Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 6 - Chương 271: Hạ Ảnh trở về

Ôn Uyển đang bận rộn đây đó, lại thấy Hạ Ngữ cười híp mắt đi vào: “Quận chúa, Hạ Ảnh cùng Võ Tinh đã trở lại.” Đã rời đi hơn nửa năm rồi, rốt cục cũng trở lại.Ôn Uyển nghe tin Hạ Ảnh trở lại, cười đi ra ngoài. Nhìn thấy Hạ Ảnh cùng Võ Tinh phong trần mệt mỏi: “Cực khổ các ngươi rồi.” Chuyến này đi chính là hơn nửa năm, đi lại bôn ba, thật sự rất cực khổ.Lúc đi là mười hai người, lúc trở lại chỉ còn hai người. Hạ Ảnh đưa Ôn Uyển một gói thật dầy. Ôn Uyển để hai người đi xuống nghỉ ngơi một chút, lấy lại tinh thần.Ôn Uyển đem cái gói này cầm vào trong phòng ngủ. Mở ra vừa nhìn, thấy một phong lại một phong thư, Ôn Uyển đếm xuống, có đến hơn hai mươi phong thư, mỗi phong đều thật dầy. Ôn Uyển vuốt ve những phong thư này, khóe miệng hàm chứa ý cười. Bạch Thế Niên bị thương tay trái, không ảnh hưởng đến tay phải viết chữ.Ôn Uyển gọi Minh Duệ cùng Minh Cẩn đi vào, lấy ra một phong thư nhà: “Đây là thư cha viết cho các con. Mẹ đọc cho các con nghe nhé.” Ôn Uyển nhẹ giọng đọc, hai đứa bé ngồi trên chân Ôn Uyển chăm chú lắng nghe.Hạ Dao đứng ở cửa nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cũng lui ra ngoài.Hạ Ảnh nghỉ ngơi tốt rồi, tới hồi báo với Ôn Uyển chuyện tình ở biên thành. Đặc biệt là thế lực còn ẩn núp phía sau.Ôn Uyển sắc mặt ngưng trọng: “Dư nghiệt tiền triều? Các ngươi nghĩ xem, lời đồn đãi lúc trước trong hoàng cung, có phải cũng là do đám gia hỏa này làm hay không?” Ôn Uyển cũng đã hoài nghi qua mấy nữ nhân trong hậu cung kia, nhưng lại từng bước từng bước cho qua. Bởi vì cảm thấy bọn họ sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy. Phải biết rằng, cái lời đồn này không chỉ hãm hại nàng, mà còn bôi đen cả hoàng đế, chỉ cần bị phát hiện thì sẽ bị tru di tam tộc.Hạ Ảnh đưa ra nhận xét “Quận chúa hoài nghi là có đạo lý. Xem ra trong kinh thành cũng có thế lực của bọn chúng rồi.” Chỉ có những nghịch tặc này, mới có thể ôm dã tâm lớn như vậy.Sắc mặt Hạ Dao cũng rất ngưng trọng: “Những người này, giấu diếm cũng thực sâu.” Đã nhiều năm qua mà vẫn còn có thể ẩn núp tùy thời hành động. Nếu không phải có chuyện ở biên thành, sao có thể đem chuyện lời đồn liên tưởng đến những người này được.Ba người không ai lên tiếng. Nếu trong kinh thành thật có thế lực này tồn tại, chỉ cần những người này bất động, cũng sẽ không cách nào tìm ra.Hoàng đế nhận được tin tức có chút kinh ngạc. Ban đầu ông cũng hoài nghi tới những dư nghiệt kia, còn bắt mấy người. Toàn bộ những kẻ dính líu đến đều bị hoàng đế lấy các loại tội danh diệt trừ rồi. Chỉ bất quá chuyện này hoàng đế lặng lẽ xử lý, cũng không có mấy người biết đến. Ôn Uyển cũng không biết.Hoàng đế lắc đầu: “Cái nha đầu này. Thật đúng là nhạy cảm .”Sau khi Hạ Ảnh trở về, trọng trách trên người Hạ Dao liền giảm đi rất nhiều. Ngay cả Ôn Uyển cũng cảm thấy thoải mái hơn. Bình thường thì không có cảm giác gì, vừa rời đi liền biết tầm quan trọng của Hạ Ảnh.


Minh Duệ thấy lâu như vậy rồi, Ôn Uyển ngoài miệng nói đáp ứng cho hắn học võ, nhưng cũng chỉ có thể học được mấy thứ râu ria. Căn bản là không thực sự học, cho dù Ôn Uyển nói hắn bây giờ còn nhỏ, không thích hợp. Minh Duệ cũng đợi không được nữa rồi: “Mẹ, con muốn học võ. Người để cho Hạ Dao cô cô thực sự dạy con võ công đi!” Đừng dạy những thứ lừa gạt trẻ nhỏ nữa.


Ôn Uyển nhìn Minh Duệ cao đến đầu gối nàng: “Hạ Dao cô cô không phải vẫn đang dạy con sao? Con bây giờ không phải cũng đang học sao? Cục cưng, học võ cần phải từ từ từng bước, không thể chỉ nhìn cái trước mắt.” Ôn Uyển thật lòng cảm thấy, không cần sớm như vậy đã tập võ.


Minh Duệ lắc đầu: “Con không phải chỉ nhìn thấy cái trước mắt. Hiện tại con căn bản là chưa học được gì.” Hạ Dao cô cô dạy một chút kia rõ ràng là muốn đối phó, mặc dù hắn cảm thấy không tốt, nhưng vẫn luôn kiên trì, mỗi ngày đều kiên trì tập một canh giờ, còn có mỗi ngày đều học thuộc khẩu quyết. Nhưng hơn một tháng rồi, ngày ngày cũng chỉ như vậy. Hắn không muốn lãng phí thời gian, mặc dù những trò chơi kia có chút thú vị. Nhưng hắn muốn nhất chính là học võ, không phải tất cả thời gian đều uốn tại phòng đồ chơi, hoặc là sống phóng túng.


Ôn Uyển bị cuốn lấy không có biện pháp rồi, hỏi Hạ Dao. Hạ Dao cười nói có thể tiến thêm một bước. Minh Duệ nghe thấy dạy hắn võ công vẫn là Hạ Dao, có chút không tình nguyện.


Ôn Uyển gặm gặm gương mặt Minh Duệ, nhìn vẻ mặt không muốn của Minh Duệ thì cười ha hả không ngừng: “Cục cưng. Hạ Dao cô cô là kỳ tài võ học. Kể từ khi xuất đạo tới nay, một mình đơn độc giao đấu chưa có thua qua người nào. Mẹ suy đoán võ công của Hạ Dao có thể trong thiên hạ ít nhất cũng đứng thứ mười đấy. Để nàng dạy con còn không vừa lòng, Mẹ cũng không biết đi nơi nào tìm sư phụ cho con đâu. Nếu không, chờ cha con trở lại rồi dạy dỗ con vậy.”


Minh Duệ mặc dù đầy bụng hoài nghi xem lời này của Ôn Uyển rốt cuộc có bao nhiêu phần sự thật. Mười người đứng đầu thiên hạ sao, làm như cao thủ là rau cải trắng không bằng! Thôi, bất kể như thế nào, có người dạy là tốt rồi. Để cho cha tới dạy dỗ sao, cha dạy tốt thì tốt thật, nhưng ai biết được cha hắn ngày tháng năm nào mới trở lại đây!


Hạ Dao suy nghĩ sau đó nói: “Quận chúa, là dạy cả hai hay dạy một mình Đại Bảo thôi.” Hạ Dao biết Ôn Uyển vẫn luôn kiên trì đối xử công bằng.
Ôn Uyển cười vui vẻ nói”Trước dạy cả hai nhóc cùng nhau. Sau đó thì dạy riêng Đại Bảo.”


Lần trước lúc mới đầu cũng để Minh Cẩn đi theo học, nhưng Minh Cẩn học một hồi sẽ khóc. Lúc ấy Ôn Uyển nghe thấy tiếng khóc như ma âm của Minh Cẩn sao chịu được. Lắc đầu nói: “Tiểu tử này đoán chừng là đầu thai nhầm rồi. Nếu không, ở đâu có tiểu tử thích khóc như vậy chứ? Hơn nữa tiếng khóc còn lớn nữa.” Nếu nói không ai hiểu con bằng mẹ. Như vậy theo như tính tình Minh Cẩn, hắn mà ngoan ngoãn chịu học võ được, đó mới gọi là kỳ quái đấy. Đều nói từ nhỏ thấy lớn, Ôn Uyển sớm nhìn ra sau này Minh Cẩn lớn lên hẳn sẽ sống rất phóng túng.


Hạ Dao chẳng qua là bồi dưỡng nền tảng cơ bản cho Minh Duệ. Hiện tại bắt đầu chính thức dạy, thủ pháp dĩ nhiên là sẽ không ôn hòa như vậy nữa. Minh Duệ nhìn thấy Hạ Dao nói. Bắt đầu từ hôm nay, chính là bắt đầu dạy võ công cho hắn, lúc nói chuyện sắc mặt hết sức nghiêm túc. Tuyệt không giống vẻ mặt hiền lành lúc trước, Hạ Dao cô cô vốn coi mình như bảo bối. Nhưng Hạ Dao càng nghiêm nghị, hắn càng cao hứng. Nếu thật sự đúng như lời mẹ nói, Hạ Dao cô cô là võ lâm cao thủ, vậy hắn có lời rồi ( Ôn Uyển nói: nhi tử, con thật tham lam nha).


Minh Duệ ngày ngày bận rộn luyện công, sẽ không có thời gian phụng bồi Minh Cẩn. Trước kia Minh Duệ mặc dù phần lớn thời gian đều không để ý tới Minh Cẩn, nhưng chỉ cần đều ở trong một phòng là tốt rồi. Nhưng hiện tại, không thấy Minh Duệ đâu, bản thân một mình một người ngồi trong phòng, tất nhiên là không muốn. Mẹ đi, ca ca cũng không ở đây, chỉ còn lại một mình hắn. Thế sao được. Minh Cẩn lại bắt đầu náo loạn.


Ôn Uyển rất nhức đầu: “Tiểu tử này làm sao lại ầm ĩ nữa rồi. Cũng không thể ngày ngày náo như vậy chứ! Cái tính tình khó ứng phó như vậy, chỗ nào giống tiểu tử.”


Hạ Dao cười: “Nếu Minh Cẩn thật là khuê nữ, vậy người mới đủ nhức đầu . Tính tình như vậy, sau này làm sao tìm được con rể.” Một tiểu tử làm ầm ĩ một chút cũng không sao. Nhưng nếu là khuê nữ, tính tình lớn như vậy, sau này thực sự nhức đầu rồi.


Ôn Uyển nghe được câu này đặc biệt cảm khái: “Thật ra thì trước kia ta muốn có nữ nhi, muốn trai gái song toàn. Sau lại nghĩ tới muốn nữ nhi cũng phải chờ cha bọn nhỏ trở lại đã. Vậy phải đợi tám chín năm sau, khi đó ta đã ba mươi rồi. Cho dù có muốn sinh nữ nhi cũng nguy hiểm quá lớn, ta lại không muốn sinh.” Nếu Bạch Thế Niên thật sự tám năm sau mới trở lại, khi đó bọn nàng đều đã ba mươi tuổi. Ở thời đại này mà làm sản phụ, cũng không phải nói giỡn . Nàng đã khó sinh một lần rồi( hơn nữa sinh con thật rất đau ), cũng không muốn khó sinh hơn nữa. Hiện tại cuộc sống dễ chịu như vậy, mặc dù không có nữ nhi vẫn có chút tiếc nuối nho nhỏ, nhưng có hai đứa con trai nàng cũng thấy đủ rồi. Không có nữ nhi, sau này ôm cháu gái là được. Nhân sinh cũng không phải lúc nào cũng hoàn mỹ như vậy.


Ôn Uyển bận rộn, không thể nào ngày ngày phụng bồi Minh Cẩn. Minh Duệ luyện võ, cũng không nguyện ý phụng bồi Minh Cẩn. Minh Cẩn chết cũng không muốn ở một mình. Bộ dạng ủy khuất kia cứ như mọi người đều bỏ mặc bé không bằng, hết sức đáng thương.


Ôn Uyển cuối cùng không có biện pháp, chỉ có thể đem phòng đồ chơi với phòng luyện công hợp làm một. Minh Duệ luyện công, Minh Cẩn ngồi chơi. Minh Cẩn nhìn thấy ca ca với hắn ở cùng nhau, Ôn Uyển không có ở đây cũng không náo loạn nữa.


Ôn Uyển nhìn mấy đại chưởng quỹ vừa được đề cử, vẫn lắc đầu: “Đại chưởng quỹ này chọn người nhất định phải thận trọng. Nếu không tìm được người phù hợp, ta tình nguyện bản thân tạm thời cực khổ một chút.” Trong ngân hàng có rất nhiều việc vặt cần xử lý. Nhị chưởng quỹ quyền hạn cũng không lớn như vậy, hơn nữa Ôn Uyển lại không uỷ quyền, đều là tự mình xử lý. Có chút cực khổ.


Không chỉ phải xử lý chuyện vặt trong đại bản doanh, các chi nhánh ngân hàng phía dưới cũng phải đi thẩm tra. Lần này cũng không phải là kiểm tra thí điểm, mà tất cả đều phải kiểm tra. Nhưng trong kinh thành ổn thỏa rồi, thì các chi nhánh ngân hàng phía dưới cũng không nóng vội. Từ từ điều tra một chút sẽ trở lại đúng quỹ đạo.


Chức vị đại chưởng quỹ của ngân hàng vẫn bỏ trống, phía dưới ba nhị chưởng quỹ đều nhắm vào vị trí này. Ai cũng muốn thăng cấp. Nhưng cái này cần phải được Ôn Uyển gật đầu.


Ôn Uyển nghe được Đại phu nhân tới đây, cười xuống. Đoán chừng là vì Thượng Vệ mà đến rồi. Bởi vì ngân hàng không thể so với những sản nghiệp lớn, quy mô lớn, cần một đại chưởng quỹ có đủ quyết đoán, cũng không cần phải có bối cảnh. Ôn Uyển hai tháng nay một mực tìm kiếm người thích hợp. Thượng Vệ năng lực đã có, nhưng phần quyết đoán kia còn chưa đủ. Yêu cầu lần này của Ôn Uyển đối với đại chưởng quỹ là vô cùng nghiêm khắc.


Đại phu nhân cười nói: “Quận chúa hôm nay phải chăm sóc hài tử, lại còn phải trông coi sản nghiệp lớn như ngân hàng và thương hành, khẳng định rất cực khổ. Phải chú ý thân thể.”


Ôn Uyển lắc đầu: “Đây cũng không còn cách nào khác, Minh Duệ và Minh Cẩn đều rất ngoan, cũng không làm ta phải tốn công tốn sức gì.” Nói đến đây, Minh Duệ thật ra rất oán niệm. Hắn muốn chuyên tâm luyện công, nhưng lại bị Minh Cẩn thích náo loạn làm cho phân tâm. Minh Duệ trình bày chi tiết mấy lần, đáng tiếc cũng vô dụng. Dù sao cũng đang luyện kiến thức cơ bản, luyện kiến thức cơ bản chính là phải có nghị lực cùng kiên nhẫn. Nếu luyện nội công gì đó thì Ôn Uyển cũng không dám đùa như vậy.


Đại phu nhân thấy Ôn Uyển không tiếp lời, chỉ nói chuyện hài tử. Ngay cả lời thử dò xét cũng không nói ra, Ôn Uyển không tiếp lời, chính là nói Thượng Vệ không phù hợp yêu cầu của Ôn Uyển. Xem ra đệ đệ của nàng không trông cậy vào chuyện này được rồi. Đại phu nhân cũng gác lại tâm tư này, nói đến chuyện nhà. Hôn sự của Minh Hoài cũng định ra rồi, vào tháng mười. Còn có mấy tháng nữa là thành tân lang.


Minh Hoài lần này được lợi không nhỏ, một lần nhảy hai cấp, cũng đã thành một quản sự phụ trách rồi. Bổng lộc so sánh với Minh Chí còn nhiều hơn.


Ôn Uyển nở nụ cười: “Chờ hôn sự Minh Hoài xong xuôi, đại tẩu cũng chỉ còn lại Minh Quang. Đến lúc đó có thể ngậm kẹo đùa cháu rồi.” Thử nghĩ xem Minh Duệ với Minh Cẩn nhà nàng, sau này Minh Duệ lớn lên chắc chắn sẽ không ở bên cạnh, Minh Cẩn còn không biết. Nàng có nghĩ ngậm kẹo đùa cháu cũng còn không biết bao nhiêu năm sau.


Hạ Dao tới đây, ở bên tai Ôn Uyển nói thầm mấy câu.
Đại phu nhân đứng lên nói: “Quận chúa bận rộn.”