Bích Lưu Vân xoay người, nhìn mọi người, trầm mặc một hồi, hít sâu một hơi, lên tiếng: "Hải Vương Châu đang ở trên tay ta."
Trang Hạo ôm hai tay nhìn Bích Lưu Vân, tâm không khỏi nhảy nhảy lên, chí bảo của hải long tộc, biểu tượng liên hôn giữa hải long tộc cùng nhân ngư tộc, Hải Vương Châu cư nhiên đang nằm trên tay Bích Lưu Vân, tiểu tử Bích Lưu Vân này quả nhiên có quan hệ sâu xa với hải tộc.
Kỳ Thiếu Vinh hưng phấn nói: "Ta nghe nói ai có được Hải Vương Châu, thiếu chủ hải long tộc liền cưới hắn, Lưu Vân, ngươi có muốn gả cho thiếu chủ hải long tộc không? Không biết thiếu chủ hải long tộc có soái không! Có lẽ tên Hải Lăng kia chính là thiếu chủ hải long tộc, tên kia lớn lên cũng không tệ lắm, Lưu Vân, ngươi nói có đúng không?"
Bích Lưu Vân tức giận nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Thiếu gia, ngươi chỉ muốn nói vậy thôi sao?"
Kỳ Thiếu Vinh xấu hổ cười cười: "Lưu Vân, ngươi có được Hải Vương Châu từ đâu vậy?"
"Mẫu thân cho ta." Bích Lưu Vân dừng một chút, lại nói: "Mẫu thân ta là Tuyết Phỉ Nhi công chúa của nhân ngư tộc, cữu cữu nguyên bản là nhân ngư vương, sau này lại bất hạnh chết trận."
"Cữu cữu ta không có con nối dõi, vốn dĩ sau khi cữu cữu chết, mẫu thân chính là người kế vị duy nhất của hoàng thất nhân ngư, nhưng mẫu thân thế đơn lực mỏng, hơn nữa, không được trưởng lão trong nhân ngư tộc yêu thích, vậy nên vương vị nhân ngư tộc liền truyền cho nhân ngư vương hiện tại."
"Hải Vương Châu kia đáng lẽ nên nằm trong bảo khố nhân ngư tộc, nhưng mẫu thân ta vừa nhìn thấy Hải Vương Châu liền thập phần yêu thích, cữu cữu lại rất yêu thương mẫu thân ta, thấy mẫu thân ta cảm thấy có hứng thú với Hải Vương Châu liền phong ấn Hải Vương Châu lại, mang ra cho mẫu thân chơi."
Kỳ Thiếu Vinh nhịn không được ngơ ngẩn, thầm nghĩ: Muội muội thích liền phong ấn Hải Vương Châu lại ném cho muội muội làm đồ chơi, muội khống đến nông nỗi như thế, quả thật là ca ca mẫu mực!
"Vốn dĩ ý tứ của cữu cữu là chờ đến thời điểm nhân ngư tộc cùng hải long tộc liên hôn lần tiếp theo sẽ mang Hải Vương Châu về, bất quá, cữu cữu chết trận, sau đó, mẫu thân cũng chết trận." Bích Lưu Vân nói.
Kỳ Thiếu Vinh nghi hoặc hỏi: "Nếu đã như vậy tại sao Hải Vương Châu lại nằm trong tay ngươi?"
"Mẫu thân ta là công chúa nhân ngư tộc, người nàng thích lại là một nhân tộc, vậy nên ta mang hỗn huyết nhân tộc cùng nhân ngư tộc."
"Ta sinh ra đã không có đuôi cá, không thể sinh tồn ở trong biển, mẫu thân liền mang ta tới một hòn đảo nhỏ nuôi nấng, nhân ngư tộc khinh bỉ nhân tộc, thân phận của ta liền không thể công khai. Ta thường xuyên ở một mình, mẫu thân cũng không thể thường xuyên bồi ta chơi, vậy nên nàng liền đưa Hải Vương Châu cho ta."
Kỳ Thiếu Vinh: "......" Vậy nên hoàng tộc nhân ngư thường xuyên coi Hải Vương Châu thành đồ chơi sao? Đây cũng quá đại tài tiểu dụng rồi.
"Sau khi cữu cữu chết trận, mẫu thân lo lắng thân phận của ta bị bại lộ, sẽ có nguy hiểm đến tính mạng, liền truyền tống ta rời khỏi hòn đảo kia, tiến vào thế giới nhân loại."
Kỳ Thiếu Vinh: "......"
"Ngươi là hỗn huyết nhân ngư tộc cùng nhân tộc, vậy không có quan hệ gì với hải long tộc, ngày đó Hải Lan nói trên người của ngươi có hơi thở của hải long tộc chính là của Hải Vương Châu sao?" Trang Hạo hỏi.
Bích Lưu Vân gật đầu: "Có khả năng này."
"Ngươi là nhi tử của công chúa nhân ngư, rốt cuộc ngươi di truyền như thế nào vậy? Công chúa nhân ngư hẳn là rất am hiểu ca hát đi?"
Bích Lưu Vân đen mặt: "Ta hát rất khá! Ngươi cũng nghe thấy Hải Lăng nói rồi đi."
Trang Hạo: "...... Những nhân ngư khác cũng có thể hát chết cá như vậy sao?"
Bích Lưu Vân: "......" Cái này hình như không được.
"Hải Vương Châu là chí bảo của hải tộc, đến tột cùng nó có ích lợi gì?" Kỳ Hằng tò mò hỏi.
"Truyền thuyết nói nó có thể trợ giúp hải tộc tiến vào thánh cấp, nhưng đó chỉ là truyền thuyết mà thôi." Bích Lưu Vân nói.
"Kỳ thật muốn giải quyết tình cảnh trước mắt có một phương pháp vô cùng đơn giản, cứ trả lại cho nhân ngư tộc là được, Lưu Vân, ngươi nguyện ý không?" Kỳ Thiếu Vinh nhìn Bích Lưu Vân hỏi.
Bích Lưu Vân lắc đầu: "Cái này không được, ta càng nguyện ý đưa Hải Vương Châu cho thế lực đối địch với nhân ngư tộc hơn."
Cữu cữu chết trận là chuyện không thể tránh được, nhưng mẫu thân sau đó cũng chết trận kỳ thật chính là bút tích của hoàng tộc nhân ngư hiện tại, mẫu thân cũng không muốn kế thừa vương vị, nhưng nhân ngư vương hiện tại lại muốn trở thành hoàng đế, bản thân không có cách nào hoàn toàn yên tâm về mẫu thân, vậy nên......
Trang Hạo cau mày lại: "Nếu ngươi không muốn, vậy chúng ta đi một bước tính một bước vậy."
Bích Lưu Vân bối rối nói: "Xin lỗi thiếu gia, để ngươi phải mạo hiểm với ta."
Kỳ Thiếu Vinh cười cười: "Không quan hệ, dù sao cho dù không có chuyện của ngươi, ta ở vị trí thành chủ này nguyên bản cũng đã không được an toàn." Quân thượng ném hắn vào vị trí này không phải là hi vọng hắn bị xử lý sao?
............
Kỳ Thiếu Vinh chống cằm, nghiêng đầu thở dài một hơi.
Trang Hạo cầm bát dược Kỳ Thiếu Vinh pha chế, uống một hơi cạn sạch, nhìn chén thuốc trống trơn, trong lòng Trang Hạo lại hiện lên vài phần say mê, "Cảm ơn dược của ngươi."
"Uống xong rồi sao? Khẩu vị của ngươi thật tốt, đắng như vậy cũng có thể một hơi cạn sạch."
Trang Hạo gật đầu, cười nói: "Bởi vì là dược ngươi pha chế cho ta, dù có đắng hơn nữa ta vẫn cảm thấy ngọt."
Kỳ Thiếu Vinh vẫy vẫy tay: "Không cần khách khí như vậy, ta chỉ đang sợ lãng phí, đưa phần thừa của ta cho ngươi uống mà thôi."
Trang Hạo: "...... Ngươi đang than cái gì vậy?"
Kỳ Thiếu Vinh lắc đầu: "Không có gì, ta chỉ đang tiếc nuối, đồ vật trân quý như Hải Vương Châu, có trong tay lại không biết cách dùng, hoàn toàn là một món đồ vô dụng." Chỉ là không thể dùng thì thôi đi, bọn họ còn phải vì thứ này mà gánh vác nguy hiểm.
"Bích Lưu Vân có từng nói phụ thân hắn là người như thế nào không?"
"Hình như ngay cả Lưu Vân cũng không biết."
"Mẫu thân hắn không nói gì sao?"
"Nghe Lưu Vân nói mẫu thân hắn cũng không quá rõ ràng tên húy phụ thân Lưu Vân là gì, bất quá......"
"Bất quá cái gì?"
"Nghe nói đó là một đại soái ca, soái đến kinh thiên địa, quỷ thần khϊế͙p͙." Kỳ Thiếu Vinh say mê nói.
Trang Hạo: "......"
............
Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo đang nói chuyện phiếm, tiếng đập cửa từ ngoài vang lên.
Kỳ Thiếu Vinh đi ra mở cửa liền nhìn thấy Hải Lăng.
"Hải Lăng thiếu chủ, sao ngươi lại tới đây?" Kỳ Thiếu Vinh có chút nghi hoặc hỏi.
"Ta tới tìm Bích cầm sư."
Kỳ Thiếu Vinh nửa đùa nửa thật nói: "Chẳng lẽ ngươi nghe xong Lưu Vân ca hát, nhớ mãi không quên, vậy nên tìm tới sớm như này để hẹn gặp Lưu Vân?"
Hải Lăng gật đầu: "Đúng vậy!"
Kỳ Thiếu Vinh: "......" Chạy tới tìm ngược sớm như vậy, tiểu tử này sống cũng không dễ dàng gì!
"Ngươi vào đi." Kỳ Thiếu Vinh nghiêng người mời.
Trang Hạo nhìn Hải Lăng vào cửa, hơi gật đầu chào hỏi với Hải Lăng.
Trang Hạo đi đến bên người Kỳ Thiếu Vinh, tràn đầy khâm phục nhỏ giọng nói: "Vội vã tới tìm Bích Lưu Vân nghe hát như vậy, tiểu tử này đúng là có ý chí!"
Kỳ Thiếu Vinh cười cười: "Đúng vậy!"
............
Hải Lăng tìm Bích Lưu Vân nói chuyện một hồi, hai người liền cùng nhau rời đi.
Trang Hạo nhìn Hải Lăng cùng Bích Lưu Vân: "Hai vị muốn ra ngoài sao?"
Bích Lưu Vân gật đầu: "Đúng vậy! Hải Lăng thiếu chủ nói muốn mang ta ra biển chơi thuyền."
Kỳ Thiếu Vinh: "......" Ra biển chơi thuyền? Kỳ Thiếu Vinh thầm nghĩ: Vị thiếu chủ hải tộc này còn rất có tình thú a, "Vậy các ngươi cẩn thận một ít. Mấy ngày nay trên biển có gió to, không chừng lại lật thuyền."
Bích Lưu Vân gật đầu: "Ta đã biết, thiếu gia yên tâm."
Hải Lăng tràn đầy tự tin nói: "Thuyền của ta rất rắn chắc, không dễ lật như vậy."
Kỳ Thiếu Vinh gật gật đầu: "Như vậy là tốt nhất."
Kỳ Thiếu Vinh nhìn bóng dáng Bích Lưu Vân cùng Hải Lăng, nhíu mày lại: "Lưu Vân chính là vịt lên cạn a!"
Trang Hạo nhìn theo, trong lòng cũng dâng lên vài phần sầu lo.
"Suy nghĩ cái gì đấy?"
Trang Hạo hít sâu một hơi: "Không có gì, ta chỉ đang suy nghĩ, vị thiếu chủ hải tộc này là thật sự thích Bích Lưu Vân, hay là...... vì Hải Vương Châu."
Dựa theo cách nói của Bích Lưu Vân, phong ấn bên trên Hải Vương Châu đã xuất hiện tổn hại, mà hắn lại vừa lúc mang Hải Vương Châu ra xem, cho nên mới không cẩn thận tiết lộ vị trí của Hải Vương Châu, thân phận của Hải Lăng vừa thấy liền biết không đơn giản, lúc ấy có phải hắn Hải Lăng cũng cảm nhận được khí tức của Hải Vương Châu không.
Kỳ Thiếu Vinh ôm hai tay: "Lưu Vân không phải đồ ngốc, nếu Hải Lăng dụng tâm kín đáo, Lưu Vân chắc chắc có thể ngay lập tức nhận ra, ta thấy vị thiếu chủ hải tộc này là thật tâm thích Lưu Vân, có lẽ cửa hàng mỹ phẩm Khuynh Thành của ta lại chuẩn bị có hỉ sự rồi."
Trang Hạo nhíu mày, cửa hàng mỹ phẩm Khuynh Thành có tổng cộng năm lão bản, Mộ Đình Hiên cùng Dịch Phàm đã thành thân, chẳng lẽ Bích Lưu Vân cũng muốn đuổi tới trước hắn cùng Kỳ Thiếu Vinh sao?
"Nghĩ cái gì đấy?"
"Không có gì, ta chỉ đang cảm thấy ánh mắt của Bích Lưu Vân rất cao, không nhất định sẽ coi trọng Hải Lăng." Trang Hạo nói.
Kỳ Thiếu Vinh lắc đầu: "Ta lại không nghĩ như vậy, ta cảm thấy hình như Hải Lăng đã sớm biết Lưu Vân."
"Ngươi nói như vậy, ta cũng nhớ tới...... ngày đó khi Hải Lăng nghe Bích Lưu Vân ca hát, biểu cảm của hắn không giống như nghe được lần đầu tiên, hình như đang hoài niệm gì đó."
Kỳ Thiếu Vinh: "......:
Trang Hạo nghiêng đầu nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Hai người kia đi rồi, không bằng chúng ta cũng đi chơi? "
"Ngươi đừng có cả ngày chỉ nghĩ đến chơi chơi chơi, phải có tâm tiến tới." Kỳ Thiếu Vinh nghiêm trang răn dạy.
Trang Hạo: "......"
Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo đi dạo trên đường cái, quang minh Độc Giác thú đi theo bên cạnh hai người.
"Ngươi không cảm thấy nên thu hồi nó thì tốt hơn sao?" Trang Hạo nhịn không được hỏi.
Quang minh Độc Giác thú vốn dĩ đã chói mắt, một thân trang phục châu quang bảo khí liền càng thêm chói mắt, cố tình quang minh Độc Giác thú còn thập phần màu mè, dọc theo đường đi liên tục rung đùi đắc ý,
Kỳ Thiếu Vinh lắc đầu: "Không được."
"Vì sao?"
"Ta phát hiện hình như người hải tộc rất không để mắt ta, ta còn trông cậy vào quang minh Độc Giác thú kéo lại mặt mũi cho ta đâu." Kỳ Thiếu Vinh chống eo nói.
Trang Hạo cau mày: "Nếu ngươi muốn mặt mũi cần gì phải dùng nó, dùng ta là được."
Kỳ Thiếu Vinh liếc mắt nhìn Trang Hạo một cái, tràn đầy bất đắc dĩ nói: "Ngươi...... Vẫn là thôi đi, hải tộc đánh giá ngươi cũng không cao lắm, đều là tiểu bạch kiểm không mang nổi bốn lượng."
Trang Hạo: "......"
Trang Hạo nhìn quang minh Độc Giác thú đi bên người Kỳ Thiếu Vinh, chua lòm nghĩ: Tiểu tử này rõ ràng là quà hắn tặng Thiếu Vinh, nhưng hình như còn được sủng ái hơn cả hắn!
____________________
Méoo: Tui vừa đăng nhầm chương này sang bên *XQCKTHH*, mong mọi người thông cảm ???