Ôn Uyển khẽ than thở, thành khẩn nói: “Hạ Dao, cậu Hoàng đế nhất định đã sớm biết ngươi làm những chuyện mờ ám này. Hiện tại không xử lý ngươi là vì ngươi còn chưa vượt qua điểm mấu chốt của cậu Hoàng đế. Nhưng ngươi phải biết rằng, một lần hai lần thì có thể dễ dàng tha thứ, nhưng từng lần từng lần tích lũy lại, cậu Hoàng đế sẽ không dễ dàng tha thứ. Cho dù tin tưởng ngươi trung thành, tin tưởng ngươi sẽ không làm chuyện bất lợi với Đại Tề, sẽ không làm chuyện bất lợi với ta, nhưng vẫn không dễ dàng tha thứ cho ngươi. Thân phận của ngươi đặc thù, cậu không giết ngươi, nhưng bắt ngươi rời khỏi ta đã đủ rồi. Hạ Dao, ta thật lòng đối đãi với ngươi như tỷ tỷ. Ta không hy vọng ngươi đi.” Hạ Dao là thân nhân, là cánh tay của Ôn Uyển. Ôn Uyển không muốn Hạ Dao rời đi.
Hạ Dao không lên tiếng.
Ôn Uyển nặng nề than thở: “Hạ Dao, ngươi phải nhớ kỹ một câu nói, thua thiệt là phúc. Làm việc càng không thể vội vàng xao động. Một khi không cẩn thận, sẽ gặp phải vạn kiếp bất phục. Ngươi không sợ, ta cũng không sợ, nhưng Duệ ca nhi và Cẩn ca nhi còn nhỏ, bọn chúng sẽ sợ hãi.”
Thái độ của Hạ Dao rốt cục mềm xuống: “Sau này ta sẽ để ý, không làm việc lỗ mãng nữa.” Muốn để nàng rời khỏi Ôn Uyển và hai đứa bé, nàng cũng không nỡ. Nàng đã xem mình là một phần tử của cái nhà này.
Lúc này Ôn Uyển mới thả tâm xuống: “Ta tin tưởng ngươi nói được thì làm được.”
Ngày hôm đó người của Thái tử gặp được Hoàng hậu, người được phái đi đưa thư trở về nói, Hoàng hậu cũng không biết vì sao Hoàng thượng tức giận. Chỉ bốn chữ, không giải thích được.
Thái tử rất nhức đầu. Rốt cuộc là cái gì làm cho phụ hoàng giận dữ cũng không biết. Người mẹ ruột Hoàng hậu này của hắn, thật sự làm được người trước, kẻ sau không ai bằng. Lúc trước hắn đã cầu tình với Hoàng đế một lần, bị tức giận mắng một trận, sau đó cũng không dám nói đến chuyện này nữa.
Thái tử không phải hoài nghi, hắn vô cùng khẳng định người động tay chân chính là Ôn Uyển. Cho nên, lần đầu tiên, không để cho Như Vũ đi tìm Ôn Uyển thăm dò.
Thái tử biết tin tức, đương nhiên Tam hoàng tử và Lục hoàng tử cũng biết được. Hai người thương lượng cũng không ra một kết quả tạm thời nào.
Ba con trai trưởng bể đầu sứt trán, Hoàng đế lại thích ý hưởng thụ mỹ nhân. Một nhóm mỹ nhân này ai ai cũng đều xinh đẹp. Trong đó nổi bật nhất chính là Giang Dung Cơ. Sau khi nhận hoàng ân, Hoàng đế căn bản là hàng đêm đều lật bài tử của nàng. Tất cả các phi tần khác đều xếp sau một đoạn. Không bao lâu, liền được thăng làm tứ phẩm Tiệp dư. Xem như là người có phân vị cao nhất trong đám người kia.
Ôn Uyển lắc đầu: “Đã nhiều năm như vậy, cậu Hoàng đế ban phân vị cho những nữ nhân vào được trong mắt kia vẫn không keo kiệt” Ban đầu là Lệ phi, sau lại là Ngọc tần. Người nào mà không phải là mỹ nhân thiên kiều bá mị. Đáng tiếc. Sau khi sức mới mẻ qua đi là trở lại bình thường như cũ. Tính tình của Hoàng đế chính là điển hình cho việc có mới nới cũ.
Hạ Dao hừ lạnh: “May là Quận chúa không quản việc nhàn sự này. Giang thị thật đúng là có một muội muội tốt a!” Giang thị vì nàng ta vất vả, chính nàng ta lại đón đầu mà lên.
Ôn Uyển cười nhạt: “Nói tới những người này làm cái gì? Không thú vị. Đã thật lâu không đánh cờ rồi. Ngươi đánh với ta một ván đi.”
Hạ Dao lui về phía sau hai bước, lấy cớ đi ra ngoài.
Kể từ khi Giang Lâm biết muội muội mình vào hậu cung, tâm tư liền không yên. Hơn nữa sau khi Giang Vi thị tẩm lại được ân sủng như thế. Từ trước đến giờ hạc giữa bầy gà cũng không có được kết quả tốt. Với cái tính tình kia của muội muội nàng, Giang Lâm lo lắng không dứt. Rốt cục ngày hôm đó đệ trình bài tử cũng gặp được Giang Vi.
Giang Lâm nhìn thấy vẻ mặt muội muội toả sáng, trong lòng khẽ thở dài. Cũng đã như vậy thì chỉ có thể suy nghĩ theo hướng tốt.
Sau khi hai tỷ muội nói một hồi, Giang Vi cho mọi người lui xuống rồi lặng lẽ nói với Giang Lâm: “Đại tỷ, tỷ có quan hệ tốt với Ôn Uyển Quận chúa, có cơ hội, giúp muội tiến cử với Ôn Uyển Quận chúa có được không?”
Sắc mặt Giang Lâm đại biến: “Từ chỗ nào mà muội nghe được lời đồn này?”
Giang Vi khẽ mỉm cười: “Đại tỷ, tỷ và Ôn Uyển Quận chúa muốn làm thông gia. Chuyện này ai mà không biết. Đại tỷ, muội nói thật với tỷ. Tỷ giúp muội tiến cử với Ôn Uyển Quận chúa có được không? Chỉ cần quan hệ giữa muội cùng với Ôn Uyển Quận chúa hòa hợp, thì trong hoàng cung muội cũng có núi dựa vào. Nếu không sợ rằng sẽ bị bọn họ khi dễ tính toán.”
Giang Lâm lập tức lạnh mặt: “Muội đừng suy nghĩ những thứ không nên có, Ôn Uyển Quận chúa không phải là người muội có thể dựa thế được. Quan hệ giữa ta cùng với Ôn Uyển Quận chúa cũng không thân thiết. Về phần thông gia thì cũng chỉ là tỷ phu của muội say rượu hồ ngôn loạn ngữ mà thôi. Hoàn toàn không phải là sự thật. Muội muội, bây giờ muội được Hoàng thượng sủng ái, nhưng mà súng bắn chim đầu đàn, muội cũng phải thận trọng. Đừng bị người ta trêu chọc mấy câu lại không biết nặng nhẹ.”
Sắc mặt Giang Vi lập tức cũng thay đổi: “Đại tỷ, muội chỉ muốn tìm núi dựa ở trong hoàng cung. Tỷ biết không, mặc dù mọi người thấy muội được sủng ái, nhưng mà……”
Giang Lâm lập tức ngắt lời của Giang Vi: “Tỷ nói rồi, Ôn Uyển Quận chúa không phải là muội có thể dựa thế được. Muội an phận ở trong hoàng cung. Có tỷ ở ngoài, người khác cũng không dám khi dễ muội. Trong hậu cung nhiều thị phi, muội phải nói ít, làm ít, nhìn nhiều, nghe nhiều. Hiện tại chuyện lớn nhất, chính là nhanh chóng có đứa bé.” Nói đi nói lại, tần suất hoàng tử hoàng nữ mới ra đời trong nội viện hoàng cung vẫn còn rất cao. Nhưng mà chết non cũng tương đối rất nhiều.
Giang Vi thấy thần sắc Giang Lâm, cũng thức thời không nhắc lại nữa. Chẳng qua là sờ sờ bụng: “Cũng không biết có phúc khí này hay không?”
Bái kiến tần phi cũng có thời gian quy định, hết giờ thì Giang Lâm phải trở về. Giang Lâm dặn dò thêm hai câu nữa mới lưu luyến không rời mà đi ra ngoài.
Trên đường trở về, Giang Lâm rất đau đầu: “Ngươi nói xem, rốt cuộc là người nào xúi giục muội ấy đi nhờ vả Ôn Uyển Quận chúa? Tính tình của muội ấy nóng nảy không hiểu chuyện, cứ tiếp tục như vậy, trong hoàng cung nhất định sẽ bị gặm đến xương cũng không còn.”
Nha hoàn ở bên cạnh cũng rất im lặng với cái ý nghĩ kỳ lạ của Giang Vi. Đừng nói hậu cung, chính là trên triều mọi người đều biết vô cùng khó khăn để nịnh bợ được cái cây đại thụ Ôn Uyển Quận chúa này. Nhưng vấn đề là, ngươi cũng phải nhìn xem có thể nịnh bợ được hay không? Nhiều năm qua rồi mà không có một người nào có thể nịnh bợ được.
Trong lòng Giang Lâm khẽ than thở. Vào hậu cung, còn không bằng gả vào phủ Lục hoàng tử! Ít nhất Lục Vương phi là một người khoan hậu.
Nha hoàn ở bên cạnh cẩn thận nói: “Thế tử phi, lúc đầu không phải có tin tức nói cô nương là gả vào phủ Lục hoàng tử sao? Hà thị là vào hoàng cung. Làm sao lại đổi lại rồi. Thế tử phi, người nói có thể là……” Có phải là Ôn Uyển Quận chúa động tay động chân hay không?
Giang Lâm không chút nghĩ ngợi nói: “Sẽ không, chuyện này không mang lại chỗ tốt nào cho Ôn Uyển Quận chúa, nàng ấy sẽ không làm.” Ở trong lòng mọi người, Ôn Uyển chính là thuộc về loại người không có lợi thì không làm.
Giang Lâm thở dài nói: “Hy vọng hết thảy đều thuận lợi.” Đáng tiếc, Giang Lâm biết đó là chuyện không có khả năng. Cái hậu viện kia của nàng còn thường xuyên có người thích thiêu thân, đừng nói chi đến nội viện hoàng cung. Chỉ hy vọng sau khi Giang Vi ăn thiệt mấy lần thì có thể tỉnh ngộ.
Ôn Uyển cho rằng chuyện này tới đây là ngừng. Nhưng lại không biết, Hoàng hậu vừa ra khỏi Phật đường liền đi đến Ngự thư phòng gặp Hoàng đế, xin Hoàng đế ân chuẩn cho nàng đi Hoàng Giác tự cầu phúc cho Thánh Nguyên Thái hậu. Lý do đưa ra là nàng mơ thấy Thánh Nguyên Thái hậu.
Lúc ấy sắc mặt Hoàng đế rất khó coi. Hoàng đế cũng rất nhớ Thánh Nguyên Thái hậu. Mẹ ruột của hắn, hắn lại chưa từng gặp qua một lần. Hôm nay nhìn thấy chỉ là bức họa được vẽ lại dựa theo trí nhớ của Tô tướng. Qua nhiều năm như vậy, mẫu hậu hắn cũng chưa một lần đi vào giấc mộng. Thế nhưng lại đi vào giấc mộng của Hoàng hậu, đây không phải là chuyện tức cười sao? Nhưng mà bất kể như thế nào thì bên ngoài Hoàng hậu là vì hiếu đạo nên sắc mặt Hoàng đế chỉ lãnh đạm, nói rằng, hắn sẽ cân nhắc, rồi để cho Hoàng hậu lui xuống.
Ôn Uyển nghe được, trong mắt hiện lên mũi nhọn băng lãnh: “Bên cạnh Hoàng hậu có phải có người nào đó chỉ điểm hay không?” Mơ thấy bà ngoại của nàng? Bức họa của bà ngoại nàng cũng là căn cứ theo miêu tả của Tô tướng mà vẽ ra. Bà ta chỉ nhìn bức họa của bà ngoại mấy lần là có thể mơ thấy bà ngoại của nàng. Nếu là như vậy, thì thật sự là chuyện tức cười.
Hạ Dao gật đầu: “Đúng vậy, hẳn là Tam hoàng tử ra chủ ý. Nếu đi Hoàng Giác tự cầu phúc cho Thái hậu, cũng là hiếu đạo. Hoàng thượng sẽ không cự tuyệt.”
Ôn Uyển gõ bàn: “Tam hoàng tử. Tam hoàng tử a……” Giọng nói kéo ra rất dài, rồi lại cười nói: “Tin tưởng rất nhanh là có thể nhận được bái thϊế͙p͙ của Tam hoàng tử phi.” Thật ra nếu không phải bởi vì có Hoàng hậu cản trở, Ôn Uyển cảm thấy Tam hoàng tử có khả năng thượng vị hơn Thái tử nhiều. Hơn nữa Tam hoàng tử cũng biết nhìn xa hơn Thái tử, ý chí cũng rộng lớn hơn Thái tử. Chỉ tiếc. Đáng tiếc a……
Quả nhiên không bao lâu, Ôn Uyển đã nhận được bái thϊế͙p͙ của hai người Như Vũ và Tam hoàng tử phi La thị. Ôn Uyển nhìn thiệp nói: “Ta nhớ được hiện tại Như Vũ hẳn là đã mang thai gần tám tháng rồi? Làm sao mà tháng lớn như vậy còn để cho nàng tới đây?”
Hạ Dao khinh thường nói: “Đừng nói gần tám tháng, dù Thái tử phi sắp sanh trước một khắc, nếu cần bọn họ cũng sẽ để cho người ta tới đây.” Mặc dù Hạ Dao không thích tâm tư nho nhỏ của Như Vũ. Nhưng Hạ Dao bị Ôn Uyển ảnh hưởng. Chỉ cần không quá phận, cũng nhắm một mắt mở một mắt với lần này. Nhưng đối với Hoàng hậu và Thái tử, Hạ Dao cũng chỉ có nhìn khinh bỉ. Hoàng hậu dại dột giống như heo, Thái tử thì trước kia còn tốt, sau này càng ngày càng nhìn ra hắn bạc tình, lại chẳng phân biệt được nặng nhẹ.
Bây giờ Ôn Uyển còn không muốn vạch mặt với mấy hoàng tử. Đặc biệt là thời điểm nhạy cảm này. Nếu không phải không muốn để lộ ra giống như mình chột dạ, thì nhìn thấy Ôn Uyển cũng không muốn thấy. Cuối cùng, sau khi suy nghĩ một chút, mới nói: “Nhận bái thϊế͙p͙ của Thái tử phi, đẩy lui bái thϊế͙p͙ của Tam hoàng tử phi đi!”
Hạ Dao nhìn ra, thật ra bái thϊế͙p͙ của người nào thì Ôn Uyển cũng không muốn nhận, nhưng bởi vì kiêng kỵ nên vẫn phải làm thôi: “Quận chúa, không gặp thì có sao đâu. Ta cảm thấy không cần phải cẩn thận quá mức như vậy.”
Ôn Uyển cười nói: “Vậy ngươi nói cuộc sống hiện tại của ta trôi qua như thế nào?”
Lại trả lời ông nói gà bà nói vịt, Hạ Dao cũng không biết trả lời thế nào?
Ôn Uyển cười nói: “Hiện tại ta sống rất hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc không có nghĩa là đã hài lòng với mọi thứ. Chỉ cần trong lòng mình thấy thỏa mãn, vậy là đủ rồi. Những phiền toái khác, nếu tới thì phải đối mặt, luôn trốn tránh cũng không phải là cách.”
Hạ Dao nghĩ tới lời nói lần trước của Ôn Uyển, không lên tiếng nữa. Ôn Uyển khẽ thở dài nói: “Hạ Dao, ta lặp lại lần nữa, hoàn cảnh hiện tại không phải là hoàn cảnh lúc ban đầu ngươi làm việc, ở chỗ này ngươi không thể ân oán thoải mái.” Đương nhiên cuộc sống ân oán thoải mái là tốt. Nhưng chỉ hạn chế ở một nhóm người rất nhỏ. Người là động vật sống chung với nhau, nhiều người thì nhiều mâu thuẫn. Mâu thuẫn cũng không phải chỉ dựa vào giết chóc để giải quyết.
Sắc mặt Hạ Dao rầu rĩ, không trả lời cũng không phản đối. Ôn Uyển biết, điều này cũng không phải một lúc là có thể thay đổi được nên để cho nàng tự mình suy nghĩ.
Hạ Dao đi ra ngoài, đi loanh quanh ở trong sân. Nàng cũng biết mình nóng nảy. Nhưng nàng thật sự cảm thấy bực bội. Nhẫn nại như vậy, phải nhẫn nại đến khi nào? Hạ Dao hỏi người ở phía sau: “Ngươi thấy sao?”
Võ Tinh ở phía sau không trả lời thẳng câu hỏi của Hạ Dao mà chỉ nói: “Hoàng hậu là vợ của Hoàng thượng, Thái tử, Tam hoàng tử, Ngũ hoàng tử là cốt nhục của Hoàng thượng. Bọn họ phạm sai, chỉ có thể để Hoàng thượng xử trí. Quận chúa không thể dùng âm mưu với bọn họ. Nếu không sẽ mất đi thánh tâm. Nếu Quận chúa mất đi thánh tâm, thì mỗi bước đi sẽ vô cùng khó khăn.”
Hạ Dao biết điều đó, nhưng chính là nuốt không trôi khẩu khí này, chán nản nói: “Ta tới bên cạnh Quận chúa nhiều năm như vậy, vẫn phải nhìn Quận chúa ủy khuất cầu toàn. Cứ như vậy đến lúc nào mới kết thúc đây.” Nếu những người khác nghe được Ôn Uyển vẫn bị ủy khuất để cho Hạ Dao phải bất bình. Không biết có bao nhiêu người phải hộc máu. Như vậy còn nói là bị ủy khuất, vậy bọn họ phải sống như thế nào đây?
Trên mặt Võ Tinh lộ ra một nụ cười: “Kể từ khi Hoàng thượng đăng cơ làm đế, Quận chúa nào có bị ủy khuất gì? Là ngươi lo lắng cho tương lai nên mới nôn nóng như vậy. Đối phó với Hoàng hậu thì rất dễ dàng, đối phó với ba hoàng tử cũng không khó khăn. Khó khăn là ở chỗ Hoàng thượng không cho phép Quận chúa đối phó với ba hoàng tử.”
Hạ Dao không lên tiếng. Đạo lý này rất đơn giản, Quận chúa có được sủng ái hơn nữa thì cũng là một người ngoài. Người nào chịu chấp nhận để cho một người ngoài đi đối phó vợ và con trai của mình. Hạ Dao hiểu đạo lý này, nhưng mà trong lòng nàng vẫn bất bình.
Võ Tinh đột nhiên nói: “Hạ Dao, có phải ngươi cảm thấy Quận chúa vì Hoàng thượng mới làm nhiều như vậy. Nên phải đạt được sự che chở trăm phần trăm của Hoàng thượng không?”
Thay vì nói Hạ Dao không hài lòng chán ghét những hành vi mờ ám của Hoàng hậu, thì không bằng nói Hạ Dao không hài lòng với Hoàng đế. Quận chúa toàn tâm toàn ý với Hoàng thượng. Nhưng Hoàng thượng vẫn đề phòng Quận chúa. Nếu không tại sao muốn Hạ Ảnh phải báo cho hắn biết tất cả những chuyện mà Quận chúa làm. Đừng tưởng rằng nàng không biết, cũng bởi vì biết, cho nên mới cảm thấy trái tim băng giá. Quận chúa sống thật quá cẩn thận.
Võ Tinh nhìn Hạ Dao không nói chuyện, cũng biết đã đoán trúng: “Hoàng thượng đứng đầu thiên hạ. Cái gì cũng đều muốn nắm trong tay mình là rất bình thường. Quận chúa quang minh lỗi lạc không sợ Hoàng thượng giám thị. Thật ra thì ta rất bội phục Quận chúa, mười mấy năm qua, Quận chúa đi thẳng đến vị trí cao như vậy, cũng bởi vì Quận chúa biết rất rõ vị rí của mình, cho nên mới có thể vẫn được thánh tâm.”
Rốt cục Hạ Dao cũng nói ra tiếng lòng: “Nhưng mà ta rất khó chịu. Chỉ cần bên cạnh Quận chúa có gió thổi cỏ lay gì, Hoàng thượng đều biết được. Năm đó Tiên hoàng để cho ta đến bên cạnh Quận chúa, cũng có ý giám thị như vậy. Nhưng điểm mấu chốt Tiên hoàng là, chỉ cần Quận chúa không làm chuyện thương tổn đến Đại Tề, gây nguy hiểm cho triều đình, thì những chuyện khác Tiên hoàng cũng không hỏi nhiều. Chỗ nào giống như hiện tại.” Chuyện lớn hay nhỏ thì Hoàng đế đều phải biết.
Một trận gió thổi qua, thổi đung đưa cây ở bốn phía. Mùi hoa sen thơm ngát ở nơi xa cũng theo gió thổi đến, ngửi được mùi vị thơm ngát vốn có thể làm cho người ta say mê, nhưng Hạ Dao ngửi được lại cảm thấy chán ghét.
Võ Tinh cười khẽ: “Vậy ngươi cũng phải thử nghĩ xem tình hình ban đầu của Quận chúa khác với hiện tại. Năm đó Quận chúa chẳng qua là có tài hoa, nhưng tài hoa còn không có hiển lộ ra. Hiện tại Quận chúa là Tôn Quý Hưng Quốc Quận chúa, nói không khoa trương, nhưng dậm chân một cái thì triều đình cũng đã có chấn động nhỏ rồi. Ngươi cũng đừng bất mãn nữa. Hoàng thượng nhất định là có tính toán của mình. Nhưng đối xử với Quận chúa cũng xem như chỉ có duy nhất. Nếu không, cũng không cho phép Quận chúa thành lập thế lực của mình. Hôm nay thế lực của chúng ta đã không nhỏ. Nếu Hoàng thượng đúng như ngươi lo lắng, thì đã không đáp ứng cho Quận chúa xây dựng thế lực. Ta tin tưởng, tương lai tân hoàng lên ngôi, nếu không dung được Quận chúa, thì Quận chúa cũng có thể toàn thân trở lui. Hoàng thượng đáp ứng cái này rồi, những chuyện nhỏ khác cũng đừng so đo quá nhiều.” Nếu mọi thứ đều so đo, còn sống thế nào.
Sắc mặt Hạ Dao có chút rời rạc.
Võ Tinh thấy lời khuyên của mình có hiệu quả, mới tiếp tục nói: “Hoàng thượng để Hạ Ảnh ở bên cạnh Quận chúa, ngược lại là chuyện tốt. Hạ Ảnh đi theo bên cạnh Quận chúa hơn mười năm rồi, chỉ cần Quận chúa không có tâm tư mưu phản, những cái khác cũng sẽ dung thứ cho qua. Tương tự như phủ Hạo thân vương, phủ Thuần Vương, Đông cung, phủ Tam hoàng tử, phủ Ngũ hoàng tử, những phủ này khẳng định đều có ám vệ của Hoàng thượng. Quận chúa có đặc thù hơn nữa thì cũng chỉ là thần. Cho nên, ngươi đừng suy nghĩ nhiều nữa.”
Hạ Dao nhìn Võ Tinh: “Làm sao ngươi biết?”
Võ Tinh cười nói: “Cái này có cái gì mà không biết. Hoàng thượng muốn nắm thiên hạ ở trong tay, những người này phải bị quản chế. So với Hoàng thượng, ta cảm thấy được bố cục của Tiên hoàng mới sâu. Năm đó Trang tiên sinh bên cạnh Triệu Vương, Trầm Giản bên cạnh Hoàng thượng đều là do Tiên hoàng an bài. Lúc không có chuyện gì thì chính là tâm phúc. Lúc có việc thì cũng chính là thủ đoạn trí mạng.” Tại sao Triệu Vương bị đánh bại nhanh như vậy, bị chết thảm như vậy, cũng bởi vì Trang tiên sinh là cọc ngầm. Đương nhiên, biết được chuyện này không có được mấy người.
Hạ Dao nghe Võ Tinh nói như thế, trong lòng cũng dễ chịu hơn nhiều. Ít nhất, Hoàng đế an bài Hạ Ảnh là đặt ở chỗ sáng: “Ta biết tại sao Quận chúa có thể dễ dàng tha thứ để Hạ Ảnh một mực ở bên người.” Dựa theo sai lầm mà Hạ Ảnh phạm, cho dù Quận chúa nể tình ân cứu mạng, thì cũng sẽ không giữ ở bên người. Nhưng ngoài dự tính chính là, Quận chúa vẫn giữ Hạ Ảnh ở bên người.
Võ Tinh gật đầu: “Quận chúa không phải là không động thủ. Trong những năm này, Quận chúa cũng xuất thủ hết mấy lần nhưng chỉ dùng dương mưu, quang minh chánh đại. Không phải Quận chúa không muốn dùng âm mưu. Nhưng vì vẫn chưa tới lúc. Hạ Dao, ngươi nên tin tưởng Quận chúa.” Dừng lại một lát mới rốt cục nói: “Hiện tại Hoàng thượng vẫn còn trẻ, chuyện tình từ nay về sau như thế nào còn chưa thể biết được. Nếu như Quận chúa dùng âm mưu quá nhiều, sớm muộn cũng bị cuốn vào vòng tranh đấu. Tuy rằng như thế sẽ có lợi ích tranh chấp, nhưng mất đi thánh tâm. Nếu một khi Quận chúa mất đi thánh tâm sẽ có hậu quả gì thì ngươi phải biết.”
Hạ Dao gật đầu: “Ta biết. Ngươi yên tâm, ta sẽ không tái phạm nữa.” Nếu Quận chúa mất đi thánh tâm, vậy thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Không chỉ có Quận chúa, tướng quân, mà cả đứa nhỏ cũng sẽ bị như vậy. Cho nên Quận chúa mới một lần lại một lần nhẫn nhịn.
Sau khi Hạ Dao nghĩ thông được, liền đi tìm Hạ Ảnh: “Ta với ngươi là tỷ muội mười năm, ta hy vọng ngươi có thể đáp ứng ta một chuyện.”
Hạ Ảnh thấy Hạ Dao trịnh trọng như vậy, cũng thấy kỳ lạ: “Ngươi nói trước đi, nếu có thể làm được ta tuyệt đối không từ chối.”
Hạ Dao nói: “Ta hy vọng, một chuyện không quan trọng có thể không nói cho Hoàng thượng thì đừng nói. Tỷ như chuyện không liên quan triều cục, ví dụ như Duệ ca nhi thông tuệ hơn đứa nhỏ bình thường.”
Hạ Ảnh biến sắc, qua thật lâu mới hỏi: “Có phải Hạ Dao ngươi rất xem thường ta hay không?”
Hạ Dao lắc đầu: “Không có, chính ta cũng là Tiên hoàng phái đến bên cạnh Quận chúa. Một mặt là trông chừng, mặt khác là giám thị. Bởi vì vào lúc đó, Tiên hoàng đã xác định được, trong tương lai, Quận chúa có thể làm cho Đại Tề quốc dân giàu mạnh. Sau đó, Tiên hoàng lại thấy được Quận chúa hết sức chân thành thật lòng, nên cũng không hỏi ta nhiều nữa. Thời gian ngươi ở bên cạnh Quận chúa còn lâu hơn ta, tính tình của Quận chúa là gì, ngươi còn rõ ràng hơn ta.”
Hạ Ảnh trầm mặc thật lâu mới lên tiếng: “Hạ Dao, ta hy vọng ngươi có thể hiểu, thật ra thì Hoàng thượng càng hiểu rõ chuyện của Quận chúa thì càng tốt với Quận chúa. Không phải là chuyện xấu.”
Sắc mặt Hạ Dao âm trầm, nhưng cũng không phản bác lời của Hạ Ảnh. Bởi vì quá mức hiểu rõ, Quận chúa lại không giấu diếm cái gì, cho nên Hoàng thượng mới yên tâm. Yên tâm đến nỗi người khác khích bác cũng chưa chắc có tác dụng. Quận chúa muôn vàn ẩn nhẫn tất cả thối lui, chính là không muốn làm cho Hoàng thượng sinh ra hiềm khích với nàng. Bởi vì, khi để cho nàng an ổn thì chính là Hoàng thượng toàn tâm tín nhiệm nàng.