Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 6 - Chương 125: Bản tâm

Edit: Tiểu Yến tráng sĩBeta: Tiểu TuyềnÔn Uyển nghe được đúng là mẹ ruột thì thấy có chút mới lạ. Trên thếgiới thiên thiên vạn vạn, thật đúng là đủ loại kiểu dáng: “Còn có kiểumẫu thân như vậy sao? Cháu trai nàng đã có công danh cử nhân, muội muộinàng tại sao phải để cho nhi tử lấy một cô nương đã bị từ hôn? Nếu hắntốt thật, tương lai thi đậu tiến sĩ, tìm cô nương có điều kiện tốt ở đâu chẳng có. Có thể thấy nhất định có chỗ không ổn. Đều nói mẹ kế ác độc,chuyện này mẹ ruột hồ đồ có lúc còn đáng sợ hơn mẹ kế.” Mẹ kế không phải mẹ ruột, ác độc thì cũng có tâm lí có chuẩn bị. Chắc tân nương phải đau lòng khổ sở lắm đây!


Thanh Hà không thể không bội phục Ôn Uyển, nàng không biết tiền cănhậu quả mà nghe xong lại có thể suy đoán được duyên cớ trước sau: “Đúngvậy. Cháu trai bà ấy xem thấy tốt, sao lại không biết nó thường xuyên đi phố hoa hẻm nhỏ. Gia đạo nhà bọn họ lại sa sút, phụ thuộc vào Bàng giamà sống qua ngày. Nếu cầu hôn chính đáng, nhất định không lấy nổi đíchnữ. Nếu chúng ta từ hôn, bọn họ phải cảm thấy may mắn vì đã nhặt đượctiện nghi này!”


Ôn Uyển nghe ra được vài phần ý tứ của Đại phu nhân: “Ý của Đại tẩulà muốn từ hôn?” Đại phu nhân dụng tâm ở trước mặt nàng nói đến đề tàinày, khẳng định cũng có tâm tư ấy. Nhưng thời đại này không giống vớihiện đại, có một số người sau khi người ly hôn vẫn sống như bình thường, không chút nào để ý. Ở đây một khi bị từ hôn, tái giá sẽ không thể lấyđược người trong sạch. Chỉ là có một bà dì luôn nhìn chằm chằm vào, nếutừ hôn thì thật sự đem cô nương này đẩy vào hố lửa rồi. Còn nhớ lúctrước vì không muốn từ hôn mà cô nương này đã bất chấp tất cả. Tronglòng nghĩ như vậy, trên mặt tự nhiên cũng lộ ra thần sắc không đồng ý.


Bản lĩnh nhìn sắc mặt để nói chuyện của Thanh Hà cũng là số một. Vừathấy thần sắc Ôn Uyển đã biết rõ nàng không đồng ý, một chút tư tâm nổilên như vậy bỗng chốc đã tiêu tán. Nên tranh thủ thời gian tỏ thái độnói: “Không có, tuy rằng Bàng phu nhân khiến cho chúng ta khó chịu không ít. Nhưng Bàng gia đại cô nương lúc trước thà chết cũng không từ hôn,cũng là một cô ngương tốt. Tuy rằng chúng ta phải chịu không ít uất ứcnhưng đâu thể làm chuyện vong ân phụ nghĩa bậc này. Ta đã nói với lãogia, cửa hôn sự khẳng định là không thể lui. Nhưng lão gia nuốt khôngtrôi cơn tức này, Bàng phu nhân lại có thái độ như vậy, cho nên, hôn sựnày đoán chừng vẫn còn có chút khúc mắc.”


Ôn Uyển nhẹ nhàng gật đầu, tỏ vẻ tán thưởng ý nghĩ của Đại phu nhân:“Không sao. Đợi Minh Chí đi Thái Bộc tự nhậm chức, Bàng phu nhân sẽkhông làm khó dễ nhiều nữa.” Bàng phu nhân này, thoạt nhìn đã biết làngười ham quyền thế. Nhưng cũng không sao, chỉ cần là cô nương tốt, cóthể tề gia là được.


Hai mắt Thanh Hà sáng ngời: “Quận chúa nói là…để cho Minh Chí đếnThái Bộc tự nhậm chức?” Lúc trước Thanh Hà từ nhà mẹ đẻ Bình Quốc côngđã biết rõ, chức vị thiếu đợt này, có hai hàm thất phẩm. Một chức là Lại bộ bút thϊế͙p͙, một chức là ở Thái Bộc tự. Sau thi Minh chí thi xong, tựthấy kiếm được một chức quan bát phẩm đã không tệ, chưa từng nghĩ đếnhai chức vị cao thất phẩm kia.


Ôn Uyển gật đầu: “Ừm, Thái Bộc Tự là nơi rèn luyện người rất tốt.Trước ở đó tôi luyện vài năm, mài luyện đến mức tự mình có thể đảm đương một phía, đến lúc đó thì cho đảm nhiệm chức vụ ở bên ngoài, đợi tíchlũy đủ kinh nghiệm thì điều trở lại kinh thành. Như vậy cũng đủ khảnăng chống đỡ môn hộ đại phòng.” Kỳ thật lúc trước sau khi Bạch Thế Niên biết rõ ý của Ôn Uyển, tư tâm hắn cho rằng để Minh Chí đi Lại bộ nhậmchức sẽ tốt hơn. Như vậy sẽ có khởi đầu cao. Dù sao Lại bộ cũng là nhamôn chạm tay có thể bỏng (quyền thế rất mạnh), mọi người đương nhiên là hướng đến địa phương phát triển tốt.


Đề nghị của Bạch Thế Niên lại bị Ôn Uyển một ngụm cự tuyệt. Ôn Uyểnđã muốn giúp đỡ thì Lại bộ và Thái Bộc tự đối với nàng mà nói cũng giống nhau cả. Chỉ là Ôn Uyển nghĩ, nếu thật muốn đứa nhỏ tốt, nên thả nó đithật xa. Lại bộ là tốt. Nhưng cũng bởi vì tốt, cho nên không thể đến.Lại bộ là địa phương chưởng quản quan viên của thiên hạ, quan viên bêntrong đều tự thấy mình ưu việt hơn người mình thường. Hơn nữa quan viênchín phần là đi lên từ khoa cử. Minh Chí đột nhiên đi vào, nếu tâm tínhkhông vững, rất dễ dàng bị lệch lạc. Minh Chí không có tài hoa hơnngười, năng lực tính ra cũng chỉ ở trung đẳng, con đường làm quan tươnglai nên ổn định đặt chân từng bước từng bước đi lên. Nếu mới đầu đã ởLại bộ, có cảm giác về sự ưu việt, rất dễ dàng nhãn cao thủ đê (nói nhưrồng leo, làm như mèo mửa). Nhưng để Minh Chí ở trong Thái Bộc tự tươngđối nhàn rỗi, để cho hắn học thêm nhiều thứ thì càng dễ tôi luyện tâmtính. Tâm tính ổn định rồi thì không sợ tâm phù khí táo (tâm tính bộpchộp nóng nảy), không dễ dàng bị ngoại giới ảnh hưởng, tương lai mới điđược xa hơn, mới có thể chính thức chống đỡ được Đại phòng. Đại phòngđã có Minh Chí chống đỡ môn hộ, về sau Bạch Thế Niên cũng đỡ phải quantâm nhiều.


Thanh Hà rất cảm kích: “Đạ tạ quận chúa, đã để quận chúa phí tâmrồi.” Thanh Hà không nghĩ tới Ôn Uyển lại có thể vì Minh Chí nghĩ xa đến vậy, đã trải tốt con đường ra rồi. Nếu dựa theo ý của Ôn Uyển, nhậmchức quan gì nàng cũng không muốn đoán mò. Nhưng để Minh Chí lịch lãmrèn luyện trong kinh thành đã đủ rồi, lại cho nó ra ngoài. Kỳ thật các quan viên trong kinh thành cơ bản không muốn ra bên ngoài, không phảikhông biết ra ngoài dễ dàng lên chức. Nhưng ra ngoài cũng có một cáihại, đó chính là rất khó được điều lại kinh thành. Chức vị trong kinhthành nhiều như vậy, nhưng một hố chỉ có một củ cải trắng, hố không có,ngươi củ cải trắng bên cạnh này lập tức nhàn rỗi a! Nhưng có Ôn Uyển thì lại không cần lo lắng. Nếu nhậm chức bên ngoài, cơ bản là ba năm lênmột chức, tương lai Minh Chí một chức Tam phẩm Tứ phẩm khẳng định là có. Như vậy, đời này nàng lại có thể mặc y phục Cáo Mệnh phu nhân vào rồi. Thanh Hà nghĩ đi nghĩ lại, vành mắt cũng hồng hồng.


Ôn Uyển khoát khoát tay: “Ta cũng hi vọng lúc Thế Niên trở về có thểthấy một nhà các ngươi hòa thuận vui vẻ. Hắn cao hứng, ta cũng vuimừng.”


Hạ Dao trắng mắt liếc quận chúa, tuy rằng làm vậy quả thật vì muốntướng quân vui, nhưng cũng không cần thẳng thắn nói trực tiếp như vậy a! Thật là. Sợ người khác không biết người luôn nghĩ cho tướng quân sao?


Đại phu nhân nở nụ cười. Ôn Uyển có thể nhìn mặt mũi Lục đệ mà suynghĩ cho bọn họ, cũng nhờ Lục đệ đối với nàng tốt. Tốt đi thì cũng tốtlại.
Ôn Uyển không tiếp tục nói đề tài này: “Hôn sự của Minh Chí mọi người đại khái dự định lúc nào?”


Đại phu nhân suy nghĩ rồi nói: “Hiện giờ Minh Chí đã mười bảy, Bànggia đại cô nương cũng mười sáu rồi. Nếu thương lượng tốt, vậy có thểtiểu định (giống như lễ đính hôn) ngay trong tháng này. Chắccũng phải đến tháng năm.” Đã muốn kết thân, dứt khoát sớm đi kết là được rồi. Sau khi kết hôn, lấy xa một chút là được. Tránh ở gần quá, trong lòng mọi người đều không thoải mái.


Ôn Uyển áy náy nói: “Ta làm thẩm tử nhưng hôm nay thân thể bất tiện. Còn muốn làm phiền tẩu tới giúp ta, thật sự là băn khoăn.”


Hạ Dao nghĩ muốn cười, lại nhịn được. Lại nói, Bạch Minh Chí đã mườibảy, quận chúa năm nay cũng mới hai mươi tuổi đây này! Giọng điệu nóichuyện lại giống như bà già vậy. Hạ Dao nghĩ đến Ôn Uyển lúc còn là trẻcon, chỉ có thể khẽ thở dài. Quận chúa căn bản là không có tuổi thơ.Cũng bởi vì là ông cụ non, nên để người ta quên mất tuổi thật của nàng(Ôn Uyển nói: cao thấp hai đời cộng lại, ta đã bốn mươi rồi, so vớiBạch Thế Niên còn lớn hơn nửa phần đó).


Thanh Hà biết rõ những điều này đều là lời nói khách sáo, vừa cườivừa nói: “Hiện tại thân thể của người quý giá, làm sao có thể để chongười mệt nhọc những chuyện nhỏ nhặt này. Quận chúa, ta đã nói vớingười, người không biết lão gia chúng ta vừa nghe tin quận chúa có bầu,lập tức không chờ được xác nhận đã đi thắp hương cho bài vị bố mẹ chồng, nói cầu cha mẹ chồng phù hộ quận chúa thuận lợi sinh hạ lân nhi (ngày xưa nói hễ có đấng vương giả chí nhân ra đời thì có con lân hiện ra, cũng có ý là con trai). Như vậy, Lục đệ không cần lo lắng nữa rồi. Đợi lạy trưởng bối xong,chàng mới phát hiện còn chưa nhận được tin tức của người. Một mực bámlấy thúc giục ta đến xem. Giờ đã xác nhận, lão gia cũng có thể an tâmngủ.” Lời này của Đại phu nhân không hề giả chút nào. Ôn Uyển có thai,ngoại trừ hoàng đế còn có Bạch Thế Niên chưa biết, người cao hứng nhấtkhông ai hơn được chính là Bạch Thế Hoa. Nếu Ôn Uyển sinh hạ nhi tử,tước vị tổ tông tuyệt đối sẽ quay về, Bạch gia thịnh vượng đã sắp tới,sao hắn có thể không hưng phấn?


Bởi vì Ôn Uyển mới có thai, lại đúng vào tiết xuân gây cho người tabuồn ngủ, càng thêm muốn ngủ. Vì vậy không nói chuyện nữa, ngáp khôngngừng.
Đại phu nhân rất có ánh mắt mà cáo từ.


Vừa về tới nhà, chỉ thấy Bạch Thế Hoa đang xoay quanh chờ đợi. Vừathấy thê tử trở về, liền khẩn trương chạy đến hỏi: “Như thế nào? Quậnchúa nói như thế nào?”


Nghe được rằng đã chuẩn bị tốt một chức quan thất phẩm, Bạch Thế Hoathật cao hứng. Tuy rằng lúc trước Bạch Thế Niên đã tiết lộ qua với hắn,nói Ôn Uyển sẽ không bạc đãi Minh Chí. Nhưng không nghe được chính miệng Ôn Uyển nói, hắn vẫn luôn thấy không thực. Giờ thì an tâm rồi. Lạinghe được tiếp Ôn Uyển muốn hắn hỗ trợ quản lý sản nghiệp trong phủtướng quân, hàng năm có thể được hai phần tiền lời, nghe xong hai mắthắn cũng sáng ngời. Tuy rằng Bạch Thế Niên bí mật cho thêm hắn năm ngànlượng bạc. Hắn đã mang tất cả số tiền ấy để mua ruộng đất. Nhưng dù nhưthế, cũng chỉ tốt hơn so với trước đây một chút. Ngoại trừ nhị nhi tửmột tháng được hai mươi lượng bạc, nhà bọn hắn cơ bản không còn nguồnthu nào khác. Lại không thể đi làm công cho người ta như trước đây. Thếcũng quá ném đi mặt mũi lão Lục rồi. Ở nhà miệng ăn núi lở đã ăn hết sốvốn ban đầu. Hơn nữa mắt thấy trưởng tử muốn kết hôn, mấy hài tử phíadưới cũng đều đến tuổi kết hôn. Đồ cưới sính lễ sau này đều cần một sốtiền chi tiêu lớn. Nhưng về sau tiền thu hàng năm lớn như thế, vậy không cần lo nữa rồi.


Đại phu nhân an ủi Bạch Thế Hoa: “Quận chúa rốt cuộc cũng là quậnchúa, mắt sáng như sao, lại có quyết đoán. Hiện tại đã có cốt nhục củaLục đệ, Bạch gia thịnh vượng đã sắp tới. Lão gia, chàng cũng không cầnphải nói thẹn với tổ tông rồi.”


Bạch Thế Hoa gật đầu đồng ý: “Lục đệ đã chịu khổ nhiều như vậy, bấtquá, là người có phúc về sau. Nếu không, sau này cũng không cưới đượcquận chúa. Còn có thể khiến cho quận chúa thay đổi cái tôi của mình.”Ban đầu hắn rất vui mừng vì Lục đệ cưới được Ôn Uyển quận chúa. Bởi vìcưới quận chúa thì Bạch gia sẽ có đủ vốn liếng để Đông Sơn tái khởi.Nhưng quả thật hắn không nghĩ tới, quận chúa lại có thể vì Lục đệ màchiếu cố bọn hắn. Đây là điều hắn nghĩ cũng nghĩ không dám.


Thanh Hà nói đến thái độ của Ôn Uyển đối với hôn sự của Minh Chí:“Quận chúa nói, chỉ cần cô nương tốt là được. Đương kim chủ mẫu nếu làngười không tốt, về sau kết hôn ít lui tới là được. Lòng dạ kia củachàng cũng nên bỏ xuống, sớm định ra hôn kỳ đi.”


Ôn Uyển đã lên tiếng, dù trong lòng Bạch Thế Hoa nghẹn giận thì cũngđành nghe theo: “Cũng được, vậy ngày mai nàng đi thương nghị. Đi sớmxong xuôi cũng tốt. Đỡ cho phải mãi không dứt. Lấy về nhà rồi, có thể ít lui tới. Ta không muốn nhìn thấy người Bàng gia nữa.” Hiện giờ đương gia của Bạch gia là Ôn Uyển, không phải hắn. Đương nhiên, Bạch Thế Hoachết cũng không thừa nhận, ở sâu trong lòng hắn vẫn sợ hãi Ôn Uyển. Nhớnăm đó Ôn Uyển mới là một đứa nhóc cầm kim tiên đe dọa lại làm hắn sợtới mức mặt xám xịt mà về. Chứ đừng nói là bây giờ.


Thanh Hà làm sao nguyện ý đến nhìn Bàng phu nhân trưng lên sắc mặtđáng giận. Nhưng không muốn nhìn thì thế nào, tóm lại vẫn phải xử lí hôn sự. Bằng không, nếu thật sự từ hôn, Bàng gia cô nương tâm khí cao, lấycái chết đáp lại Minh Chí. Với tính tình của Ôn Uyển, tất nhiên là không nhìn được Minh Chí rồi. Toàn bộ tiền đồ Minh Chí liền không có. Nàngđâu dám đánh cược.


Bắt đầu về sau, Ôn Uyển thường đi lại ở ngay trong vườn. Thời điểmnày Hạ Dao mới lên tiếng: “Quận chúa, theo ý của thuộc hạ thì mối hônnhân này nên lui là tốt hơn. Bàng gia phu nhân quá đáng như vậy, đại lão gia và Đại phu nhân đã phải chịu không ít uất ức. Ngay cả Minh Chí cũng phải bị ruồng đuổi nhiều lần. Cho dù kết thân, đây cũng không phải làgia đình tốt. Cô nương gả đi, cũng sẽ không có ngày tốt lành.”


Ôn Uyển phất phất tay, có chút thở dài: “Nếu lúc trước Bạch gia lụibại, bọn họ kiên định muốn từ hôn, lúc đó hài tử cũng còn nhỏ thì cũngkhông có gì. Nhưng bọn họ lại ậm ờ không rõ, trong lòng hẳn là sợ bỏ lỡngười con dâu này rồi, khi tái giá sẽ không tìm được người tốt như vậynữa. Kéo con gái người ta đến bây giờ, nếu lại lui thân thì bất nhân bất nghĩa quá rồi. Lui cửa hôn nhân này, Minh Chí sẽ tìm được môn hộ tốt,tương lai có nhạc gia giúp đỡ. Ta quả thật có thể bớt một phần khí lực.Nhưng mà chuyện này nói đến nói đi, Bàng gia cô nương chính là người vôtội. Nếu bị từ hôn, Bàng gia cô nương cả đời này sẽ bị hủy. Chuyện ngươi nói ta cũng đã nghĩ đến, cô nương này tính tình cương liệt như vậy,phẩm tính cũng không kém chỗ nào. Về phần tương lai có thể được Đại phunhân yêu thích, được trượng phu kính trọng và yêu thương hay không, vậythì phải xem bản lĩnh của nàng rồi. Ít nhất ta cũng đã ra sức cho nàngmột cơ hội. Tương lai như thế nào, vậy xem vận mệnh của nàng thôi.”


Hạ Dao lắc đầu cười nói: “Quận chúa, nói đến nói đi, lòng của ngườivẫn lương thiện, cái này đã tồn tại bao nhiêu năm. Đã hình thành khôngthể thay đổi nữa.”


Ôn Uyển ưỡn người ra phía sau. Phần eo dường như có chút mỏi: “Đâykhông phải lương thiện, đây là điểm mấu chốt của ta. Đại tiểu thư Bànggia nếu ngay từ đầu đã nguyện ý từ hôn thì cũng thôi đi. Nhưng tình hình như vậy lại muốn lui thân, rõ ràng là bức người ta đến tử lộ. Bạch gialàm như vậy, cũng không phúc hậu. Nói đến nói đi, vẫn là thế đạo này quá bất công với nữ tử. Nữ tử vốn không sai, nhưng một khi có gì ngoài ýmuốn, cả đời này liền bị phá hủy.” Ôn Uyển không chỉ nói đến chuyện đạitiểu thư này Bàng gia mà là hiện tượng trong cả xã hội. Nhiều thiếu nữ,bởi vì vô tội liên quan đến đó, cuối cùng phải trở thành vật hi sinh. Ôn Uyển không thể nhìn được, nhưng cũng bất lực. Xã hội này có quy tắc của mình, nàng không có tinh lực để đối đầu cùng toàn bộ xã hội. Nếu nàngdám đánh vỡ quy tắc này, chắc chắn họ sẽ hợp nhau tấn công. Đến lúc đó,ngay cả hoàng đế cũng không bảo vệ được nàng. Nàng không có tinh thần vĩ đại như vậy, hi sinh chính mình kêu gào nam nữ bình đẳng khiêu chiếnthế tục. Chỉ có thể ở trong phạm vi mình đủ khả năng trợ giúp nhữngngười nàng có thể giúp được.


Hạ Dao nhìn thoáng qua Ôn Uyển, đã nói mười năm, quận chúa cũng không thay đổi, cả đời này cũng cứ như vậy rồi. Nhưng vậy cũng tốt. Ít nhấtquận chúa vẫn giữ vững bản tâm, sống ngay thẳng không hổ thẹn.


Thanh Hà gửi thϊế͙p͙ cho Bàng đại nhân, mời hắn ngày thứ hai đến phủthương định thời gian. Người làm mối đối với bộ dạng khí không thuận của Bàng phu nhân, dùng giọng điệu hay nói giỡn của mình nói Minh Chí chílần này khảo thí không tệ. Đã tìm được một nơi làm việc không tệ, về sau cũng là người làm công ăn lương rồi.


Sắc mặt Bàng phu nhân thoáng cái đã đỏ lên. Bà một mực ghét bỏ MinhChí trên người không có công danh, hiện tại kẻ không có công danh MinhChí này đã có được một chức quan, mà cháu trai bà tuy rằng là cử nhân,nhưng lần trước thi rớt, ngay cả Quốc Tử Giám còn không thể vào được.Bạch gia rõ ràng là trần trụi đánh vào mặt của bà. Nhưng người ta khíthế so với mình còn mạnh hơn, bà ngoại trừ nhẫn còn có thể làm gì.


Thanh Hà láng máng nói với người làm mối hai câu. Thấy biểu lộ nàycủa Bàng phu nhân thì hừ lạnh trong lòng. Hôm nay Bạch gia cưới quậnchúa vào cửa. Những môn hộ khac của Bạch gia thì cũng thôi đi. Nhưng lão gia đại phòng này chính là đại ca ruột thịt của Bạch Tướng quân. Quậnchúa giờ đã cho thấy là muốn giúp đỡ đại phòng. Đại phòng Bạch gia rấtnhanh sẽ đứng lên. Vậy mà ánh mắt còn thiển cận như thế. Nếu không phảiBạch gia kiên trì với cái hôn ước này, còn một số người muốn nịnh bợquận chúa nhưng không được. Nếu mà huỷ thật thì sẽ có rất nhiều ngườinguyện ý kết môn thân này đấy.


Bàng phu nhân cùng người làm mối nói đơn giản, lướt qua một chút liền đến chuyện chọn thời gian. Tiểu định rất nhanh đã được định ra, là ngày hai mươi sáu tháng ba. Ngày đại hôn thì được quyết định vào ngày mườisáu tháng năm. Ý tứ Bạch gia rất rõ ràng, muốn nhanh chóng kết thânxong. Kết thân xong rồi, cũng không có nhiều khúc mắc như vậy nữa. Nênthế nào thì cứ làm như thế a!


Sau khi Ôn Uyển biết được ngày tiểu định, liền cho người đưa lễ tới.Lễ là Hạ Thiêm tự mình đưa qua: “Đại phu nhân, ta là Nhị quản sự HạThiêm trong phủ quận chúa. Những lễ vật này là quận chúa tặng tới, quậnchúa nói chỗ này để dùng trong hôn lễ của Đại thiếu gia. Đây là danh mục quà tặng, người xem qua một chút.”


Đồ liệt kê trên giấy có vải vóc, đồ trang sức, mấy đồ vụn vặt đại bộphận tất cả đều cần dùng trong hạ sính (sính lễ nhà trai mang đến nhàgái). Đại phu nhân nhìn một đống đồ vật bên ngoài, trong lòng vô cùng cao hứng. Lần này hạ sính, sẽ không mất mặt rồi.


Bạch Thế Hoa trước được Thanh Hà đáp ứng, rồi mới nhận danh mục quàtặng này: “Đa tạ một mảnh tâm ý của quận chúa.” Nếu là hảo ý, vậy thìthu thôi.


Thanh Hà thật sự vui mừng, đã có những lễ vật này, sính lễ của trưởng tử cũng có mặt mũi, hôm nay chỉ còn thiếu lớp lót. Đúng là chuyện tốtcả đôi. Chuyện Minh Chí được bổ nhiệm chủ bộ thất phẩm của Thái Bộc tựđã được định ra, cũng đã được lan truyền ra ngoài rồi. Thanh Hà giờkhông lo lắng nhi tử đến Bàng gia lại bị chê cười nữa.


Sau khi biết rõ tin tức, tư vị trong lòng Bàng phu nhân thật nóikhông nên lời. Thanh Hà còn ném đi mặt mũi của bà. Thời điểm định ngày,đều là mời người làm mối đi qua. Dựa theo trình tự bình thường thì phảilà do trưởng bối hai bên cùng thương nghị. Nhưng hiện giờ, không nói Đại phu nhân không đến, mà người làm mối không biết là vô ý hay cố ý mà cứmột mực tán dương Minh Chí tốt..


Trong lòng Bàng phu nhân nghẹn khuất không cần phải nói (bà trong lòng có quỷ ấy, người ta là chân tâm thật ý cảm thấy bà đã tìm được côgia tốt. Cho dù không khoa cử nhập sĩ, nhưng có thể thi vào tiền tam,chứng minh hắn cũng có tài học. Hơn nữa còn có người dẫn đường. Tươnglai tiền đồ tất nhiên là không kém). Trong lòng Bàng phu nhân oántrách đại nữ nhi vô cùng, lúc trước nếu chịu từ hôn, ở đâu bà còn phảichịu những lời chế giễu này.


Bàng đại nhân thì lại thật tâm vui mừng. Bất kể như thế nào, Minh Chí đã là con rể của hắn rồi rồi. Danh dự của hắn vừa được bảo trụ, vừa có thể cùng quận chúa kết thân. Cho dù không leo lên được quan hệ với quận chúa thì tiền đồ sau này của con rể tốt, cũng giúp đỡ cho hắn. Vì cóthái độ của Bàng đại nhân, nên Bàng phu nhân không dám làm chuyện ngungốc gì. Tuy rằng trong lòng đối với đại nữ nhi trăm cái không hài lòng. Nhưng đồ cưới cũng không thiếu một phân, có đồ gia dụng đẹp mắt, cóchâu báu trang sức thật, còn có điền sản thượng đẳng thực dụng, vị trícửa hàng cũng đều ở khu vực không tệ, tiền bạc cho riêng cũng khôngthiếu một phân. Sáu mươi bốn rương đầy chặt đến cả ngón tay cũng khôngchen vào được. Lại nói tiếp, tuy rằng Bàng đại nhân từng đưa ra lời lẽngoan độc, nhưng Bàng phu nhân rốt cuộc là cũng là mẹ ruột của đại tiểuthư, dù không chào đón, tính tình có chút không đúng thì cũng sẽ khôngthực sự khắc khe trong đồ cưới của con gái, để cho con gái gả không được phong quang.


Ngày kết hôn đều định ra rồi, chắc chắn sẽ không có chuyện xấu gìnữa. Bàng đại tiểu thư trong khoảng thời gian này ưu sầu đã gầy đi nửavòng cuối cùng cũng có thể bày ra nét mặt tươi cười. Tuy rằng trong lòng cũng lo lắng việc hôn nhân này bị mẫu thân náo như vậy, gả đi cuộc sống khẳng định cũng không thông thuận, nhưng không thông thuận vẫn tốt hơnso với việc phải gả đại biểu ca kia. Diễn xuất kia của dì nàng, chỉ cómẫu thân được nịnh nọt nên ưa thích. Còn bên trong tuyệt đối không phảihạng người lương thiện. Nhưng còn mẹ chồng tương lai thì có thanhdanh tốt trong kinh thành. Chỉ cần nàng dụng tâm phụng dưỡng cha mẹchồng, kính trọng trượng phu, cuộc sống chắc không quá kém.


Bạch Thế Hoa và Thanh Hà giờ thoải mái rồi. Tam phòng và Tứ Phòng, Bát phòng (Ngũ phòng thì không dám đến cửa) nghe được tin tức này, hâm mộ đến mức đỏ cả mắt. Con của bọn hắn, cònnhiều đứa đang ở nhà chờ được sắp xếp việc đấy! Có chuyện tốt mà khônggọi bọn họ một câu. Nếu sớm biết như vậy, dù thế nào cũng để con bọn họđi thi, sau đó, không nói tới thất phẩm thì cho cái bát phẩm cửu phẩmcũng được, ít nhất còn ăn được bổng lộc của triều đình (ngươi coi quan nha triều đình là nhà các ngươi chắc). Nhưng không nói bọn hắn gặp không được Ôn Uyển, dù là đại quản gia cũng không thấy. Không có cách nào khác, đành tới gặp Bạch Thế Hoa và ThanhHà.


Khóc lóc nói gần nói xa nào là cuộc sống khó khăn, con cái ở nhà bỏphí. Trong đó Bát phu nhân khóc hung mãnh nhất. Hai đứa con trai của Tam phu nhân (thứ xuất không tính ở trong), có một đứa khảo trúng cử nhân,đứa nhỏ hơn cũng đã là tú tài. Chỉ có điều Tam phu nhân là muốn để Tamlão gia được tiến thêm một bước. Nếu có thể được quận chúa giúp đỡ, conđường làm quan tương lai sẽ ổn định, một đường tiến lên phía trước, thếkhông gì cản a!


Tứ phu nhân chỉ sinh được môt đứa con trai, không thiên phú học hànhgì, cũng đừng nghĩ đến khoa cử. Cho nên muốn tìm đường đi, an bài mộtchức vị, hay làm mối cho nó cũng tốt.


Bát phu nhân là đáng thương nhất. Sinh ra ba đứa con trai, nhưngkhông có một đứa dùng được. Bát lão gia lại là người hết ăn lại nằm,không có việc gì làm. Ba đứa con trai không có một đứa có ích, trưởng tử đã mười lăm rồi, tuy rằng nhà bọn hắn không có khoa trương mức nhà chỉ có bốn bức tường, nhưng cùng nhà dân chúng thấp cổ bé họng trong kinhthành không có gì khác biệt. Gia thế hơi cao một chút đều chướng mắt họ. Mà lấy dân nữ họ lại không muốn.


Thanh Hà đợi Tam phu nhân cùng mấy vị phu nhân biểu diễn xong, mớikhông nhanh không chậm nói, quận chúa để cho Bạch Thế Hoa quản lý sảnnghiệp của phủ tướng quân, mình cũng khó được gặp nàng. Về phần đượcchia lợi hai phần, thì không nói. Hỗ trợ lúc này bởi vì Ôn Uyển thân thể bất tiện, đệ đệ không ở đây, với tư cách là huynh trưởng ruột thịt nênlàm vậy. Nếu trực tiếp nói thẳng ra, vậy thì có chút mất mặt.


Tam phu nhân sững sờ: “Quận chúa đây là. . .” Với năng lực của ÔnUyển, có thể quản lí sản nghiệp lớn như vậy, như thế nào còn có thểkhông quản lí được một cái phủ tướng quân. Đây là chuyện gì chứ?


Thanh Hà ngồi ở thượng vị, nhìn Tam phu nhân. Hai chị em dâu đấu nửađời người rồi, cũng có lúc nàng ta phải cúi đầu trước nàng. Thật là bamươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, miệng nhỏ nhấp trà, buông ra rồinói: “Quận chúa mang hài tử, tinh lực không đủ. Cho nên mới để đại lãogia giúp đỡ quản lý. Hơn nữa, quận chúa là quý nhân bận rộn, chuyện của Bạch gia nàng không có thời gian quản lý, đều do đại lão gia giúp đỡquản lý một chút.” Ý tứ này là Ôn Uyển sẽ không nhúng tay vào việc củaBạch gia. Người của Bạch gia, nếu có chuyện gì thì cứ tìm Bạch Thế Hoavà nàng.


Tính toán trong lòng Tam phu nhân rơi vào hư vô, trong lòng có chútmất hồn. Trong lòng Tứ phu nhân và Bát phu nhân thì lại nổi lên tâm tư,muốn leo lên quan hệ với quận chúa, dường như trước nên đánh tốt quan hệ với đại tẩu đã.


Thanh Hà nói lời này không có tâm tư gì khác. Đương nhiên, đây cũngkhông phải chuyện gì cơ mật. Bạch Thế Hoa đã bắt đầu tiếp xúc việc trong phủ tướng quân rồi. Muốn dấu diếm cũng dấu không được. Nhưng lời nàylan truyền ra ngoài, lại khiến người ta suy nghĩ xa xôi.