n Uyển đang nói chuyện với hai đứa bé, thì Hạ Thiêm đi vào, nói phủ Nội vụ đã đưa tranh ghép mà Ôn Uyển muốn tới. Thợ thủ công của phủ Nội vụ chính là nhân tài, hoàn toàn dựa theo ý của Ôn Uyển mà làm thành. Đến Ôn Uyển cũng phải cảm thán, rốt cuộc cũng là nhân tài đệ nhất a!
Ôn Uyển đưa tranh ghép cho Duệ ca nhi. Duệ ca nhi nhìn bức tranh, vẫn không hiểu đây là đồ chơi gì. Kết quả lại bị mẹ của bé lật một cái, tất cả đều biến thành những mảnh nhỏ. Ôn Uyển hăng hái bắt đầu dạy Duệ ca nhi chơi như thế nào. Ánh mắt của Duệ ca nhi nháy cũng không nháy nhìn Ôn Uyển ghép lại, lại vểnh tai nghe Ôn Uyển nói cách ghép lại.
Minh Cẩn không có hứng thú, ở bên cạnh quấy rối.
Hạ Dao nhận được tin tức, nói sau khi Kỳ Phong và Hà thị thành thân, cả nửa tháng đều ngủ ở chỗ của Hà thị. Ngoại trừ sắp xếp thời gian đi đến chỗ Vương phi, thì những thời gian khác đều đi đến chỗ Hà thị. Nếu là những người khác, còn không để cho Hạ Dao phải chú ý đến như vậy. Nhưng mấu chốt là, Kỳ Phong lại là người không có để ý quá lớn đến nữ sắc . Cưới người trắc phi kia, là vì tăng thêm thế lực. Muốn cưới Giang Vi cũng là vì mượn cơ hội muốn mượn hơi Thuần Vương. Hạ Dao nghĩ tới, có phải nữ nhân này có thủ đoạn mị hoặc gì hay không?
Ôn Uyển nhìn vẻ mặt Hạ Dao: "Có việc?"
Hạ Dao suy nghĩ, nói lại chuyện Kỳ Phong và Hà thị. Ôn Uyển khinh bỉ: "Cái này thì có cái gì chứ? Chỉ thấy người mới cười, nào thấy người cũ khóc. Nam nhân đều là một đức hạnh như vậy. Ngươi cảm thán cái gì." Kỳ quái, lúc nào thì Hạ Dao chú ý Phong vương phủ như vậy? Không đúng, lúc nào thì chú ý tới Hà thị như vậy: "Có phải ngươi có chuyện gì gạt ta hay không? Chuyện của Hà thị thật sự cơ mật, nên không thể nói sao?"
Hạ Dao gật đầu: "Nếu Quận chúa thật sự muốn biết, ta cũng có thể nói cho người biết."
Ôn Uyển hừ một tiếng, được rồi, từng người từng người đều ra vẻ thần thần bí bí, nàng mới không cần biết cơ mật đấy đâu. Nếu Ôn Uyển biết Hạ Dao và Hạ Ảnh lấy cơ mật để lừa nàng, thì không biết sẽ làm gì đây?
Lần này không phải Hạ Dao cố ý giấu diếm, mà biết rõ tính tình của Ôn Uyển. Nếu nàng nói ra, nhất định sẽ bị cằn nhằn. Mặc dù Ôn Uyển đã sống qua một đời, nhưng vẫn kính nể mấy chuyện này kỳ quái này, thật không thể nào hiểu nổi mà.
Ôn Uyển cũng không dây dưa đề tài này nữa: "Lần trước đồng ý với tiểu gia hỏa Linh Đông kia để cho hắn tới phủ thăm đệ đệ. Đã qua hơn nửa tháng rồi, cũng không thể để cho đứa bé xem lời nói của ta không đáng tin được. Phái người truyền lời qua đi. Nói ta nhớ đứa bé Linh Đông." Chỉ là muốn một đứa bé tới chơi thôi, không cần đưa bái thϊế͙p͙ đi.
Hạ Dao chưa từ bỏ ý định hỏi: "Ban đầu Quận chúa không phải là tính toán bồi dưỡng Linh Đông thiếu gia sao? Tại sao hiện tại còn nói không cần? Nếu hiện tại Quận chúa..."
Ôn Uyển khoát khoát tay: "Tạm thời không nói đến chuyện này. Ta thấy cậu Hoàng đế đang chú ý đến Tam hoàng tử Kỳ Mộ. Nếu để cho cậu Hoàng đế biết, ta muốn bồi dưỡng một người thừa kế, thì ngươi suy nghĩ một chút đi, cậu Hoàng đế có thể cho là ta muốn bồi dưỡng một con bù nhìn để sau này có thể điều khiển hay không?"
Hạ Dao mở to hai mắt nhìn, sao Quận chúa lại có thể nghĩ như vậy được? Hoàng thượng...
Ôn Uyển cười nói: "Ta biết điểm mấu chốt của cậu Hoàng đế ở chỗ nào, ta sẽ không vượt qua điểm mấu chốt đó. Ta đón Linh Đông qua phủ, là bởi vì đứa bé này có cùng ngày sinh với ta. Lúc đầu đặt tên cũng là ta lấy, ta có duyên phận với đứa bé này. Ta chỉ thích đứa bé này, không có gì khác nữa. Về phần những lời ngươi nói thì phải giữ ở trong lòng, nếu không sau này sẽ vô tình nói ra ngoài. Hiểu không?"
Hạ Dao không hiểu.
Ôn Uyển bật cười: "Hôm nay thân thể của cậu Hoàng đế vẫn khoẻ mạnh, nghĩ xa như vậy làm cái gì? Hơn nữa, chuyện trên đời rất khó đoán. Trước kia ta cũng có ý nghĩ dạy dỗ Linh Đông thật tốt, để trải cho con ta một con đường thái bình. Nhưng hiện tại, ta không nghĩ như vậy. Duệ ca nhi chững chạc, Cẩn ca nhi thông tuệ cơ trí. Hài tử của ta ưu tú như thế, bọn chúng có thể chịu đựng được mọi mưa gió, không cần ta lót đường cho bọn chúng."
Lúc trước Ôn Uyển có ý nghĩ này, nhưng hiện tại, khi thật sự có hài tử, thì ngược lại, lại thấy ý nghĩ này quá vô vị. Đều nói hài tử còn nhỏ, Duệ ca nhi chững chạc, Cẩn ca nhi cơ trí, bồi dưỡng bọn chúng thật tốt, để cho bọn chúng học được đầy đủ bản lãnh tự bảo vệ mình. Ôn Uyển cho rằng như vậy còn tốt hơn nàng tỉ mỉ mưu tính nhiều. Đường tương lai là phải dựa vào chính bọn chúng đi. Cho dù có nguy hiểm nhiều hơn nữa, thì chỉ cần tự mình có bản lãnh là được, cũng giống như nàng vậy, cũng gặp phải nguy cơ trùng trùng, nhưng nhiều năm qua vẫn không sao cả (đó là ngươi có vận khí tốt). Chỉ cần hai đứa bé có đầy đủ bản lãnh, dùng để tự vệ, chắc là không có vấn đề gì?
Hạ Dao không biết tại sao Ôn Uyển lại thay đổi chủ ý. Nhưng mà suy nghĩ kỹ một chút, cũng bỏ qua. Quận chúa nói đúng, hiện tại Hoàng đế mới bốn mươi mốt, nói những chuyện này vẫn còn quá sớm.
Như Vũ nghe được Ôn Uyển phái người tới nói, muốn đón Linh Đông qua phủ chơi, liền sai người kêu Linh Đông đến. Như Vũ biết, Ôn Uyển đã đồng ý, thì sẽ không nuốt lời, chỉ là không ngờ lại nhanh như vậy. Sửa sang lại quần áo cho Linh Đông một chút: "Đi đến chỗ của cô cô, thì phải nghe lời của cô cô đó." Tính tình Linh Đông hơi an tĩnh, những chuyện gây họa chọc cho Ôn Uyển tức giận căn bản sẽ không xảy ra. Cho dù làm cái gì không tốt, thì Ôn Uyển cũng sẽ không so đo với một hài tử.
Như Vũ sai người đưa Linh Đông ra ngoài, tay bắt chéo ngang hông, bị luống cuống đến mệt mỏi. Nha hoàn ở bên cạnh vội vàng đỡ nàng ngồi xuống: "Thật không nghĩ tới, Linh Đông lại là nhân họa đắc phúc." Ôn Uyển là một người trọng tình, Linh Đông đi đến phủ Quận chúa thời gian dài, tiếp xúc nhiều cũng sẽ sinh ra tình cảm, sau này cũng có thể che chở cho bé một chút. Có Ôn Uyển che chở, nàng cũng có thể yên tâm.
Như Vũ thật sự không nghĩ tới, chuyện này còn thuận lợi hơn dự đoán của nàng nhiều như vậy. Có lẽ, là bởi vì Hoàng hậu rời đi, nên trong lòng của Ôn Uyển thả lỏng. Xem ra, Hoàng hậu rời đi, thật sự là chuyện tốt.
Bảo Trúc cũng lo lắng nói: "Quận chúa có thể chỉ muốn để cho Linh Đông thiếu gia đi trông chừng hai đứa bé hay không? Ta xem ngày đó..."
Như Vũ xì một tiếng bật cười: "Để cho Linh Đông trông chừng hai đứa bé? Cũng mệt ngươi nghĩ ra được, bên cạnh Ôn Uyển có nhiều nha hoàn bà tử như vậy, sao lại để cho các nàng chỉ chiếu cố mỗi một mình Linh Đông chứ?" Ngừng một chút, lại phát hiện mình quá điên rồ rồi, chuyện đơn giản như vậy làm sao mà Bảo Trúc lại không biết được: "Ngươi đang lo lắng cái gì? Có lời gì nói thẳng ra đi, đừng cong cong thẳng thẳng với ta. Ứng phó với phía ngoài, ta đã mệt chết rồi."
Lúc này Bảo Trúc mới lắp bắp nói: "Nương nương, ta lo lắng Linh Đông điện hạ tiếp xúc lâu Quận chúa, đến lúc đó... Không phải là nô tỳ nghi ngờ, thật sự là Quận chúa quá dễ lung lạc người..." Mặc dù rất mịt mờ, nhưng ý đã rất rõ ràng. Đến lúc đó Linh Đông bị Ôn Uyển lung lạc được, sẽ chỉ nhận Ôn Uyển, mà không nhận mẹ ruột của mình.
Như Vũ gật đầu: "Ngươi lo lắng cũng không phải không có đạo lý."
Chờ Bảo Trúc đi, Như Vũ kêu Dung ma ma đi vào. Mặc dù Bảo Trúc là đại nha hoàn thϊế͙p͙ thân của Như Vũ, nhưng cũng không phải là tâm phúc thật sự của Như Vũ. Tâm phúc thật sự của Như Vũ là Dung ma ma. Đây là người mà lúc đầu Hải lão tỉ mỉ chọn lựa ra, giúp ích cho Như Vũ rất nhiều, những năm này đã bày mưu tính kế giúp Như Vũ.
Dung ma ma nghe lời nói của Thái tử Phi, sắc mặt cũng trầm xuống: "Xem ra Bảo Trúc đã sinh dị tâm ."
Như Vũ lắc đầu: "Mặc dù nói không dễ nghe, nhưng cũng không thể bằng vào một câu nói, liền xác định Bảo Trúc sinh dị tâm." Trong lòng nàng cũng bất mãn, nhưng bằng vào cái này liền tin tưởng rằng Bảo Trúc sinh dị tâm, thì nàng cho là quá qua loa .
Dung ma ma nghiêm mặt nói: "Nương nương, người không thể không để ý. Một lần nương nương không để ý, vậy hai lần, ba lần thì sao đây? Nương nương tính toán nhiều năm như vậy, rốt cục để cho Quận chúa bắt đầu chú ý đến Linh Đông điện hạ. Nhưng bởi vì một đứa nha hoàn ba lần bốn lượt mà bị phá hỏng. Nương nương, nếu Quận chúa không có con, muốn tìm hài tử tri kỷ để dựa vào, thì cái này còn nói được đi. Nhưng Quận chúa đã có hai đứa con trai, hai đứa bé đều rất thông tuệ. Nương nương cho là dưới tình hình như hiện nay, Quận chúa lung lạc Linh Đông thiếu gia chỉ nhận nàng mà không nhận mẹ ruột là nương nương, thì có mục đích gì?" Không có nhi tử, muốn tìm một đứa con của người thân chăm sóc dưỡng già trước lúc lâm chung, lung lạc để hy vọng đứa trẻ chỉ thân thiết với mình, thì cũng dễ hiểu. Quận chúa cần lung lạc Linh Đông thiếu gia làm cái gì? Vô luận là nhìn từ phương diện nào thì cũng không suy nghĩ đến khả năng này.
Như Vũ gật đầu: "Đương nhiên ta không tin những lời này. Nhớ năm đó Bình Thượng Đường được đưa cho ngũ phòng làm con thừa tự, nhưng vẫn còn qua lại với huynh đệ của hắn, đến sau khi nhập sĩ, thì lại càng giúp đỡ thân huynh đệ nhiều hơn. Ôn Uyển chẳng những không buồn bực, mà còn có thể giúp thì cũng đều giúp. Ta biết Ôn Uyển chỉ thích Linh Đông thôi, ma ma không cần lo lắng. Ta còn không đến nỗi bởi vì lời nói của một đứa nha hoàn mà nổi lên hiềm khích với Ôn Uyển. Ta chỉ cho là, Bảo Trúc tự nhiên sẽ có tâm tư nho nhỏ của mình thôi, nhưng còn không đến mức sinh dị tâm."
Dung ma ma nghiêm mặt nói: "Ta biết ý của nương nương, nương nương cho là Quách thị không có bản lãnh này. Nhưng nếu là Thái tử điện hạ thì sao? Nương nương cho rằng có khả năng này hay không?"
Như Vũ đã trải qua muôn vàn thử thách, nên có một số chuyện cũng không thể khiến cho nàng nổi lên gợn sóng. Nhưng nghe được lời nói Dung ma ma mà, tim Như Vũ lại đập thật nhanh: "Thái tử? Tại sao Thái tử muốn thu mua Bảo Trúc?"
Dung ma ma lắc đầu: " Có thể không phải đến hiện tại Bảo Trúc mới sinh dị tâm. Hẳn là từ lúc Bảo Vân chưa đi cũng đã có dị tâm rồi." Bảo Vân là tâm phúc của Như Vũ. Bảo Trúc đến sau khi Bảo Vân đi, Như Vũ vẫn còn đang trong giai đoạn quan sát nàng. Mặc dù Như Vũ cảm thấy Bảo Trúc không thông minh, nhưng nếu trung thành thì cũng được. Cũng bởi vì khảo nghiệm, cho nên đã tiết lộ không ít chuyện của Ôn Uyển.
Mặt của Như Vũ hiện lên vẻ bi thương: "Tại sao?" Thu nạp Bảo Trúc, làm như vậy là để đề phòng nàng sao? Tại sao, chín năm vợ chồng, mình cho là đã dốc hết tâm huyết, kết quả lại còn muốn thu mua nha hoàn của mình để đề phòng mình. Thật sự là buồn cười.
Trong phòng, vang lên tiếng rên rỉ thật thấp.
Dung ma ma đứng ở bên cạnh, cũng không khuyên nhủ. Mãi cho đến khi Như Vũ khóc xong rồi, Dung ma ma mới đưa khăn cho Như Vũ lau nước mắt: "Thái tử phi, Lão thái gia đã sớm nói, Thiên gia không có tình thân. Lau nước mắt đi, rồi ném những chuyện này đi, từ nay không được mềm yếu nữa." Nếu đã đi con đường này, thì phải đi tiếp, không có đường lui, đường lui chính là cái chết.
Như Vũ cực kỳ bi thương: "Tiếp tục như thế nào đây? Ta không biết phải làm gì nữa? Ma ma, nay Thái tử đang ở trong tình cảnh nguy hiểm, thậm chí ngay cả ta cũng bắt đầu đề phòng. Vợ chồng ly tâm, ta không biết con đường này phải đi tiếp như thế nào nữa?"
Dung ma ma trầm giọng nói: "Không phải là không có đường. Hoàng thượng coi trọng Trưởng Tôn điện hạ, chỉ có lợi cho Thái tử mà không có hại. Linh Đông điện hạ được Quận chúa ưu ái, cho dù Quận chúa không ủng hộ Thái tử, nhưng ít ra trên mặt cũng không xem là địch. Thái tử phi, hai vị điện hạ, cộng thêm hài tử trong bụng người nữa, đây chính là đường tương lai mà người phải đi."
Như Vũ thu lại cảm xúc xuống thấp. Vì hài tử, nàng phải đi tiếp. Vô luận trên đường có bao nhiêu khó khăn, cũng phải kiên định mà bước tiếp. Nếu không đi, đợi chờ nàng và hài tử chỉ có vạn kiếp bất phục. Cho nên, chỉ có thể tiến tới mà không thể lui.