Trọng Sinh Chi Phế Tài Đột Kích

Chương 155

Cửa hàng Mạc Vân.
"Thiếu gia, bên phủ thành chủ có tin tức gửi tới, Kỳ Thiếu Vinh gạt Hắc Sa làm hộ vệ cho hắn." Quản sự nói.
Mạc Vân An cười cười, tràn đầy khâm phục cảm thán: "Vị thành chủ này của chúng ta quả nhiên không tầm thường!"


"Đúng là không tầm thường, những thành chủ đời trước chưa từng có ai dùng hải tộc làm hộ vệ đâu, còn là cao thủ cấp chín của hải tộc."
"Phần lớn hải tộc đều khinh thường nhân tộc, thành chủ đời trước cũng muốn mời hải tộc làm hộ vệ, đáng tiếc, mời không nổi!"


"Không phải cùng tộc tất có dị tâm, dã tâm của lĩnh chủ đại nhân cũng không khỏi quá lớn."
Mạc Vân An lắc đầu: "Ta lại không cảm thấy Kỳ Thiếu Vinh làm như vậy là lỗ mãng, nếu hắn dám mời, vậy hẳn là đã có đối sách."


Quản sự nhìn Mạc Vân An: "Thiếu gia, vậy ngài xem chúng ta nên làm thế nào mới tốt?"
"Tận lực giao hảo đi, lĩnh chủ đại nhân của chúng ta sau này chắc chắn tiền đồ rộng mở."


Mạc Vân An híp mắt, trước đây hắn coi trọng Kỳ Thiếu Vinh sở dĩ vẫn là xem trên phần mặt mũi của Thương Minh, hiện tại hắn đã bắt đầu chân chính chú ý tới người này.
"Thiếu gia, Hải Vương Châu đã trở lại hải long tộc." Quản sự nói.


Mạc Vân An gật đầu: "Ta đã nghe nói, Hải Vương Châu trở lại hải long tộc, không biết Hải Lăng có cưới công chúa nhân ngư điêu ngoa kia không."
"Nghe nói quan hệ của Hải Lăng cùng Bích cầm sư bên thành chủ có chút ái muội."


Mạc Vân An gật đầu: "Việc này ta cũng có nghe nói, tiểu công chúa của nhân ngư tộc bởi vì ghen mà đánh phá du thuyền của Hải Lăng, như vậy xem ra quan hệ của Hải Lăng cùng Bích cầm sư thật sự rất ý vị sâu xa, bất quá, người hải long tộc đáng ra không nên coi trọng nhân tộc mới đúng." Bình thường hải tộc đều không quá coi trọng nhân tộc, càng đứng nói đến là hải long tộc đứng đầu chúng hải tộc.


......
Ngải Lệ Nhi biết được tin tức Hải Lăng đã tìm được Hải Vương Châu trở về từ chỗ Hắc Sa, bất chấp chuyện tìm Bích Lưu Vân gây chuyện, trực tiếp chạy về hải tộc.


"Mẫu thân, ta nghe nói Hải Vương Châu đã được tìm về? Là thật sao?" Ngải Lệ Nhi vừa về tới hoàng cung nhân ngư tộc liền lập tức tìm tới Lâm Y Na hỏi chuyện.
Y Lâm Na gật đầu: "Đúng là đã tìm về."


"Nếu Hải Vương Châu đã tìm về, có phải ta đã có thể thành thân cùng Hải Lăng rồi không?" Ngải Lệ Nhi thẹn thùng hỏi.
Y Lâm Na có chút khó xử nhìn Ngải Lệ Nhi, không có trả lời câu hỏi.
Ngải Lệ Nhi nhăn mày nhìn Y Lâm Na: "Làm sao vậy, mẫu thân, không phải sao?"


Y Lâm Na thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: "Hải long tộc bên kia không có ý muốn cầu hôn, hình như Hải Lăng không muốn cưới ngươi."
Tát Bối đã đi tìm hải long vương, đáng tiếc, hải long vương lại không đề cập đến chuyện thành thân một chữ nào.


Năm đó nhân ngư tộc nhân tài đông đúc, mà nay lại không còn được như xưa.
Nghe nói có không ít hải tộc khác đã tung ra cành ôliu với hải long tộc, có vẻ là tỏ ý muốn liên hôn, bất quá, hải long vương tựa hồ không đáp lại một ai cả.


Ngải Lệ Nhi kích động cao giọng nói: "Vì sao? Không phải Hải Vương Châu đã được tìm về rồi sao?"


Y Lâm Na thở dài, thầm nghĩ: Hải Vương Châu đã được tìm về, nhưng Hải Vương Châu là được người hải long tộc tìm về, nhân ngư tộc vẫn phải chịu trách nhiệm về việc đánh mất Hải Vương Châu.


Trên thực tế, Y Lâm Na cũng rõ ràng việc Hải Lăng không thích Ngải Lệ Nhi, cho nên mới năm lần bảy lượt lấy cớ từ chối, nhưng nàng lại không cách nào nói thẳng chuyện này cho nhi nữ biết.
......
Hoàng cung hải long tộc.
Hải Lăng chăm chú nhìn Hải Vương Châu, sắc mặt có vài phần tái nhợt.


"Thiếu chủ, Ngải Lệ Nhi công chúa tới."
Hải Lăng gật đầu: "Ta biết rồi."
Ngải Lệ Nhi hấp tấp xông vào, vốn dĩ cảm xúc của nàng còn đang trên đỉnh điểm, nhìn thấy Hải Lăng, khí thế liền hạ xuống vài phần, "Hải Lăng, ta nghe nói Hải Vương Châu đã được tìm về?"


Hải Lăng gật đầu, nhàn nhạt nói: "Đúng vậy."
Ngải Lệ Nhi thở dài nhẹ nhõm, lộ ra một nụ cười, "Vậy khi nào ngươi định thành thân với ta?"
Hải Lăng nhìn Ngải Lệ Nhi một cái, "Ta không định thành thân với ngươi!"
Sắc mặt Ngải Lệ Nhi lập tức trầm xuống, "Hải Lăng, ngươi có ý gì?"


"Ý trên mặt chữ."
Ngải Lệ Nhi nắm chặt nắm tay: "Không phải Hải Vương Châu đã được tìm về sao?"
"Hải Vương Châu là được ta tìm về, nhân ngư tộc vẫn phải phụ trách chuyện làm mất Hải Vương Châu."


Ngải Lệ Nhi thẹn quá thành giận nhìn Hải Lăng: "Căn bản là không liên quan đến Hải Vương Châu, có phải ngươi thích nhân tộc ti tiện kia không?"
Hải Lăng trầm mặt xuống, không nói gì.
Ngải Lệ Nhi thấy Hải Lăng không nói lời nào, liền nghĩ rằng Hải Lăng là đang cam chịu, "Hải Lăng, ngươi thật quá đáng!"


"Tuy rằng rất xin lỗi, nhưng ta vẫn cảm thấy nên nói rõ sớm một chút thì tốt hơn, Ngải Lệ Nhi, ta không thích ngươi."
Ngải Lệ Nhi xoay người, giận dỗi bỏ chạy.
Hải Lan tản bộ đi ra, vui sướng khi người gặp họa nhìn theo bóng lưng Ngải Lệ Nhi: "Ngươi chọc tiểu công chúa giận bỏ chạy rồi."


Hải Lăng gật đầu: "Đúng vậy!"
Hải Lan lắc đầu: "Tiểu tử ngươi đúng là không hiểu thương hương tiếc ngọc gì hết!"
"Cô cô, lời này từ miệng ngươi nói ra hình như không thích hợp lắm đâu. Đám soái ca tới cửa cầu hôn không phải đều bị ngươi đánh đến mặt mũi bầm dập hết sao?"


"Ta chỉ muốn biết người theo đuổi ta có thực lực thế nào, ước lượng bọn họ một chút." Hải Lan không thèm để ý nói.
"Cô cô, ngươi như vậy sẽ không gả đi được."
"Cái đó có quan hệ gì, dù sao ta đã sớm không định gả chồng."
Hải Lăng: "......"


"Nhân tộc ti tiện mà tiểu công chúa vừa nói là ai vậy? Chẳng lẽ là lĩnh chủ? Hình như lĩnh chủ đã đính hôn, ngươi muốn cướp người từ trong tay Trang Hạo sợ là không dễ đâu!" Hải Lan hài hước trêu chọc.
Hải Lăng lắc đầu: "Không phải hắn."
......
Phủ thành chủ.


"Rượu ngon, thêm một vò đi!" Hắc Sa say mê lau miệng.
Kỳ Hằng không quá tình nguyện đưa một vò rượu cho Hắc Sa, thấy Kỳ Thiếu Vinh trở về, Kỳ Hằng lập tức đi lên đón.
Thấy vẻ mặt lo lắng sốt ruột của Kỳ Hằng, Kỳ Thiếu Vinh quan tâm hỏi: "A Hằng, xảy ra chuyện gì sao? Sao sắc mặt ngươi lại kém vậy?"


Kỳ Hằng nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Thiếu gia, vị tiền bối ngươi tìm tới ăn quá nhiều, hắn cứ tiếp tục ăn như vậy, cho dù chúng ta không trả công thì cũng không chiếm được bao nhiêu tiện nghi."
Kỳ Thiếu Vinh: "......" Thất sách! Lúc trước khi Hắc Sa tới tìm hắn chỉnh dung, hắn sớm nên nghĩ tới cảnh tượng bây giờ mới phải!


Hắc Sa thò đầu qua: "Tiểu đạo hữu, đừng nhỏ mọn như vậy, lại nói tiếp, thức ăn ở phủ thành chủ các ngươi đúng là không rồi!" Nguyên bản phải lưu lại, Hắc Sa còn không quá cam nguyện, chờ đến sau khi nếm được thức ăn mỹ vị ở phủ thành chủ, hắn liền không muốn động thân.


Kỳ Thiếu Vinh ôm hai tay nhìn Hắc Sa, đe dọa nói: "Tiền bối, tuy rằng ngươi đã gầy xuống, nhưng nếu cứ tiếp tục ăn không có điểm dừng như vậy, rất nhanh sẽ trở lại bộ dáng ban đầu."
Hắc Sa không thèm để ý vẫy tay: "Có quan hệ gì, làm giải phẫu thêm một lần nữa là được."
Kỳ Thiếu Vinh: "......"
......


Trang Hạo đi tới bên người Kỳ Thiếu Vinh, vỗ vỗ vai hắn, "Hải Lăng tới, hắn nói muốn tìm Bích Lưu Vân."
Kỳ Thiếu Vinh uống một ngụm trà: "Nói cho hắn Bích Lưu Vân còn chưa trở lại?"
Trang Hạo gật đầu: "Ta đã nói như vậy, hắn bảo vẫn muốn vào chờ."
"Hắn nói muốn vào chờ, ngươi liền cho hắn vào sao?"


Trang Hạo gật đầu: "Ta nói với hắn, vào bên trong chờ một nén nhang phải trả mười vạn đồng vàng, sau đó hắn...... đưa ta một trăm vạn."
Kỳ Thiếu Vinh liếc trắng mắt nhìn Trang Hạo một cái: "Ngươi nên nói giá cao hơn, như vậy hắn mới không dám vào!"


Trang Hạo ngoan ngoãn tiếp thu gật đầu đáp: "Lần sau ta sẽ nhớ tăng giá."
Kỳ Thiếu Vinh: "......"
"Chiếm được tiện nghi lớn như vậy, chỉ đòi một trăm vạn đồng vàng thì người chiếm lời vẫn là hắn, không biết tiểu tử kia đến là muốn àm gì." Kỳ Thiếu Vinh đứng lên nói. "Ta đi gặp hắn."


Trang Hạo chỉ sợ thiên hạ không loạn lập tức theo sau: "Ta cũng đi......"
Kỳ Thiếu Vinh vừa vào phòng khách liền thấy Hải Lăng đang thong thả ung dung uống trà, bộ dáng còn thập phần thanh thản.
"Hải Lăng thiếu chủ rất nhàn sao?" Kỳ Thiếu Vinh nhìn bộ dáng khí định thần nhàn của Hải Lăng, trong lòng không khỏi có chút buồn bực.


"Cũng vẫn tốt."
"Thân phận của thiếu chủ ngươi cao, hẳn là có rất nhiều chuyện phải xử lý đi?"
Hải Lăng rất có phong độ thân sĩ mỉm cười, nhu tình như nước đáp: "Có vội hơn nữa ta vẫn có thể rút thời gian ra ngoài gặp Lưu Vân."


Trang Hạo đánh giá Hải Lăng một phen, thầm nghĩ: Tiểu tử này đúng là giỏi miệng lưỡi, lời nói ra cũng quá buồn nôn.
Hắc Sa lười biếng đi đến, Hải Lăng nhìn thấy Hắc Sa, lập tức đứng lên cung kính cúi mình vái chào: "Hắc Sa tiền bối, tiền bối cũng ở đây sao!"


Hắc Sa nhìn Hải Lăng: "Hải Lăng, là ngươi a! Nghe nói ngươi sắp thành thân với tiểu công chúa nhân ngư tộc! Khi nào vậy, nhớ mời ta đi uống rượu mừng a!"
"Ta sẽ không thành thân với Ngải Lệ Nhi, nhưng vẫn có thể mời ngươi uống rượu mừng."


Trang Hạo nhìn Hải Lăng, thầm nghĩ: Thiếu chủ hải long tộc này đúng là tự tin bạo lều, nhìn thật thiếu đánh!
......
Bích Lưu Vân từ ngoài đi đến, Hải Lăng vừa nhìn thấy Bích Lưu Vân, lập tức kích động đứng lên: "Lưu Vân, ngươi về rồi! Ta đã chờ ngươi rất lâu!"


Bích Lưu Vân không vui nhìn Hải Lăng: "Ngươi đi với ta một lát."
Hải Lăng vui sướng gật đầu đáp ứng: "Được."
Hải Lăng đi theo Bích Lưu Vân tới một biện viện trong phủ thành chủ, "Ngươi tìm ta có chuyện gì?"
Hải Lăng cười nói: "Ta có thứ muốn đưa cho ngươi."
"Không cần."


Hải Lăng dựa sát vào người Bích Lưu Vân: "Lưu Vân, có phải ngươi rất thích ta, cho nên đồ vật trân quý như Hải Vương Châu cũng có thể tặng không cho ta không? Ngươi hào phóng với ta như vậy, thật sự là khiến ta thụ sủng nhược kinh!"
Bích Lưu Vân tức giận nhìn Hải Lăng: "Ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi."


Hải Lăng bắt lấy tay Bích Lưu Vân, nhét một khối nhẫn không gian vào trong tay hắn, "Cho ngươi."
"Ngươi cầm hàng rẻ tiền gì tới có lệ ta?"
"Ngươi xem liền biết, tuy rằng thứ này không trân quý như Hải Vương Châu, nhưng ta nghĩ nó sẽ thích hợp với ngươi hơn." Hải Lăng lưu luyến nói.


Bích Lưu Vân không kiên nhẫn nói: "Đồ ta nhận, ngươi đi đi."
"Được." Hải Lăng ngẩng đầu, nhìn về phía một thân đại thụ trong biệt viện mấy lần, sau đó mới xoay người rời đi.
Hải Lăng vừa đi, Bích Lưu Vân cũng trở về phòng.


Kỳ Thiếu Vinh đi đến dưới tàng cây, nhìn người bên trên: "Xuống dưới đi, người đi rồi."
Trang Hạo lập tức từ trên cành cây vọt xuống mặt đất.