Tuyết bay lả tả càng nhiều, luôn tuôn rơi không ngừng, thời tiết rét lạnh kéo dài làm cho người của cả thành, nếu có thể ở trong nhà tuyệt đối không đi ra ngoài. Trận tuyết rơi này kéo dài, không cách đoạn mà là liên tiếp rơi liền ba ngày rồi, cũng không biết lúc nào có thể ngừng.
Sau khi tuyết ngừng, Hạ Thiêm tới gặp Ôn Uyển nói: “Quận chúa, rất nhiều người phú quý ở kinh thành đều dựng lều phát cháo miễn phí ở các nơi trên đường. Phủ chúng ta có phải cũng nên dựng lều phát cháo miễn phí hay không?”
Những năm qua vào thời điểm này, Ôn Uyển đã không có ở kinh thành. Nhưng năm nay lại không giống, Ôn Uyển đang ở tại kinh thành. Nếu đã ở thì cũng không thể thiếu sót.
Ôn Uyển đang ở trong phòng chơi ôm bọn nhỏ chơi, nghe lời này, thì đem hài tử buông xuống, đi ra ngoài hỏi: “Có những nhà nào phát cháo miễn phí?” Người khác đều làm việc thiện, mà phủ tướng quân kia của nàng lại không làm, chọc mắt người ta vậy thì rất khó coi.
Hạ Thiêm cũng đã làm xong công việc mới tới bẩm báo. Nếu không có làm rõ nhất thanh nhị sở, hắn tuyệt đối sẽ không tùy ý đến đáp lời. Đừng nhìn Ôn Uyển trên mặt là mặc kệ mọi chuyện, nhưng tuyệt đối không phải là chủ tử dễ lừa gạt. Hạ Thiêm làm việc nhiều năm như vậy, Quận chúa rất hài lòng, mà hiện tại một sự việc hắn có thể từ một suy ra ba mặt đều có thể suy nghĩ đến: “Có phủ Hạo thân vương, phủ Thuần Vương, phủ An Nam Vương, Quách gia nhà mẹ đẻ Hoàng hậu, Hải gia nhà mẹ đẻ của Thái tử phi, Bình Quốc công, nhà Trấn Quốc công, Uy Võ Hầu gia, Tô phủ, người có căn cơ trong kinh thành cơ bản đều có. Chỉ là phân ra lớn nhỏ. Trong đó có nơi phát cháo của Hạo Thân Vương phủ là lớn nhất.” Ý của Hạ Thiêm là xem Ôn Uyển lựa chọn như thế nào. Địa vị của Ôn Uyển tương đương thân vương, nếu như dựa theo địa vị của Ôn Uyển, thì đối chiếu với phủ Hạo Thân vương mà làm. Nếu là theo phủ đại tướng quân thì cứ dựa theo chức quan nhị phẩm đi phát cháo miễn phí.
Trước kia Ôn Uyển ở tại lễ mừng năm mới chưa bao giờ phát cháo miễn phí, không ở kinh thành là một nguyên nhân. Mặt khác Ôn Uyển có Từ Thiện đường, cũng không ai dám nói Ôn Uyển không có tấm lòng yêu thương. Nếu người nào dám nói những lời này, tuyệt đối sẽ bị nước bọt dìm chết. Năm nay chủ yếu cân nhắc chính là chỗ của phủ tướng quân.
Ôn Uyển trầm tư một chút rồi hỏi: “Trong phủ có bao nhiêu lương thực?”
Hạ Thiêm với tư cách đại quản gia, đối với mấy vấn đề này tất nhiên là có thể giải đáp được: “Tháng mười hai năm trước, Quận chúa cùng Tướng quân nhận được một năm mễ lương. Hiện tại trong kho có một vạn hộc( dụng cụ đo dung tích dung lượng bằng 10 đấu)lộc mễ. Gạo trắng 150 thạch( đong thì 1 thạch= 100lit, cân thì 1 thạch= 120 cân), gạo lức 350 thạch.” Trong phủ trên dưới có tám mươi miệng ăn, ngoại trừ lộc mễ bên ngoài, lương thực tồn ngược lại cũng bình thường. Hơn nữa Ôn Uyển lại có một thói quen, làm cái gì đều ưa thích dành trước. Nói rằng ở tình huống có điều kiện, dành trước được có thể phòng bị vạn nhất. Hạ Thiêm tất nhiên cũng có thói quen này rồi.
Ôn Uyển có chút kinh ngạc: “Khoai tây cùng khoai lang đâu?” Hai thứ này hẳn là số lượng lớn mới đúng. Hiện nay triều đình Đại Tề bởi vì có mấy thứ giống này, mới không có xuất hiện chuyện có rất nhiều người chết đói. Ngoại trừ chiến tranh ở biên thành, Đại Tề hôm nay cũng coi như quốc thái dân an rồi.
Hạ Thiêm vội đáp lại: “Có thì có nhưng không nhiều lắm. Kho gạo đã để lương thực, nhưng chất đống những thứ này không được, nên đều ở trên thôn trang. Trên thông trang có hai mươi vạn cân.”
Ôn Uyển nghĩ nghĩ rồi nói: “Tất cả mọi người đều làm. Chúng ta không làm thì có vẻ không cùng hội. Nhưng mà, những cái biện pháp phát cháo miễn phí kia thì coi như xong đi. Trong kinh thành nhiều ăn mày kẻ lang thang, bố trí nhiều sân cháo như vậy, cũng đơn giản là để cho những người kia chiếm tiện nghi thôi. Ta nhớ được trước kia nghe nói chỉ cần phát cháo miễn phí. Một số người keo kiệt sẽ đuổi gia phó ra làm ăn mày. Không có tiện nghi những người kia. Ngươi đi mua một ít chăn bông trở về, mua một cái hai trăm chiếc. Nếu như không mua được nhiều như vậy, thì đem bông tồn trong phủ lấy ra, lại đi mua nhiều thêm một ít bông để tự làm, làm một ít áo bông quần bông. Chăn bông áo bông thì để cho nha hoàn bà tử trong phủ bận rộn vài ngày, dù sao qua hết năm, bọn họ cũng đang rảnh rỗi. Đến lúc đó nông ngiệp tốt rồi, lại đưa thêm một chút thịt đồ ăn, đưa cho những người dân nghèo bên phố Nam kia, nhân số cũng không nhiều, chỉ khoảng một hai trăm nhà là được. Trước lúc ngươi đi đưa đến thì thăm dò rõ ràng xem nhà nào chân chính cần phải trợ giúp. Ta không giúp những kẻ hết ăn lại nằm.” Bây giờ đất nước thái bình, cuộc sống ở tầng dưới chót có thể sẽ nghèo khó, nhưng chỉ cần không hết ăn lại nằm, tại thời đại cơ bản thái mình này (biên thành vẫn còn chiến tranh), duy trì được cuộc sống ấm no không đói bụng là khẳng định có thể được. Những người nào nghèo khó, có thể sẽ không trôi qua thật tốt, cuộc sống sẽ rất khó khăn. Những người này thì cần trợ giúp thật sự.
Hạ Thiêm tán thưởng nói: “Quận chúa từ bi.” Hạ Thiêm không thể không tán thưởng ở trong lòng, biện pháp mới lạ chính thức trợ giúp đến người cần giúp. Những thứ đồ đạc kia người nhận cũng sẽ chân tâm thật ý mà cảm tạ. Phố Nam là xóm nghèo trong kinh thành. Đưa một giường mới chăn bông mới, một bộ áo bông, có thể so sánh với bao nhiêu lương thực thì người dùng càng biết cảm kích hơn. Nói theo tục lệ cũ thì ấm lòng người.
Ôn Uyển chỉ cảm thấy phát cháo miễn phí quá cũ rồi, hơn nữa nhiều gia đình như vậy, phát cháo miễn phí hẳn là triều đình làm mới đúng. Hàng năm đều phát cháo, lại không có thiên tai nhân họa. Quanh năm trôi qua, cũng dễ dàng sinh ra những người biếng nhác. Ôn Uyển nghĩ rồi nói: “Sau khi tuyết tan thì đi thôn trang đem lương thực cùng khoai tây khoai lang đều chở về. Trong phủ lớn như vậy tùy tiện tìm một chỗ trống là được rồi. Phủ đệ chúng ta lại lo không có chỗ mà để. Không có chỗ cũng có thể đặt trong phủ tướng quân, chỗ đó còn chỗ trống rất nhiều!”
Hạ Thiêm vội vàng đồng ý. Cũng bởi vì phân phó này của Ôn Uyển, nam đinh đi ra bên ngoài mua bông, mua vải. Nữ nhân ở nhà làm chăn bông áo bông.
Lúc này có một việc đặc biệt. Chính là trước lễ mừng năm mới vải vóc trở nên đắt hơn. Sau lễ mừng năm mới, muốn mua vải bông cũng rẻ hơn một ít.
Cũng may Hạ Thiêm ở bên người Ôn Uyển, cũng bị nhiễm tai mắt nên tìm được người quen thuộc giá thị trường, phân thành rất nhiều nhóm đi mua vải bông. Vì vậy, chỉ hai ngày bông cần đã đủ, phủ Quận chúa đã không cần nữa.
Biện pháp làm việc thiện của Ôn Uyển không giống người thường, thế nhưng lại làm phủ tướng quân cùng phủ Quận chúa mọi người loay hoay quá sức. Người trong phủ Quận chúa làm việc ngược lại đều hòa thuận vui vẻ, để cho bọn hắn làm cái gì thì làm cái đó, không có nửa câu oán thán.
Nhưng người trong phủ tướng quân thì lại tiếng oán than khắp nơi. Trời lạnh như vậy, lại để cho mọi người làm việc không phiền lụy người. Bởi vì nhiệm vụ Ôn Uyển phân phó, không làm cũng phải làm. Nhưng mà trong phủ tướng quân là oán khí ngập trời. Ngẫm lại cũng đúng, trong ngày thường chuyện gì cũng không có, hiện tại lại muốn đẩy nhanh tốc độ may xiêm y, cũng không biết đột nhiên làm nhiều xiêm y như vậy làm gì? Tiết kiệm tiền cũng không phải tiết kiệm như vậy chứ? Người có tiền như vậy, sao còn keo kiệt như thế chứ?
Ôn Uyển nghe được người hồi báo nói người trong phủ tướng quân oán trời oán đất. Ôn Uyển cũng không nhiều lời, liền đem toàn bộ người oán khí trùng thiên không muốn làm việc, cảm thấy mình thiệt thòi lớn đều liệt kê một danh sách. Ba ngày sau, Ôn Uyển nhận được một xấp danh sách dày đặc: “Trong phủ tướng quân nuôi bọn hắn, còn sinh ra thù hằn. Ta vẫn đang muốn giảm biên chế. Vừa vặn, nhân dịp cơ hội này, đem những người hết ăn lại nằm, người không tri ân nghĩa tất cả đều cắt giảm hết.” Ôn Uyển đã sớm phát hiện phủ tướng quân là địa phương nuôi người rảnh rỗi. Lúc trước đã có ý nghĩ muốn giảm bớt người. Chỉ là một mực đều không tìm được cơ hội thích hợp. Lần này cơ hội đưa tới cửa, nếu nàng không dùng mới kỳ quái đấy.
Hạ Dao cũng cảm thấy trong phủ tướng quân có hơn một trăm người, mà chủ tử cũng không ở đó, một năm lại chi năm sáu ngàn lượng bạc, những người này chỉ lấy tiền nhưng không làm việc. Nàng thấy mà đau lòng. Chỉ là không thể tùy ý cắt giảm những người này sợ để lại danh tiếng không tốt cho Bạch Thế Niên, nên Ôn Uyển vẫn luôn nhẫn nại.
Hạ Dao có hơi cảm nghĩ. Nếu là chuyện ở trong phủ đệ Quận chúa của mình, Quận chúa tuyệt đối sẽ không băn khoăn nhiều như vậy. Vì tướng quân, Quận chúa thật sự nhượng bộ rất nhiều.
Tuyết rơi liên tục không ngừng giằng co năm ngày rốt cục ngừng. Cây lựu ở chính viện của Ôn Uyển, bị tuyết rơi nhiều ép ngoặt rồi. Toàn bộ người trong phủ, đều đang quét tuyết.
Ôn Uyển nhìn tuyết bắt đầu tan chảy, nghĩ đến trượng phu ở phía xa biên quan. Không biết bên kia tuyết có rơi nhiều như vậy hay không? Lúc Ôn Uyển đang ngây người nhìn một hướng, thì Hạ Dao ôm Duệ ca nhi đi ra: “Quận chúa, đại bảo tìm không thấy người, đang tìm bốn phía này. Nếu không thấy được người lại muốn khóc cho xem.”
Ôn Uyển nhận Duệ ca nhi: “Bảo Bảo, làm sao vậy?”
Duệ ca nhi đưa mắt nhìn về phía lương thực của bé. Ôn Uyển bật cười: “Bảo Bảo, con mới ăn không bao lâu. Hiện tại mẹ không có sữa. Hạ Dao, đi đem bình sữa lấy tới.”
Duệ ca nhi không ăn được sữa, vẻ mặt ủy khuất. Ôn Uyển đem núm ɖú cao sư đặt trong miệng Duệ ca nhi, dỗ dành nói: “Bảo Bảo nghe lời, mẹ không đủ sữa, uống sữa tươi cũng giống như vậy thôi.”
Ôn Uyển dỗ dành gần nửa ngày, Duệ ca nhi vẫn không uống. Ôn Uyển không có cách nào, chỉ có thể thuận theo Duệ ca nhi. Duệ ca nhi ăn sữa, tuy vẫn chưa ăn no, nhưng rất thỏa mãn.
Ôn Uyển nhịn không được vỗ mông Duệ ca nhi: “Con cái tên tiểu bại hoại này. Đợi tí nữa đệ đệ của con lại không có sữa uống rồi. Một chút cũng không biết yêu quý đệ đệ, về sao làm ca ca như thế nào?”Duệ ca nhi bĩu môi, híp mắt, giống như ngủ thϊế͙p͙ đi. Ôn Uyển nhìn buồn cười cực kỳ: “Tiểu tử này đúng là chúa không chịu thiệt!”
Hạ Thiêm tới nói: “Quận chúa, 200 chiếc chăn bông, 200 bộ áo bông đều đã làm xong. Một nửa là mua từ bên ngoài, một nửa là trong phủ đệ làm ra. Ta cũng từ chỗ phủ doãn lấy được danh sách, cũng phái người đi điều tra qua, đều là một số nhà nghèo khổ.”
Ôn Uyển gật đầu: “Đã thẩm tra đối chiếu qua, vậy ngươi đem những vật này đưa đi. Mặt khác, lại cho mỗi nhà thêm một ngàn đồng tiền!”
Ôn Uyển lên tiếng, toàn bộ đều dựa theo trên danh sách đưa đi. Phải biết, lạnh nhất không phải lúc tuyết rơi, mà là tuyết tan. Hiện tại những vật này đưa ra ngoài, chính thức gọi là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Phủ Quận chúa cùng phủ Tướng quân, còn có Từ thiện đường, tất cả đều đi ra ngoài đưa những vật này. Ý tứ của Ôn Uyển, cần phải trong vòng một ngày đưa xong. Đưa đồ vật, Ôn Uyển không có dùng danh nghĩa của phủ Quận chúa, cũng không có dùng danh nghĩa phủ Tướng quân, mà vẫn dùng danh nghĩa Từ thiện đường hoàng gia đưa đến.
Ban đầu Ôn Uyển cũng muốn dùng danh nghĩa phủ Tướng quân. Nhưng mà về sau ngẫm lại dùng cái danh nghĩa gì, những nhà quyền quý cũng đều biết nội tình. Nhưng mà đối với dân chúng lại không giống. Dùng chính danh nghĩa Từ thiện đường hoàng gia, dân chúng cảm ơn chính là hoàng gia. Phủ Tướng quân, không cần dân chúng mang ơn.
Hai trăm gia đình, một nhà một giường chăn bông, một bộ quần áo bông, 60 cân gạo trắng, mười cân thịt heo, mặt khác còn có một ngàn đồng tiền.
Những thứ này đối với dân chúng bình thường mà nói đều là không ít. Chứ đừng nói chi là những cuộc sống của người nghèo khó kia một năm khó được ăn một bữa thịt, vì vậy giống như là bánh từ trên rời rớt xuống vậy. Nghe nói đều là Từ thiện đường hoàng gia đưa đến. Dân chúng trong kinh thành không phải không biết Từ thiện đường hoàng gia. Đó là nơi hoàng gia ( trong mắt dân chúng, Ôn Uyển Quận chúa là đại biểu cho hoàng gia) thành lập chuyên môn trợ giúp dân chúng bình thường. Dân chúng được lợi đều hướng về phía hoàng cung quỳ lạy, cảm tạ hoàng đế.