Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 4 - Chương 64: Khóc ( Hạ )

Không biết Ôn Uyển khóc hết bao lâu, nàng vẫn tiếp tục khóc cho đến khi sắp thoát lực không chịu nổi mới dừng lại, sau khi khóc xong, vẫn ôm lấy Hoàng đế, không chịu đứng lên.


Hạ Dao nãy giờ vẫn làm người qua đường, nói ” Quận chúa, đã đến giờ dùng cơm trưa rồi, để thuộc hạ lau mặt cho Quận chúa.”


Ôn Uyển biết lúc này lớp trang điểm sặc sỡ của nàng tất nhiên đã lem luốc hết rồi, khẳng định khó coi chết đi được. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Uyển đỏ bừng, đầu cúi càng lúc càng thấp, rất ngượng ngùng.


Hoàng đế thấy mặt Ôn Uyển thành mèo hoa, lại có ý ngượng ngùng, liền bật cười. Khuôn mặt mèo hoa lúc này đẹp mắt hơn rất nhiều so với lớp trang điểm sặc sỡ lúc nãy. Trước kia không cảm thấy, bây giờ đối chiếu lại, Hoàng đế vẫn thích bộ dáng nhẹ nhàng mà sung sướng của Ôn Uyển hơn, ông nhìn cũng thoải mái hơn.


Mấy cung nữ bưng nước sạch đến, quỳ trên mặt đất, hai tay giơ chậu vàng lên cao. Hạ Dao lấy khăn từ trong tay một cung nữ khác, nhúng vào nước trong chậu vàng, vắt khô, sau đó lau mặt cho Ôn Uyển.


Ôn Uyển cười với Hạ Dao, nụ cười đầu tiên trong mấy ngày qua. Bây giờ đã có Hạ Dao bên cạnh, sau này bên trong có Hạ Dao, bên ngoài có Võ Tinh, nàng giống như có được hai cánh tay, chỉ cần nàng không làm chuyện vượt qua điểm mấu chốt của ông ngoại Hoàng đế, thì cả đời này, nàng sẽ không sầu lo gì nữa.


Dĩ nhiên, Ôn Uyển cũng có một chút tiếc nuối, nếu có Đông Thanh vừa thích bát quái vừa dẻo miệng ở đây, nàng sẽ không cảm thấy tịch mịch, cũng gần như hoàn mỹ rồi, chẳng qua vẫn chưa tới thời cơ.


Hoàng đế thấy Ôn Uyển bởi vì được một cung nữ nho nhỏ mà mừng rỡ như điên, ánh mắt chát gay gắt. Tư Nguyệt lớn hơn đứa bé này gần nửa tháng, nhưng Tư Nguyệt chỉ biết đùa nghịch khôn vặt, chỉ biết nịnh hót, tỏ ra thông minh để cho ông vui, hòng kiếm được lợi ích, còn những lúc khác chỉ biết chưng diện, ăn mặc y phục hoa văn sặc sỡ.


Ôn Uyển hoàn toàn không giống vậy, nàng ở bên cạnh mình lâu như vậy nhưng chưa hề đòi hỏi thứ gì, vẫn luôn làm bộ dáng ông cụ non, cho tới bây giờ cũng chưa từng khiến ông phân tâm, lần này bị ủy khuất lớn như vậy cũng không nói. Đứa bé này, thật sự khiến cho ông đau lòng.


Ôn Uyển lau mặt sạch, cũng không còn kiên nhẫn để bôi son phấn gì nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn. Lúc này, nếu không phải khí sắc không tốt, nàng cũng sẽ không bôi bôi trét trét lên mặt. Tuổi của nàng còn nhỏ, những thứ đồ trang điểm đó sẽ gây thương tổn cho da, không phải tình huống đặc biệt thì nàng sẽ không dùng.


Ôn công công đi vào bẩm báo “Hoàng thượng, đến giờ dùng bữa rồi.”
Ôn Uyển ngồi xuống bàn cơm, phần lớn đồ ăn trên bàn đều là những món nàng thích, nàng vô cùng cảm động nhìn Hoàng đế.


Hoàng đế thấy Ôn Uyển chỉ vì một bữa cơm mà cảm động, vừa buồn cười vừa đau lòng, ban thưởng nhiều thứ kỳ trân dị bảo như thế cũng không thấy mí mắt nàng nâng lên nhiều mấy cái. Hôm nay chỉ vì Hạ Dao và một bữa ăn, mà lại vô cùng cảm động.


Ôn Uyển bởi vì tâm tình buông lỏng, nên cũng có chút khẩu vị.


Lần này, Hạ Ngữ là người đi theo Ôn Uyển vào cung, nàng thấy Ôn Uyển rốt cuộc cũng ăn được một chén cơm, liền thở phào nhẹ nhõm. Mấy ngày nay, Quận chúa ăn cái gì cũng không có mùi vị, mỗi ngày đều chỉ ăn non nửa chén cơm, khiến nàng rất lo lắng, bây giờ cuối cùng cũng yên tâm rồi.


Hạ Ngữ nhìn Hạ Dao chia thức ăn cho Ôn Uyển, không biết tư vị trong lòng là gì. Nàng thấy được qua chuyện này, tuy ngoài miệng Quận chúa không nói gì, nhưng đã có ngăn cách với nàng và Hạ Ảnh, đặc biệt là Hạ Ảnh, có lẽ hoàn toàn bị Quận chúa chán ghét mà vứt bỏ rồi.


Nàng và Hạ Ảnh, hai người ở bên cạnh Quận chúa từ đầu cho đến giờ, trên người Hạ Ảnh quả thật có rất nhiều khuyết điểm, nhưng thấy nàng ta bị Quận chúa vứt bỏ như vậy, nàng thật sự không nhẫn tâm. Trở lại Vương Phủ làm sao có được cuộc sống thoải mái như khi ở trong phủ Quận chúa.


Ăn trưa xong, Ôn Uyển phụng bồi Hoàng đế tiêu thực, Ôn Uyển mới khóc một lúc lâu, với lại mấy ngày nay tâm tình của nàng không tốt nên mới đi một hồi đã có chút mệt mỏi.


Hoàng đế nhìn vẻ mặt Ôn Uyển mỏi mệt, vốn muốn để Ôn Uyển ở lại trong hoàng cung, nhưng Ôn Uyển nói nàng quen giường, ngủ không được.


Hoàng đế cho nàng trở về phủ, trước khi về, Hoàng đế dặn dò nàng cố gắng nghỉ ngơi cho thật tốt, đừng quản những chuyện khác nữa, mà những chuyện khác đương nhiên là chỉ hôn sự của Thượng Đường sắp tới.


Ôn Uyển đồng ý với Hoàng đế sẽ nghỉ ngơi thật tốt. Hôn sự Thượng Đường, nàng sẽ không nhúng tay .
Ôn Uyển mang Hạ Dao về, người trong phủ Quận chúa cũng biết, phủ đệ đoán chừng phải thay đổi, bởi vì không khí rất quái lạ.


Hạ Ảnh bị đánh một trận, mặc dù ngày thứ hai đã có thể xuống giường, nhưng phải ở ngoại viện, Hạ Dao đến, đương nhiên có nghĩa là nàng đã trở thành trợ thủ đắc lực nhất của Ôn Uyển.


Ôn Uyển thật sự rất bất ngờ, trong mấy tháng này Hạ Dao thế nhưng lại đi học thần ngữ, hơn nữa còn có chút thành công, trong lòng Ôn Uyển lại càng cảm kích Hoàng đế. Như vậy, xem ra từ lâu ông ngoại Hoàng đế đã có chủ ý này, chẳng qua đang đợi cơ hội thích hợp mà thôi. Bây giờ, Hạ Dao hiểu thần ngữ, Ôn Uyển nói gì, nàng ta cũng có thể hiểu được mà giúp nàng tường thuật lại, vô cùng thuận tiện.


Ôn Uyển nhìn Hạ Dao “Hiện nay, phủ Quận chúa rất hỗn loạn, ta muốn thay máu, có điều trước lúc sửa trị, phải xử lí sạch mật thám.” Ôn Uyển rất tin tưởng năng lực của Hạ Dao, tin rằng nàng rất quen thuộc với mấy chuyện này, cho nên trưng cầu ý kiến của Hạ Dao.


Hạ Dao rất đồng ý với biện pháp của Ôn Uyển “Quận chúa cân nhắc đúng, trước hết nên giải quyết mật thám trong phủ đệ, những người này, nguy hại rất lớn. Về phần những hạ nhân kia, Quận chúa không cần lo lắng bọn họ không trung thành, chỉ cần một câu nói của Quận chúa, thì đã có thể khiến cho bọn họ chết không chỗ dung thân, vì thế Quận chúa không cần quá sầu lo, chỉ cần thái độ của Quận chúa biến chuyển, mọi thứ sẽ tốt thôi.” Trong tay nàng nắm giữ tư liệu, mật thám trong phủ Quận chúa không ít.


Trước kia, bởi vì Ôn Uyển cố kỵ cái này, sợ động đến liền đả thảo kinh xà (đánh rắn động cỏ), lại không dễ dàng để bắt được nhược điểm của mật thám, nên sau khi trở về, đã bảo Hạ Ảnh kiểm tra, chuẩn bị một lưới bắt hết.


Hạ Dao nói tiếp”Quận chúa, nếu như phải xử lý mật thám trong phủ đệ, thuộc hạ cần sự hợp tác của Hạ Ảnh cô nương.”


Bây giờ, Ôn Uyển nghe đến hai chữ Hạ Ảnh này, sắc mặt liền chìm xuống. Lần này nếu không phải do nữ nhân chết tiệt kia quen thói tự chủ trương, sao nàng lại phải chịu thiệt thòi lớn như vậy? Nàng đã có tính toán phải làm gì với Hạ Ảnh cho nên không định dùng Hạ Ảnh “Một mình ngươi không giải quyết được? Nếu ngươi không giải quyết được, có thể để Hạ Thiên và Hạ Nhật trợ giúp ngươi?”


Hạ Dao nghe Ôn Uyển nói tên hai người này, sắc mặt tối xuống, ma ma giáo dưỡng và Hạ Ảnh rốt cuộc đã dạy Quận chúa như thế nào? Hạ Dao cố gắng đè nén sự tức giận trong lòng xuống, nói với Ôn Uyển: “Quận chúa, tên Đại quản gia và Nhị quản gia cần phải thay đổi, vì nó phạm vào điều kiêng kỵ.”


Ôn Uyển kinh ngạc nhìn Hạ Dao, đây là ý gì, đang tốt lành tự nhiên đổi tên của bọn họ làm gì, tên đó lại không phạm vào sai lầm gì.


Hạ Dao nhẹ giọng nhắc nhở “Quận chúa, ‘Thiên’ là thiên tử, ‘Nhật’ là thái dương, đây là đều là những chữ phạm vào kiêng kỵ. ‘Nhật’ còn đỡ, nhưng ‘Thiên’ chính là chữ kiêng kỵ nhất. trong phủ Quận chúa thị phi rất nhiều, mấy thứ này đều là những chuyện khiến người khác nghi ngờ, vẫn nên kiêng kỵ chút ít thì tốt hơn.” Nói xong, lạnh lùng liếc mắt nhìn Hạ Viên đang đứng một bên, còn có Võ Tinh, Quận chúa không biết, chẳng lẽ bọn họ cũng không biết, còn mấy người ở ngoại viện nữa, dĩ nhiên lại để như vậy sáu năm dài, không nói rõ cho Quận chúa chỗ kiêng kỵ, những người này rốt cuộc có ý gì?


Ôn Uyển chưa được nhắc nhở thì không cảm thấy có cái gì không đúng, nhưng khi được Hạ Dao nhắc nhở như vậy, bị dọa sợ đến nổi đổ mồ hôi lạnh toàn thân, ở cổ đại, mọi người vô cùng để ý mấy thứ này. Đến bây giờ, Ôn Uyển mới nhớ tới một vụ án văn tự vô cùng kinh khủng ở triều Thanh, tùy ý viết mấy chữ cũng bị người khác gây chuyện, nhẹ thì xử trảm, nặng thì bỏ ngục cả nhà. Mà nàng lại tự đưa nhược điểm lên cửa, bây giờ ông ngoại Hoàng đế sủng ái nàng, nên không ai nói gì, ai biết được sau này sẽ thế nào?


Sau khi Hạ Thiên biết được tin tức kia, vô cùng hoảng sợ, vội vàng quỳ gối trước mặt Ôn Uyển, giải thích “Quận chúa, tên của nô tài là ‘ Thiêm Gia Thiêm ’ ngụ ý dệt hoa trên gấm, không phải là chữ ‘thiên’ trong bầu trời tốt lành, nô tài làm gì có gan dám dùng chữ này.” Hắn cũng không phải là sống đủ rồi, chuyện này hoàn toàn do Ôn Uyển tự mình huyên náo, biến chuyện nhỏ thành chuyện lớn.


Ôn Uyển nghe Hạ Thiêm giải thích, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ lên, chỉ nói mình bị Hạ Dao dọa nên hoảng sợ. Nếu để người khác biết nàng lại phạm vào một sai lầm cấp thấp như vậy, Ôn Uyển vừa nghĩ tới đã đỏ mặt, trên thực tế không phải do nàng sai, mà là không có người nói cho nàng biết.


Hạ Dao biết Quận chúa không phải cố ý, cũng biết Quận chúa còn có rất nhiều thứ không hiểu, những người bên cạnh lại không dạy nàng cho tốt. Quận chúa có thể đi tới tình trạng hôm nay, có lẽ là do Quý phi nương nương và Công chúa điện hạ ở trên trời phù hộ “Nếu ‘Thiêm’ là tăng thêm thì không cần phải sửa tên, còn chữ Nhật thì dứt khoát phải sửa, Nhật đổi ngược lại thành Vũ.”


‘Thiêm’ trong tăng thêm phát âm giống chữ ‘Thiên’ trong thiên tử, đều phát âm là ‘Tiãn’
‘Nhật’ là mặt trời, chơi chữ thành trời nắng, trái ngược là ‘Vũ’ trời mưa.


Hạ Nhật nghe vậy, liền nói với Ôn Uyển ” Quận chúa, trước kia, nô tài gọi là Chi Hằng, nếu Quận chúa không sợ nô tài mạo phạm, nô tài nguyện ý gọi là Hạ Hằng. Vừa lúc bên trong chữ ‘Hằng’ cũng có chữ ‘Nhật’, cho dù nói ra, cũng không sợ bị gây chuyện.”


Giải quyết xong chuyện hai cái tên, Hạ Dao lại tiếp tục đề tài mới vừa rồi “Quận chúa, phải xử lý mật thám trong phủ đệ, thuộc hạ cần Hạ Ảnh cô nương phối hợp.”


Ôn Uyển hỏi, những người khác không được sao? Tại sao nhất định phải là Hạ Ảnh? Nàng đối với Hạ Ảnh, không phải ghét bình thường, mà là hoàn toàn chán ghét.


Hạ Dao rất rõ tại sao Ôn Uyển lại chán ghét Hạ Ảnh như vậy “Quận chúa, Hạ Ảnh đã ở trong phủ nhiều năm như vậy, hiểu rõ chuyện trong Vương phủ như lòng bàn tay, nếu có sự phối hợp của nàng, chuyện này xử lý, làm ít công to.”


Ôn Uyển trầm mặc, nàng biết lúc trước là do mình quá mức dung túng Hạ Ảnh. Mặc dù biết nàng ta không quá trung thành với mình, nhưng nàng vẫn luôn mở một mắt nhắm một mắt, cho nên mới dẫn đến chuyện ngày hôm đó. Nàng biết mình cũng phải chịu một phần trách nhiệm, có điều chuyện lần này, nàng đã vì lỗi của mình mà mua thuốc, còn Hạ Ảnh, cũng nên vì lỗi của nàng ta mà tính tiền, về phần kết cuộc như thế nào, thì phải xem Trịnh vương, người là cậu đưa tới, xử trí như thế nào, thì cũng do chính cậu làm. Nàng không bao biện làm thay.


Cho nên, đối với đề nghị của Hạ Dao, Ôn Uyển rất do dự.
Ôn Uyển suy nghĩ thật lâu mới hỏi “Không phải Hạ Ảnh thì không được sao?”


Hạ Dao vô cùng khẳng định, gật đầu nói “Nếu có Hạ Ảnh cô nương giúp đỡ, sẽ có thể xử trí những cọc ngầm này trong thời gian ngắn nhất, nếu như không có sự trợ giúp của nàng ta, chỉ dựa vào Đại quản gia và Nhị quản gia ở ngoại viện, bắt đầu hành động sẽ đánh rắn động cỏ. Trừ phi Quận chúa muốn đổi tất cả người trong phủ, nhưng chuyện này lại không thực tế, cũng sẽ để lại ấn tượng xấu với người khác, họ sẽ cho là Quận chúa không có năng lực quản giáo tôi tớ, vậy sẽ rất bất lợi với Quận chúa.” Thật ra mấu chốt của chuyện này là ở trên người Ôn Uyển. Nàng giao tất cả công việc an toàn nội viện cho Hạ Ảnh, nên đương nhiên là Hạ Ảnh hiểu rõ những chuyện này nhất, không hỏi Hạ Ảnh, thì mọi thứ chỉ có thể dựa vào bản thân mình tìm kiếm, làm sao kiếm ra? Dĩ nhiên, cũng không phải là truy tìm không ra, chẳng qua nàng mới tới, muốn một lưới bắt gọn cần phải tốn thời gian rất lâu, sẽ không đạt được mục đích mau sớm dọn dẹp phủ Quận chúa.