Thiên lão nhi thấy hoàng đế ngây ngốc, thì lẳng lặng đứng yên ở nơi đó.
Hoàng đế nhìn Thiên lão nhi nói: “Vậy bệnh của trẫm thật sự không có hi vọng sao?”
Thiên lão nhi im lặng mười giây rồi mới nói: “Thần không biết HoàngThượng bị bệnh gì. Nhưng thần biết rõ, Hoàng Thượng chỉ có ba mươi lămnăm tuổi thọ.”
“Ba mươi lăm năm …” Hoàng đế hơn Ôn Uyển hai mươi tuổi, ngẫm lại thìvừa vặn ba mươi lăm năm. Hoàng đế một thoáng đã hiểu ra. Hắn vẫn nghĩmình đang khỏe mạnh bỗng nhiên sao lại bị bệnh, còn là bệnh nan y khôngthể trị. Thì ra, nguyên nhân là ở chỗ này. Nguyên nhân ở chỗ hắn chỉ cóba mươi lăm năm tuổi thọ. Cho nên, mới xuất hiện những bệnh cổ quái loạn thất bát tao này.
Hoàng đế nhớ tới thọ nguyên của Ôn Uyển chỉ có sáu tuổi, trong mắtlóe lên tia sáng hi vọng: “Ôn Uyển có thể thay đổi mệnh, trẫm nhất địnhcũng có thể cải mệnh. Quốc sư…”
Thiên lão nhi lắc đầu: “Hoàng Thượng, thần đạo hạnh nông cạn, khôngcó công lực bậc này. Người có thể nghịch thiên cải mệnh, không chỉ phảicó đại cơ duyên đại phúc phận, còn phải có đại tạo hóa. Người có phúckhí như thế, chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu. Nếu không, cho dù mệnh có sửa được, cũng sẽ không được chết già.”
Hoàng đế nhìn chằm chằm vào Thiên lão nhi: “Ý khanh nói, trẫm cũng chỉ có thể chờ chết?”
Thiên lão nhi không có cố kỵ việc hoàng đế tức giận, tiếp tục nói “Kỳ thật lúc trước, tiên hoàng đã để thần tính toán mệnh cho Hoàng Thượngba lần. Tiên hoàng biết rõ Hoàng Thượng chỉ có ba mươi lăm năm tuổi thọ, người vô cùng do dự, luôn nghĩ sẽ bỏ qua hoàng thượng.”
Hoàng đế mắt trừng lớn. Chuyện này hắn không hề biết gì, vậy mà phụhoàng đã sớm biết: “Phụ hoàng đã biết, vì sao còn có thể, còn có thểchọn. . .”
Thiên lão nhi rất bình tĩnh nói: “Bởi vì tiên hoàng không còn có lựachọn nào khác. Chọn Hoàng Thượng, Đại Tề mới có một đường sinh cơ. Cònnếu như chọn những hoàng tử khác …”
Hoàng đế càng nghe càng mơ hồ: “Nhưng, trẫm. . .”
Thiên lão nhi liếc Hoàng thượng một cái mới nói: “Tiên hoàng sở dĩchọn Hoàng Thượng, là vì quận chúa. Tiên hoàng cũng đã từng hỏi qua vấnđề này. Lúc ấy thần nói với tiên hoàng, mệnh của hoàng thượng đã biếnhóa, tương lai không thể nào dự đoán được. Người được chọn làm thái tửngay lúc đó, cũng chỉ có Hoàng Thượng là thích hợp nhất. Muốn Đại Tềthịnh vượng, ngoài Hoàng Thượng ra thì không còn có ai khác làm được.Bởi vì quận chúa chỉ nguyện ý phụ trợ cho Hoàng Thượng thôi. Lui một vạn bước mà nói, cho dù Hoàng Thượng tráng niên mất sớm, chỉ cần người anbài thỏa đáng. Lại có quận chúa ở đây, Đại Tề cũng có thể vượt qua cửaải khó khăn này.” Tiên hoàng hiểu rất rõ tính tình của Ôn Uyển. Nếunhững người khác làm hoàng đế, đừng nghĩ đến chuyện nàng sẽ ra một phầnsức để giúp. Nếu ép buộc nàng, nàng nhất định sẽ chạy mất. Nhưng TrịnhVương làm hoàng đế thì không giống vậy. Nếu lúc lâm chung Trịnh Vương có phó thác lại, đương nhiên Ôn Uyển sẽ mềm lòng mà đáp ứng. Hơn nữa bảnchất Ôn Uyển cũng không phải là người thích quyền lực. Đây cũng là điểmmà tiên hoàng nhìn trúng ở nàng.
Thần sắc trong mắt Hoàng đế biến đổi hoàn toàn. Hắn rốt cục đã hiểuđược, vì sao trong một năm cuối cùng, tiên hoàng lại để cho Ôn Uyển bắtđầu tham chính. Chuyện tham chính này, không giống với hai năm trước, là chỉ để cho Ôn Uyển ở bên cạnh đả tương du (giả bộ đánh cho có khí thế). Mà một năm cuối cùng kia, tiên hoàng lại bắt Ôn Uyển ở một bên nghe báo cáo và quyết định sự việc, còn để cho Ôn Uyển đọc tấu chương cả năm,bản thân mình thì ở bên cạnh nói nên xử lí chính vụ như thế nào. Tự taydạy bảo Ôn Uyển phải xử lý quân quốc chính vụ (nhận thức của Ôn Uyển ngay lúc đó là tiên hoàng ăn no rồi đùa chơi với nàng). Lúc ấy hắn rất nghi ngờ, vô cùng nghi ngờ. Chỉ là không dám hỏi ra. Thì ra chân tướng sự thật là như thế.
Nghĩ tới đây, hoàng đế sắc bén hỏi: “Vậy nếu những hoàng tử khác được chọn. Đại Tề sẽ như thế nào? Nói đi? Rốt cuộc còn có ẩn tình gì?”
Trầm mặc thật lâu…
Cuối cùng Thiên lão nhi tỏ vẻ chính bản thân mình cũng không biết.Đương nhiên, ông không định kích thích hoàng đế tiếp nữa. Ngay lúc hoàng đế sắp phát tức giận ra, thì ông lập tức chuyển chủ đề: “Hoàng Thượng,không phải là ngài không có hi vọng. Mệnh của người bởi vì quận chúa màsửa đổi. Có lẽ quận chúa có thể cứu mạng người. Quận chúa là người phúchậu, lại cùng Phật gia hữu duyên. Có lẽ, lão lừa trọc Giác Ngộ sẽ cóbiện pháp.”
Hoàng đế từ trong trầm tư hồi phục lại tinh thần, vừa nghe được nhưng lời này, trong mắt dần hiện ra ngọn lửa, giống như người sắp chết đuối mà vớ được khúc gỗ vậy. Để cho Thiên lãonhi đi xuống xong, hoàng đế lập tức truyền Ôn Uyển tới. Đem Ôn Uyển ômvào ngực. Ôn Uyển ở trong ngực hoàng đế, cảm thấy có chút là lạ, nhưnglại không thể nói ra chỗ nào quái dị.
Không biết qua bao lâu thời gian, hoàng đế liền thì thầm nói với ÔnUyển: “Ôn Uyển, cháu đi Hoàng Giác tự tìm Giác Ngộ đại sư đi. Giác Ngộđại sư có biện pháp cứu cậu. Ôn Uyển, cậu chờ cháu trở về.” Có lẽ, thựcsự sẽ có chỗ hữu dụng.
Ôn Uyển mở to hai mắt: “Giác Ngộ đại sư? Chẳng lẽ y thuật của ông ấyrất cao siêu sao?” Không thể nào a? Trước đến giờ Giác Ngộ đại sư vẫnđoạt bát cơm của thầy bói. Về sau còn cướp bát cơm của Nguyệt lão, cáinày thì cũng thôi đi. Hiện tại ông ta còn muốn cướp bát cơm của langtrung đại phu nữa sao? Qủa thật quá toàn năng mà.
Hoàng đế thấy bộ dáng Ôn Uyển như thế liền nói: “Giác Ngộ đại sư sẽcó biện pháp cứu cậu. Nhưng phải là cháu đi mới được. Đây là hi vọng duy nhất của cậu.”
“Cậu đã nói vậy, cháu sẽ cho người chuẩn bị ngựa, rồi lập tức điHoàng Giác tự tìm đại sư.” Thời điểm chuẩn bị tốt mọi thứ xong thì trờimới tờ mờ sáng.
Hoàng đế thấy Ôn Uyển chuẩn bị khởi hành, hắn suy nghĩ một lát rồinói: “Ôn Uyển cháu chờ một chút, Tôn Đức Công, đem kim ti nhuyễn giáplấy tới đây.” Sau khi nói xong, hoàng đế đem chuỗi hạt châu mình vẫnluôn mang theo của Giác ngộ đại sư ra, đeo lên cổ tay của Ôn Uyển.
Ôn Uyển tiếp nhận bảo vật mà nàng mới chỉ nhìn thấy ở trong sách, kim ti nhuyễn giáp. Nàng vuốt ve kiện giáp nghe đồn được dùng thiên tàm ticùng với tơ vàng chế thành, thì thấy thủ công thật tinh xảo, mềm mại như tơ, nhưng lại có khả năng đao thương bất nhập.
Hoàng đế vuốt đầu Ôn Uyển nói: “Lần đi này cháu phải cẩn thận, đi nhanh về nhanh. Cậu chờ con trở về.”
“Cậu yên tâm, con sẽ trở về nhanh thôi.” Ôn Uyển nâng kim ti nhuyễn giáp trở về thư phòng của mình, thay đổi xiêm y.
Xong xuôi liền từ chỗ Đặng Đỗ tiếp nhận hai trăm ngự lâm quân, mặtkhác hoàng đế còn cho nàng thêm mười hai người, mấy người này Ôn Uyểnvừa nhìn đã biết là công phu không thấp.
Lúc đi ở trên đường, Ôn Uyển vô cùng cảm kích ông ngoại hoàng đế vàcậu đã phóng túng nàng một năm. Nếu không, giờ ngồi kiệu ít nhất cũngphải mất ba canh giờ. Lúc đến nơi, cũng không biết đã chậm trễ bao nhiêu chuyện. Vì vậy, lần này nàng cưỡi ngựa chứ không ngồi kiệu. Nếu cố gắng hết sức, khoảng nửa canh giờ sẽ tới được Hoàng Giác tự. Tiết kiệm đượchơn một nửa thời gian.
Hoàng đế đợi Ôn Uyển đi rồi, suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Gọi Đặng Bạc tiến vào.” Hoàng đế nói một chuyện với Đặng Đỗ xong. Sau đó, toàn bộphi tần đã bị Ôn Uyển giam lỏng một ngày một đêm từng người được đưa vềcung điện của mình. Tuy vậy, cũng không được phép đi ra, nếu không, sẽbị thị vệ tùy ý tru sát.
Mọi người đều được tin biết hoàng đế đã tỉnh, khiến hoàng hậu có chút hãi hùng khiếp sợ. Nhưng cẩn thận ngẫm lại, mình cũng không làm gìquá phận, nên buông lỏng trái tim xuống.
Hoàng đế thảo ra một ý chỉ, nhìn phần thánh chỉ này, hoàng đế thìthào nói “Vẫn biết con muốn đi đất phong. Nếu như trẫm đi rồi, con liền trở về đất phong đi! Qua đó rồi con có thể nhàn nhã tự tại, vô câu vôthúc như mong muốn. Những tranh đấu này, con cũng không cần phải tham dự vào nữa.”
Ôn Uyển không biết hoàng đế đã chuẩn bị tốt cho trường hợp xấu nhất.Nàng cưỡi ngựa, đón gió phi nhanh tới Hoàng Giác tự. Hôm nay đã vàotháng mười, trên mặt đất quang đãng, không khí buổi sớm mát mẻ. Sươngtrắng mịt mờ khắp nơi, gợi cảm giác tiêu điều.
Gió táp vào mặt tạo nên cảm giác mát lạnh. Nhưng trong lòng Ôn Uyểnlại nóng như lửa đốt. Bởi vì khẩn trương, cùng với xóc nảy nên trên trán đều đổ ra một tầng mồ hôi.
Ôn Uyển dùng tốc độ nhanh nhất để chạy, vừa đến Hoàng Giác tự, lậptức nói với Giác Hành đại sư “Ta muốn gặp Giác Ngộ đại sư.” Không phảithương lượng, mà là mệnh lệnh.
Giác Hành phương trượng ngăn cản Ôn Uyển. Nhưng thái độ Ôn Uyển rấtcường ngạnh, nhất định phải gặp Giác Ngộ đại sư. Giác hành đại sư khôngcó cách nào khác đành nói “Sư thúc đang bế quan, không gặp bất luận kẻnào. Thí chủ mời trở về đi.”
Ôn Uyển đang định xông vào thì bị Võ Tinh ngăn cản “Quận chúa, nếungười xúc phạm tới các vị Bồ Tát, chẳng phải là khiến Hoàng Thượng càngthêm chịu tội sao? Vạn lần không thể, người nên tìm biện pháp khác a.” .
Vừa rồi Ôn Uyển cũng vì quá gấp, lúc này mới tỉnh táo lại đem Phậtchâu trong ngực hai tay dâng lên “Phương trượng đại sư, vật này là củaGiác Ngộ đại sư. Người giúp ta đem vật này cho ông ấy, giúp ta chuyểnmột câu, người xuất gia vốn từ bi. Hi vọng Giác Ngộ đại sư có thể gặpta.”
Ôn Uyển là tới cầu người ta, đương nhiên sẽ tiên lễ hậu binh. Nếu như Giác Ngộ đại sư thật sự không ra tay giúp nàng, lúc đó lại cường ngạnhxông vào cũng không muộn.
Đáng tiếc, Giác Ngộ đại sư không muốn gặp.
Toàn thân Ôn Uyển đều là lệ khí: “Nói cho Giác Ngộ đại sư biết, nếunhư ông ta không gặp ta. Ta sẽ huyết tẩy cái Hoàng Giác tự này. Ta không sợ cái gì mà nhân quả báo ứng, ngũ đạo luân hồi. Nếu ông ấy không gặpta, ta sẽ đem tất cả hòa thượng trong cái tự này giết sạch. Phật gia kết cục nhân quả tuần hoàn, ta không sợ. Nhưng ta tin tưởng, Giác Ngộ đạisư, nhiều người như vậy bởi vì ông ta mà chết, làm hư Phật duyên của ông ta, không biết ông ta có sợ hay không?”
Giác Hành phương trượng nhìn Ôn Uyển hung thần ác sát, lại mang theomấy trăm thị vệ. Sợ nàng dưới cơn giận dữ sẽ huyết tẩy Hoàng Giác tự,vậy Hoàng Giác tự là tai vạ đến nơi rồi, liền lập tức quay người trởvề.
Qua nửa khắc đồng hồ, rốt cục cũng thấy Giác Hành đại sư chầm chập đi tới “Giác Ngộ sư thúc đồng ý gặp thí chủ.” Đem toàn bộ tăng nhân trongtự đến áp chế, ai cũng không dám cam đoan, không thể chắc chắn sát thầnnày chỉ là nói, chứ không phải thật sự làm. Không thể không gặp a.
Ôn Uyển không nghe ông ta nói nhảm nữa, vội vã mà đi vào. Tiến vàothiện phòng, đại sư ngồi ở trên bồ đoàn, sắc mặt vô cùng bình tĩnh,phảng phất như vừa rồi, việc Ôn Uyển gây uy hϊế͙p͙ ông, chỉ là một hạt bụi chẳng đáng kể. Dáng ngồi của ông thật sự giống Bồ Tát, Ôn Uyển đem Phật châu lấy lại mang bên người.
Tuy nàng lo lắng không thôi, nhưng vẫn nhịn xuống quyết tâm lẳng lặng ngồi chờ ở đối diện đại sư. Nghe đại sư tụng kinh văn, tâm tình của ÔnUyển, cũng theo thời gian dần yên tĩnh trở lại. Quỳ trên mặt đất nói:“Cầu Giác Ngộ đại sư mở lòng từ bi, cứu cậu hoàng đế của con một mạng.Ôn Uyển cảm kích khôn cùng.”
Giác Ngộ đại sư thấy sự quật cường dưới vẻ bình tĩnh của Ôn Uyển,chuyện nên đến sẽ đến có cưỡng cầu cũng không được. Lúc này mới nhànnhạt nói “Thí chủ, lão nạp cũng bất lực.”
Điều Ôn Uyển chán ghét nhất chính là bốn chữ “vô năng vi lực” (bất lực). Nhưng nàng vẫn cố gắng kiềm chế lửa giận ở đáy lòng, trên mặt tỏ vẻ sợhãi cùng cung kính nói “Cậu con sinh bệnh, mắc một loại quái bệnh. Mọingười vẫn nói đại sư thông hiểu trước sau ba trăm năm. Con nghĩ, nhấtđịnh đại sư sẽ có biện pháp cứu cậu con.” Cầu người vẫn nên có một tháiđộ cầu người đúng mực.
Tiếng nói của đại sư rất nhẹ “Lão nạp không cãi được ý trời.”
Lúc này trong đầu Ôn Uyển lại xuất hiện một ý nghĩ: không cãi được ý trời, cậu hoàng đế sẽ không cứu được sao?