Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 6 - Chương 227: Củ cải quật cường Minh Duệ

Trung tuần tháng tám, Như Vũ sinh một tiểu khuê nữ. Ôn Uyển nghe được tin tức, nghi ngờ hỏi Hạ Dao: “Sao ta thấy năm nay đều sinh khuê nữ vậy?” Thật là kỳ quái, xác định những người Ôn Uyển biết, Giang thị, Như Vũ sinh ra chính là khuê nữ. Hai Tần phi trong cung cũng sinh hai khuê nữ. Làm sao mà đều sinh khuê nữ vậy a.


Hạ Dao không có đáp lời. Hạ Ảnh che miệng cười không ngừng: “Quận chúa quên mất, Phong Vương Phi sinh chính là tiểu tử. Phòng lớn Bàng thị sinh cũng là nhi tử.” Nhưng người bên cạnh Ôn Uyển sinh con, nữ so sánh với nam vẫn nhiều hơn bình thường. Làm sao mà năm nay sinh cô nương so sánh vời sinh tiểu tử nhiều chứ? Thật là quá nhạy cảm.


Nói đến Phong Vương Phủ, Ôn Uyển nhớ tới tiểu tử kia: “Bây giờ hài tử kia thế nào?” Ôn Uyển không qua chú ý tin tức của bên phía Phong Vương Phủ. Cũng không để ý nhiều hỏi.


Hạ Ảnh cười nói: “Cũng may nhờ lời của Quận chúa. Phong Vương Phi lên tinh thần, mặc dù hài tử sinh non, cơ thể có chút yếu. Chẳng qua hiện nay nghe nói tốt hơn nhiều Quận Chúa yên tâm, đều rất tốt.”
Ôn Uyển gật đầu.


Hạ Ảnh luôn luôn không tám chuyện lúc này lại thích tám chuyện Bát Quái: “Vương Phi tỉnh lại là tỉnh lại, nhưng Lục hoàng tử vẫn độc sủng Hà thị, ngay cả Hà thị mang thai, cũng không thất sủng. Ban đầu nhìn cũng cảm thấy là một cô nương có chút bổn phận, lại không nghĩ rằng thủ đoạn cao siêu như vậy. Vương phi cùng trắc phi khác trong vương phủ, đều rất nhanh trở thành bài trí rồi.”


Ôn Uyển kinh ngạc, được sủng ái như vậy: “Có thủ đoạn thế, nếu là ở trong hoàng cung muốn đoạt được phi vị thì khẳng định sẽ chạy không thoát. Kỳ quái, nữ nhân này lại có thủ đoạn nhiều. Ban đầu Hà thị là được vị cao nhân nào tính toán để được gả vào phủ Lục hoàng tử vậy?” Hoàng hậu, không thể nào, lực ảnh hưởng của Hoàng Hậu đối với Hoàng thượng không lớn như vậy. Những Tần phi khác lại càng không có khả năng. Hoàng đế độc đoán Càn Khôn, nếu không có lí do gì sẽ không thể đem nữ nhân này ban thưởng đến phủ Lục hoàng tử.


Ôn Uyển ngước lên nhìn thấy Hạ Ảnh nhìn về phía mình. Ý niệm trong đầu chợt lóe: “Nói đi, tại sao Hà thị lại đến trong phủ Lục hoàng tử? Cơ mật ta cũng nghe.” Ba lần bốn lượt nhắc đến nữ nhân này, sợ là có tin tức gì đi!


Hạ Ảnh cười nói: “Quận chúa, cụ thể là gì nô tỳ cũng không rõ lắm. Người hỏi Hạ Dao đi. Nàng biết rõ ràng hơn nô tỳ.” Nàng mới không đi lầm bầm với Ôn Uyển những chuyện này đâu. Lấy tính tình của Quận chúa, muốn tin cũng thấy có vẻ hơi khó.


Nhưng nhìn đủ loại dấu hiệu, trừ nguyên nhân ban đầu Quận chúa không thoải mái cũng không tìm ra được nguyên nhân khác. Hôm nay nhìn Hà thị được sủng ái như thế, nếu ở hậu cung trăm phần trăm là một sủng phi. Nhưng cái khác, Hạ Ảnh cũng không biết.


Ôn Uyển nghe Hạ Dao trần thuật lại một lần nữa tiền căn hậu quả trước sau, không thể tin nói: “Ngươi nói bởi vì Hà thị mà ta không thoải mái? Xảy ra xung đột với nàng?”
Hạ Dao gật đầu.


Ôn Uyển nhìn Hạ Dao phảng phất giống như nhìn gấu trúc trong vườn thú, quốc bảo a: “Ta thật là phục ngươi. Ta chỉ là đột nhiên không khoẻ, ngươi lại có thể đem nguyên nhân quy lên người Hà thị. Nghiễm nhiên làm cho người ta từ một hoàng phi trở thành Trắc phi Lục hoàng tử. Hạ Dao a Hạ Dao, ta nhớ ngươi là người không hề sợ quỷ thần. Từ lúc nào mà ngươi lại bắt đầu tôn thờ quỷ thần rồi hả?”


Khóe miệng Hạ Dao co giật một lúc lâu, không hề cãi cọ với Ôn Uyển.


Ôn Uyển cũng không quá dây dưa với cái vấn đề này. Làm thϊế͙p͙ thất cho Hoàng đế, còn không bằng làm thϊế͙p͙ thất cho Kì Phong. Ít nhất bây giờ còn được độc sủng. Làm thϊế͙p͙ thất cho Hoàng đế, lấy tính tình của cậu Hoàng đế, có thể được độc sủng, so với lên trời còn khó hơn.


Hạ Dao thấy sắc mặt Ôn Uyển hòa hoãn lại, cẩn thận nói: “Quận chúa người không cảm thấy nữ nhân này có vấn đề hay sao? Lục hoàng tử cũng không phải là người háo sắc, cũng là người nặng về quy củ (Hoàng đế nặng quy củ, tự nhiên người dưới cũng có bộ dạng như vậy). Tại sao vừa đụng đến Hà thị, cái quy củ này liền vô tác dụng. Quận chúa, người không cảm thấy khác thường sao?” Mặc dù đẹp, những lại hơi quá.


Ôn Uyền gõ gõ cái bàn, là có chút quái dị. Đây chính là điều đặc biệt khiến Ôn Uyển phải suy tư. Hạ Nhàn bưng tới một mâm quả sung được rửa sạch, Hạ Dao làm một động tác. Hạ Nhàn đang chuẩn bị lui ra. Ôn Uyển giống như lầm bầm lầu bầu: “Mang hoa quả vào đi.”


Hạ Dao nhỏ giọng nói: “Quận chúa…..”
Ôn Uyển nhìn Hạ Dao một cái: “Có cái gì quái dị. Nếu ta suy đoán không sai, nữ nhân này chắc chắn là vì vào cung mà từ nhỏ đã học tập nhưng thứ này, ứng phó với mấy người trong phủ đệ Lục hoàng tử không phải chỉ như là một bữa ăn sáng hay sao?”


Ôn Uyển nói tới đây, kinh ngạc một chút: “Hắc hắc, ta nhớ người nơi này đặc biệt thờ phụng quỷ thần nói không chừng có thầy tướng số xem cho nàng nói nàng có tướng Đại Phú Đại Quý, thậm chí là có mệnh làm mẫu nghi thiên hạ.”
Ánh mắt Hạ Dao đột nhiên sáng ngời.


Ôn Uyển phỉ nhổ Hạ Dao, nàng chẳng qua là nói hưu nói vượn cũng không nói là đúng như vậy (ngươi nói ra chân tướng a): “Ngươi hưng phấn như thế làm cái gì? Cậu Hoàng đế trẻ trung khỏe mạnh, thái tử điện hạ cũng rất tốt, còn có Tam hoàng tử tài đức vẹn toàn, toàn thân có quân công. Thế nào cũng không có tới phiên Lục hoàng tử, cho dù nàng thật sự là đại phúc đại quý thì cũng chỉ là bỏ đi, tất cả đều là loè người. Ngươi không nhớ rõ năm đó Triệu Vương phi cũng được thầy tướng số nói là có mệnh mẫu nghi thiên hạ hay sao? Nhưng ngươi nhìn, còn không phải đã sớm bị bệnh qua đời sao? Cho nên những thứ kia cũng chỉ để gạt người mà thôi.”


Hạ Dao cũng không có đáp lời, Hạ Ảnh cũng lắc đầu.
Ôn Uyển thấy kì quái: “Các ngươi cũng hoài nghi nữ nhân này có cái gì, ưm, bất thường?” Có cái gì bất thường.
Hạ Dao cùng Hạ Ảnh cùng nhau gật đầu.


Ôn Uyển suy nghĩ, lầm bầm: “Có cái gì bất thường? Chẳng lẽ còn có nữ nhân có thể làm cho nam nhân một bước không rời không xa được? ” Đây chính là điều được Ôn Uyển nhìn được từ trong tạp thư. Nói có một loại nữ nhân, quyến rũ từ trong xương. Nam nhân nếu động phải nữ nhân này sẽ không thể xa rời được nữ nhân này nữa. Nhưng loại nữ nhân này vạn dặm cũng khó có thể tìm được một.


Ôn Uyển chẳng qua chỉ thuận miệng nói một chút, ánh mắt Hạ Dao cùng Hạ Ảnh liền sáng lên. Ôn Uyển nhìn hai người cười nói: “Cho dù thật sự có nữ nhân như vậy, bây giờ cũng đã thành vợ người ta, còn có con, trừ hai người trong cuộc, ngươi nghĩ muốn tìm cũng không tìm ra được chứng cứ.” Nói xong còn tăng thêm một câu: “Ta cũng là biết được qua tạp thư thôi, nhảm nhí thôi, các ngươi cũng đừng cho là thật a.”


Hạ Dao giận trừng mắt nhìn Ôn Uyển. Hạ Dao cười cười.
Chu ma ma đi tới nói: “Quận chúa, Đại ca nhi đầu đụng vào tường, trên trán bị sưng một cục nhỏ.”


Ôn Uyển vội vàng đi đến phòng trò chơi. Chu ma ma một bên suy nghĩ không biết giải thích chuyện này sao cho ổn thỏa đây! Vốn dĩ Duệ Ca Nhi học đi bị té nhiều, cũng thông suốt. Đi tới bên cạnh chân tường, bắt đầu đi dọc theo chân tường. Trên mặt đất được trải thảm dày. Nhưng tường thì không được bao lại bằng thảm. Quan ma ma trông chừng không có chú ý, Minh Duệ liền hoa hoa lệ lệ cúi đầu đập vào tường, cái trán bị đụng sưng lên một cục nho nhỏ.


Ôn Uyển nhìn cái cục nhỏ sưng đỏ, ôm lấy Minh Duệ không khóc không nháo. Hôn xuống: “Con cái tiểu tử thúi này, rốt cuộc có biết đau hay không vậy hả? Con mới có mười tháng thôi, vội vã muốn biết đi như vậy làm cái gì? Từ từ sẽ đi được không cần lo nha!” Ôn Uyển xức thuốc, xoa nhẹ mấy cái.


Minh Duệ không có khóc, nhưng vẻ mặt lại thống khổ cho biết bé rất đau. Ôn Uyển đau lòng ôm Minh Duệ vào lòng. Tiểu tử này, nếu thật là trọng sinh hoặc xuyên qua, đoán chừng đời trước cũng đã chịu không ít khổ, hơn nữa cũng là hài tử khiến người ta không thích. Nghĩ tới đây, Ôn Uyển đau lòng hơn: “Đứa nhỏ này, nếu con bị đau liền khóc ra ngoài. Nghẹn làm gì? Nghẹn như vậy mẹ cũng không biết được con đau như thế nào?”


Nhưng đáng tiếc, Ôn Uyển nói cũng vô dụng. Minh Duệ vẫn không có khóc. Ôn Uyển yêu thương vuốt ve cái trán Duệ Ca Nhi: “Bảo Bảo, Bảo Bảo ngốc. Mẹ hát cho con nghe, có được hay không? Không nói liền đại biểu con đồng ý.” Duệ Ca Nhi có một thói quen. Nếu đồ bé không thích hoặc không thích làm chuyện gì, liền hừ hừ tỏ vẻ không đồng ý. Ôn Uyển giảng đạo lý với bé, nói nguyên nhân, có đôi khi bé sẽ không hừ hừ nữa, nhưng có đôi khi lại tiếp tục hừ hừ. Không hừ đại biểu đồng ý. Tiếp tục hừ hừ đại biểu ý không muốn.


Không có hừ hừ rồi, liền đại biểu đồng ý. Ôn Uyển đắt đầu hát lên ca khúc dễ nghe: “Trên đời chỉ có mẹ là tốt nhất, mẹ có hài tử là khối Bảo……..”


Duệ Ca Nhi nghe Ôn Uyển hát *mẫu thân tốt Ca,* cả người cũng thanh tĩnh lại. Cộng thêm mẹ ôm nó trong ngực quá thoải mái, rất nhanh nó đã ở trong ngực Ôn Uyển ngủ thϊế͙p͙ đi.


Ôn Uyển hôn khuôn mặt nhỏ nhắn: “Tiểu tử thúi này, bí hiểm. Làm việc còn thích nửa kín nửa hở. Ta cũng không đoán ra được. Bất kể như thế nào, ông trời cũng đã cho con là con ta, là bảo bối ta mang thai mười tháng sinh hạ ra.” Sau này yêu thương nó nhiều hơn một chút, sẽ đem tính tình này từ từ tách ra.


Bởi vì xảy ra sự kiện lần này, Ôn Uyển liền đem tường trong phòng cũng bịt kín một tầng thảm dầy cộp nặng nề. Như vậy có bị đụng vào nữa, cũng sẽ không bị sưng nữa. Cho dù có cũng chỉ bị một chút hồng mà thôi.


Hạ Dao thật sự không thể lý giải được đối với cách làm của Ôn Uyển. Dập đầu bị sưng một cục nhỏ người đau lòng nhất chính là bản thân Quận chúa. Duệ Ca Nhi không có khóc, làm cho mình đau lòng suýt chút nữa thì rơi nước mắt. Nhưng đảo mắt một cái lại để cho hài tử học đi. Cho dù bị đập đầu nữa cũng không để cho người bên cạnh nhúng tay. Từ hồi nào đó đến giờ hoàn toàn là do tự bản thân Duệ Ca Nhi lăn qua lăn lại.


Ôn Uyển cười nói: “Nếu Duệ Ca Nhi không cần người khác, để tự hắn đi là được. Nguyện ý tự bản thân cố gắng tự lập, so sánh với Cẩn Ca Nhi cái gì cũng dựa vào người khác đều mạnh hơn rất nhiều.” Duệ Ca Nhi tính tình quái dị. Trừ Ôn Uyển, chỉ cần Quan ma ma, Hạ Dao, Hạ Ảnh ôm, những người khác nó đều không muốn. Cẩn Ca Nhi lại dễ nói chuyện hơn, người nào ôm cũng được.


Hạ Dao lắc đầu: “Quận chúa cũng thật chịu được.” Nhà ai làm mẹ lại chịu được hài tử té lên té xuống, chịu được hài tử bị đụng đầu. Quận cháu không nỡ, nhưng lại mặc kệ nó.


Ôn Uyển cười nói: “Có cái gì không nỡ. Chỉ cần tốt cho bọn nhỏ, ta đều chịu được.” Con đường sau này của hai đứa bé, cũng không hề bằng phẳng. Bọn họ không tránh được những âm mưu quỷ kế, lục đục với nhau. Cái gì cũng đều không nỡ, đến lúc đó người khóc chính là Ôn Uyển và Bạch Thế Niên.


Buổi tối đi ngủ, Minh Cẩn ngủ thϊế͙p͙ đi. Minh Duệ còn chưa ngủ, nhìn Ôn Uyển, trong mắt có hi vọng. Ôn Uyển không biết hắn muốn làm cái gì: “Bảo bối, con muốn làm gì? Muốn xi xi sao?”
Minh Duệ lắc đầu.


Ôn Uyển liên tiếp hỏi rất nhiều, Minh Duệ đều lắc đầu. Ôn Uyển cẩn thận suy nghĩ một chút: “Là muốn nghe mẹ hát sao? Đúng không?”
Minh Duệ rốt cuộc gật đầu.


Ôn Uyển hôn Minh Duệ một cái: “Bảo bối, con nhìn nhà chúng ta xem. Có mẹ, có phụ thân con, có con, có tiểu Bảo. Mặc dù bây giờ phụ thân con không có ở bên cạnh chúng ta, nhưng mẹ vẫn cảm thấy mỗi ngày đều rất hạnh phúc. Bởi vì mẹ có một gia đình hạnh phúc, mẹ có hạnh phúc của mẹ, bảo bối có hạnh phúc của bảo bối, nhớ lấy.”


Minh Duệ không có gật đầu, cũng không có lắc đầu. Chẳng qua chỉ là dính sát thêm vào người Ôn Uyển.


Ôn Uyển không có trông cậy vào Minh Duệ sẽ trả lời, hát cho Minh Duệ nghe trên đời chỉ có mẫu thân tốt. Hát hai lần đã thấy Minh Duệ nhắm mắt lại, Ôn Uyển thấy Duệ Ca Nhi ngủ thϊế͙p͙ đi liền ôm bé đến giường nhỏ.
Ánh trăng từ của sổ xuyên thấu vào phòng, chiếu vào hạnh phúc của mẫu tử ba người.