Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 7 - Chương 190: Nhiếp chính quận chúa

Nội tâm Ôn Uyển cũng lo lắng việc này. Nếu những đại thần kia đều chết hết. Chỉ dựa vào việc để lại vài người, đến lúc đó mệt chính là mọi người mà đứng mũi chịu sào tất nhiên là nàng.
Ôn Uyển suy nghĩ sau đó hỏi: “Có bao nhiêu quan viên tam phẩm trở lên ở lại?”


Hạ Ảnh đối với việc này cũng không rõ ràng lắm, nhưng nàng lại nắm rõ số người bị vây trong hoàng cung: “Quận chúa, trong hoàng cung lục bộ Thượng Thư có bốn, còn có Đại Lý Tự khanh…..” Hạ Ảnh nói ra hết nhóm người mà nàng biết được.


Ôn Uyển hít vào thở ra một hơi. Bộ phận trọng yếu mất đi bảy phần mười. Buồn bực của Ôn Uyển không thể hết được. Nhưng mà buồn bực thì buồn bực, đã đến nơi này rồi thì rốt cuộc vẫn phải đi một chuyến. Muốn chính nàng đi cứu những người trong nội viện hoàng cung, khẳng định là không thể nào. Nhưng nếu ngay cả mặt mũi cũng không lộ ra, chỉ phái người tấn công nơi đó sẽ bị lộ ra nhược điểm. Đến lúc đó nhất định sẽ nói nàng thấy chết không cứu, máu lạnh vân vân, những thứ này Ôn Uyển đều không cần. Suy nghĩ của Ôn Uyển chính là xem xem có thể cứu được tất cả những người này hay không, chỉ sợ rằng cứu được một phần cũng đã rất tốt rồi. Đến lúc đó có thể tiết kiệm không ít chuyện.


Ôn Uyển ở trên xe ngựa, nhìn phía ngoài đường phố trừ binh lính, cũng không có người qua lại nữa. Toàn bộ những người này có lẽ đều trốn ở trong nhà.


Ôn Uyển uống một chén trà, hỏi Hạ Ảnh: “Chủ sự phía sau màn thật ở trong hoàng cung? Đừng để đến lúc bắt được người trong hoàng cung lại chỉ là thế thân.”


Ép buộc hành hạ mấy tháng đến lúc đó bắt được rồi lại là một cái thế thân, chẳng phải tất cả chúng ta đều bị xem là con khỉ để người ta đùa bỡn à.
Hạ Ảnh cũng không dám đảm bảo: “Có lẽ.”


Dù sao người phía sau màn giống như thần long thấy đầu không thấy đuôi. Bọn họ truy xét lâu như vậy, trừ biết được một chút đầu mối căn bản, cũng không biết được mặt mũi.


Ôn Uyển nghe thấy Hạ Ảnh nói liền nhịn không được muốn ói mửa, nhưng lúc này lại không thích hợp để ói mửa: “Người trên danh sách của ngươi đã bắt được toàn bộ chưa? Không bỏ sót chứ?”


Nếu không nắm được chủ sự sai khiến phía sau, những người trên danh sách nàng cũng quét sạch sẽ. Toàn bộ những vây cánh này đều đã chết, nghĩ muốn hô mưa gọi gió cũng không làm được. Cho dù không may mắn không bắt được chủ sự sai khiến phía sau nhưng tạm thời vẫn được nghỉ một hơi.


Hạ Ảnh gật đầu: “Còn có một bộ phận ở hoàng cung.”


Dĩ nhiên, nếu muốn bắt sạch sẽ hoàn toàn quả thật rất khó. Nhưng cũng có thể nắm được chín phần. Phí nhiều sức lực như vậy ngay cả chín phần cũng không bắt được. Không phải là người ngốc à. (Ôn Uyển nói: Ngươi cho rằng các người còn không ngu ngốc ư.)


Ôn Uyển rất buồn bực, những người này đúng thật là xem hoàng cung thành đường cái luôn rồi, quay lại thật dễ dàng. Nhưng mà thử nghĩ lại cũng thấy đúng thật. Lục hoàng tử là con cờ trên tay bọn chúng. Ra vào hoàng cung còn có cái gì khó khăn.


Ôn Uyển có chút buồn bực nhìn Hạ Ảnh nói: “Sớm biết nắm được bọn họ dễ dàng như vậy thì phí nhiều sức lực như thế để làm gì? Không có chuyện gì liền gây chuyện.”


Ngẫm lại vì giả bộ bệnh đành phải trốn trong phòng ngủ, chỗ nào cũng không thể đi, chịu đựng cái nóng tàn khốc mùa hạ. Đúng là chịu tội mà!


Hạ Ảnh liền im lặng nhìn trời rồi. Hoàng thượng hao hết tâm tư, bày một thế cục lớn như vậy, mới khiến những người này cho là bắt được cơ hội buông tay buông chân ở kinh thành hoạt động thoải mái. Hiện tại Quận chúa lại nói dễ dàng như vậy. Nhiều năm tâm huyết liền đổi lấy một câu dễ dàng của Quận chúa. Không biết hoàng thượng nghe thấy lời này của Quận chúa có thể hộc máu hay không nữa.


Không nói đến Ôn Uyển buồn bực, Hạo thân vương cũng rất buồn bực. Hạo thân vương nghe thấy Ôn Uyển giết chết Nhị hoàng tử, Còn để cho Kiêu Kỵ doanh cùng Tiền Phong doanh vào kinh, lập tức liền biết trước đó Ôn Uyển vẫn luôn giả trư ăn cọp, thật sự vẫn luôn giả bộ bệnh: “Ôn Uyển này thật là, thật đúng là bảo trì được bình thản.”


Hạo thân vương đối với tin tức Hoàng đế không có băng hà, mà là hôn mê bất tỉnh hiện tại đã tỉnh lại cũng không có ngoài ý muốn nhiều lắm. Việc này ban đầu ông đã phán đoán ra. Nhưng đối với việc Ôn Uyển hộc máu trước khi bất tỉnh, hiện tại lại sinh long hoạt hổ nắm giữa binh lính kinhthành trong tay liền buồn bực muốn hộc máu. Cuối cũng là muốn gây thành cái dạng gì nữa đây?


Người tới nói: “Vương gia, Quận chúa đi hoàng cung. Hiện tại hoàng cung do Lục hoàng tử nắm giữ, Quận chúa làm như vậy. Không biết là muốn làm như thế nào?”


Lục hoàng tử chẳng qua chỉ là tạm thời xử lí triều chính, Mặc dù nói lúc trước cótiếng nói cao nhất, nhưng hiện tại hoàng đế vẫn còn rất tốt, Lục hoàng tử tất nhiên không thể thượng vị, chẳng qua vẫn có thể giúp đỡ xử lí triều chính. Nhưng Quận chúa lại nháo thế trận như vậy, rõ ràng là muốn đoạt quyền. Vì vậy, bọn họ đều rất thấp thỏm.


Phụ tá còn lại ở bên cạnh hỏi Hạo thân vương: “Vương gia, chúng ta có đi hoàng cung hay không?”
Hắn nghĩ thật may mắn Hạo thân vương vẫn luôn giữ thái độ trung lập, không có tham dự. Nếu không khi hoàng đế trở lại Vương gia sẽ không hay ho rồi.


Hạo thân vương khoát khoát tay: “Hiện tại làm cái gì cũng sai. Xem một chút xem Ôn Uyển làm việc như thế nào đi.”
Ôn Uyển mang binh đi hoàng cung, Hạo thân vương cũng không nghĩ đến Ôn Uyển muốn bức vua thoái vị. Tuy nhiên loại hành vi này của Ôn Uyển, hẳn là muốn đoạt quyền đi.


Hạo thân vương được coi như là người nhìn Ôn Uyển lớn lên. Tính tình Ôn Uyển như thế nào cũng có thể hiểu được tám chín phần. Ôn Uyển đối với quyền thế thật sự không có hứng thú, điểm này không phải là ngụy trang được. Cho nên, Hạo thân vương rất khẳng định, Ôn Uyển làm như vậy là do hoàng thượng bày mưu đặt kế. Cho nên, hoàng đế hạ một thế cờ lớn như thế. Nhưng tại sao hoàng đế lại muốn đi nước cờ lớn đến như thế, chẳng lẽ là để cho mấy hoàng tử hãm hại lẫn nhau. Lý do này cũng quá miễn cưỡng rồi.


Trong hoàng cung. Thái tử phi cũng cảm giác có cái gì đó không đúng. Không khí thật quái dị. Thái tử bây giờ còn đang hôn mê bất tỉnh, tất nhiên sẽ không cảm giác được. Có đại sự sắp xảy ra. Phái người đi ra ngoài thám thính tin tức, nhưng người lại không ra được.


Nha hoàn bên cạnh lo âu: “Thái tử phi, người ở bên ngoài đều nói Ôn Uyển quận chúa muốn tạo phản, phái người tấn công hoàng cung rồi. Thái tử phi, bây giờ phải như thế nào mới tốt ?”
Nha hoàn cũng không có quá nhiều năng lực như triều thần, người khác nói cái gì liền cho rằng là cái đó.


Thái tử phi rốt cuộc cũng thả lỏng người, rốt cuộc Ôn Uyển đã hành động. Mặc dù không biết tại vì sao lúc trước Ôn Uyển án binh bất động, nhưng chỉ cần Ôn Uyển hành động là tốt rồi. Bọn họ bây giờ phải làm chính là bảo toàn tốt bản thân.


Thái tử phi lập tức đi phòng ngủ, nhìn thái tử đang hôn mê bất tỉnh trên giường, trong đầu có vạn phần xoắn xuýt. Bỏ lại một mình thái tử để chạy trốn khẳng định là không được. Nhưng nếu không chạy trốn, ở lại chỗ này chỉ có thể ngồi chờ chết.


Dung ma ma đi tới, cùng thái tử phi thì thầm một phen. Thái tử phi liền liên tiếp gật đầu. Để cho người phía dưới tặng điểm tâm cùng trà đi qua. Nha hoàn cũng coi như trấn định, trong lời nói lộ ra một ít ý tốt.


Những người này lại là người thân tín nghe lệnh người cầm đầu. Đây cũng là do đối phương không đủ binh lực. Mặc dù Lục hoàng tử nắm hoàng cung trong tay, nhưng chính bọn hắn cũng không tin được bao nhiêu người. Cộng thêm nội viện hoàng cung toàn là những người thành tinh, trong những người này phần lớn tất cả chỉ nghe theo điều khiển ngoài mặt. Cũng không phải là thật tâm chân chính tin phục Lục hoàng tử, càng không có khả nằng bán mạng vì Lục hoàng tử. Những người này phái tới giam lỏng Thái tử cùng Thái tử phi cũng có một phần trong số đó.


Bây giờ nghe thấy ý trong lời nói của cung nữ thì…., nghĩ tới những lời cung nữ này nói cũng đúng. Cho dù Ôn Uyển quận chúa giết Lục Hoàng tử, nhi tử của chính nàng lại chết hết, đoạt được quyền to nhưng chính bản thân lại không thể lên ngôi hoàng đế, tối đa cũng chỉ có thể làm Nhϊế͙p͙ Chính Quận chúa, cơ bản có thể đoán được Ôn Uyển quận chúa chính là muốn nâng đỡ học trò của nàng là điện hạ Linh Đông lên làm hoàng đế (tin tức hoàng đế không chết còn không có lan truyền ra ngoài). Điện hạ Linh Đông là nhi tử của Thái tử và Thái tử phi. Giết Thái tử và Thái tử phi thì đến lúc đó bọn họ sẽ bị giệt cửu tộc. Cho nên những người này liền quyết định chủ ý, nghe theo phân phó không cho những người trong cung điện đi ra ngoài. Nhưng nếu muốn bọn họ giết người, bọn họ tất nhiên trăm triệu lần không đồng ý. Hiện tại Ôn Uyển quận chú đánh vào. Những người này không có ngu. Cũng chính vì nguyên nhân này lại để cho Thái tử cùng Thái tử phi tránh được một kiếp nạn.


Thời điểm Lục hoàng tử nhận được tin tức Ôn Uyển phái binh vây khốn hoàng cung, lập tức liền tức giận không dứt. Lục hoàng tử cho rằng Ôn Uyển đang tức giận chuyện hắn sai khiến Nhị Hoàng tử, nhưng hắn đã hạ lệnh để cho Nhị hoàng tử trở lại. Không ngờ Ôn Uyển vẫn dám dẫn binh vây đánh hoàng cung.


Lục hoàng tử tức giận công tâm kêu lên: “Ta muốn đi xem một chút Ôn Uyển muốn diễn cái tuồng gì đây?”
Nếu không biết được tin tức hoàng đế không chết, Kỳ Phong thậm chí sẽ nhớ đến có phải hay không vì không còn nhi tử, cho nên tâm thần phát điên muốn mưu phản.


Hoàng hậu nhận được tin tức Ôn Uyển mưu phản. Lập tức bị làm cho sợ đến lạnh run. Nếu như Ôn Uyển mưu phản thành công, nhất định sẽ giết bà. Không đợi Hoàng hậu ngất đi liền có một nhóm người tiến vào, đem Linh Nguyên mang đi. Bây giờ Hoàng hậu không ngất cũng hôn mê.


Ôn Uyển dẫn mười vạn đại quân đến đại môn hoàng cung. Nhìn Hoàng thành cao cao. Ôn Uyển rất cảm khái. Những năm này nàng từ đại môn này ra ra vào vào vô số lần, thật sự là nằm mơ cũng không nghĩ đến có một ngày nàng lại mang theo đại quân vây khốn hoàng cung.


Hai vị tướng quân của Kiêu Kỵ doanh và Tiền Phong doanh hướng Ôn Uyển xin chỉ thị, có thể công thành. Nội viện hoàng cung nhân số không nhiều lắm, chỉ cần thời gian không bao lâu là có thể bắt được người đến tay.
Ôn Uyển liền khoát khoát tay: “Không cần vội, những người này cũng trốn không thoát.”


Nơi nào tốt không trốn, không nên chạy trốn đến nội viện hoàng cung. Nơi đó mấy cửa lớn đều phái trọng binh canh gác, có chạy đằng trời. Tuy nhiên kinh thành có bốn đạo đại môn, Ôn Uyển đã hạ lệnh xuống nếu không có chỉ dụ của nàng cho phép thì không cho bất cứ người nào đi ra ngoài.Hôm nay đều có trọng binh canh gác, làm như vậy là để phòng bị người chủ sự phía sau nổi điên.


Hạ Ảnh thấy hai vị tướng quân còn muốn nói nữa, sắc mặt âm lãnh nói: “Lời nói của Quận chúa vừa nói….., các người không nghe thấy sao?”
Hai người nghe lời Hạ Ảnh nói……, lập tức đi xuống.


Ôn Uyển đang đợi người, chờ Lục hoàng tử đi ra ngoài. Chỉ cần Lục hoàng tử đi ra ngoài, mọi chuyện cũng đễ làm hơn. Ôn uyển không muốn mang binh tới hoàng cung. Không phải do nàng sợ nguy hiểm đến tính mạng. Có thiên quân vạn mã quanh người còn bị người mưu hại, vậy cũng quá thần kỳ rồi. Về phần lí do trân chính, chính là không muốn để nhiều người nhìn thấy nàng mà cầu khẩn cứu mạng. Đó mới là tình huống tệ nhất.


Lục hoàng tử đứng trên tường thành, lên tiếng khiển trách Ôn Uyển: “Ôn Uyển, vì sao ngươi phải xuất binh vây khốn hoàng cung? Ngươi muốn tạo phản hay sao? Nếu để phụ hoàng biết được, ngươi xem xem phụ hoàng sẽ nhìn người thế nào?”


Ôn Uyển cười khẽ. Mưu đồ bí mật tạo phản, nàng tạo phản cho ai đây. Hoàng hậu sinh ba con trai trưởng, thái tử tương đối trung hậu, nhưng lại không có quyết đoán; Tam hoàng tử hữu dũng vô mưu (ban đầu Ôn Uyển ghét bỏ tam hoàng tử hữu dũng vô mưu. Trải qua nhiều năm như vậy cũng được coi là có dũng có mưu); duy chỉ có Lục hoàng tử. Trung hậu không đủ, dũng mưu cũng không đủ. Dựa theo cách nói của Ôn Uyển. Lục hoàng tử Kỳ Phong có chút ngốc, còn có chút hết hi vọng nhìn được. Liền giống như năm đó hắn e ngại khi nhìn thấy tướng mạo của Ôn Uyển cũng giống như hắn e ngại nhìn thấy phụ hoàng hắn, chết sống cũng không muốn kết hôn lấy nàng làm vợ. Nếu không có chuyện Hà thị, Kỳ Phong nhất định có thể an ổn cả đời làm một vương gia phú quý. Đáng tiếc, thiên hạ không có nếu như.


Kì Phong cách Ôn Uyển tương đối xa, tất nhiên là do tường hoàng thành cao
Ôn Uyển nghe thấy buồn cười nói: “Đến bây giờ ngươi còn chưa biết rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì hả?”
Không có ý của hoàng đế, nàng làm sao có binh vây khốn hoàng cung. Nàng cũng không phải là Kỳ Phong, đầu óc bã đậu.


Lữ tướng quân cùng Chu tướng quân lại một lần nữa chờ lệnh, nói muốn đánh vào hoàng cung đem những loạn thần tặc tử kia giết sạch sẽ. Đây là cơ hội cho bọn họ lập công.


Ôn Uyển nghe xong từ từ nói: “Đại quân các người cứ thế đánh tiến vào, đến lúc đó nội viên hoàng cung ít nhất cũng phải bị phá hủy một nửa. Ừm, xa không nói, chính hai tòa đại môn này cũng muốn bị phá hủy, hoàng đế truy cứu xuống, bổn cung cũng không gánh nổi.”


Ôn Uyển hi vọng bằng sự trả giá nhỏ nhất để đổi được thắng lợi lớn nhất.


Hai tướng quân liếc mắt nhìn nhau, sau đó lại nhìn Ôn uyển, lúc này không biết nên nói lời gì. Chẳng qua trong đầu lại hiện lên một cái ý niệm, thế nhân đều nói Ôn Uyển quận chúa của nặng hơn người, chẳng lẽ thật sự như vậy? Nếu không thì sao ngay cả khi tổn thất hai đạo đại môn cũng không nỡ.


Đang lúc ấy thì ở phía sau, một cái bao cỏ lớn là thừa tướng Mễ đại nhân đã tới. Vốn dĩ thừa tướng nhận được mệnh lệnh phân phó đến phủ Quận chúa, nhưng khi đi tới nửa đường lại biết được tin Quận chúa mang theo đại quân đi hoàng cung. Thừa tướng lại dẫn mọi người đi về hướng hoàng cung. Mễ đại nhân đã biết được tình huống hiện tại ở kinh thành, biết chắc rằng hơn phân nửa trọng thần đều bị lừa gạt đi tới nội viện hoàng cung làm con tin uy hϊế͙p͙ Quận chúa.


Trên đường thừa tướng đi phủ quận chúa cảm thấy đúng là vạn phần may mắn, ông đi một chuyến này không phải là vô ý mà là cố ý. Đây chính là có người muốn bảo vệ ông chu toàn. Người này trừ bỏ Quận chúa thì không có người nào khác (ngươi thật nghĩ nhiều, người ở đây cũng không phải do Ôn Uyển có ý ).


Ôn Uyển nhìn mười mấy đại thần đi phía sau thừa tướng, Có Hình bộ thượng thư Phương đại nhân, có Hộ bộ thượng thư Trần đại nhân, ba người phía trước này Ôn Uyển đều biết đến. Nhưng rõ ràng ở nhóm Binh bộ thượng thư có cả Lưu đại nhân, Ôn Uyển liền thấy giật mình. Không chỉ có như thế, phía sau còn mười mấy quan viên. Cũng đều là quan viên tam phẩm trở lên.


Ôn Uyển liền cảm thấy kinh ngạc rồi. Có chút không hiểu hỏi Hạ Ảnh: “Không phải văn võ bá quan đều bị tuyên đi hoàng cung, hiện tại đang bị tặc tử giam giữ hay sao? Làm sao lại còn nhiều như vậy.”


Quan viên tam phẩm mặc dù nhiều, nhưng quan viên nơi này nàng biết một nửa, những người quen biết này đều đảm nhiệm những chức vụ quan trọng. Không phải Hạ Ảnh nói hơn phân nửa mọi người đều ở hoàng cung sao?


Hạ Ảnh ở một bên tai Ôn Uyển nói thầm một chút. Ý hẳn là Lý Nghĩa Lý đại nhân che chở cho những người này. Tình huống thật sự cũng không như Hạ Ảnh nghĩ, Lý Nghĩa thật sự cũng đề phòng đến việc triều thần sẽ bị nghịch tặc giết sạch, triều chính xuất hiện hỗn loạn. Nhưng Lý Nghĩa chỉ phân phó mệnh lệnh cho thừa tướng Mễ đại nhân đi làm nhiệm vụ trọng yếu. Những thứ khác cũng không quản.


Những người này có khi là tránh đầu sóng ngọn gió, có lẽ cũng đoán được một phần chuyện này có gì đó kỳ quái. Sau đó mượn nhiều lý do lấy cớ ở nhà nghỉ ngơi. Không cần Hạ Ảnh chu toàn xuống dưới. Hoàng đế náo ra trận thế lớn như vậy. Không thể không có người hoài nghi. Chẳng qua tất cả mọi người đều thức thời nói năng thận trọng mà thôi.


Vừa truyền ra tin tức, bọn họ nghe được hoàng đế tỉnh, Quận chúa muốn bắt nghịch tặc, cần phải dùng người. Những người giả bộ bệnh đều rầm một cái toàn bộ đi ra.


Được. Ôn Uyển rất hài lòng. So với dự trù của bản thân đúng là nhiều hơn rất nhiều. Cho dù trong đám đại thần trong nội viên hoàng cung vạn nhất có chuyện gì xảy ra, trong triều cũng không bị nháo loạn. Nàng không cần phải khổ cực quá nhiều. Ôn Uyển liền không trách việc Hạ Ảnh che dấu mình một vài tin tức.


Ôn Uyển để Hạ Ảnh đem mật chỉ hoàng đế lưu lại đưa cho Thừa tướng đại nhân cùng ba vị thượng thư đại nhân nhìn. Mấy người này thường xuyên tiếp xúc thánh chỉ, cộng thêm biết được hiện tại hoàng đế an toàn không có việc gì, không hề hoài nghi Ôn Uyển giả làm thánh chỉ.


Ôn Uyển hướng về phía Thừa tướng đại nhân nói: “Đem thánh chỉ các người cầm đọc cho Lục hoàng tử nghe.”
Đạo thánh chỉ này đến hôm nay Ôn Uyển cũng mới được nhìn thấy. Lúc trước mặc dù biết được có đạo mật chỉ này. Nhưng Ôn Uyển cũng không nhìn đến.


Đạo thánh chỉ này của hoàng đế ý tứ chính là hiện tại kinh thành hỗn loạn, tạm thời sẽ do Ôn Uyển thay mặt xử ký công việc. Đúng vậy, nói đơn giản. Chính là có ý tứ để cho Ôn Uyển tạm thời nhϊế͙p͙ chính.


Đạo thánh chỉ này được Ôn Uyển lấy buổi sáng hôm nay. Bởi vì hoàng đế sợ kinh thành xuất hiện hỗn loạn, hoàng đế sợ vạn nhất nên mới ra một đạo mật chỉ như vậy.


Thừa tướng đọc xong thánh chỉ, không hoài nghi chút nào. Dẫn đầu quỳ trên mặt đất, những người khác tất cả đều quỳ theo, đồng loạt kêu : “Quận chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”


Phía sau chính là mười vạn đại quân, lỗ tai Ôn Uyển liền ong ong, vì hình tượng nên không thể lấy tay bịt tai được. Qủa thật lúc này rốt cuộc cũng nghe được tiếng ồn hơn cả Minh Cẩn rồi.


Ôn Uyển nhìn Lục Hoàng tử ở trên tường thành há hốc mồm nói: “Ngươi có muốn tới kiểm nghiệm thánh chỉ thật hay giả hay không?”


Hạ Ảnh lắc đầu. Quận chúa đúng là đủ nhàm chán, cũng đã nói Hoàng thượng không có chuyện gì, còn nói ở nơi này lấy ra được đạo thánh chỉ giả. Chẳng lẽ ngại mình sống quá dài rồi hay sao?


Hạ Ảnh mặc kệ Ôn Uyển, trực tiếp hướng về phía người trên tường thành quát: “Nếu như hiện tại các người buông vũ khí xuống, niệm tình một phần do các ngươi không biết, có thể tha cho các ngươi tội chết. Nếu không, chu di cửu tộc.”


Người khác không biết tâm tư Ôn Uyển nàng còn không biết hay sao. Đơn giản chỉ là không muốn tạo nhiều sát nghiệt thôi. Nếu Quận chúa đã không muốn có nhiều người chết, vậy thì trước tiên phải khiến cho mấy người này buông vũ khí xuống.


Tất nhiên trên tường thành còn có người nói Ôn Uyển giả truyền thánh chỉ. Ôn Uyển khẽ cười nói: “Nếu như các người đã ngu xuẩn không biết điều, muốn chết cũng đừng có trách bản cung ra tay.”


Nàng không muốn tạo nhiều sát nghiệt. Nhưng cơ hội nàng đã cho, chính bản thân không cần thì cũng đừng có trách nàng.


Tướng lĩnh thủ Hoàng thành không để ý đến Lục hoàng tử phản đối, hạ lệnh mở cửa thành ra. Tướng lĩnh này còn lập tức ra lệnh cho thủ hạ trói Lục hoàng tử lại. Đưa đến trước mặt Ôn Uyển.


Ôn Uyển nhìn Lục hoàng tử giận dữ nhìn mình chằm chằm. Cười châm biếm tất cả những hoàng tử hậu phi đã tham gia trong đó. Tôn thất quý tộc, Ôn Uyển một người cũng không giết. Tạm gác lại để cho Hoàng đế trở về giải quyết sau!


Ôn Uyển làm như vậy. Nguyên nhân đầu tiên chính là không muốn tạo sát nghiệt, còn một nguyên nhân khác chính là không muốn trêu chọc chuyện phiền toái. Người của hoàng đế thì hãy để hoàng đế xử lí là tốt nhất. Nhị hoàng tử là chuyện ngoài ý muốn, ai cũng không dám nói nàng cái gì cả. Những thứ khác nha, tốt nhất là không có dính dáng là tốt nhất.


Ôn Uyển lập tức nói: “Đưa hắn về giam lỏng. Chờ cậu hoàng đế trở lại xử trí”
Lão bà hay nhi tử hay những người khác của hoàng đế, muốn chém muốn giết hay muốn róc thịt đều tùy ông ấy đi.


Tướng lĩnh thủ Hoàng thành kia nghe thấy Ôn Uyển nói những lời này, trong lòng hoàn toàn buông xuống. Vốn dĩ là do nhìn thấy đại quân bên dưới, dù có ngoan cố chống lại cũng đánh không lại, hắn liền thuận theo. Điều này thật sự là lựa chọn bất đắc dĩ. Vừa nghe thấy những lời Ôn Uyển nói như vậy liền biết hoàng đế thật sự không có việc gì rồi. Tâm cũng buông xuống. Bất kể như thế nào, tính mạng của hắn cũng không lo.


Kỳ Phong vốn còn muốn kêu gào ầm ĩ, nhưng nghe thấy Ôn Uyển cũng không có ý muốn giết hắn, mà là muốn giao hắn cho phụ hoàng xử trí. Một tia nghi ngờ lúc trước cũng tiêu tán: “Ôn Uyển, ngươi nói cho ta biết, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”


Hắn cũng không phải chuẩn bị tạo phản, hoàn toàn chính là thuận thế mà lên. Tại sao Ôn Uyển lại muốn giam lỏng hắn?
Ôn Uyển cười khẽ: “Ngươi nha, cả đời không biết chân tướng mới là tốt nhất.”


Nói xong, liền để cho người áp tải hắn về Phong vương phủ. Nàng mới không muốn nói nhảm cùng hắn đâu!