dưới mặt cát xông ra.


"Thú bạch tuộc......" Trang Hạo nhíu mày nói.
Bạch tuộc vừa nhảy ra hình thể thập phần khổng lồ, bạch tuộc tám chân trước đó từng nói muốn nuốt Kỳ Thiếu Vinh thể hình đã rất lớn, nhưng trước mặt đặc sản của cấm địa này vẫn chỉ có thể coi là bạch tuộc non.


"Mọi người cẩn thận một chút." Nơi vẫn thần là nơi các thánh ngã xuống, có lưu lại máu của chúng thần thượng cổ.


Yêu thú ở nơi này sinh trưởng đặc biệt nhanh, nhưng đồng dạng, tại nơi nguyên khí cuồng bạo như này, yêu thú hơn phân nửa là không có thần trí, hơn nữa bản năng còn yêu thích giết chóc.
Yêu thú bạch tuộc nhìn mọi người, đột nhiên phát động công kích.


Vưu Đạt dẫn đầu nghênh chiến, Trang Hạo mang theo Kỳ Thiếu Vinh nấp vào một bên.
Người hải tộc ban đầu đã coi mấy người Kỳ Thiếu Vinh là trói buộc mà Vưu Đạt mang tới, hiện tại nhìn thấy Trang Hạo gặp nguy hiểm liền mang theo Kỳ Thiếu Vinh đi trốn cũng không có ai cảm thấy bất mãn gì.


Trang Hạo đưa Kỳ Thiếu Vinh đến một nơi an toàn, sau đó liền gia nhập vòng chiến.
Phương pháp công kích của hải tộc có chút khác biệt, mang theo đặc thù chủng tộc cực kỳ rõ ràng.


Cao thủ cự kình tộc sử dụng lực cự kình, đáng tiếc, bạch tuộc tám chân tính co dãn đặc biệt tốt, lực cự kình đánh tới liền bị phân tán tới các nơi trên thân thể bạch tuộc.


Cao thủ hải triết "(con sứa)" tộc sử dụng độc tố, đáng tiếc, da bạch tuộc quá dày, cao thủ hải triết tộc không thể đâm thủng da bạch tuộc, công kích độc tố cũng vì vậy mà mất tác dụng.
Cao thủ thiện "(lươn)" tộc sử dụng lôi điện công kích.


Hải thú bạch tuộc múa may xúc tua công kích, so sánh với bạch tuộc khổng lồ trong cấm địa, đám người đối chiến trông có vẻ càng trở nên nhỏ bé.
Trang Hạo một kiếm chém qua, chặt đứt một xúc tu của hải thú bạch tuộc, cao thủ hải triết tộc nhân cơ hội rót độc dược vào trong cơ thể hải thú.


Độc tố vừa vào, hải thú bạch tuộc liền lập tức mềm mại ngã xuống.
Các hải tộc còn lại nhân cơ hội giải quyết tàn cuộc.
Kỳ Thiếu Vinh đi đến bên người hải tộc bạch tuộc: "Tổ tông nhà ngươi đã chết."


Hải tộc bạch tuộc bất mãn nói: "Tiểu quỷ, đừng nói bậy, đó cũng không phải là tổ tông nhà chúng ta!"
Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Đã biết, không phải thì không phải đi."
Vưu Đạt nhìn mọi người, nghiêm túc dặn dò: "Nơi vẫn thần có rất nhiều hải thú như vậy, mọi người cẩn thận một chút."


"Tiền bối, nơi này có rất nhiều hải thú như vậy sao?" Kỳ Thiếu Vinh hỏi.
Vưu Đạt thần sắc ngưng trọng gật đầu: "Rất nhiều, phi thường nhiều, cho nên mới có nhiều người một đi không trở lại như vậy. Kỳ thật hải thú cũng không phải là thứ nguy hiểm nhất ở nơi này."