Trọng Sinh Chi Phế Tài Đột Kích

Chương 1

Trên quan đạo.
Mười mấy hộ vệ bảo hộ mấy chiếc xe ngựa đi từng bước từng bước, bên trong xe ngựa lớn nhất, một tiểu hài tử năm sáu tuổi đang ngồi.
"Thiếu gia thật sự quá đáng thương, Hầu gia làm sao có thể tàn nhẫn như vậy."


"Thiếu gia dù sao cũng là nhi tử Hầu gia a! Hầu gia cư nhiên sung quân thiếu gia đến loại địa phương này."
"Thiếu gia mới sáu tuổi thôi! Hắn nhỏ như vậy đã bị sung quân đến loại địa phương hẻo lánh này, phải làm sao mới tốt bây giờ!"


"Không có cách nào khác, ai bảo thiếu gia là ma võ phế nhân chứ, nếu không phải thiếu gia không biết cố gắng, Hầu gia cũng không đến mức đưa ra quyết định như thế."
"Vì sao thiếu gia lại là ma võ phế nhân chứ, rõ ràng thiên phú của lão gia cùng phu nhân đều rất tốt a!"
"Thiếu gia quá xui xẻo."


"Thiếu gia cùng vị thiếu gia ở Trang gia kia có hôn ước, nghe nói vị thiếu gia kia trắc ra được là ma pháp sư bảy hệ."
...........
Kỳ Thiếu Vinh nghe hai thị nữ khóc sướt mướt nghị luận, chậm rãi cong khóe miệng.


Kỳ Thiếu Vinh nghiêng đầu, dựa vào thùng xe, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, hai nữ tử này đến tột cùng là khóc vì cái gì? Đồng tình hắn hay đang than thở cho vận mệnh của chính mình đây, bị sung quân cùng một người không được sủng ái như hắn, tiền đồ khó khăn a.


Kỳ Thiếu Vinh buông màn xe xuống, nhắm mắt lại.


Kỳ Thiếu Vinh thở dài, kiếp trước hắn sinh ra ở trung y thế gia, đáng tiếc lại là niên đại mà Tây y đang thịnh hành, trung y bước đi khó khăn, phát triển về sau lại càng là Tây y giết người vô tội, trung y cứu người vô công, rất nhiều người bệnh đều do bất đắc dĩ mới có thể lựa chọn trung y, coi như cây rơm rạ cứu mạng cuối cùng, một khi trung y không thể cứu liền mắng trung y là lang băm.


Gia gia hắn cả đời làm trung y, nhìn trung y xuống dốc thường tiếc hận không thôi.
Từ nhỏ, gia gia đã trút xuống vô số tâm huyết ở trên người hắn, muốn hắn lấy chấn hưng trung y làm nhiệm vụ của mình, cả đời đều phải tận sức đưa trung y trở lại đỉnh cao vốn có.


Thời điểm Kỳ Thiếu Vinh hai tuổi còn đang tập nói liền bị buộc ngâm nga các loại sách trung y, mỗi lần đều phải học thuộc lòng kiến thức trong sách, nếu không được liền bị gia gia đánh lòng bàn tay.


Thời điểm tiểu hài tử năm sáu tuổi nhà người khác còn đang chơi sân cát, Kỳ Thiếu Vinh đã ở phải lăn lộn với một đống trung dược, mỗi lần tính sai phương thuốc, chép sai y thư, có một chút cẩu thả liền bị gia gia ném ra một cái mặt giống như hắn hại chết người, tiến hành các loại trừng phạt, dưới các loại lăn lộn cực kỳ tàn ác, Kỳ Thiếu Vinh mười sáu tuổi đã trở thành thánh thủ trung y.


Mười bảy tuổi, Kỳ Thiếu Vinh bằng mặt không bằng lòng tiến vào học viện Tây y, làm gia gia luôn ủng hộ trung y của hắn thiếu chút nữa tức chết, Kỳ Thiếu Vinh dùng một câu "biết người biết ta trăm trận trăm thắng" mới miễn cưỡng ngăn chặn cái miệng của gia gia hắn.


Sau khi tốt nghiệp, lão nhân nhiều lần mệnh lệnh cùng giảng giải muốn Kỳ Thiếu Vinh trở thành một trung y.
Nhưng mà lúc ấy Kỳ Thiếu Vinh vừa vặn tiến vào thời kỳ phản nghịch muộn, hắn tiến vào bệnh viện chỉnh dung, trở thành một bác sĩ chỉnh dung nổi danh.


Thiên phú trên thuật chỉnh dung của Kỳ Thiếu Vinh cực cao, đắp nặn ra không ít mỹ nhân tuyệt sắc, sau khi thanh danh lưu truyền, không ít minh tinh đều lén lút tìm hắn nhờ chỉnh dung.
Lão nhân biết được hắn trở thành bác sĩ chỉnh dung, trực tiếp tức đến vào viện.


Thời điểm Kỳ Thiếu Vinh đến bệnh viện thăm lão gia tử, lão gia tử đỏ mặt tía tai quở trách hắn ba giờ đồng hồ.


Hộ sĩ theo chiếu cố lão gia tử nói, trước khi hắn tới, lão gia tử giống như muốn tắt thở, chuyện của hắn gần đây làm lão gia tử giống như là ăn phải thuốc kích thích, lập tức liền tức giận mười phần, không thể không nói là một loại kỳ tích.


Rồi sau đó Kỳ Thiếu Vinh dưới nhiều lần mệnh lệnh cùng giảng giải uy hϊế͙p͙ của lão gia tử, rốt cuộc cũng từ bỏ thế giới chỉnh dung, thế nhưng hắn không có như lão nhân mong muốn mà trở thành một trung y chính thống mà sáng lập một nhãn hiệu trang điểm, bán các loại mỹ phẩm trang điểm.


Kỳ Thiếu Vinh bán các loại mỹ phẩm trang điểm rất được khen ngợi.
Gia sản của Kỳ Thiếu Vinh cũng trong đoạn thời gian này nhanh chóng dâng lên,Tạp chí ảnh hưởng cực đại tài về chính và kinh tế trong nước bầu hắn thành một ngôi sao mới đang từ từ nổi lên trong thương giới.


Sau khi phương pháp nhãn hiệu được công bố, hàng giả hoành hành.
Kỳ Thiếu Vinh nhớ rõ ngày cuối cùng ở kiếp trước của mình, một nữ nhân phẫn nộ nện một đống đồ trang điểm ở trên người hắn, mắng hắn thiếu đạo đức, bán sản phẩm thấp kém làm hại nàng bị hủy dung.


Kỳ Thiếu Vinh còn nhớ rõ mặt nữ nhân kia bị sưng đỏ, mọc đầy mủ.


Kỳ Thiếu Vinh dùng dư quang nơi khóe mắt liếc nhìn sản phẩm mà nữ nhân kia ném ở trên mặt đất, nhãn hiệu rõ ràng không thích hợp, nữ nhân này mua được hàng giả, nếu mua được hàng giả hẳn là phải tìm người tạo giả a! Hắn trong sạch!


Nhưng còn không đợi hắn giải thích, nữ nhân kia liền hắt một lọ axit ở trên người hắn.
Kỳ Thiếu Vinh nhớ mang máng loại đau đớn khắc cốt mà axit ăn mòn mặt cùng cổ mình.


Kỳ Thiếu Vinh hít sâu một hơi, lão nhân đã nói không quan tâm đến trung y, hắn sớm muộn gì cũng hối hận, chỉ là hắn còn chưa kịp hối hận liền chuyển thế đầu thai.
Thời điểm Kỳ Thiếu Vinh ở trong bụng mẫu thân đã có ý thức.


Còn chưa có sinh ra Kỳ Thiếu Vinh đã biết, hắn đầu thai tới một thế giới thần kỳ, tồn tại ma pháp cùng đấu khí, hắn còn trở thành một phú nhị đại, phụ thân là Hầu gia, mẫu thân tuy rằng chỉ là thϊế͙p͙ thị của phụ thân nhưng địa vị cũng không tồi.


Kỳ Thiếu Vinh nguyên bản còn cảm thấy vận khí của mình đã thay đổi, nhưng mà, tương đối đáng tiếc, hắn còn chưa có tới kịp trở thành một nhị thế tổ ăn no chờ chết đã vì thời điểm tiến hành thí nghiệm tư chất bị trắc ra là ma võ phế tài mà bị đuổi ra khỏi nhà.


Đầu thai đến địa phương thần kỳ như vậy mà lại thành một ma võ phế nhân, không thể không nói đây là một loại bi ai.


Bất quá...... Kỳ Thiếu Vinh móc ra một tấm gương nhỏ, chiếu chiếu mặt mình, nhìn khuôn mặt nhỏ này, lớn lên sẽ tuấn tú bao nhiêu a! Nếu là ở kiếp trước, sớm đã có người tới mời mình đi đóng phim điện ảnh.
......