Ôn Uyển nhìn về mấy người phụ nhân bên cạnh, sầu lo nói: “Còn bốn người này làm sao bây giờ đây?” Hiện tại Ôn Uyển có bốn đại nha hoàn thϊế͙p͙ thân, Hạ Dao, Hạ Ảnh, Hạ Hương, Hạ Nhàn, còn không có gả cho người ta.
Hạ Ảnh tránh đi mất thành ra chỉ còn có Hạ Dao buồn bực nhắm chặt miệng như hồ lô.
Ôn Uyển vào phòng ngủ, Minh Cẩn còn không có thức dậy, Minh Duệ đã dậy rồi. Ôn Uyển ôm lấy Minh Duệ, Minh Duệ lười biếng đến sữa cũng không ăn. Ôn Uyển sờ cái trán Minh Duệ thấy hết thảy đều bình thường: “Cục cưng, có phải nơi nào không khoẻ hay không? Nếu không khoẻ thì nói cho mẹ biết nhé?”
Ngón tay nhỏ bé của Minh Duệ chỉ ra phía ngoài, ý là muốn đi ra ngoài. Ôn Uyển cười nói: “Cục cưng muốn đi ra ngoài đúng không? Chờ đệ đệ con tỉnh, mẹ liền mang theo hai đứa con ra ngoài dạo nhé, ngắm hoa nữa.”
Chờ Minh cẩn thức dậy Ôn Uyển cùng hai hài tử đi dạo trong vườn hoa. Ôn Uyển phát hiện Minh Duệ cũng thích dạo chơi ở trong vườn hoa. Mặc dù không có hưng phấn như Minh Cẩn, nhưng trên mặt Minh Duệ toát ra vẻ vui mừng không thể che dấu được. Ôn Uyển nhìn hai đứa bé, cười tiếp tục đẩy bọn chúng đi. Mệt mỏi cũng không hề mượn tay người khác tiếp tục đẩy mà ngồi xuống nói chuyện cùng hai hài tử.
Hạ Dao tránh đi hai đứa bé: “Quận chúa, sau khi hài tử tròn một tuổi liền dứt sữa đúng không ạ?” Dứt sữa cũng không phải là chuyện dễ dàng. Sau khi dứt sữa, hài tử phải quấy một thời gian ngắn.
Ôn Uyển gật đầu: “Hẳn là vấn đề không lớn. Sữa của ta hiện tại không còn nhiều như trước kia, hài tử tất cả đều dựa vào ăn thêm những đồ ăn khác. Từ từ rồi cũng thành thói quen.” Bây giờ Ôn Uyển không có ăn thức ăn để thúc sữa. Sữa dần dần cũng ít đi nhiều, đây là chuyện Ôn Uyển đã lường trước được.
Hạ Dao cũng không khuyên thêm nữa nói: “Chỉ cần người cứng rắn.” Nghe nói hài tử khi dứt sữa, vô cùng khó chịu. Minh Cẩn thích khóc như vậy, phải xem xem lúc đó Ôn Uyển có kiên nhẫn hay không, hay lại không đành lòng.
Nóng bức đã rời đi, khí trời bắt đầu mát mẻ. Mùa thu Bắc Quốc, rõ ràng nhất chính là lá rụng ào ào, tô vẽ nên không gian tráng lệ! Nhưng ở thời điểm lá rụng, cũng là lúc người Mãn Thanh điên cuồng tàn bạo nhất.
Bạch Thế Niên đã vạch ra một phương án tác chiến. Đề ra được mũi nhọn tác chiến. Chỉ là kế hoạch không cản nổi biến hóa. Lần này vừa vào thu, thái độ của Mãn Thanh cũng rất hung hãn. Ác chiến là không thể tránh được. Thích Tuyền hiện nay ở trạng thái bị đẩy lùi. Bạch Thế Niên phải gánh trách nhiệm lên người.
Bạch Thế Niên từ sớm đã chuẩn bị tốt tiếp nhận trọng trách, sao cảm giác được cái gọi là ép không thở nổi. Thời điểm năm đó giết giặc Oa, không thể dễ dàng như so với hiện tại. Nhưng chính thời điểm này, Bạch Thế Niên đang đếm đầu ngón tay tính xem. Còn bao nhiêu ngày đến lễ nhi tử chọn đồ vật đoán tương lai. Trong lòng Bạch Thế Niên yên lặng lẩm bẩm “Nhi tử. Nhất định phải bắt được mũ giáp cùng kiếm gỗ nhỏ.” Tốt nhất là hai đứa con trai đều kế thừa y bát của hắn. Nếu cả hai đều không được thì… ít nhất cũng phải có một đứa kế thừa ý bát của hắn.
Trên đầu Minh Duệ bị nhiều cục u nho nhỏ cuối cùng cũng có thành quả. Bé rốt cuộc có thể tự mình bước đi rồi. Tuy nhiên không có đi được quá xa. Nếu là đi nhanh quá, vẫn bị ngã.
Ôn Uyển thấy Minh Duệ đang đi về phía mình liền cười đứng lại không di chuyển nữa. Chờ đến lúc Minh Duệ đi tới dưới chân của mình. Ôn Uyển ôm lấy Minh Duệ. Hôn một cái: “Minh Duệ nhà ta thật lợi hại. Nhanh như vậy đã học đi thành công. Còn đi được tốt như vậy.”
Minh Duệ lộ ra nụ cười sáng lạn.
Ôn Uyển cười hôn lại một cái: “Cục cưng. Lúc nào mới nguyện ý mở miệng gọi mẹ đây! Cục cưng, kêu một tiếng mẹ nghe nào.”
Đầu Minh Duệ chuyển hướng nhìn đến chỗ khác. Ôn Uyển cắn khuôn mặt nhỏ bé của Minh Duệ: “Tiểu lão đầu, thật là bướng bỉnh. Tốt lắm. Mẹ không ép con. Con nguyện ý gọi lúc nào, thì gọi lúc ấy. Tuy nhiên. Mở miệng chữ thứ nhất phải gọi mẹ. Nếu không mẹ liền đánh cái mông nhỏ của con nha.”
Minh Duệ ôm cổ Ôn Uyển. Ôn Uyển sờ sờ đầu Minh Duệ. Minh Cẩn mặc kệ, mẹ hôn ca ca như vậy, bé liền thành nhân vật râu ria rồi. Ôn Uyển đi tới, để Minh Duệ xuống: “Tiểu Bảo, Ca ca đã đi đường được rồi. Còn con? Có thể đứng được thời gian bao lâu?”
Minh Cẩn nghe hiểu được liền ủ rũ cúi đầu xuống, bày ra trạng thái làm đà điểu. Ôn Uyển để cho bé đứng, Minh Cẩn cũng liền đàng hoàng đứng đó. Ôn Uyển nở nụ cười. Cái tên quỷ linh tinh này, thật sự phải đè ép a!
Thái giám trong cung tới đây truyền lời “Quận Chúa, hoàng thượng nói muốn gặp hai vị thiếu gia. Để cho Quận chúa mang hai vị thiếu gia tiến cung.”
Ôn Uyển dẫn hai hài tử tiến cung, hoàng đế một tháng muốn gặp hài tử hai lần. Nếu không phải Ôn Uyển nói quá xa, nàng cũng rất bận rộn, thì nhất định hoàng đế muốn ba ngày gặp một lần.
Vừa vào hoàng cung nhìn thấy hoàng đế, Minh Cẩn liền đưa tay rướn người qua. Hoàng đế thấy Minh Cẩn nhớ mình như vậy, trong lòng rất vui mừng.
Hoàng đế thích Cẩn Ca Nhi, mỗi lần đều ôm Cẩn Ca Nhi. Ôn Uyển kháng nghị mới ôm Duệ Ca Nhi tượng trưng một chút, tuy nhiên chỉ đảo mắt đã giao lại cho Hạ Dao. Ôn Uyển liền thấy buồn bực, trên đường về nàng còn trấn an Đại Bảo một trận. Nhưng vẻ mặt Đại bảo lại như vô vị nhìn chằm chằm Ôn Uyển. Cũng khiến cho Ôn Uyển cảm thấy mình đã suy nghĩ nhiều. Sau đó không hề nói đến đề tài này nữa.
Hoàng đế chơi đùa với Minh Cẩn: “Lễ đầy tháng đã làm ngắn gọn. Lễ chọn đồ vật đoán tương lai nhất định phải làm thật náo nhiệt.”
Ôn Uyển lắc đầu không muốn.
Hoàng đế tỏ thái độ không cho cự tuyệt: “Lễ chọn đồ vật đoán tương lai cả đời cũng chỉ có một lần. Lễ đầy tháng đã thua thiệt Duệ Ca Nhi cùng Cẩn Ca Nhi rồi, nha đầu, lễ đầy tháng một mình con còn đang ở trong tháng, không ai lo liệu, phải nhờ người lo liệu cho không nói. Bây giờ con cũng đã tốt hơn rồi, không làm lễ tròn tuổi của hai hài tử náo nhiệt, ta tuyệt đối không đồng ý. Lễ chọn đồ vật đoán tương lai nhất định phải làm cho náo nhiệt.”
Trên đầu Ôn Uyển đầy quạ bay qua. Lễ chọn đồ vật đoán tương lai phải làm thật náo nhiệt.
Náo nhiệt thì liên quan gì đến Minh Duệ cùng Minh Cẩn. Không phải là bọn nó ăn, không phải là bọn nó uống, muốn xem náo nhiệt cũng không phải là bọn nó. Làm sao lại thiệt thòi cho hai đứa con trai của nàng. Hơn nữa nghe hoàng đế nói những lời này, thật giống như mình đang ngược đãi hai hài tử vậy. Tại sao lại cảm giác người khác nhìn nàng như đang nhìn một bà mẹ kế thế? Nàng là mẹ ruột của hài tử không phải là mẹ kế.
Hoàng đế bất mãn nói: “Con lúc nào cũng nói con là mẹ ruột hài tử. Nhưng ta nghe nói hài tử ngã con cũng không để cho người đến ôm. Hài tử muốn tập đi con cũng không có để cho người khác giúp đỡ. Liền để cho hài tử lăn trên mặt đất. Dập đầu cũng không thấy đau lòng. Có người nào làm mẹ như con kia chứ.” Đây chính là hành động điển hình của mẹ kế.
Ôn Uyển méo miệng: “May mắn đây là chính mình sinh, bằng không, thật sự sẽ bị nói thánh bà mẹ kế ác độc mất.” Đứa nhỏ này không phải cần ngã mới bền chắc à? Không nhìn thấy nhà Phú Quý người ta nuôi ra cũng rất yếu đuối hay sao, hở một chút liền ngã bệnh. Lại xem một chút hài tử nhà nghèo, từ nhỏ bị ngã bị đánh, ngược lại thân thể rất bền chắc đấy thôi.
Hoãng đế đối với một bộ lí luận cuả Ôn Uyển bị đánh bại: “Nhi tử là con của mình, con cứ dùng sức hành hạ. Đến lúc đó cũng đừng để cho hài tử nói con nhẫn tâm là được.”
Ôn Uyển bĩu môi: “Con có nhẫn tâm cũng là vì tốt cho bọn nó. Nếu không phải là hài tử của chính bản thân, người khác muốn nuôi thành cái bộ dáng gì cũng được. Con mới không phí tâm tư đi nói.” Nhìn những người nuôi nhi tử thành cục cưng xem, đã nuôi nhi tử thành cái dạng gì rồi.
Hoàng đế lười nói dóc cùng với Ôn Uyển, bởi vì không nói được Ôn Uyển. Chính hoàng đế nhiều hài tử như vậy, nhưng thật sự hắn cũng chưa từng nuôi hài tử lần nào. Tranh luận không thắng được Ôn Uyển: “Nếu con không nguyện ý làm náo nhiệt thì……., để cho hài tử ở trong cung làm lễ chọn đồ vật đoán tương lai cũng được.” Dù sao lễ chọn đồ vật đoán tương lai của hai đứa bé. Hoàng đế đã có chủ ý làm thật lớn.
Vẻ mặt Ôn Uyển ghét bỏ: ” Cậu Hoàng đế, người để cho ai làm lễ chọn đồ vật đoán tương lai cho hài tử.” Nàng lúc ấy còn ở trong tháng không có cách nào. Hiện tại đã tốt lắm, làm gì lại muốn người khác đứng ra lo liệu cho nhi tử của mình. Nghĩ cũng đừng nghĩ. Hơn nữa, nếu thật sự làm trong hoàng cung, hoàng hậu không có ở đây. Chẳng lẽ muốn quý phi lo liệu lễ một tuổi của con trai nàng. Nàng mới không muốn.
Hoàng đế nhìn bộ dáng thở phì phì của Ôn Uyển. Thì thấy buồn cười: “Không muốn coi như xong, con cảm thấy tốt như vậy con làm đi. Tuy nhiên. Lễ chọn đồ vật đoán tương lai không thể đơn sơ. Nhất định phải làm náo nhiệt vào cho ta, không thể thiệt thòi cho Cẩn Ca Nhi. Người đâu, mang đồ đến.” Hoàng đế đưa lên chính là đồ vật được dùng trong lễ chọn đồ vạt đoán tương lai. Có sách cổ. Có tiểu bội kiếm. Có ngọc bội, còn có một bàn tính Tiểu Kim. Chuẩn bị hơn hai mươi vật.
Ôn Uyển thấy bàn tính bằng vàng nho nhỏ: “Cậu Hoàng đế tính cho con của con thừa kế sự nghiệp của mẫu thân hay sao? Nếu hài tử sau này thật sự là thương nhân, chắc chắn Bạch Thế Niên sẽ ồn ào với con đến chết mất.”
Không phải Ôn Uyển khinh bỉ nghiệp thương nhân. Nhưng thật sự ở thời đại này địa vị vô cùng thấp. Ôn Uyển bất giác cũng tràn đầy cảm xúc. Chính nàng trước đây làm thương nhân đều bị mọi ánh mắt công khai khinh bỉ khinh thường. Nếu không phải có danh tiếng công tử Phất Khê chống đỡ, có lẽ danh tiếng của nàng so với bây giờ còn hỏng bét hơn. Nếu nhi tử nàng thừa kế nghiệp của nàng. Cũng sẽ bị xem thường như vậy. Ôn Uyển không muốn thế. Rồi lại nói, Bạch Thế Niên khẳng định cũng không đáp ứng. Nhi tử mà theo nghiệp thương nhân chắc chắn vợ chồng nàng sẽ có tranh cãi.
Hoàng đế cười nói: “Con trước kia không phải nói nhi tử thích làm cái gì liền làm cái đó hay sao? Làm sao thay đổi nhanh như vậy rồi.” Ôn Uyển cũng không nghĩ đến. bàn tính vàng cũng tượng trưng cho vàng bạc châu báu, tượng trưng cho tài phú. Tại sao lại nghĩ tượng trưng cho thương nhân đây? Ôn Uyển nói thầm, ta đúng là nói như vậy. Sau này nếu hài tử mà khăng khăng một mực đòi theo nghiệp thương nhân. Ta muốn cản cũng không cản được. Tuy nhiên tốt nhất vẫn là không nên.
Ôn Uyển nhìn hai hài tử, Duệ Ca Nhi theo thương nhân, uhm, xác suất căn bản chính là số lẻ, dựa theo ý của Ôn Uyển, Duệ Ca Nhi sau này sẽ đi theo quan trường, nhất định sẽ là người nối nghiệp xuất sắc. Còn nhỏ tuổi đã bình tĩnh như vậy. Bình tĩnh đến mức làm cho mọi người muốn xem cái gì đó cũng xem không ra. Tuy nhiên dường như Minh Duệ, thật giống như đối với việc làm của phụ thân nó cảm thấy tương đối hứng thú. Tuy nhiên bất kể là làm quan hay nhập ngũ, đều không cần nàng phải quan tâm.
Cẩn Ca Nhi, Ôn Uyển rất lo lắng Cẩn Ca Nhi chỉ là tiểu tử chỉ biết ăn biết chơi không biết sự đời. Không phải là ăn, chính là ngủ, không như ý sẽ khóc nháo. Không đạt được mục đích cũng khóc, phương diện nào cũng nhất, Uhm, còn vô cùng thích náo nhiệt, còn có tương lai rất có thể là hoa hoa công tử. Cũng chính bởi vì Cẩn Ca Nhi rất thích màu sắc diễm lệ. So với Ôn Uyển còn thích hơn. Ôn Uyển chỉ là thích trang trí cho phòng ốc xinh đẹp diễm lệ, cảm giác tràn đầy sự sống. Cẩn Ca Nhi cũng thích xem hoa lá cỏ cây. Cho nên mới nói Cẩn Ca Nhi rất có tiềm chất làm hoa hoa công tử.
Hạ Ngữ cười đi tới: “Quận chúa, tướng quân phái người tặng đồ trở lại.”
Ôn Uyển vừa nghe đến tặng đồ, căn bản cũng biết đồ đưa đến là vật gì? Đem cái gói mở ra. Trong gói đồ quả nhiên chính là những đồ Ôn Uyển đã dự liệu, mũ giáp tướng quân, bội kiếm, tiểu mộc kiếm, tiểu mộc đao, tiểu cung tên các loại…., toàn bộ đều là binh khí.
Ôn Uyển rất muốn hỏi một chút, có phải tính toán thời điểm diễn ra lễ chọn đồ vật đoán tương lai sẽ để toàn bộ những đồ vật này xung quanh hay không? Cho dù có thể là như vậy, cũng không có thể đảm bảo con hắn nhất định sẽ bắt những đồ này a!
Ôn Uyển nhỏ giọng nói: “Ngươi nói xem, nếu ta bồi dưỡng Duệ Ca Nhi thành văn nhược thư sinh, bồi dưỡng Cẩn Ca Nhi thành hoa hoa công tử, thành công tử quần áo lụa là trong kinh thành. Bạch Thế Niên trở lại sẽ đối phó với ta thế nào?”
Hạ Dao cười ha ha, Quận chúa cũng thật tài tình, điều này đâu có phải muốn là được. Nói như bộ dáng của Duệ Ca Nhi, sao có thể là văn nhược thư sinh? Từ nhỏ đã chịu đựng rèn luyện được như vậy, nếu có thể trở thành văn nhược thư sinh, Hạ Dao cảm thấy màu xanh cũng nên chuyển thành màu đỏ tím.
Thái độ hoàng đế kiên quyết, Ôn Uyển cũng phản bác không được. Không thể làm gì khác là tâm không cam lòng không nguyện mà gật đầu.
Muốn làm lớn, Ôn Uyển thử nghĩ cũng đã muốn nhức đầu rồi.
Ôn Uyển ôm Duệ Ca Nhi: “Cục cưng, nương ghét nhất là ồn ào đó. Có thời gian ứng phó với các nàng, không bằng giành thời gian ở nhà trò chuyện cùng cục cưng. Nhưng ông cậu Hoàng đế của con lại muốn làm lớn, trời đất bao la, ông cậu hoàng đế là lớn nhất. Chỉ có thể làm lớn thôi. Cục cưng, hai ngày này không nên tự đi đâu nhé. Nếu bị ngã rồi. Còn hai ngày sẽ không tiêu được sưng đỏ, thời điểm khách đến dự yến tiệc sẽ nhìn thấy.” Minh Duệ không trả lời, nhưng Ôn Uyển biết tiểu tử này đã nghe hiểu rồi.
Ôn Uyển có đôi khi nghĩ lại có phải mình thực sự suy nghĩ nhiều rồi không? Đại Bảo nhà nàng là một hài tử thông tuệ. Đáng tiếc, dù Ôn Uyển chính là cố gắng biến Minh Duệ thành thông minh sớm, cũng rất khó làm được. Minh Duệ mới được mười tháng, thần trí có khi sớm hơn đã nghe hiểu lời nàng nói. Theo thói quen liền phản ứng lại. Khụ, Ôn Uyển dùng biện pháp thôi miên của mình cũng không có tác dụng. Chỉ có thể hết sức phối hợp với lão đại. Nhưng Ôn Uyển nghĩ đến Minh Duệ chính là không có mở miệng gọi mẹ. Rất có oán niệm.
Ở thời điểm Ôn Uyển xét duyệt danh sách khách mời. Đột nhiên cười nói: “Ngươi không phải nói Hà Thị có xung đột với ta hay sao? Lần này ta sẽ nhìn xem, ta có xung đột với nàng hay không? Rốt cuộc có phải là ngươi nghĩ nhiều, hay thật có chuyện thần kỳ như thế xảy ra.”
Hạ Dao đối với chuyện lần này không nhịn được đả kích Ôn Uyển một chút: “Quận chúa, người mời phần lớn đều là phu nhân chính thất. Nghĩ muốn phát thiệp, để cho một trắc phi đến đây tham gia lễ chọn đồ vật đoán tương lại của hai ca nhi. Sẽ thành bộ dạng gì kia chứ?” Muốn gặp lúc nào không được. Hết lần này đến lần khác lại vào ngày lễ lớn của hài tử. Vậy mà còn nói là không có lòng gây chuyện.
Ôn Uyển nhìn một chồng thϊế͙p͙ đỏ thẫm mạ vàng trong tay: “Ta đưa thϊế͙p͙ mời nàng? Vậy không phải trắng trợn đánh vào mặt mình sao?” Nếu thật đưa thϊế͙p͙ mời Hà thị. Đến lúc đó không phải chỉ Vũ Đồng mất thể diện. Mà ngay cả nàng cũng mất mặt mũi. Nàng chán ghét tiểu thϊế͙p͙ như vậy. Lại tự mình mời một tiểu lão bà tới nhà làm khách. Không phải là tự tát miệng mình thì là cái gì?
Lúc này Hạ Dao mới nghe ra được ý tứ của Ôn Uyển: “Ý tứ của Quận chúa là. Hà thị không mời cũng tự đến.” Lấy sự sủng ái của Phong Vương gia đối với Hà thị. Thật nếu muốn để cho Phong Vương phi mang theo nàng, cũng không phải là không thể nào?
Ôn Uyển nâng chung trà lên: “Nước lạnh rồi. Đổi lại nước đi.” Là một người vô cùng chú ý đến việc nuôi dưỡng thân mình, tuyệt đối không được uống nước lạnh. Đặc biệt là mùa đông, lại càng không thể uống nước lạnh. Hơn nữa Ôn Uyển uống nước cũng vô cùng chú ý. Căn bản là có cùng một nhiệt độ. Không nóng không lạnh. Nhiệt độ vừa phải.
Uống xong một chén nước xong Ôn Uyển mới tiếp tục nói: “Hà thị nếu muốn tỉ mỉ tiến cung. Mỗi một bước đi đã sớm trù tính tốt. Bỗng nhiên không lý do gì lại đi Phong Vương Phủ. Ngươi cho là nàng sẽ cam tâm? Nàng muốn vị trí hoàng phi, không phải là trắc phi phủ Quận Vương. Hai điều này ý nghĩa không giống nhau.” nhi tử của Hoàng phi, tỷ số vinh dự được trèo lên đại bảo rất cao. Nhưng nếu sinh là nhi tử của trắc phi phủ Quận Vương, thì khoảng cách bảo toạ này xa vạn dặm.
Hạ Dao không lên tiếng.
Hạ Ảnh rốt cuộc cũng hỏi: “Nếu như Hà thị không đến thì sao?”
Ôn Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng: “Nếu không phải, chứng minh hết thảy đều là phỏng đoán. Nàng cùng Kỳ Phong vương bát khan lục đậu – đối thượng nhãn (ý là ý hợp tâm đầu). Cứ dính như vậy không nỡ buông ra. Nhưng nếu nàng thật sự là nữ nhân có dã tâm, vậy thì lần lễ chọn đồ vật đoán tương lai của con ta, nàng nhất định sẽ đến. Bởi vì, lần này không đến, lần sau muốn gặp ta, cũng không biết là ngày tháng năm nào.” Cơ hội phủ Quận chúa thiết yến đãi khách hầu như là không có.Tám năm, trừ tắm ba ngày, đầy tháng, còn lần chọn đồ vật đoán tương lai này ra. Thời gian khác không có mời khách. Những người không có tầng quan hệ thâm sâu căn bản đều không vào được. Về phần tiến cung, cơ hội để gặp được cũng rất thấp. Mặc dù nàng một tháng tiến cung hai lần, nhưng đều đi gặp hoàng thượng, sau đó dùng thiện xong liền trở về phủ. Hà thị muốn gặp được nàng ở trong cung, đều phải hao hết công sức, còn không nhất định có thể nhìn thấy nàng. Lễ chọn đồ vật đoán tương lai, là cơ hội tốt nhất.
Tuy nhiên, Ôn Uyển cảm thấy Hà thị thật đúng là bị bệnh nghi ngờ của Hạ Dao hãm hại rồi. Nữ nhân vốn muốn làm Hoàng phi, bị hãm hại thành trắc phi Quận Vương. Ôn Uyển cám thấy thật vô tội a, đến bây giờ nàng mới biết được chuyện gì xảy ra. Hạ Dao này, thần kinh quá nhạy cảm rồi. Quái dị chính là, cậu Hoàng đế cũng tin là thật.
Đúng nga, cậu Hoàng đế làm sao cũng tin là thật thế? Cái này mới là trọng điểm: “Hai người các người có phải còn che dấu ta chuyện gì hay không? Cậu Hoàng đế làm sao lại tin tưởng nghe các người hồ ngôn loạn ngữ.”
Hai người tất nhiên lên tiếng phủ nhận không biết nguyên nhân gì: “Quận chúa muốn biết, liền hỏi hoàng thượng ạ. Chúng ta thật sự không biết gì? Có lẽ do hoàng thượng đau lòng quận chúa, không muốn trong hậu cung lưu lại một người có xung đột với Quận chúa.”
Ôn Uyển híp híp mắt cười: “Bịa đặt, tiếp tục bịa đặt đi, sau này thời điểm muốn bịa đặt nói dối tốt nhất là nghĩ thật chu đáo. Lời nói dối chồng chất như vậy, các người quá hạ thấp trí thông minh của ta rồi.”
Hạ Dao cùng Hạ Ảnh liếc nhau một cái, không hề tiếp tục nói thêm gì nữa. Hạ thấp gì chứ? Ai dám hạ thấp thông minh của người chứ? Nếu thế còn không phải là tự tìm tai vạ hay sao?
Chuyện đã xảy ra, Ôn Uyển cũng không nhiều lời thêm: “Sau này đừng làm những chuyện không giải thích được như thế này nữa.” Cũng bởi vì nàng đột nhiên không thoải mái lại náo lớn đến vậy.
Hai người gật đầu đáp ứng. Tuy nhiên nếu còn chuyện như vậy phát sinh, các nàng cũng không thể không làm. Tình nguyện tính nhầm còn hơn bỏ sót ( Ôn Uyển nôn: dứt khoát nói tình nguyện giết lầm ba nghìn, cũng tuyệt không bỏ qua một, sẽ dễ nghe hơn).
Suy đoán của Ôn Uyển thật đúng không sai, Hà Thị muốn đến lễ chọn đồ vật đoán tương lại của hai hài tử. Kỳ Phong đồng ý, đáng tiếc Vũ Đồng kiên quyết không đồng ý. Vũ Đồng giải thích vô cùng trực tiếp: “Vương gia, Hà Trắc phi hiện tại đang là người mang thai. Lễ chọn đồ vật đoán tương lai hôm đó khẳng định là có rất nhiều người nên ở nhà an thai cho tốt mới đúng.” Nếu mang theo nàng ta tham gia yến hội, không cẩn thận ngã hay xảy ra chuyện gì, gặp họa chính là nàng.
Những điều này, Hà thị đã sớm đoán được từ sớm. Ý của Hà thị nói với Kỳ Phong chính là nàng hàng ngày đều ở nhà, buồn bực đều phát sợ rồi. Trong phủ Quận chúa phong cảnh xinh đẹp như vẽ, nên muốn được đi ngắm xem một lần. Khó có được một cơ hội hiếm có như vậy để được chiêm ngưỡng. Thật ra lí do chân chính đúng như lời Ôn Uyển nói. Muốn gặp Quận chúa Ôn Uyển, chỉ có duy nhất một cơ hội này. Sau này rất khó có được cơ hội như vậy nữa.
Vũ Đồng tức đến đau cả ngực, nhưng nơi này là nơi lấy phu làm trời, trừ thỏa hiệp ra cũng không có biện pháp khác. Vũ Đồng ở trong phòng, nghĩ tới phu thê thường ngày ân ái hôm nay lại lục đục với nhau. Tim lại càng như bị dao cắt.
Hà thị đối với chuyện Vũ Đồng đáp ứng mang theo mình đi phủ Quận chúa một chút cũng không ngoài ý muốn. Vương phủ, người làm chủ chính là Vương gia, không phải là Vương phi.
Nha hoàn Hà thị không rõ “Nương nương, người bây giờ mang bầu, hay là cứ ở trong phủ đệ an thai thật tốt đi ạ! Muốn đi ngắm cảnh trong phủ Quận Chúa, luôn luôn có cơ hội mà.” Cảnh sắc trong Quận chúa phủ cũng không có biến mất. Chờ sau này rảnh rỗi, lại đi quý phủ ngắm cảnh là được.
Hà thị cười nhạt. Nàng không phải là muốn đi ngắm cảnh, nàng muốn đi gặp Quận chúa. Mặc dù nàng biết mình cố chấp, cho dù đi thì thế nào? Chẳng lẽ có thể hỏi ra cái gì? Chỉ là muốn đi xem một chút để giải đáp nghi ngờ nơi đáy lòng.
Đánh bàn tính giống nàng còn có Quách thị. Nhưng Như Vũ không phải Vũ Đồng, Quách thị cũng không phải là Hà thị. Thái độ của Như Vũ vô cùng cứng rắn, quyết định không mang Quách thị đi Quận chúa phủ: “Điện hạ, lần trước chuyện trắc phi Phủ Thuần Vương không biết điện hạ còn nhớ rõ không? Ôn Uyển ghét nhất là trắc phi với tiểu thϊế͙p͙. Lần này mời đều là phu nhân chính thất. Bây giờ ngài bảo ta mang theo Quách trắc phi đi, Ôn Uyển sẽ nhìn ta thế nào? Nàng sẽ nghĩ rằng ta đối với hai đứa bé có cái gì bất mãn đó.”
Sắc mặt thái tử điện hạ có chút khó coi.
Như Vũ biết thái độ của minh có chút cường ngạnh, cũng chậm rãi hạ xuống khẩu khí: “Lần này phụ hoàng vì hài tử cố tình làm lớn lễ chọn đồ vật đoán tương lai. Các nhà quyền quý trong kinh thành đều được mời. Lần này không riêng điện hạ sẽ đi. Nếu như ta đoán không sai thì tất cả những nhà quyền quý trong kinh thành cũng sẽ đi. Nếu như Thái tử điện hạ cố ý muốn như vậy, ta cũng không phản đối. Nhưng đến lúc đó mà mất thể diện, thái tử điện hạ cũng không thể trách ta.” Lần này, thϊế͙p͙ mời của Ôn Uyển không giống với thϊế͙p͙ mời hôm tắm ba ngày và đầy tháng. Lần này yến tiệc chọn đồ vật đoán tương lai náo nhiệt như thế, Như Vũ suy đoán không phải do Ôn Uyển muốn làm lớn. Mà là Hoàng thượng muốn làm lớn. Nguyên nhân rất đơn giản, kể từ khi Ôn Uyển vào trong phủ Quận chúa ở, không có mở cửa với bên ngoài. Tắm ba ngày và đầy tháng, mời người cũng vắng vẻ. Lần này mời khách đến yến tiệc, trong kinh thành có những nhà quyền quý nào, căn bản Ôn Uyển đều mời hết. Lấy hiểu biết của Như Vũ với tính tình Ôn Uyển, nhiều nhất chính là những nhà có quan hệ thân hơn một chút thôi.
Sự thật chứng minh, Như Vũ suy đoán đúng. Hoàng đế đã truyền khẩu dụ nói Thái Tử phi có quan hệ thân thiết với Ôn Uyển. Chuyện lần này để cho nàng giúp một tay.
Sau khi Thái tử biết khẩu dụ của Hoàng đế, cũng chỉ có thể bỏ qua chuyện này. Tam hoàng tử phi nhận được tin tức, biết Kỳ Phong sẽ mang Hà thị đến tham gia yến hội. Thì vô cùng bất mãn: “Lục hoàng đệ làm cái gì thế? Chuyện lần trước, trong kinh thành có người nào không biết thái độ của Ôn Uyển. Không biết còn tưởng hắn cố ý. Lần này nhiều người tham dự, chỉ có Lục Hoàng tử là hành động thiếu suy nghĩ. Vương gia, người khuyên nhủ Lục Hoàng đệ đi ạ!”
Kỳ Mộ cười cười, loại chuyện này thật sự không tốt để khuyên ngăn. Chuyện hậu viện, hắn làm huynh trưởng tham gia vào làm cái gì? Nếu không tốt, ngược lại lại chữa lợn lành thành lợn què. Chỉ cần chuyện Lục đệ cần làm đã làm xong, những chuyện khác hắn sẽ không đi nói.
La thị lại có một tầng băn khoăn khác: “Ta lo lắng lễ chọn đồ vật đoán tương lai lần này phụ hoàng cũng sẽ đến. Phụ hoàng rất yêu thích hai hài tử này. Vạn nhất Hà thị cùng đến phủ Quận chúa, lại ở trong phủ gây ra chuyện gì, đến lúc đó Lục Hoàng đệ lại khó chịu.”
La thị thấy thái độ Kỳ Mộ không cho là đúng: “Điện hạ, đừng cho rằng chuyện ta nói là chuyện nhỏ. Không phải ta nói đến lễ chọn đồ vật đoán tương lai lần này. Ta cảm thấy từ khi Lục Hoàng đệ lấy Hà thị, liền thay đổi rất nhiều. Điện hạ, người nghĩ thử xem ta nói có đúng hay không? Có thể điện hạ chưa từng thấy Hà thị này bao giờ nhưng nữ nhân này nhìn qua chính là một người có dã tâm. Ta sợ nữ nhân này sẽ phá hư tình huynh đệ của điện hạ cùng Lục hoàng tử.”
Kỳ Mộ cười nói: “Yên tâm, Lục đệ còn không đến mức vì một nữ nhân mà không có chừng mực.” Không phải là một nữ nhân thôi sao, cưng chiều là được. Chờ sức hút mới mẻ lúc đầu qua đi, cũng sẽ tốt hơn.