Trọng Sinh Chi Phế Tài Đột Kích

Chương 121

Trang Hạo ái muội nhìn Dịch Phàm: "Thế nào?"
Dịch Phàm khó hiểu hỏi: "Cái gì thế nào?"
"Ta đã nghe được hết rồi, ngươi còn giả đứng đắn với ta!" Trang Hạo rầu rĩ oán trách.
"Ngươi nghe góc tường của ta?" Dịch Phàm tràn đầy chán ghét nhìn Trang Hạo.


Trang Hạo thanh thanh yết hầu: "Đừng nói khó nghe như vậy, ta chỉ là muốn gọi ngươi đi ăn cơm, bất quá, lúc đó ta cảm thấy ngươi không cần ăn cơm nữa, cho nên liền rời đi, lại nói tiếp, ngươi nên cảm ơn ta đã không gọi ngươi đi ăn cơm mới đúng."


Dịch Phàm trầm mặt xuống, liếc mắt nhìn Trang Hạo một cái, không hé răng.
"Nhìn dáng vẻ của ngươi, chẳng lẽ các ngươi lăn giường không thành công, hay là...... ngươi không được, ai nha, ai nha, lâm trận tước vũ khí, cái này đúng là quá quẫn!" Trang Hạo đồng tình an ủi.


Dịch Phàm trợn trắng mắt, hung tợn nhìn Trang Hạo, "Ngươi mới không được, ngươi mới lâm trận tước vũ khí!"
"Ngươi đừng kích động như vậy! Ngươi kích động như vậy có chút giống giấu đầu lòi đuôi."
Dịch Phàm trừng mắt nhìn Trang Hạo: "Trang Hạo, ngươi là đồ ngu ngốc......"


Trang Hạo: "...... Là do ngươi nhìn qua không quá cao hứng a!" Nếu tối hôm qua thật thành công, Dịch Phàm không nên có biểu tình này mới đúng!


Dịch Phàm hít sâu một hơi: "Ta không có không cao hứng, chỉ là có chút tiếc nuối mà thôi, Đình Hiên không phải thật sự thích ta mới tiếp thu ta, hắn có thể là do quá cô đơn, cũng có thể là quá thương tâm, cho nên mới làm ra quyết định trong hỗn loạn như vậy."


Dịch Phàm cúi đầu, có thể ôm người yêu vào trong ngực, hắn đương nhiên là cao hứng, chẳng qua, khoảng cách có gần cũng không khiến hắn cảm thấy an tâm chút nào.


Trang Hạo trợn trắng mắt: "Ngươi không cần quá tham lam." Hắn hôn Thiếu Vinh một còn bị ăn tát, tiểu tử Dịch Phàm này đã ngênh ngang vào được nhà, còn muốn thế nào nữa!


Dịch Phàm gật đầu: "Nói không sai! Là ta quá tham lam, cho dù như thế nào, khả năng ta theo đuổi được Đình Hiên vẫn cao hơn khả năng Trang đại thiếu ngươi theo đuổi được thiếu gia, ngươi nói có đúng không?"
Trang Hạo: "......" Đúng muội ngươi!


Trang Hạo nghiêng đầu đánh giá Dịch Phàm: "Ngươi cũng chỉ là vận khí tốt mới có cơ hội chiếm được nửa cái giường của Mộ Đình Hiên, đừng quá đắc ý vênh váo."
Dịch Phàm: "...... Ta lười nói với ngươi."
Dịch Phàm không thèm nhìn tới Trang Hạo, xoay người rời đi.


Trang Hạo nhìn bóng dáng Dịch Phàm, một lúc lâu sau mới hồi thần lại.
Thẩm Nguyên đi đến vỗ vỗ bả vai Trang Hạo: "Trang Hạo, ngươi làm sao vậy?"
Trang Hạo nhìn Thẩm Nguyên một cái: "Không có gì."


Thẩm Nguyên nghi hoặc nhìn Trang Hạo: "Ngươi không có chuyện gì chứ, sao lại nhìn chằm chằm Dịch Phàm vậy? Chẳng lẽ ngươi coi trọng hắn?"
"Ngươi nói hươu nói vượn cái gì đấy? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta có bệnh, coi trọng Dịch Phàm?"
Thẩm Nguyên cười gượng lắc đầu: "Ta chỉ nói đùa một chút."


"Mệnh của tiểu tử này thật tốt! Nhảy qua bước hôn môi, trực tiếp lăn đến trên giường, đã như vậy rồi còn không biết thỏa mãn, đáng ra nên bị thiên lôi đánh mới đúng!" Trang Hạo chua lòm oán trách.
Thẩm Nguyên: "......"
"Sao ta lại không có vận khí tốt như Dịch Phàm chứ?"


Thẩm Nguyên ho nhẹ hai tiếng: "A Hạo! Việc này không nên nóng nảy, nóng vội không ăn hết đậu hủ nóng, từ từ tới, từ từ tới là được." Kỳ Thiếu Vinh cũng không phải người thiện nam tín nữ gì, nếu Trang Hạo muốn cưỡng ép, rất dễ sa vào vạn kiếp bất phục.
...........


Dịch Phàm đi vào trong đại sảnh, phát hiện Mộ Đình Hiên đang bày thức ăn.
"Sao ngươi lại ra ngoài?" Dịch Phàm nhìn Mộ Đình Hiên hỏi.
Mộ Đình Hiên nhàn nhạt nhìn Dịch Phàm: "Ta ở đây có gì không được sao?"
Dịch Phàm xấu hổ cười cười: "Không có."


Hai mắt Trang Hạo đổi tới đổi lui giữa hai người Mộ Đình Hiên cùng Dịch Phàm, tâm tư không ngừng vận chuyển.
Kỳ Thiếu Vinh đáp tay lên bả vai Trang Hạo: "Ngươi làm gì mà liếc mắt đưa tình nhìn chằm chằm Dịch Phàm nãy giờ vậy?"
Trang Hạo: "......"


"Ta không có, ta chỉ đang quan sát, năng lực của Dịch Phàm hình như chẳng ra gì, Mộ Đình Hiên nhìn qua không có một chút khác thường nào." Trang Hạo nói.
Kỳ Thiếu Vinh: "......"


"Nếu không phải năng lực của tiểu tử này không được, chẳng lẽ ta nghĩ lầm rồi, kỳ thật Dịch Phàm là người ở bên dưới? Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong a! Dịch Phàm lớn lên lòng lang dạ sói như vậy, cư nhiên lại là người ở dưới."
Kỳ Thiếu Vinh: "......"


Thẩm Nguyên xoa xoa mũi, cúi đầu, thầm nghĩ: Sao trước kia hắn lại không nhìn ra Trang Hạo lại bát quái như vậy chứ!
Kỳ Thiếu Vinh nhìn chằm chằm Trang Hạo: "Được rồi, dù sao người ta cũng không có khả năng ngủ với ngươi, ngươi quản người ta ở trên hay ở dưới làm gì chứ?"


Trang Hạo cười cười: "Nói cũng đúng!"
Kỳ Thiếu Vinh: "......"
............
"Thiếu gia, có thể ăn cơm rồi." Mộ Đình Hiên thần sắc như thường lên tiếng.


Kỳ Thiếu Vinh nhìn Mộ Đình Hiên: "Đình Hiên, hôm nay có mấy cửa hàng mỹ phẩm Khuynh Thành ở Lê Quốc khai trương, ta định đi xem một chút, ngươi muốn đi cùng không?"
Mộ Đình Hiên gật đầu: "Cũng được."


Trang Hạo chống cằm, khóe miệng mang theo nụ cười nhạt, Kỳ Thiếu Vinh thật ra là một người vô cùng lười nhác, thời điểm việc lo không hết sẽ nhờ hắn hỗ trợ, tuy rằng Kỳ Thiếu Vinh không phát thù lao cho hắn, nhưng Trang Hạo vẫn vô cùng cao hứng, ít nhất trong thế giới của Kỳ Thiếu Vinh, hắn không hề bị bài trừ ở bên ngoài, Kỳ Thiếu Vinh giao một ít sinh ý của cửa hàng mỹ phẩm Khuynh Thành cho hắn xử lý, từ phương diện nào đó mà nói cũng xem như là đã tiếp nhận hắn đi.


Kỳ Thiếu Vinh đi dạo trên đường cái, không khỏi cảm thấy có chút thỏa thuê đắc ý.
Kỳ Thiếu Vinh đi xem ba cửa hàng chi nhánh, sản phẩm bên trong đều bị cướp mua đến không còn.
"Không nghĩ tới sinh ý cửa hàng mỹ phẩm Khuynh Thành lại tốt hơn ta tưởng nhiều như vậy!" Kỳ Thiếu Vinh cảm thán.


Thẩm Nguyên hâm mộ nói: "Kỳ tứ thiếu, giá trị con người ngươi lại phải dâng lên rồi."
Kỳ Thiếu Vinh cười cười: "Thường thôi, thường thôi."
......
"Công tử, không nghĩ tới lại gặp được ngươi!" Hoa Cẩm Nguyệt tràn đầy hưng phấn chạy về phía Trang Hạo.


"Công tử rời đi cũng quá vội vàng, không nói với ta một tiếng nào cả!" Hoa Cẩm Nguyệt nhỏ giọng oán trách.
Người chạy về phía Trang Hạo này quả thật là tiểu nha đầu đã được Trang Hạo cứu giúp trên đường trước đó.


Kỳ Thiếu Vinh bĩu môi đánh giá Hoa Cẩm Nguyệt, lần trước Trang Hạo dịch dung, dọa nha đầu này sợ chạy, bây giờ Trang Hạo khôi phục dung nhan, nha đầu này lại nhào lên.
"Tiểu thư, sao ngươi lại ở đây?" Trang Hạo hỏi.


"Ta là Lê Quốc người a! Đương nhiên ở chỗ này, công tử không phải người bổn quốc? Hiện tại công tử đang ở khách điếm sao? Khách điếm là nơi rồng rắn hỗn tạp, ở lại thật sự không yên ổn, như vậy đi, phụ thân phân cho ta một tòa biệt viện, tuy rằng hơi nhỏ một chút, nhưng so với khách điếm vẫn tốt hơn nhiều, nếu không thì công tử dọn đến chỗ ta đi." Hoa Cẩm Nguyệt trông mong nhìn Trang Hạo.


Kỳ Thiếu Vinh nhìn về phía Trang Hạo, thầm nghĩ: Tiểu tử Trang Hạo này quả nhiên có tiềm chất làm tiểu bạch kiểm! Nha đầu này là muốn bao dưỡng Trang Hạo sao?


Trang Hạo cười cười: "Không cần, chúng ta đã có chỗ ở, đại viện rộng lớn, cảnh trí cũng không tồi." Nơi ở hiện tại của mấy người Trang Hạo là do Phong Nguyên đưa, Thương Minh phú khả địch quốc, Phong Nguyên ra tay thật sự rất hào phóng.


Hoa Cẩm Nguyệt xấu hổ cười cười: "Là ta quá lo lắng, công tử nhân trung tuấn kiệt như vậy, sao có thể không có chỗ ở chứ?"
"Hắn không có chỗ ở, hiện tại hắn đang ở địa bàn của ta, hắn đã bán mình cho ta." Kỳ Thiếu Vinh lên tiếng.
Trang Hạo: "......"


Hoa Cẩm Nguyệt liếc xéo Kỳ Thiếu Vinh một cái: "Công tử, ngươi thật biết cách nói giỡn!"
Kỳ Thiếu Vinh thuận thuận tóc: "Ta nói không sai, lại không có ai tin ta, đúng là bi kịch."


Hoa Cẩm Nguyệt tràn đầy chờ mong nhìn Trang Hạo: "Công tử, lần này ngươi tới Lê Quốc hẳn là còn chưa đi dạo hết đi, không bằng để ta làm hết lễ nghĩa của chủ nhà, làm dẫn đường cho mấy vị."
Trang Hạo: "Không cần."
Dịch Phàm: "Được a!"


Trang Hạo đè thấp thanh âm nhìn Dịch Phàm: "Ngươi muốn làm cái gì?"
Dịch Phàm nhún vai: "Ta muốn một dẫn đường."
"Ngươi không biết tự mình đi dạo sao? Cần dẫn đường cái gì chứ! Ngươi không có mắt hay là không có chân vậy?" Trang Hạo tức giận mắng.


Dịch Phàm vỗ vỗ bả vai Trang Hạo: "Có dẫn đường đưa tới cửa, đừng lãng phí!"
............
Hoa Cẩm Nguyệt cười cười, tẫn trách lên tiếng giảng giải.


"Mấy vị xem Ngự Sân Long này, đây là một trong những tửu lầu nổi tiếng nhất Lê Quốc ta, chủng loại đồ ăn bên trong rất đa dạng, khiến người ăn dư vị vô cùng, quân thượng đại nhân cũng thường cải trang vi hành tới Ngự Sân Long hưởng dụng mỹ thực, canh phỉ thúy phù dung của Ngự Sân Long đặc biệt nổi danh."


"Đây là Cẩm Hoa Phường, trang phục Cẩm Hoa Phường sản xuất rất được giới quý tộc hoan nghênh, Cẩm Hoa Phường còn sản xuất giao sa làm quần áo, nghe nói Cẩm Hoa Phường có quan hệ với giao nữ, giao sa sản xuất ra đông ấm hạ mát, thập phần thần kỳ, đáng tiếc, giá cả sang quý, người bình thường khó có thể tiêu thụ."


"Đây là cửa hàng mỹ phẩm Khuynh Thành, gần đây mới khai trương, nghe nói đây là kiệt tác của Kỳ Thiếu Vinh, gần đây Kỳ Thiếu Vinh rất nổi tiếng a, các ngươi có biết không, nghe nói hắn chính là một kẻ điên, bệnh còn không nhẹ, chữa trị khỏi bệnh cho Phong Nguyên lại không cần tiền, không cần quyền, chỉ ra mặt cho một thuộc hạ, không hiểu đầu óc hắn nghĩ cái gì."


Kỳ Thiếu Vinh nhìn Hoa Cẩm Nguyệt: "Tiểu tử Kỳ Thiếu Vinh này cũng không có không xong như vậy a! Ít nhất hắn rất biết kiếm tiền, không phải sao? Hơn nữa, ta nghe nói hắn lớn lên rất tuấn tú."
Thẩm Nguyên: "......" Kỳ tứ thiếu, ngươi là nghe ai nói?


Hoa Cẩm Nguyệt gật đầu: "Đúng vậy! Tên kia rất biết kiếm tiền, bất quá, kiếm đều là tiền độc, lòng dạ hiểm ác, còn chuyện lớn lên có soái hay không ta cũng không biết."


Thẩm Nguyên cúi đầu, xoa xoa mũi, thầm nghĩ: "Ánh mắt quần chúng sáng như tuyết!" Không phải chỉ một mình hắn cảm thấy tiểu tử Kỳ Thiếu Vinh này lòng dạ hiểm ác.
"Cửa hàng kia là gì?" Kỳ Thiếu Vinh hỏi.
"Là cửa hàng của Mộ gia, kinh doanh không tốt cho nên đóng cửa." Hoa Cẩm Nguyệt nói.


"Có Thương Minh chèn ép, gần đây vận thế Mộ gia không tốt chút nào!"
Kỳ Thiếu Vinh ôm hai tay: "Mộ gia làm nhiều việc bất nghĩa, bị quả báo như bây giờ chính là xứng đáng!"


Hoa Cẩm Nguyệt khẽ đảo mắt: "Gần đây có người nói hai viên mộc linh chi tâm trong thân thể Mộ Hòe đều không phải của hắn, là hắn đào từ thân thể người khác ra, nếu thật sự như thế, Mộ Hòe này cũng quá hung tàn rồi, trước đây có rất nhiều người ngưỡng mộ Mộ Hòe a, hiện tại người hâm mộ hắn đã ít đi rất nhiều."


Kỳ Thiếu Vinh: "......" Trong cơ thể Mộ Hòe có hai viên mộc linh chi tâm, một viên là của hắn, một viên là của Mộ Đình Hiên, không nghĩ tới đồn đãi lại khoa trương như vậy, cư nhiên truyền thành cả hai viên đều là đi đoạt.


Bất quá, cái này cũng khó trách, thiên sứ ở trên trời, người người đều nhìn lên, một khi ngã xuống khỏi thần đàn, đó là tồn tại mỗi người đều có thể dẫm một chân, Mộ Hòe nguyên bản là thiên chi kiêu tử của Lê Quốc, thanh danh cực thịnh, hiện giờ có lời đồn không tốt về hắn truyền ra, người có tâm đương nhiên muốn thêm mắm thêm muối.