Sau khi Mai nhi trở về liền thì thầm với La Thủ Huân: “Ngày mai nếu chàng không đi về, thì thϊế͙p͙ cũng sẽ về, thϊế͙p͙ không còn mặt mũi mà ở lại.” Vợ chồng sinh hoạt là bình thường. Nhưng loại đánh dã chiến ở bên ngoài như thế này, người không biết còn tưởng là chồng hờ vợ tạm. Mai nhi thử nghĩ xem đã cảm thấy mất thể diện.
Lúc ấy La Thủ Huân đang cao hứng, cộng thêm men rượu nữa. Nếu là ngày thường thì có đánh chết hắn cũng không cố tình làm bậy như thế. Dựa theo tính tình của Mai nhi, nàng không có trở mặt cùng với hắn đã là kỳ tích rồi: “Lỗi của ta, lỗi của ta, ở lại thêm hai ngày nữa có được hay không? Sẽ không náo loạn nữa. Bà cô ơi, chúng ra khó có dịp được đi ra ngoài, nếu cứ như vậy mà trở về người không biết còn tưởng có chuyện gì đó.”
Cả ngàn lần cầu khẩn mà Mai nhi cũng không đáp ứng.
Vẫn nói đến nửa đêm, Mai nhi liền thừa cơ đưa ra mấy yêu cầu. La Thủ Huân nhất nhất đáp ứng. Mai nhi thấy thế, mới lạnh lùng đồng ý không đi, ở lại nhiều thêm vài ngày. Trong nội tâm của Mai nhi đương nhiên là hi vọng muốn ở lại ngây ngốc thêm mấy ngày, trừ một ít chuyện kia thì ở trên thôn trang khiến cho nàng rất thả lỏng. Kể từ khi thành thân tới nay nàng quả thật chưa từng được thư thái như vậy.
Sau khi hai người lên giường xong, Mai nhi nhìn thấy La Thủ Huân lại không đứng đắn liền nổi giận. La Thủ Huân cởi quần áo ra: “Lưng của ta đau gay gắt, nàng xoa chút thuốc cho ta đi.”
Mai nhi thấy lưng hắn có mấy vết máu dữ tợn màu đỏ thì lập tức hóa giận dữ thành đau lòng, vội vàng mang thuốc tới để bôi cho hắn. Trong lòng La Thủ Huân vừa ngọt ngào vừa hưng phấn, vẫn là vợ đau lòng mình.
Ngày thứ hai Ôn Uyển phái một người tới hướng dẫn cho bọn hắn, cái người hướng dẫn này thực ra cũng chỉ là để bài biện đề phòng La Thủ Huân lại không biết nặng nhẹ, có điều La Thủ Huân cũng không dám làm ra chuyện điên cuồng gì nữa. Nhưng ban ngày không làm nổi chuyện điên cuồng thì buổi tối lại ngày ngày hành hạ, vì là trong phòng nên Mai nhi không cự tuyệt được, ở trên thôn trang lúc này nàng ngược lại cảm thấy còn ngọt ngào hơn cả tân hôn.
Đến ngày Thứ năm, Mai nhi tới đây từ giã. Có thể ở trên thôn trang mà ngây ngốc tới năm ngày cũng là hiếm thấy được: “Có thể có năm ngày này ở đây là ta đã rất thỏa mãn, trong nhà còn có một gian hàng lớn đang chờ nên cần phải trở về, thật sự là muốn có thời gian chơi nhiều hơn một chút.”
Ôn Uyển cười híp mắt nói: “Ta cũng không ngăn cản ngươi. Nếu như không có chuyện gì thì vẫn nên đi ra ngoài nhiều hơn một chút, nghỉ ngơi mấy ngày ta thấy khí sắc của ngươi đã tốt lên không ít rồi.” Sắc mặt của Mai nhi hôm nay chân chính là diễm lệ giống như hoa đào vậy.
Nhớ tới chuyện hoang đường mấy ngày nay, Mai nhi vừa thẹn lại vừa sợ. Mai nhi đỏ mặt nói: “Đoán là khó khăn. Trong nhà thật sự còn một đống chuyện lớn, người cũng không thể đi được, lần này là ngẫu nhiên thôi.”
Ôn Uyển nhìn thấy không có người bên ngoài, chỉ có hai người: “Chuyện này có gì mà ngại. Các ngươi là vợ chồng, xem như đây là tuần trăng mật đi.”
Mai nhi mắt trợn tròn: “Này. Ngươi nói trăng mật chính là thế à?” Cái gọi là trăng mật, ừ, chính là hai người cùng đi đến một chỗ. Sau đó. Sau đó. . . . . . Thiên Lôi cuồn cuộn a.
Ôn Uyển mới không gật đầu: “Trăng mật chính là chỉ có vợ chồng hai người một mình chung đụng, như vậy mới có thể thân mật không có khoảng cách, bồi dưỡng tình cảm. Ngươi cũng là mẹ của ba hài tử rồi. Ở cùng nhau với trượng phu của ngươi, đâu có gì phải ngại.” Đã là mẹ của ba hài tử rồi còn ngại ngùng gì chứ?
Mai nhi liếc mắt nhìn thoáng qua Ôn Uyển: “Được. Ngươi nói cái gì thì là cái đó, chẳng qua nếu muốn hàng năm đều như vậy thì không thể nào, thực sự là mọi chuyện quá nhiều.”
Ôn Uyển từ chối cho ý kiến: “Chẳng lẽ ta không có chuyện vội sao? Hàng năm ta vẫn rút ra được thời gian hai tháng để đi ra ngoài buông lỏng, có thời gian hay không, chủ yếu là xem chính ngươi thôi, phải biết hưởng thụ cuộc sống cho nó tốt.” Người a, cần phải hưởng thụ sinh hoạt cho thật tốt, chứ không phải mỗi ngày đều đếm trên đầu ngón tay mà sống, như vậy thì có gì thú vị đâu.
Mai nhi lắc đầu: “Ta không tự tại được giống như ngươi.” Không phải là không muốn giống như Ôn Uyển. Chẳng qua Ôn Uyển đã sống vượt qua cái quy củ này, nàng còn bị những quy củ này kiềm chế nữa.
Sau khi Ôn Uyển chờ hai người đi liền hướng về phía Hạ Dao nói: ” Rừng hoa đào của ta đoán chừng không được hai ngày sẽ phải nổi tiếng khắp kinh thành rồi.”
Hạ Dao kinh ngạc nói: “Nổi tiếng kinh thành thì như thế nào?” Cho dù tất cả mọi người biết nơi này hoa đào đẹp như tiên cảnh, thì trừ hoàng đế ra, không được quận chúa đồng ý, nào có ai dám đi vào.
Ôn Uyển cười híp mắt nói: “Để cho tửu nương ủ rượu hoa đào nhiều thêm một chút, năm nay hoa đào nở đặc biệt rực rỡ, mùi rượu ủ nhất định sẽ thơm thuần.”
Ôn Uyển dự liệu không sai, La Thủ Huân trở lại kinh thành liền cùng một đám hồ bằng cẩu hữu của hắn uống rượu, đem rừng hoa đào của Ôn Uyển khen ngợi giống như vườn hoa của vương mẫu nương nương vậy, mọi người ồn ào kêu hắn đưa đi xem : “Không được a, ta cũng là do nhờ vinh quang của phu nhân ta, nếu không thì cũng không vào được rừng hoa đào của quận chúa. Ngươi còn không biết, vào rừng hoa đào của Ôn Uyển, uống rượu hoa đào, nhìn hoa đào khắp núi nở đỏ bừng sắc hồng, đừng nói tới xinh đẹp cỡ nào, thật sự là đẹp giống như tiên cảnh vậy nha.”
Đại danh rừng hoa đào của Ôn Uyển không tuyên truyền cũng lan toả, trong phòng ba ngày, thì văn nhân nhã sĩ trong kinh thành không ai không biết Ôn Uyển quận chúa có trồng một núi hoa đào. Hôm nay hoa đào nở rồi, khắp núi hoa đào, quả nhiên như tiên cảnh.
Ôn Uyển nhận được phong thư củaTống Lạc Dương đưa tới liền biết, sau khi xem xong nàng dở khóc dở cười: “Lão nhân gia ông ta làm sao cũng tới tham gia náo nhiệt chứ?” Trong thư của Tống Lạc Dương nói, mấy người lão bằng hữu của ông nghe được rừng hoa đào của Ôn Uyển đẹp như tiên cảnh nên tất cả mọi người đều không ngồi yên được, muốn đi xem rừng hoa đào đẹp như tiên cảnh, chẳng qua cánh cửa của quận chúa quá cao nên chỉ có thể đi tìm Tống Lạc Dương.
Bản thânTống Lạc Dương nghe cũng động tâm không dứt, nhưng ông lại sợ vạn nhất chỉ là lời nói khoa trương, thật ra cảnh sắc không có đẹp như vậy, cho nên mới vội vàng viết thư cho Ôn Uyển để xác nhận, nếu thật sự là đẹp như trong truyền thuyết, ông liền mang theo vài người bạn tốt tới đây để xem hoa đào.
Thiên hạ hôm nay, trừ yêu cầu của hoàng đế là Ôn Uyển không dám từ chối ra, thì chỉ có Tống Lạc Dương thôi, chỉ cần Ôn Uyển có thể làm được , liền không cự tuyệt. Chứ đừng nói chi chỉ tới để xem rừng hoa đào.
Ôn Uyển lập tức hồi âm, thuận đường đem bức tranh mà mình vẽ kia đưa qua. Về phần lựa chọn như thế nào, có muốn tới nhìn hay không thì đó là quyết định của bản thân Tống Lạc Dương. Nhưng dựa theo hiểu biết của Ôn Uyển đối với Tống Lạc Dương thì tám chín phần mười là sẽ đến. Những đại nho này ngoài cái bề ngoài là một đại nho, thật ra chính là một đám lão đầu có tiền nhưng không có việc để làm. Nghe được có chỗ du lịch, tự nhiên là muốn tới du ngoạn mấy ngày rồi .
Ôn Uyển phân phó xuống dưới, đem chỗ này quét dọn thật tốt, nhiều nhất là ba ngày nhóm người này sẽ tới, quả nhiên đến đêm ngày thứ hai thì Ôn Uyển đã nghe được Tống Lạc Dương tới.
Ôn Uyển tự mình đi đón Tống Lạc Dương cùng với sáu lão giả đi theo sau. Ôn Uyển đối với bọn họ cũng không xa lạ, đều đã quen biết . Ôn Uyển theo chân bọn họ nói một chút an bài cụ thể, đem người hướng dẫn tới để giới thiệu đường đi cho bọn họ.
Sau khi Ôn Uyển trở về, Hạ Dao cười nói: “Tống Lạc Dương cũng thật là, đã già như vậy rồi mà còn theo phong trào, thuộc hạ nghĩ tới nghĩ lui nhưng không nghĩ đến người đầu tiên tới cửa lại chính là hắn.”
Ôn Uyển lén lén lút lút nói: “Ta đã nói với ngươi, nhóm lão đầu tử bọn họ nổi tiếng là có danh vọng địa vị, có tiền nên cũng không lo. Tuổi lớn tới như vậy rồi nhưng ngày ngày sống ở trong kinh thành buồn bực đến phát chán, nếu nhận được tin tức kia sẽ thừa dịp này đi giải sầu thôi, nơi nào là thật sự tới xem rừng hoa đào.” Đừng nói là rừng hoa đào của nàng quả thật xinh đẹp, cho dù có không xinh đẹp thì họ cũng nhân cơ hội tụ năm tụ ba, mọi người cùng náo nhiệt với nhau, hơn nữa bọt khí ở Ôn Tuyền cũng không tệ.
Hạ Dao vô cùng tán thành.
Mấy đại nho đối với cảnh sắc ở rừng hoa đào vô cùng yêu thích, có người lúc này viết xuống một bài thơ, có người lập tức vẽ tranh, có người lại thổi âm nhạc tuyệt hay, hơn nữa cảnh sắc lại đẹp đẽ như tranh vẽ vậy : “Nếu là có thêm hai bình rượu ngon nữa vậy thì càng đẹp hơn rồi.”
Lời nói vừa dứt thì không bao lâu sau có người đưa lên rượu ngon món ngon cho bọn hắn, đoàn người nhận được đãi ngộ sánh ngang với Ôn Uyển. Bởi vì rượu và thức ăn của bọn hắn là được Hạ Nhàn làm.
Tới ngày thứ hai Ôn Uyển mang theo hai đứa bé tới đây bái kiến. Ngày hôm trước tất cả mọi người đều mệt mỏi, ngâm trong bồn tắm xong đều đi ngủ, mấy lão nhân tuổi đã lớn không tỉnh dậy được.
Tống Lạc Dương ôm Cẩn ca nhi. Cẩn ca nhi níu lấy chòm râu của Tống Lạc Dương , kéo rất là hưng phấn. Ôn Uyển ở bên cạnh dụ dỗ mất gần nửa ngày mới dụ dỗ bé buông ra. Bên cạnh mấy vị đại nho cười tới không chịu nổi. Chòm râu của Tống Lạc Dương cũng bị giật vài cọng xuống. Cười ha hả nói: “Tiểu tử này, lực tay thật là lớn.”
Bành lão hỏi:”Hài tử đã lấy tên chữ hay chưa?”
Ôn Uyển cười lắc đầu: “Còn không có, hài tử còn quá nhỏ.” Hôm nay gọi cũng là nhũ danh, còn không có suy nghĩ tới tên chữ.
Tống Lạc Dương thấy người ở đây nhiều như vậy, quyền lợi này cho ai cũng không được. Ông cũng muốn từ từ nghĩ cho hài tử hai cái tên dễ nghe: “Hài tử còn nhỏ, lấy chữ cái gì, chờ thêm hai năm nữa rồi hãy nói không được sao?”
Ôn Uyển gật đầu đáp ứng. Ôn Uyển ôm hài tử trở về, phía sau nha hoàn cũng thu không ít đồ: “Có hai cục cưng, thật là buôn bán lời.” Lễ vật mà mấy người tặng cũng đều là những vật vô cùng phong nhã, cũng rất là quý trọng. Vừa nhìn liền biết đã chuẩn bị trước.
Bảy người chơi bảy ngày xong, rất hài lòng trở lại kinh thành, lần này, rừng hoa đào trên Ôn Tuyền thôn trang thật sự là đã vang dội cả kinh thành rồi, đặc biệt là bức tranh xuất thần nhập hóa của Tống Lạc Dương đem cái thần trong rừng hoa đào của Ôn Uyển truyền tải lại. Nếu Ôn Uyển nhìn thấy, nhất định sẽ nói là đem từng hoa đào của nàng đưa vào trong bức tranh rồi.
Hình dạng này của bức tranh, lại thêm một câu thơ mới của tác giả, vừa mới lấy ra đã kêu giá một vạn lượng. Đáng tiếc Tống Lạc Dương không bán, chỉ treo lên để cho người tới xem, khoe khoang tài nghệ vẽ bức tranh của ông ấy.
Hoàng đế nhận được tin xong cũng vui vẻ: “Cái nha đầu này, hay làm ra được nhiều trò như vậy.” Thật ra thì trong lòng hoàng đế đang nghĩ, sang năm có nên đi xem một chút rừng hoa đào đẹp rực rỡ hay không đây, nhớ năm đó tiên hoàng cũng đi tới thôn trang ở được một tháng, nơi đó tuyệt đối là phúc địa ( địa phương mang lại phúc thọ ) ừ, sang năm nên xem một chút, để xem có rảnh rỗi hay không?
Văn nhân mặc khách cũng muốn đi. Nhưng thôn trang của Ôn Uyển không có mở cửa ra cho người bên ngoài, người có thể làm cho Ôn Uyển phải bán mặt mũi thì cũng không có mấy .
Ôn Uyển cùng hai cục cưng tiếp tục nói chuyện xưa của Tôn hầu tử. Đứa nhỏ bảy tháng đã an tĩnh mà nghe mẹ của bọn hắn kể chuyện xưa, có điều Cẩn ca nhi nghe xong liền ngủ mất rồi. Duệ ca nhi thì nghe chuyện xưa này được ba tháng rồi còn không chán, cho dù Ôn Uyển có nói lại thì hắn cũng đều nghe say mê.
Hạ Dao nghe khá đứt quãng, nên rất kỳ quái hỏi “Quận chúa, có câu chuyện Đường Tăng thỉnh kinh sao? Sao thuộc hạ chưa từng nghe qua?” Nàng còn cố ý đi lật xem nhiều điển tịch đều không thấy có.
Ôn Uyển cười ha hả nói: “Nghe không hiểu không sao, chờ thời điểm bọn hắn lớn hơn một chút ta nói lại một lần là được. Hài tử tuy nghe không hiểu, nhưng ngươi không có phát hiện hai đứa bé ở thời điểm ta kể chuyện xưa đặc biệt an tĩnh sao? ( Cẩn ca nhi mà nói: rất có hiệu quả thôi miên ) Hai đứa không phải là đang nghe chuyện xưa, hai đứa là đang nghe ta nói chuyện cùng chúng. Biết ta theo chân hai đứa nói chuyện, chúng rất vui vẻ. Về phần chuyện xưa, chuyện xưa nơi nào nhất định là phải người xưa mới có thể kể, không thể tự mình nghĩ ra hay sao?”
Hạ Dao nghĩ tới năm đó thời điểm Quận chúa bảy tuổi đã có thể sáng tác thoại bản. Hiện tại lại nghĩ ra mấy chuyện xưa thì đó cũng chỉ là một bữa ăn sáng, nên Hạ Dao cũng không nói thêm cái gì nữa .