Hải Vương Châu là chí bảo của hải long tộc, Hải Vương Châu biến mất, quan hệ giữa hải long tộc cùng nhân ngư tộc cũng trở nên vi diệu.
"Hải Vương Châu quan trọng như vậy sao?" Ngải Lệ Nhi rối rắm hỏi.
Hải Lăng quay đầu nhìn Ngải Lệ Nhi: "Chẳng lẽ ngươi cảm thấy chí bảo của hải long tộc ta —— Hải Vương Châu không quan trọng sao?"
Ngải Lệ Nhi cắn môi, tức giận chạy ra ngoài.
Hải Lăng nhìn bóng dáng Ngải Lệ Nhi đi xa, trong mắt không có một tia dao động.
"Thiếu chủ, ngài cũng quá hà khắc với Ngải Lệ Nhi tiểu thư rồi, dù sao người ta cũng là công chúa nhân ngư a!" Một ảnh vệ bên người Hải Lăng nói.
Hải Lăng không thèm để ý phủi tay: "Công chúa nhân ngư thì thế nào?"
Vương thất nhân ngư tộc dùng thủ đoạn không quang minh nắm giữ hoàng quyền, trong nhân ngư tộc cũng phân hóa nghiêm trọng, thanh thế của nhân ngư đã không còn như lúc trước, Ngải Lệ Nhi tuy rằng xinh đẹp, nhưng tính tình vô cùng kiêu căng, tính ra cũng không phải là lựa chọn tốt nhất cho vị trí thái tử phi của hải long tộc.
"Thiếu chủ, ngài không chịu tiếp nhận Ngải Lệ Nhi công chúa là bởi vì Hải Vương Châu đánh mất, hay là thiếu chủ đã có người trong lòng?"
Hải Lăng cau mày lại: "Ngươi nói quá nhiều."
Ảnh vệ cười cười, không có nói nữa.
Hải Lăng nhắm mắt lại, nằm trên giường, miên man suy nghĩ, có người trong lòng sao? Người kia thì có tính không?
Suy nghĩ của Hải Lăng kéo về mấy chục năm trước, năm đó, hắn ham chơi, chọc giận một con cá voi, cá voi kia đuổi theo muốn ăn thịt hắn, trong lúc hỗn loạn, hắn chạy trốn không ngừng, ở thời điểm hắn sắp từ bỏ, bỗng nghe được một tiếng ca rất khó nghe, theo tiếng ca, hắn đi tới một hòn đảo nhỏ.
Sau khi hắn lên bờ, con cá voi kia vì không thể rời khỏi nước liền từ bỏ đuổi giết hắn.
Hải Lăng mơ hồ còn nhớ rõ, hòn đảo kia rất hoang vu, trên đảo có một căn nhà trúc, một tiểu nam hài sinh hoạt cách xa quần chúng trên đảo.
Lên bờ không lâu, hắn liền lọt vào bẫy rập tiểu nam hài kia thiết trí, Hải Lăng mơ hồ còn nhớ rõ, diện mạo tiểu nam hài kia vô cùng tinh xảo, đứng bên trên bẫy rập nhìn xuống hắn, hỏi nguyên hình của hắn là gì, có thể ăn được không.
Thời điểm hắn nói hắn không thể ăn, tiểu nam hài lộ ra vẻ mặt vô cùng thất vọng.
"Thiếu chủ." Ảnh vệ lên tiếng gọi, Hải Lăng bừng tỉnh dậy.
"Có chuyện gì sao?" Hải Lăng bất mãn hỏi.
Ảnh vệ lúng túng nhìn Hải Lăng: "Xin lỗi, ta quấy rầy thiếu chủ suy nghĩ sao? Thiếu chủ, có phải ngươi đã có nhân ngư ái mộ rồi không?"
Hải Lăng lắc đầu: "Không phải nhân ngư......"
Nhân ngư thiếu niên không có cách nào chuyển hóa đuôi thành đôi chân, chỉ sau khi nhân ngư hai mươi tuổi mới có thể bắt đầu lục tục chuyển biến. Người kia chính là một con vịt lên cạn, căn bản sẽ không biết bơi.
Hải Lăng còn nhớ rõ bộ dáng người nọ khi sắp sửa chết đuối, vô cùng buồn cười.
Tuy rằng như thế, bất quá, tiểu nam hài kia trên phương diện nào đó quả thật có chút tương tự nhân ngư, nhân ngư tộc có thể thông qua sóng âm độc đáo giết chết du ngư, tiểu nam hai kia ca hát cũng có thể đem du ngư xướng chết.
Hải Lăng nhớ rõ, tiểu nam hài ngồi bên bờ biển ca hát, hát đến cá trong biển trương phình bụng lên, sau đó lại dùng muôi vớt cá chết.
Tên kia chỉ là một tiểu hài tử nhân tộc, rốt cuộc làm như thế nào để sống sót được trên hòn đảo kia? Sau này khi hắn tìm lại, người nọ đã không thấy đâu, nhà trúc cũng biến mất.
Tất cả thật giống như một giấc mộng, thật sự chỉ là một giấc mộng Nam Kha.
Nhiều năm qua đi, ấn tượng về thân ảnh của tiểu nam hài đã dần dần trở nên mơ hồ, chỉ có đôi mắt đen nhánh giảo hoạt kia là khắc sâu trong tâm trí hắn, đôi mắt giảo hoạt của người kia thật ra rất giống Bích Lưu Vân a!
......
Bích Lưu Vân đi vào phòng, phát hiện ra khuôn mặt Kỳ Hằng đang tràn đầy u sầu, "Làm sao vậy?"
"Có một đại mỹ nữ tới tìm thiếu gia, khuyên như thế nào cũng không đi, hình như còn muốn xông vào." Kỳ Hằng nói.
Bích Lưu Vân tò mò nói: "Đại mỹ nữ, ta đi xem có đẹp hay không."
Kỳ Hằng: "......" Bích Lưu Vân chú ý nhầm trọng điểm rồi đi?
Bích Lưu Vân đi vào phòng, nhìn thấy một mỹ nhân trắng trẻo xinh đẹp.
Bích Lưu Vân sửng sốt một chút, khóe miệng cong lên, tươi cười sáng lạn hỏi: "Mỹ nữ, ngươi đến tìm thiếu gia nhà chúng ta là có việc gì sao? Chẳng lẽ ngươi coi trọng thiếu gia nhà chúng ta? Ai nha, vậy phải làm sao bây giờ, thiếu gia đã có người yêu thích."
Ngải Lệ Nhi đứng lên, khinh thường hừ một tiếng: "Kỳ Thiếu Vinh tính thứ gì, xứng đáng để ta coi trọng sao?"
Bích Lưu Vân: "......" Nữ nhân này đúng là biết khinh thường người khác, cư nhiên lại khinh thường thiếu gia như vậy, nếu để thiếu gia biết, hắn chắc chắn sẽ tức giận.
"Ngươi chướng mắt thiếu gia? Như vậy vừa lúc, thiếu gia đã có Trang đại thiếu." Bích Lưu Vân bình thường không quá để mắt đến Trang Hạo, bất quá, lúc này lấy Trang Hạo ra làm tấm gỗ lại không nương tay chút nào.
Ngải Lệ Nhi lạnh lùng đứng lên: "Nếu hắn đã có người yêu thích, vậy thì nói hắn kiểm điểm một chút, đừng có nhúng chàm người không nên nhúng chàm."
Bích Lưu Vân tò mò hỏi: "Không biết người không nên nhúng chàm là ai?"
"Thiếu chủ cửa hàng Thiên Long, Hải Lăng!"
Kỳ Thiếu Vinh đi đến nói: "Yên tâm đi, ta sẽ không coi trọng hắn."
Nghe Bích Lưu Vân nói Hải Lăng kia kỳ thật là một tên hải tộc! Nếu gả cho hải tộc, sau này hắn chỉ có thể sinh hoạt trong nước, hơn nữa, chỉ có thể ăn cá, hắn không muốn sống cuộc sống bi thảm như vậy!
Ngải Lệ Nhi nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Nghe nói ngươi là lĩnh chủ mới của Bích Hải Bình Nguyên?"
Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Đúng vậy!"
Ngải Lệ Nhi cười lạnh: "Lĩnh chủ Bích Hải Bình Nguyên không dễ làm như vậy, ngươi tự giải quyết cho tốt đi."
Kỳ Thiếu Vinh: "......"
......
Kỳ Thiếu Vinh cau mày nhìn bóng dáng Ngải Lệ Nhi rời đi: "Nữ nhân kia làm sao vậy? Nhìn qua có vẻ rất nóng tính!"
"Có thể là dục cầu bất mãn đi, xem mục đích nàng tới đây hôm nay là có thể đoán được, nàng yêu đơn phương Hải Lăng, vậy nên mới có bộ dáng kia." Bích Lưu Vân nói.
"Ngươi nói Hải Lăng là hải tộc a, chẳng lẽ nha đầu kia cũng......"
"Hẳn là nhân ngư tộc, có lẽ đại vị của nha kia trong nhân ngư tộc không thấp."
"Điều kiện nha đầu kia không tồi, sao biết vì sao Hải Lăng lại cự tuyệt nàng?."
Bích Lưu Vân vuốt cằm, thầm nghĩ: Nhân ngư tộc cùng hải long tộc thường xuyên thông hôn, Hải Lăng có lẽ là người hải long tộc.
Kỳ Hằng nhìn Kỳ Thiếu Vinh, lại nhìn Bích Lưu Vân: "Có lẽ nữ nhân kia lầm đối tượng rồi, ta thấy Hải Lăng vẫn có hứng thú với Lưu Vân nhiều hơn một ít."
Bích Lưu Vân nhìn Kỳ Hằng: "A Hằng, ngươi nói bậy bạ gì đó?"
Kỳ Hằng cười cười: "Không phải ngươi luôn tán thưởng người ta lớn lên soái sao? Người có thể được ngươi khen như vậy không nhiều lắm đâu!"
Bích Lưu Vân: "......"
......
Kỳ Thiếu Vinh hạ được vốn gốc, công tác xây dựng phủ thành chủ tiến hành đâu vào đấy, không đến một tháng, phủ thành chủ liền xây dựng hoàn thành, vì đẩy nhanh tốc độ, Kỳ Thiếu Vinh tiêu pha không ít tiền.
Trang Hạo điều một đội hộ vệ Trang gia từ phụ cận tới đây, phủ thành chủ không còn quá quạnh quẽ.
Kỳ Thiếu Vinh đi vào phòng thí nghiệm ngầm, hỏi: "Thế nào?"
Trang Hạo gật đầu: "Hẳn là có thể."
Trang Hạo dẫn động trận pháp, trận pháp sáng lên, ánh sáng dẫn tới hộp mỹ phẩm được đóng gói bên trên.
Kỳ Thiếu Vinh cầm lấy hộp mỹ phẩm: "Ta cảm nhận được hơi thở Cách Thủy Trận."
Nếu muốn mở rộng thị trường về phía hải tộc, yêu cầu hàng đầu là đồ mỹ phẩm không thấm nước.
Nếu tìm ma pháp sư thủy hệ, vậy nhân lực và tài lực rất tốn kém.
Dưới tình huống này, Trang Hạo đưa ra một đề án, kiến tạo một trận pháp đặc thù, chỉ cần thả tinh thạch vào là có thể phóng thích Cách Thủy Quyết, nói như vậy, chỉ cần có tinh thạch, chuyện duy trì trận pháp vận chuyển liền được giải quyết.
Kỳ Thiếu Vinh nguyên bản còn tưởng rằng không quá có khả năng, không nghĩ tới Trang Hạo lại thật sự thiết kế ra trận pháp.
"Không ngờ ngươi lại còn biết về trận pháp!" Kỳ Thiếu Vinh tràn đầy tán thưởng nói.
Trang Hạo cười cười: "Ta biết rất nhiều thứ, ngươi có gì không hiểu đều có thể hỏi ta, ngươi tiếp xúc với ta nhiều hơn một chút liền biết ta bác học đa tài như thế nào.
Kỳ Thiếu Vinh: "......" Không thể khen được tiểu tử Trang Hạo này a, vừa khen liền trực tiếp bay lên trời.
"Ta muốn đi xem hải tộc. "Kỳ Thiếu Vinh nói.
Trang Hạo nhìn Kỳ Thiếu Vinh, hai mắt khẽ co lại: "Đi hải tộc làm cái gì?"
"Muốn khảo sát thực địa một chút."
Trang Hạo gật đầu: "Ta bồi ngươi đi."
Kỳ Thiếu Vinh tràn đầy ngoài ý muốn: "Ngươi không ngăn cản ta sao?"
"Ta biết nếu ngươi đã muốn đi có ngăn cũng ngăn không được."
Kỳ Thiếu Vinh: "......"
......
Kỳ Thiếu Vinh vừa nói chuyện muốn đi xem hải tộc với Bích Lưu Vân, Bích Lưu Vân liền lập tức ủng hộ.
Bích Lưu Vân nhìn hóa trang của Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo, khẽ lắc đầu: "Hai người các ngươi nên dịch dung thành bộ dáng là tôm tộc."
"Tôm tộc trong hải tộc có địa vị thế nào?" Kỳ Thiếu Vinh nhìn bộ dáng của mình trong gương hỏi.
"Lót đế." Bích Lưu Vân đáp.
"Lót đế là có ý gì?" Kỳ Thiếu Vinh không vui nói.
"Nói như thế nào đây, thường xuyên bị hải tộc coi thành nô lệ, cũng thường xuyên bị mang đi ném cho hải thú ăn.".
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Bích Lưu Vân: "Tôm tộc yếu ớt như vậy, vì sao chúng ta phải dịch dung thành tôm tộc?"
"Bởi vì từ hoàn cảnh trước mắt mà nói, lấy điều kiện của ngươi cùng Trang đại thiếu gia, dịch dung thành tôm tộc là lựa chọn tốt nhất."
Trang Hạo: "......"
"Điều kiện của chúng ta? Không phải ngươi nói vương thất hải tộc có bộ dáng rất giống nhân loại sao?" Kỳ Thiếu Vinh không vui hỏi.
"Thiếu gia, dịch dung thành vương tộc quá chói mắt! Lần này ngươi vẫn nên hóa trang thành tiện dân, thăm dò thật hư trước một chút thì tốt hơn." Bích Lưu Vân chớp chớp mắt giải thích.
Kỳ Thiếu Vinh: "......" Tiện dân!
"Thiếu gia, đây là Tránh Thuỷ Đan, sau khi dùng đan dược này thì có thể sống trong nước ba ngày, chỉ có ba ngày, ba ngày mà thôi! Thiếu gia, ngươi phải nhớ kỹ." Bích Lưu Vân nghiêm túc dặn dò.
Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Ta biết."