Edit: Song Tử
Beta: Tiểu TuyềnYến Kỳ Hiên vừa về tới kinh thành, lại bắt đầu nóng rần lên. Thái ynói là bị lạnh nên nhiễm phong hàn. Sau khi viết đơn thuốc xong còn dặndò nhất định phải cố gắng điều dưỡng.
Thế tử phi biết Yến Kỳ Hiên đi đến Ôn Tuyền thôn trang, bị Ôn Uyểnngăn cản không cho vào, trong lòng sinh ra bi phẫn, lại đi suốt đêm trởvề mới bị bệnh . Lập tức không biết nên cảm thấy thế nào? Nếu là trướckia, còn có một phần cảm thấy Ôn Uyển quá mức. Nhưng mà bây giờ, nội tâm của nàng thật cảm thấy khó chịu, lại không thể nói trượng phu khôngđúng. Vì vậy rất tận tâm mà hầu hạ Yến Kỳ Hiên.
La Thủ huân nghe được tin tức kia, tức giận dồn cả trên mặt: “Tênkhốn kiếp này, a, còn tưởng rằng hắn có tiến bộ. Ta thấy đầu óc hắn toàn là bã đậu thôi. Đây là chuyện người có thể làm sao? Heo cũng cũngkhông làm ra chuyện như vậy. Hắn làm thế không phải ước gì vợ chồng ÔnUyển bất hoà sao? Như vậy, hắn có thể thừa dịp chỗ trống mà vào rồi,cho hắn nằm mơ một giấc xuân thu đại mộng đi. Nếu thật như vậy, Ôn Uyểncòn không đem hắn tháo thành tám khối.” La Thủ huân bị tức đến độ nóinăng lộn xộn rồi.
Mai nhi cũng bó tay với Yến Kỳ Hiên rồi. Vợ chồng người ta cãi nhau,ngươi đi tới xen vào, chỉ đem sự tình càng làm càng không xong. Thậm chí ảnh hưởng tới tình cảm của vợ chồng người ta. Mai nhi rất lo lắng BạchThế Niên biết rồi, sẽ đem chuyện náo lớn. Nếu Yến Kỳ Hiên xen vào,chuyện cũng sẽ càng ngày càng hỏng bét. Mai nhi đẩy nhẹ La Thủ huân cònđang trong cơn tức giận: “Hay là chàng đi xem một chút đi! Khuyên nhủhắn cho tốt, đề phòng hắn xen vào làm hỏng chuyện.” Thấy La Thủ Huânngồi im không nhúc nhích, nàng nói: “Chàng coi như là vì tốt cho Ôn Uyển đi. Có thể Yến Kỳ Hiên còn không có ý thức được làm vậy sẽ mang đến cho Ôn Uyển ảnh hưởng gì? Chàng đem sự nghiêm trọng của chuyện này nói chohắn biết, để hắn tự cân nhắc cho tốt. Đừng làm ra chuyện ngu xuẩn nữa.”
La Thủ Huân tâm không cam lòng không nguyện mà đi Phủ Thuần Vương,thấy Yến Kỳ Hiên tinh thần chán nản nằm một chỗ ở trên giường . Tên khốn kiếp này, mình làm ra chuyện như thế mà còn ủy khuất sao? Cũng khôngbiết ủy khuất của hắn từ nơi nào đến: “Có phải Phất Khê có cừu oán vớingươi hay không? Ngươi muốn hại nàng sao? Có phải ngươi không nhìn đượckhi nàng có cuộc sống tốt đẹp hay không hả?”
Yến Kỳ Hiên lúng túng nói : “Lúc ấy ta cho rằng Phất Khê khẳng địnhrất khổ sở, mới muốn đi an ủi nàng. Ta không nghĩ được nhiều như vậy.”Thông qua việc Giang Lâm ngầm lộ ra ý, hắn đã ý thức được sự lỗ mãng của mình có thể sẽ mang đến cho Ôn Uyển ảnh hưởng xấu. Ôn Uyển không gặphắn là đúng. Là hắn đã sai.
La Thủ Huân giận đến muốn hộc máu: “Ngươi là người ngu ngốc sao?Ngươi không nghĩ được nhiều như vậy? Vậy đầu óc ngươi dung để làm cáigì? Hay chỉ là một bộ óc heo dùng để trang trí? Ta còn tưởng ngươi đãtiến bộ rồi, ngươi nhìn một chút ngươi đã làm ra chuyện gì?”
Yến Kỳ Hiên suy nghĩ sau đó nói: “Nếu không, ta đi tìm Bạch Thế Niêngiải thích. Ôn Uyển không có gặp ta. Thật. Ôn Uyển nàng không cho ta vào trong thôn trang. Còn nói, ta có chết rét cũng xứng đáng.”
La Thủ Huân nhìn bộ dáng tiều tụy của hắn, đoán chừng cũng bị sự nhẫn tâm của Ôn Uyển đả kích. Nhưng việc Ôn Uyển làm là rất chính xác, cóđiều : “Ngươi quả thật chết rét cũng xứng đáng, ta thật chưa từng thấyqua người ngu xuẩn như ngươi vậy. Bây giờ mà đi tìm Bạch tướng quân,chẳng phải là lửa cháy còn đổ thêm dầu à. Ngươi thật sự nên chết rét đimới tốt. Ta cả đời anh minh, làm sao lại đi kết giao bằng hữu với tênngu ngốc như ngươi.” Ngẫm lại, nếu không có Ôn Uyển hắn cũng không nhìntrúng Yến Kỳ Hiên. Trước kia Yến Kỳ Hiên chính là loại người bị kẻ kháctùy ý xúi giục một chút, liền ồn ào đối nghịch với hắn, một kẻ không cóđầu óc như vậy sẽ tổn hại danh tiếng anh hùng của hắn.
Yến Kỳ Hiên gục đầu xuống: “Ta biết ta không thông minh. Phất Khêghét bỏ ta, ngươi cũng ghét bỏ ta. Các ngươi đều ghét bỏ ta.” Nghĩ đếnÔn Uyển tình nguyện để cho hắn chết rét , cũng không cho hắn vào trongthôn trang, mặc dù lý trí nói cho hắn biết Ôn Uyển làm như vậy khôngsai, nhưng Yến Kỳ Hiên vẫn cảm thấy thật khó chịu.
La Thủ Huân chịu không nổi nhất chính là cái tính tình này của Yến Kỳ Hiên, động một chút là cảm thấy mình ủy khuất. Ai ủy khuất, người ủykhuất phải là Ôn Uyển mới đúng: “Ngươi ít bày ra cái bộ dáng này đi.Ngươi nhìn xem ngươi giống như một nam nhân sao? Ngươi như vậy là có chủ tâm đem Phất Khê ném vào trong hầm băng mà. Ngươi định làm thế để giàyvò Phất Khê hay sao hả? Có phải ngươi còn muốn đem mọi chuyện ầm ĩ tiếphay không? Phải chăng kiếp trước Phất Khê thiếu nợ ngươi?”
Giọng nói của Yến Kỳ Hiên khàn khàn: “Ngươi yên tâm. Sẽ không. Đây là lần cuối cùng.”
Trên mặt La Thủ Huân lộ vẻ nghi ngờ, không tin: “Ngươi nói là thật?”
Yến Kỳ Hiên thành khẩn gật đầu: “Thật, sau này ta sẽ không một mìnhđi gặp Ôn Uyển nữa. Cũng không đi tìm nàng.” Lần này bị kích thích lớnnhư vậy. Nếu còn đi tìm Ôn Uyển nữa chính là muốn bị ăn đòn ( ngươi đãbị đánh một tát rồi, lần sau có thể cũng không phải đơn giản là đánh ramột bạt tai đâu ).
La Thủ Huân trầm tư một chút: “Tự ngươi nói lời thì phải giữ lời. Tasẽ tin tưởng ngươi một lần nữa. Nếu như ngươi còn làm ra chuyện hoangđường nữa, ta sẽ tuyệt giao với ngươi. Có nghe hay không? Ta sẽ nói được làm được đấy.” Đây cũng là lời cảnh cáo tương đối nghiêm trọng rồi.Nhiều năm qua, mặc dù có rất nhiều chuyện La Thủ Huân chướng mắt vớihành động của Yến Kỳ Hiên, nhưng tuyệt giao thì đây là lần đầu tiên nói.
Yến Kỳ Hiên gật đầu: “Ngươi yên tâm, ta nói thì sẽ làm được.”
Lúc này La Thủ Huân mới gật đầu. Trên người Yến Kỳ Hiên quả thật cónhiều tật xấu La Thủ Huân có đếm cũng không hết ( Yến Kỳ Hiên khinh bỉ:trên người của ngươi tật xấu ít hơn ta hay sao?), nhưng là người rất cóchữ tín. Chuyện hắn đã cam đoan, thì không bao giờ nuốt lời. Nếu bây giờ hắn nói vậy, thì tin hắn thêm một lần.
La Thủ Huân chán nản mà ngồi ở bên cạnh mép giường: “Ngươi nói gầnđây gặp phải vận xui gì đây? Một Tào Tụng đã vào nhà giam rồi. Hôm nayÔn Uyển cùng Bạch thế Niên cũng náo loạn cả lên. Có phải gần đây cuộcsống không thuận hay không?”
Yến Kỳ Hiên rất phối hợp nói “Hẳn là như vậy . Chờ thân thể ta tốtlên, chúng ta đi Hoàng Giác Tự cầu cho Tào Tụng một cái bùa bình an!”
La Thủ Huân gật đầu: “Được.”
Bạch Thế Niên xử lý xong chuyện của Bảo Bảo Cương đang chuẩn bị trởvề Ôn Tuyền thôn trang. Cãi nhau thì cãi nhau, nhưng thời gian hai người chung đụng quả thật không nhiều. Lại nói vợ chồng cãi nhau đầu giườngđánh nhau cuối giường lại hòa hợp. Bạch Thế Niên cho người đi gọi Đạiquản gia , chuẩn bị căn dặn một chút chuyện rồi đi. Phùng quản gia đitới, sắc mặt quái dị hệt như thần sắc lúc trước của Hạ Dao, lời nói đếnmiệng lại nói không ra: “Tướng quân, phía ngoài có một nữ nhân muốn cầukiến tướng quân. Nữ nhân này là cô nương Dương gia, Dương Tuyết.”
Bạch Thế Niên nghe được tin tức, nhớ tới lời Ôn Uyển nói, sắc mặtliền thay đổi hẳn, qua một lúc lâu mới để cho mình bình tĩnh trở lại.Nhưng mà ngọc thạch bị hắn nắm trong tay cũng đã hiện ra một vết nứt:“Nàng trở lại kinh thành, không tìm người Dương gia, tìm ta làm cái gì?”
Phùng quản gia cũng biết tiền căn hậu quả: “Thuộc hạ thấy Dương cônương hẳn là gặp phải việc khó xử. Hơn nữa, người Dương gia tuyên bốnàng đã chết, tự nhiên là không thừa nhận có một nữ nhi như vậy nữa.”
Trong mắt Bạch Thế Niên hiện lên vẻ chán ghét: “Người của Bạch giacũng không thừa nhận nàng, đến quý phủ của ta làm cái gì , mau cho người đem nàng đuổi đi.” Không phải Bạch Thế Niên không có lòng đồng tình .Thật sự là hắn cảm thấy căm ghét. Thử nghĩ xem vị hôn thê này đi theonam nhân khác bỏ trốn, còn giả chết, khiến cho hắn áy náy khổ sở nhiềunăm. Hiện tại còn tìm tới cửa , hắn không có cho người lột một lớp dacủa nàng đã là quá nhân từ, còn trông cậy vào việc muốn gặp hắn.
Bạch thế Niên cảm thấy thật xui xẻo, càng muốn đi tìm Ôn Uyển rồi. Ít nhất ở bên người Ôn Uyển, còn có thể trò chuyện đùa giỡn cùng nàng.Những người khác, hắn cũng không có hứng thú.
Bạch Thế Niên đang suy nghĩ cơn giận của Ôn Uyển hiện tại hẳn là cũng dịu xuống rồi . Hắn trở lại trong thôn trang Ôn Uyển sẽ không cãi nhauvới hắn nữa. Đang suy nghĩ liền nhìn thấy Phùng quản gia sắc mặt khó coi đi tới, quỳ trên mặt đất: “Tướng quân, thuộc hạ hành sự bất lực. Đuổikhông được nữ nhân kia.”
Bạch Thế Niên nổi giận: “Nàng muốn làm cái gì?” Hắn không có cho gậygộc ra hầu hạ, đã là cho nàng thể diện. Còn muốn làm cái gì?
Phùng quản gia cũng rất bất đắc dĩ a: “Nữ nhân kia hôm nay quỳ gối ởcửa đại môn, nói nàng thật xin lỗi tướng quân. Chỉ cầu tướng quân cứunhi tử nàng một mạng, nàng nguyện ý làm trâu làm ngựa trả lại món nợnàng thiếu tướng quân .” Đây là cầu tình sao? Rõ rang là uy hϊế͙p͙ trắngtrợn mà.
Bạch Thế Niên vỗ hai tay lên trên bàn, cái bàn liền đung đưa. Có thể thấy được hắn rất tức giận.
Phùng quản gia cẩn thận từng li từng tí nói: “Tướng quân, hay là đểcho nàng vào đi! Nếu để cho nàng quỳ như vậy, người không biết còn tưởng rằng chúng ta làm ra chuyện gì không đúng. Đem chuyện nói hết ra cũngtốt. Hôm nay mỗi người đều đã gả đã cưới, cũng không sợ nàng sẽ làm gì.” Người kia dung nhan có thể so với quỷ. Một cái nha hoàn thô sử trongphủ ra so với nàng còn đẹp hơn.
Bạch Thế Niên lãnh đạm nói: “Để cho nàng đi vào, ta muốn nhìn xemnàng có mặt mũi nào mà đến gặp ta cầu xin.” Ngừng một lúc lại nói: “Mặtkhác đi mời người Dương gia tới đây. Thật là buồn cười.”
Một lát sau, Phùng quản gia liền dẫn một vị phụ nhân đi vào.
Bạch Thế Niên nhìn về phía cô gái đi theo sau Phùng quản gia, có chút không tin vào ánh mắt của mình. Thay vì nói là một phụ nhân trung niên, còn không bằng nói là một lão bà. Vẻ mặt khô héo, da ngăm đen thô ráp,trên tay cũng đều là vết chai. Nữ nhân không tới ba mươi, nhìn thậtgiống như là người đã bốn mươi năm mươi tuổi. Nhớ đến trước kia biểumuội xinh đẹp động lòng người, nũng nịu yêu kiều. Lúc này mới mười bamười bốn năm không gặp, không ngờ lại già nua thành cái bộ dáng này.
Bạch Thế Niên ngồi ở trên chủ tọa, lạnh lùng nói:”Ngươi nói ngươi làDương Tuyết, biểu muội Dương Tuyết của ta? Biểu muội ta đã chết từ mườibốn năm trước rồi, nơi nào lại nhô ra một cái biểu muội. Dám lừa bịptống tiền phủ tướng quân ta, thật hiếm có. Nếu ngươi không thành thựckhai ra, ta liền cho người áp giải ngươi lên nha môn.”
Dương Tuyết quỳ trên mặt đất, ánh mắt rất đau thương”Biểu ca, ta biết là năm đó ta thật có lỗi với huynh. Ta biết ta không còn mặt mũi tớigặp huynh, nhưng mà hài tử của ta sắp chết rồi, ta thật sự là cùngđường. Biểu ca, ta thật sự là không có biện pháp nào khác. Biểu ca, tavan cầu huynh, niệm tình tình cảm năm đó của chúng ta, huynh hãy giúp đỡ cứu hài tử của ta. Biểu ca, ta van cầu huynh.” Nếu không phải thật sựcùng đường, người Dương gia lại không nhận nàng. Nàng cũng sẽ không đitới một bước này rồi.
Đáy mắt của Bạch Thế Niên một mảnh lạnh như băng, không có một tianhiệt độ “Ngũ tiểu thư Dương gia đã chết vào mười bốn năm trước. Tìnhcảm, ngươi còn dám theo ta nói tình cảm?” Bạch Thế Niên cười lạnh mộttiếng sau đó nói: “Lại nói tiếp, quả thật nếu còn có một phần tình cảmthì khắc chết ngươi, so sánh với việc nghe thấy ngươi bỏ trốn cùng người khác thật tốt hơn nhiều lắm. Ít nhất, ta còn không có đem mặt mũi némsạch.” Hắn trúng cái tà gì rồi, đầu tiên tiểu thϊế͙p͙ cưới vào cửa cho hắn đội cái nón xanh mơn mởn. Hôm nay lại đeo một cái khác. Hắn phạm phảisao Thái tuế hay sao?
Không nói Bạch Thế Niên, ngay cả Phùng quản gia cũng cảm thấy mọichuyện của tướng quân đều không thuận. Còn có da mặt của Dương gia cũngthật dày. Những năm này, chiếm được bao nhiêu chỗ tốt từ Hầu phủ hắnkhông biết. Nhưng mà chỗ tốt trong phủ tướng quân, bọn họ quả thực chiếm không ít. Lần này vẫn giống như vậy, lại muốn tướng quân xuất lực. Bọnhắn là cái thứ gì, súc sinh cũng không bằng.
Ban đầu Phùng quản gia đối với việc thái độ lạnh lùng xem nhẹ Dươnggia của Ôn Uyển, thì cảm thấy Ôn Uyển xử lý quan hệ với người khác không bằng Đại phu nhân Thanh Hà. Nhưng hôm nay xem ra, vẫn là Ôn Uyển mắtsáng như đuốc. Nhận thấy rõ ràng Dương gia không phải là cái thứ gì tốt.