Bạch Thế Niên khoác áo choàng đi ra ngoài. Ra khỏi sân, đến thư phòng, cũng không bước vào mà đứng ở cửa thư phòng, nhìn vào trời đêm mờ mờ mịt mịt.
Ánh trăng bạc rọi vào mặt đất, từ xa có tiếng kêu bi ai thê lương truyền đến. Sương đêm tản mạn tràn ngập không trung, như một tấm màn vô hình mờ ảo, bao trùm lên tất cả cảnh vật. Ánh mắt nhìn đến vạn vật trong màn sương kia, dù là từng cọng cây ngọn cỏ, hiện giờ đã không phải là bộ dáng chân thật gần gũi vào ban ngày, mà mờ nhạt, hư ảo. Cũng giống như những nữ nhân hắn từng gặp, bất kể là ai, cũng đều ẩn sau một cái mặt nạ chân thành hoàn mỹ, khiến cho người ta nhìn không ra sự giả dối. Cái loại cảm giác này, làm cho lòng người bất an.
Lại nói, trên đời nữ nhân ngàn ngàn vạn vạn, hắn cũng muốn biết tại sao nhiều năm như vậy, hết lần này tới lần khác hắn không quên nổi Ôn Uyển. Hắn cũng đã từng thử lý giải? Sau lại nghĩ tới, có lẽ là bởi vì đêm tân hôn đó, kiên quyết cùng cứng rắn mà Ôn Uyển biểu lộ ra, thực sự làm hắn rung động sâu sắc. Có lẽ, bởi vì Ôn Uyển trước mặt hắn, không có một tia làm bộ dối trá, chỉ luôn chân thành cùng khả ái. Yêu chính là yêu, hận chính là hận, không có ranh giới giữa chúng. Nàng sẽ không giả dối nói rằng ngươi có thể cưới vợ bé, nhưng sau lưng lại ra tay đối phó những thứ thϊế͙p͙ thất kia. Nàng có thể thẳng thắn nói với ngươi, không được phép cưới vợ bé, so với tất cả mọi nữ nhân trên đời này đều chân thật hơn.
Là ông trời ưu ái, để cho hắn cưới được nàng. Mặc dù có hơn hai tháng bên cạnh nhau, nhưng nàng vẫn luôn như câu đố không có lời giải, có đôi khi trầm ổn cơ trí, có đôi khi hồn nhiên ngây thơ; có đôi khi ôn hòa dịu ngoan, lại có khi lạnh băng vô tình. Giống như hỏa, như băng, cũng như nước, khiến cho người nhìn không thấu.
Trước khi thành thân không cam nguyện, sau khi thành thân thì mềm mại dịu dàng, không thuận ý thì phản công, còn lúc vừa lòng thì nhu tình mật ý, làm cho mình không thể nắm giữ. Thời điểm chia lìa thì không nỡ, đến khi ly biệt lại lo lắng. Tựa hồ như mâu thuẫn, lại tựa hồ như hợp tình hợp lý.
Bạch Thế Niên lầm bầm : “Cũng không biết có phải vì Thích Lệ Nương mang thai, cho nên tức giận không? Lâu như vậy cũng không gửi thư cho ta.” Bạch Thế Niên nghĩ tới Ôn Uyển nhất định sẽ tin tưởng hắn không làm chuyện hoang đường này, nhưng khẳng định sẽ giận.
Diệp Tuần là một con cú, buổi tối thường xuyên ra ngoài tản bộ. Thật ra A Mãnh đã từng báo cáo qua, nhưng Bạch Thế Niên cũng không quản hắn. Lúc trước Bạch Thế Niên đã suy đoán Diệp Tuần là người của hoàng đế. Về sau trở lại kinh thành, lại càng thêm khẳng định điều này. Thế nên sau này Bạch Thế Niên biết Diệp Tuần mỗi ngày đều ra ngoài vào buổi tối, đến nửa đêm mới trở lại.
Trong quân doanh có binh sĩ nói trên người hắn trở về có mùi hương, hoài nghi hắn đi Câu Lan viện tìm nữ nhân. Đáng tiếc không ai tìm được chứng cớ.
Bạch Thế Niên đang ngẩn người, thì nhìn thấy Diệp Tuần từ bên ngoài đi vào. Thật ra Diệp Tuần cũng biết, Bạch Thế Niên đang lo lắng, lo lắng chuyện lần trước khiến cho Ôn Uyển giận. Khụ, Diệp Tuần thật cảm thấy, Bạch Thế Niên đúng là anh hùng khí đoản.
Bạch Thế Niên buồn bực nói: “Ngươi nói xem xin lỗi cũng đã xin lỗi, có cái gì cũng nói hết rồi. Vậy mà một thư hồi âm cũng không gửi, đã ba bốn tháng rồi.” Chân dung nhi tử không có cũng thôi đi, ngay cả một phong thư cũng không có.
Diệp Tuần hết chỗ nói rồi “Ngươi không nghĩ tới tại sao Quận chúa lại cùng ngươi đi Ôn Tuyền thôn trang hơn nửa tháng, nói vậy hai người các ngươi lúc trước ở thôn trang, nhất định là ân ái triền miên, gắn bó như nước sơn đấy nhỉ?”
Bạch Thế Niên mặt có vẻ nghi hoặc “Thế thì làm sao? Ngươi muốn nói gì đây?”
Tháng mười một tuyết rơi cũng đã rơi, vậy mà Diệp Tuần còn có thể phe phe phẩy phẩy quạt, lại không sợ bị đông cứng chết. Điều này làm cho mọi người vô cùng bội phục. Chỉ có mấy người hiểu rõ hắn là cực kỳ khinh bỉ. Bởi vì thật ra người này sợ lạnh đến muốn chết, so với Bảo Bảo Cương luôn luôn sợ lạnh còn sợ hơn “Tướng quân, thường ngày ngươi khôn khéo như thế, làm sao đến chuyện trên người mình lại phạm hồ đồ. Vợ chồng ân ái, sau sẽ có cái gì?”
Bạch Thế Niên mê hoặc rồi.
Diệp Tuần tiếp tục lắc cây quạt, cười đến rất quỷ dị “Tướng quân, từ lúc bắt đầu ta đã cảm thấy rất kỳ quái. Cho dù lúc trước các ngươi đã thành hôn, tổn hại đến danh tiết của Quận chúa. Nhưng nàng có thể từ một nữ nhi bị gia tộc vứt bỏ đi lên địa vị ngày hôm nay, lại ở cạnh tiên hoàng mấy năm, nhĩ huân mục nhiễm (nghe nhiều nhìn nhiều), thủ đoạn tâm kế vậy khẳng định là nhất đẳng. Còn có chuyện lúc trước nàng là một nữ tử nhỏ bé ở kinh thành buôn bán làm ăn, cộng thêm chuyện ly khai quan hệ với phụ thân cùng gia tộc, có thể nhìn ra, nàng căn bản không phải là người quan tâm đến loại danh tiếng kia. Ôn Uyển Quận chúa tuyệt đối không phải là người bảo thủ một mực tuân theo khuôn phép. Cho nên không thể nào bởi vì lúc trước đã thành hôn mà thỏa hiệp, bằng không sẽ không có chuyện hơn sáu năm này nàng quên chuyện đã xảy ra đến không còn một mống, như thể chuyện này chưa từng phát sinh. Ban đầu ta nghĩ rằng hoàng thượng muốn trọng dụng ngươi, lôi kéo ngươi. Nhưng ngẫm lại cũng không đúng. Kỵ binh doanh là nhờ tài lực Quận chúa ở phía sau chống đỡ, hoàng đế không lý nào lại dùng nàng để lôi kéo ngươi, một kỳ tài ngút trời như vậy, hoàng đế sẽ không nỡ mang nàng tới mua chuộc ngươi, nếu không thì cái được cũng không bù nỗi cái mất. Khi đó ta cảm thấy kỳ quái, Quận chúa gả cho ngươi, quá trình dường như quá mức thuận lợi. Thuận lợi đến mức ta có một loại cảm giác, Quận chúa hình như rất nguyện ý gả cho ngươi. Nhưng mà, nhiều nam nhân tốt như vậy, người nào mà không phải không thua kém tướng quân ngươi. Tại sao nàng không chọn bọn họ, mà lại muốn chọn tướng quân? Ôn Uyển Quận chúa cũng không phải như người con gái khác, tiễn trượng phu xuất chinh là vì muốn trượng phu kiến công lập nghiệp, vì vinh quang gia tộc, mang đến vinh hoa phú quý cho các nàng. Quận chúa tính toán gì ở ngươi? Có khi nào là vì sau khi thành thân sẽ phải tách ra mười năm, thậm chí là càng lâu hơn sao?” Diệp Tuần cũng không quản sắc mặt Bạch Thế Niên có chút khó coi, tiếp tục nói: “Quận chúa là ai? Làm sao lại không biết. Gả cho ngươi rồi, chẳng khác nào sống như quả phụ, nhưng nàng đã biết rõ, còn muốn gả? Tại sao? Nếu ngươi cho rằng, ngươi dùng sáu năm chờ đợi đã có thể lấy được trái tim Quận chúa, vậy ngươi mười phần sai rồi. Nữ nhân đi ra từ hoàng cung, nếu thật sự ngây thơ như vậy, đã sớm chết không biết bao nhiêu lần. Ôn Uyển Quận chúa là một kỳ nữ, vì sao phải nhẫn nhịn, không chút phản kháng đã gả cho ngươi? Cho đến khi ta nghe thấy tin nàng mang thai, ta mới chợt hiểu ra. Ta rốt cục đã hiểu được vì sao Quận chúa lại muốn gả cho ngươi rồi?”
Bạch thế Niên thấy Diệp Tuần khích bác ly gián, lạnh lùng nói: “Nói nhảm đủ rồi, liền cút nhanh về phòng ngủ cho lão tử.” Nói Ôn Uyển bởi vì … chuyện này mà rất tức giận, Bạch Thế Niên còn tin tưởng. Nói Ôn Uyển bởi vì muốn có hài tử mà gả cho hắn, không phải là vũ nhục hắn, mà là vũ nhục Ôn Uyển. Một người nữ nhân cao ngạo, sao có thể vì hài tử mà để bản thân chịu thiệt? Tên hồ ly chết tiệt này, khó bắt được cơ hội khích bác ly gián, liền tận lực khua môi múa mép.
Diệp Tuần nhìn người bên cạnh sắc mặt càng ngày càng đen, thở dài một tiếng: “Nếu như ngươi dụng tâm tìm hiểu, ngươi sẽ phát hiện ra, thật ra Quận chúa đối với người khác rất lạnh lùng. Đối với người Bình gia cũng vậy, đối với người Bạch gia các ngươi cũng thế. Không phải là nàng trời sinh đã thế, mà là hoàn cảnh dưỡng thành cá tính này. Nhiều năm qua, nàng không dựa vào bất luận kẻ nào, cũng không có một người nào giúp đỡ, khích lệ nàng, chỉ dựa vào cố gắng của bản thân, từng bước từng bước đi tới. Tướng quân, ngươi phải biết hoàng cung là nơi nào, đó là chốn đen tối bẩn thỉu nhất. Nàng từ một nữ nhi bị gia tộc vứt bỏ, cho tới địa vị ngày hôm nay dưới một người, trên trăm triệu người. Trong thời gian đó, đã ăn bao nhiêu khổ, bị bao nhiêu tội, đến tột cùng đã phải trả giá bao nhiêu, khẳng định so với chúng ta cửu tử nhất sinh nơi sa trường còn thảm thiết hơn. Khác nhau là, chúng ta chảy máu nhìn thấy được, còn nàng chảy máu thì không nhìn thấy. Bởi vậy theo ta thấy, thiên hạ này trừ tiên hoàng cùng đương kim thánh thượng, sẽ không có người có thể khiến nàng toàn tâm tín nhiệm, một người có thể tương trợ giúp đỡ nàng. Cho nên, mới có chuyện nàng cự tuyệt bao nhiêu tài tuấn, dẫn đến cục diện chậm chạp không chịu gả. Trên thực tế, cho dù những thứ tài tuấn kia có ưu tú hơn nữa, có thành tâm hơn nữa, Quận chúa cũng sẽ không gả . Bởi vì Quận chúa không tín nhiệm những người này, trong lòng nàng, nhất định sẽ cho rằng những người này nhìn trúng không phải bản thân nàng, mà là tiền đồ sau lưng nàng. Cưới nàng chỉ là vì muốn thông qua nàng để có được vinh hoa phú quý, có được quyền thế. Lúc trước ta vẫn hoài nghi nàng có mục đích khác, chẳng qua nhìn ngươi vui mừng không dứt mới chưa nói ra. Nhưng ta quả thật hoài nghi, Quận chúa thông minh tài trí mà mọi người vẫn nói. Một nữ nhân thông minh, có thủ đoạn như vậy, vì sao lại không có chút phản kháng hay gây khó dễ gì mà cứ ngoan ngoãn như vậy gả cho ngươi? Cái gọi là nhân duyên định mệnh chẳng qua là lừa gạt ngoại nhân, ta đây không tin. Đoán chừng Quận chúa cũng không tin. Khi đó ta có chút không kịp phản ứng, mỗi người đều có nhược điểm, Quận chúa có khôn khéo đi nữa, lại có thể nhẫn nhịn, có tâm cơ thủ đoạn đi nữa, nàng cuối cùng vẫn là một nữ nhân. Nữ nhân tới cuối cùng, luôn phải tìm một người để dựa vào. Nam nhân không đáng tin, vậy phải dựa vào hài tử. Mà Bạch Thế Niên ngươi, vừa hay là lựa chọn tốt nhất. Bởi vì ngươi ngày ngày ở biên quan, có lẽ cả đời thấy mặt cũng không quá mấy lần. Cho nên, nàng mới có thể không có bất kỳ phản kháng gì mà gả cho ngươi.” Diệp Tuần chỉ thiếu chút nữa đã nói bởi vì ngươi ở bên ngoài cho nên có thể ở kinh thành làm xằng làm bậy rồi.
Bạch Thế Niên nghe xong, trong lòng khó chịu tới cực điểm. Không phải vì Diệp Tuần khích bác ly gián mà khó chịu, mà vì Ôn Uyển gặp quá nhiều khổ nạn như vậy. Thế nhưng hắn lại không thể chia sẻ dù chỉ một chút. Lần này còn để cho Ôn Uyển lâm vào nguy hiểm.
Bạch Thế Niên tỉnh táo lại rồi nói: “Những lời này ngươi không cần nói. Ôn Uyển đối với ta như thế nào, ta biết rất rõ, không có máu lạnh vô tình như ngươi nói. Thế nhân đều nói Ôn Uyển vô tình. Nhưng ở trong mắt ta, nàng chính là thê tử tốt nhất trên đời này.” Không nói ban đầu Ôn Uyển đưa cho hắn cái bản đồ kia, trù tính để hắn nhận được quân quyền Kỵ Binh Doanh, còn hướng hoàng đế cầu xin kim ty nhuyễn giáp. Chính là lúc trước hai người chung đụng từng ly từng tý, hắn cũng có thể sâu sắc cảm nhận được. Trong lòng Ôn Uyển có hắn. Bởi vì trong lòng có hắn, cho nên mới nguyện ý gả cho hắn. Có lẽ phần nhân tình này không có sâu nặng như hắn, nhưng Ôn Uyển đối với hắn là thật lòng thật dạ. Điểm này hắn hoàn toàn có thể khẳng định. Nếu cái này có thể khẳng định, những thứ khác hắn cũng không so đo nhiều.
Diệp Tuần thấy khích bác ly gián như vậy vẫn không được, trong lòng thầm khen hai tiếng. Nếu như bởi vì … hai câu nói này mà Bạch Thế Niên phản ứng quá khích, hắn đã đánh cho hai dấu chéo rồi. Nhưng Diệp Tuần lúc này bày ra bộ dáng hả hê “Ta đã nói rồi, Quận chúa khôn khéo, lại có thể nhẫn nhịn, nhưng nàng cuối cùng cũng vẫn là một nữ nhân. Nữ nhân đều có cùng một nhược điểm: hi vọng nhận được cưng chìu của trượng phu, cùng hài tử hoạt bát khả ái. Ban đầu nàng đối với ngươi khẳng định cũng có chút chờ mong, khẳng định là vì ngươi nhiều năm như vậy kiên trì giữ lời hứa với nàng, mới có thể khiến cho nàng chọn ngươi. Nếu không, nàng sẽ không gả cho ngươi. Ta cho rằng, hai tháng thành thân Quận chúa đối với ngươi rất tốt, đây là thật tâm chân ý. Đáng tiếc, biểu hiện của ngươi ở biên quan lúc này, khiến cho nàng hết sức thất vọng. Tướng quân, đây cũng là một tay ngươi tạo thành. Hắc hắc, Thích Lệ Nương mang thai hài tử của ngươi. Cho nên Quận chúa mới không để ý tới ngươi.” Tiếp tục đả kích, khiến cho người này ngày ngày ở trước mặt mình hết đắc ý.
Bạch Thế Niên phẫn hận nhìn hắn, người này sao có thể như vậy? Còn đạp một cước vào chân đau của hắn. Chưa từng thấy qua quân sư nào vô lương thế. Hắn hiện tại muốn là ý kiến, không phải là chế giễu đâu: “Ngươi nói xem, tương lai ta phải làm sao bây giờ? Trong vài năm tới khẳng định ta không thể trở lại kinh thành được, chẳng lẽ cứ giằng co như vậy. Cho dù nàng có nghĩ tới thì ta cũng không nguyện ý.”
Diệp Tuần vẫn không buông, tiếp tục đả kích Bạch Thế Niên “Ngươi đây là tự làm tự chịu, ban đầu đã bảo ngươi không nên nạp người đàn bà làm trắc thê. Nhìn cũng không phải là thứ tốt đẹp gì. Người đàn bà kia trốn khỏi Quận chúa trở về biên quan, ta nói xử lý nàng ta đi. Ngươi lại muốn tìm cơ hội thích hợp, kết quả đã xảy ra chuyện. Ngươi đây là tự tìm lấy rắc rối.” Khiến cho lúc này Ôn Uyển Quận chúa không để ý tới, còn không phải là tự mình tìm khổ thì là cái gì?
Bạch Thế Niên lúc này chỉ có thể cười khổ, lúc ấy đúng là Diệp Tuần đã khuyên hắn không nên nạp Thích lệ Nương, nhưng lúc ấy hắn cũng bị ép buộc không có biện pháp nào khác “Ngươi cũng nên biết, ta bị tính kế mới thế. Lúc ấy trong mắt người khác, nàng ta đối với ta có ân cứu mạng. Nếu ta không làm thế, hiện giờ sao có thể đứng ở đây. Ta cũng không thực hiện được kỳ vọng của tổ mẫu cùng phụ thân.”
Diệp Tuần không chút lưu tình gạt bỏ thâm tình ý hậu của Bạch thế Niên: “Trong lòng ngươi nghĩ gì làm như ta không biết? Ngươi lúc ấy đối với chuyện có thể cưới Quận chúa không tin tưởng, hoặc là nói, ngay từ đầu; ngươi đã không thể hoàn toàn xác định Quận chúa có phải phu nhân của ngươi hay không? Cho nên khi đó ngươi bồi hồi, do dự. Thích Lệ Nương nói muốn gả cho ngươi, ngươi đã nghĩ Thích Lệ Nương cũng coi như là xuất thân danh môn thế gia, đối với ngươi cũng tương xứng, mà lại còn là chính nàng ta hạ mình đưa tới cửa. Còn không bằng giả bộ không cam lòng nạp nàng ta vào cửa, đối ngoại thì nói bảo lưu danh tiếng, đối nội thì coi như nạp thêm một tỳ nữ. Ngươi liền tính toán, vạn nhất cưới không được Ôn Uyển Quận chúa, Thích Lệ Nương cũng là một lựa chọn không tệ ( đây chính là trần trụi tìm lốp xe dự phòng ). Đáng tiếc ngươi lại quên mất, danh môn thế gia nuôi ra không phải hoàn toàn là minh châu phỉ thúy, mà cũng có những thứ cải củ mục nát. Ngươi không phải không biết Thích Lệ Nương là do một tay bình thê của Thích Tuyền dạy thành. Người đàn bà kia, có thể từ tiểu thϊế͙p͙ bò lên vị trí bình thê. Nữ nhân như vậy còn có thể dạy ra nữ nhi bảo bối gì? Từ khi ngươi biết nàng ta đến nay, nhìn một chút biểu hiện của nàng ta. Lúc bắt đầu đối với ngươi tình sâu như biển; sau khi bị ngươi cự tuyệt thì ai oán đau khổ lấy nước mắt rửa mặt; sau khi cứu ngươi rồi ngươi cưới nàng hay không, vẫn đối với ngươi kính ngưỡng tôn trọng; tình sâu ý nặng đến mức khiến cho ngươi chịu áp lực phải cưới nàng; lúc tới kinh thành lại trở thành nữ tử yếu đuối, ngây thơ, không hiểu thế sự. Thay đổi đến chóng mặt, ta nhìn còn dựng tóc gáy. Cũng là ngươi mệnh tốt, cái kia còn chưa gây ra được chuyện gì. Ôn Uyển Quận chúa cũng thật sự nguyện ý gả cho ngươi. Nếu không ngươi bây giờ như thế nào, thật đúng là không tưởng tượng nổi. Về phần Thích Lệ Nương, những thủ đoạn kia của nàng ta trong mắt Hưng Quốc Quận chúa đoán chừng chỉ coi như thứ đồ chơi. Nếu không cho dù ngươi đời này không cưới vợ. Có nữ nhân này, hậu viện của ngươi cũng đừng nghĩ an bình. Cho dù ngươi có lập nhiều chiến công hơn nữa, cũng sẽ bị nữ nhân này phá hủy.”
Sắc mặt Bạch Thế Niên xoay chuyển vô cùng đặc sắc, một hồi xanh, một hồi trắng, nhưng hắn lại không lên tiếng phản bác, không biết phản bác như thế nào.
Diệp Tuần đối với Thích Lệ Nương cực kỳ chán ghét, hắn cảm thấy Thích Lệ Nương rất giả dối, giả dối đến mức làm cho hắn buồn nôn. Diệp Tuần là một người rất tùy tâm, cho nên nói chuyện làm việc cũng không có cố kỵ gì: “Ngay từ lúc vừa bắt đầu ta cũng biết ngươi có tính toán. Chỉ bất quá người ai cũng có tư tâm, ta có thể hiểu. Nhưng ngươi có thể tuân thủ được lời hứa, sáu năm vì Ôn Uyển Quận chúa mà thủ thân như ngọc, ta bởi vì bội phục quyết tâm của ngươi, cho nên mới giúp ngươi. Nhưng ngươi cũng không để cho ta thất vọng. Đối với lời ta vừa nói, ngươi cũng có thể phân biệt đúng sai. Ta rất vui mừng. Quận chúa, là một nữ tử khoan dung thiện lương. Ngươi là người có phúc khí.”
Bạch Thế Niên nghĩ tới tình cảnh vợ chồng chia lìa, hắn lại buồn bực “Có phúc khí. Này là cái phúc khí gì? Vợ chồng chia lìa, không ở cạnh nhau, ta sợ thời gian dài, Ôn Uyển đối với ta lạnh tâm.” Thật ra thì Bạch Thế Niên cũng biết mình ích kỷ. Đừng nói thân phận Ôn Uyển tôn quý, cho dù là một nữ tử bình thường, chỉ cần là thê tử của hắn, cũng sẽ phải ở lại kinh thành làm con tin. Hắn muốn Ôn Uyển tới biên thành, chính là hy vọng xa vời.
Diệp Tuần thấy bộ dáng mặt ủ mày chau này của Bạch Thế Niên, thật ra thì Diệp Tuần cũng thừa biết, tên này chỉ ở trước mặt mình giả bộ, tranh thủ đồng tình của mình. Bằng không, tại sao lại chỉ tìm hắn kể khổ? Tên khốn kiếp này, đúng là càng ngày càng tinh quái. Nếu hôm nay hắn không chú ý, khẳng định tên kia sẽ mượn việc công làm việc tư, sẽ an bài cho hắn một đống lớn công sự hại hắn mệt mỏi đến hộc máu. Khụ, thôi vậy, xuất lực thì xuất lực, ai bảo hắn vớ phải một cấp trên thế này. Nói là xuất lực, nhưng trên miệng vẫn không chút khách khí nói lời cay độc ” Bình thường nhìn ngươi khôn khéo như vậy, sao vừa đến chuyện của mình liền phạm hồ đồ rồi? Thật là đần.”
Bạch Thế Niên trong mắt lóe tinh quang “Ngươi có chủ ý, nói nhanh lên.” Hắn biết người này khẳng định có chủ ý, nhìn tên này vo ve không ngừng quấy nhiễu mà không nói ra chủ ý. Hôm nay nếu không đưa ra được chủ ý, hắn cũng làm cho tên này ngày ngày trôi qua buồn bực.
Diệp Tuần dương dương đắc ý “Theo như suy đoán của ta, những thứ thư nhà kia của ngươi, sau chuyện của Thích Lệ Nương, với tính tình của Quận chúa, đoán chừng nhìn cũng sẽ không nhìn, liền ném sang một bên. Ngươi lần sau viết thơ, bất kể viết cái gì, đều đề tên viết cho hài tử của ngươi; muốn gửi đồ gì, bên trong cũng phải có đồ chơi cho nhi tử. Nàng tuyệt đối sẽ xem.” Không thể không nói, Diệp Tuần quả thật là đoán đúng ( chỉ là Ôn Uyển cũng có vụng trộm xem).
Bạch Thế Niên không giải thích được “Viết tên nhi tử cùng viết tên nàng thì khác gì nhau. Con ta còn nhỏ, nơi nào là có thể xem hiểu chứ.” Con của hắn mới có hai tháng có được không, cho dù là thần đồng cũng xem không hiểu a! Viết cũng tương đương. . . . . . Ánh mắt Bạch Thế Niên sáng lên, đúng vậy, nhi tử xem không hiểu, mẹ nhi tử thấy hiểu là được rồi. Phùng quản gia nói, Ôn Uyển vì hai nhi tử, cái gì cũng không làm, cả ngày ở nhà theo nhi tử, đối với nhi tử vô cùng yêu thương.
Diệp Tuần không khách khí tiếp tục châm chọc “Nói ngươi đần ngươi thật đúng là heo. Ngươi nghĩ xem viết gửi cho nhi tử, Quận chúa nhất định vạn phần thương yêu nhi tử, sao nàng có thể không đọc thư nhà của ngươi cho nhi tử nghe. Cho dù nàng không cần trượng phu như ngươi, nhưng hai đứa bé khẳng định vẫn cần có phụ thân. Bằng không, tương lai hai nhi tử của ngươi sau khi trưởng thành hiểu chuyện, nhất định sẽ oán giận người làm mẹ như nàng. Quận chúa thương hai đứa bé như vậy, sẽ không làm chuyện hồ đồ như thế. Đồng thời, cũng có thể dùng một ít đồ chơi đưa đến cho nàng, nữ nhân nha, lúc nào cũng hay giả bộ. Cho dù nàng còn giận, cũng sẽ mềm mỏng hơn.” Nói trở lại, Diệp Tuần phân tích lòng người vô cùng lợi hại . Phân tích của hắn, vô cùng đúng chỗ. Ôn Uyển thương yêu nhi tử như vậy, cũng sẽ không vắng vẻ cha bọn chúng.
Bạch Thế Niên đảo mắt cười ha ha “Lão Diệp, may mà có ngươi, ngươi thật là cố vấn của ta.” Bạch Thế Niên nghe hiểu ra, tâm tình liền thư thái hơn.
Diệp Tuần lập tức chán nản bồi một câu “Đây chỉ là bề ngoài thôi, nếu ngươi thật muốn cùng Quận chúa hòa hảo, hai người cầm sắt hợp âm thì phải như lời ngươi vừa mới nói , cùng Quận chúa cả đời cả thế một đôi người. Cả đời cả thế một đôi người, cũng không phải là Ngưu Lang Chức Nữ. Sớm một chút đánh thắng trận, sớm một chút về nhà ôm vợ con, ngày ngày ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi sẽ không vấn đề. Nếu không, ngươi còn phải như vậy dài dài.”
Bạch Thế Niên nhìn thoáng qua Diệp tuần, trên mặt có chút kinh ngạc. Hắn cưới Ôn Uyển, sẽ không có những ý niệm khác trong đầu, chỉ muốn đánh giặc xong, về nhà phụng bồi vợ con, trải qua cuộc sống yên yên ổn ổn. Nhưng đối với lời Diệp Tuần vừa nói…, hắn có chút không tin tưởng. Nhớ được người này trước kia, luôn là đối với mình nói, nam nhân nên lấy kiến công lập nghiệp làm trọng, sau đó sẽ phải lấy khai chi tán diệp kéo dài huyết mạch làm trọng? Đối với Diệp Tuần mà nói, chung tình gì đó là thứ đồ chơi, là thứ lừa gạt thế nhân. Trong mấy năm kia, không ít lần hắn bị Diệp Tuần đả kích chê cười. Hôm nay là gió hướng nào thổi tới a! Mặt trời mọc đằng tây sao?
Diệp Tuần nhìn về phía chân trời, phiền muộn nói “Muốn khai chi tán diệp sẽ không tìm lão bà ngươi đi a! Ta sở dĩ lúc trước không ưa châm chọc chuyện Thích Lệ Nương, đó là vì ghê tởm nàng ta mặt ngoài hiền lành, thật ra lại là bụng dạ rắn rết, chỉ là thứ đồ không lên được mặt bàn. Quận chúa thì không giống vậy, ở phương diện này Quận chúa khẳng định là nữ nhân rất thuần túy. Ta thậm chí có thể khẳng định, bất kể các ngươi như thế nào, nàng tuyệt đối cũng không cho ngươi tìm nữ nhân. Trên đời không chỉ có nữ tử, mà nam tử cũng hy vọng bản thân có thể tìm được người cùng mình một đời một thế một đôi người. Ngươi may mắn gặp được, còn có thể cưới nàng làm vợ, đây là phúc phận của ngươi, cố gắng mà trân trọng, không nên làm đến không cách nào cứu vãn, để lại một đời tiếc nuối cùng hối hận. Lúc đó cho dù có hối hận hơn nữa, cũng không còn kịp.” Nói xong, vạn phần phiền muộn nhìn vào màn đêm đen vô hạn.
Bạch Thế Niên nghe vậy chỉ cười trừ. Như vậy xem ra, Diệp Tuần cũng có chuyện cũ thương tâm. Nhưng mà ai cũng từng có chuyện cũ, người sống trên đời này, không thể luôn luôn thuận buồm xuôi gió. Cho nên, hắn thật rất cảm kích ông trời, đối với hắn ưu ái như vậy. Lúc này nguyện vọng duy nhất của hắn, chính là sớm đánh bại người Mãn Thanh, về nhà ôm vợ con.
Diệp Tuần nhìn dáng vẻ của hắn, vui vẻ nói tiếp: “Ta đã nói với ngươi a. Ta nghe nói quận chúa hiện tại mập lên rất nhiều, có thể so sánh với thê tử Đại Trụ ( Thị vệ bên cạnh Bạch thế Niên có một người, vợ hắn nặng tới một trăm tám mươi cân). Tướng quân, chờ ngươi trở về nhìn thấy Quận chúa, ta tin tưởng, ngươi nhất định sẽ giật mình.”
Bạch Thế Niên liếc Diệp Tuần một cái: “Vợ ta có mập nữa, cũng là vợ ta. Nàng sinh con dưỡng cái cho ta, lo liệu việc nhà, chuẩn bị hết thảy mọi thứ. Ta lại ghét bỏ nàng, ta còn là người sao? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta ngay cả Đại Trụ cũng không bằng.” Đại Trụ là một tiểu quân quan, vợ hắn mặc dù cân nặng siêu phàm. Nhưng Đại Trụ kia đối với vợ mình không thay đổi, là nam nhân thực sự.
Diệp Tuần ha ha cười không ngừng. Mặc dù ban đầu Bạch Thế Niên quả thật có chút tiểu tâm tư, nhưng chỉ cần tâm tư ngay thẳng, cũng là tốt lắm rồi. Nơi nào còn có thể yêu cầu hoàn mỹ. Có lẽ, Ôn Uyển Quận chúa không phải là không biết, chẳng qua là giả bộ làm như không biết thôi. Bởi vì quá mức theo đuổi hoàn mỹ, kết quả cái gì cũng đều không với tới. Ôn Uyển Quận chúa nguyện ý dùng thời gian mười năm, đợi chờ Bạch thế Niên, cũng có thể nhìn ra Quận chúa quyết đoán: “Tướng quân, ngươi tốt nhất là phải biết tiếc phúc.”
Bạch Thế Niên nhìn ánh mắt thành khẩn của Diệp Tuần, gật đầu: “Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ làm vậy.” Hắn cưới được thê tử tốt như vậy, nếu còn không biết tiếc phúc, thì quãng đời còn lại có phải sống trong cô độc, cũng là đáng đời hắn.
Sau khi Bạch Thế Niên cùng Diệp Tuần nói xong, lập tức đi thư phòng viết một phong thơ, viết xong mới đi ngủ. Ngày thứ hai kiểm tra lại một chút, cảm thấy viết không đủ chân thành tha thiết, lại viết một lần nữa. Cuối cùng, thỉnh cầu Ôn Uyển vẽ hình hai nhi tử và nàng gửi cho hắn. Hắn tưởng nhớ hai đứa bé và mẹ của hai đứa bé.