Ôn Uyển cảm thấy lời giải thích này rất hợp lí, Hạ Ảnh thật đúng là không đáng tin “Hai thi thể của gả sai vặt và tên thiếu niên kia rốt cuộc đã đi nơi nào? Nếu tìm không được thì đến hỏi Trịnh vương phi, cẩn thận tìm xem. Nếu như bọn họ thật sự đã chết thì không có chuyện gì, nhưng lỡ như còn sống, đi ra ngoài nói lung tung thì đây thật sự là mối họa lớn, ngươi cố vất vả thêm một chút nhé, bây giờ phủ Quận chúa phải dựa vào ngươi.
Võ Tinh cũng biết, lần này Quận chúa thật sự bị dọa sợ rồi “Quận chúa yên tâm, hai cỗ thi thể kia đã xử lý tốt rồi. Quận chúa không cần lo lắng, thuộc hạ nhất định sẽ bảo vệ Quận chúa thật tốt. Chuyện như vậy tuyệt đối sẽ không phát sinh lần nữa. Nếu không, thuộc hạ lập tức lấy cái chết để tạ tội.”
Ôn Uyển tin tưởng lời của hắn, đến bây giờ cũng chỉ còn có mấy người là Ôn Uyển có thể tin được thôi, Hiện tại đối với người của phủ Trịnh vương, theo bản năng Ôn Uyển không muốn nhìn thấy họ, cũng không phải là nàng cho rằng tất cả mọi người đều phản bội nàng nhưng khi nhìn thấy bọn họ, nàng liền nhớ đến Trịnh vương, khiến Ôn Uyển muốn bỏ qua cũng không được.
Trịnh vương phi xử lý mọi chuyện trong vương phủ xong, liền đi đến phủ Quận chúa thăm Ôn Uyển. Ôn Uyển nghe nói Trịnh vương phi đến thăm nàng, không lập tức nói lời cự tuyệt, chỉ sai người ra ngoài truyền lời, nói Quận chúa đã ngủ rồi, đến phòng ngủ cũng không cho vào.
Hạ Ngữ đi ra ngoài nói Quận chúa quả thật đã ngủ rồi, vương phi liền để dược liệu lại, đi về nhà, nhưng nàng lại bảo Như Vũ ở lại chăm sóc cho Ôn Uyển.
Hạ Ngữ vốn là người trong Vương phủ, chuyện đã đến nước này rồi, mặc dù nàng đã tỏ vẻ không thể, nhưng Như Vũ lại nói, mình chẳng qua chỉ ở bên cạnh Ôn Uyển, sợ nàng ấy ở một mình buồn bực mà thôi.
Cổ ma ma thấy vậy, rất không vừa lòng, đây là ý gì? Quận chúa đã nói rõ là ai cũng không gặp, Hạ Ngữ lại dám tự ý quyết định, nhưng bà biết Hạ Ngữ và Hạ Ảnh có tình cảm rất sâu nặng với Quận chúa nên cũng không dám nói nhiều. Mặc dù hiện tại Hạ Ảnh đang bị Quận chúa trừng phạt, nhưng có lẽ qua mấy ngày nữa sẽ bình thường trở lại mà thôi.
Ôn Uyển ngủ nửa canh giờ liền tỉnh lại, nhìn thấy Như Vũ đang ở bên cạnh, thái độ của nàng cũng chỉ nhàn nhạt, đến người thân nhất của nàng còn có thể bán đứng nàng thì còn ai đáng tin cậy nữa? Với lại Như Vũ cũng chỉ là bằng hữu của nàng mà thôi, mà bằng hữu, nếu không dính líu tới lợi ích thì sẽ vĩnh viễn là bằng hữu, một khi đã dính tới lợi ích thì bằng hữu cũng sẽ trở mặt thành thù, chớ đừng nói chi hiện tại Như Vũ đại diện cho Trịnh vương phủ, thứ mà nàng ấy xem trọng nhất chính là quyền lợi của nhà chồng mình, cho nên nàng không liên quan đến Như Vũ, nàng cũng không định giải bày tâm sự của mình với Như Vũ.
Nghĩ tới đây, Ôn Uyển nhìn về phía Hạ Ngữ đang đứng một bên, đột nhiên cảm thấy không có tư vị gì, không biết bây giờ nàng nên cười hay nên phỉ nhổ mình ngu. Người nhà của Hạ Ngữ còn ở trong Vương phủ, đương nhiên nàng ta sẽ cố kỵ với những người của phủ Trịnh vương. Mặc dù Hạ Ngữ không hoàn toàn nghiêng về phía Trịnh vương phủ như Hạ Ảnh, nhưng người như vậy cũng không thể trọng dụng, mà nàng ta làm như vậy, cũng nằm trong dự tính của nàng. Có lẽ mọi người đều xem Phủ Quận chúa của nàng như là ngoại viện của phủ Trịnh vương, nếu không tại sao người của Trịnh vương phủ muốn vào là vào muốn ra là ra.
Xem ra nàng phải thay tất cả người bên cạnh mình, chỉ chọn những người trung thành với nàng, Đông Thanh ở bên ngoài đã tập hợp được không ít người, có lẽ nàng nên điều họ tới bên cạnh mình.
Như Vũ nhìn bộ dáng yếu ớt của Ôn Uyển, muốn bước tới giúp nàng đứng lên “Ôn Uyển, đói bụng không? Trước tiên, dậy ăn chút gì đi, ăn rồi mới có sức để truy xét người đứng sau màn ám hại này, mới có thể trút giận được.”
Ôn Uyển nhìn nàng, ánh mắt rất lạnh lung, hất cánh tay của nàng ra, dùng cánh tay không bị thương của mình làm vài động tác, Hạ Ngữ nhìn bộ dáng lạnh lung của Ôn Uyển, trong lòng run lên “Thế tử phi, Quận chúa nói bây giờ người cần an tĩnh, xin Thế tử phi trở về đi.”
Như Vũ thấy thái độ của Ôn Uyển vô cùng kiên quyết, vẻ mặt lại lạnh lùng như thế, xem ra Ôn Uyển đã thật sự nảy sinh hiềm khích với Vương Phủ. Khụ, bây giờ chỉ có thể chờ Vương gia trở lại, tình huống này cũng chỉ có Vương gia mới tác động tới Ôn Uyển được.
Như Vũ thở dài một tiếng, dặn dò Ôn Uyển phải bảo trọng thân thể, sau đó liền trở về Vương phủ. Vừa về tới vương phủ, Trịnh vương phi đã gọi nàng qua, hỏi sau khi tỉnh lại, Ôn Uyển đã nói gì.
Vương Phi thật sự không nghĩ tới nha hoàn nàng tín nhiệm nhất lại bị đối phương mua chuộc, thử nghĩ đến, nàng cũng đã sởn tóc gáy, mấy ngày nay nàng ở nhà là để trừ sạch những thứ này, xử trí thêm một nhóm người.
Chờ sau khi nghe nói Như Vũ cũng bị Ôn Uyển đuổi về, trong lòng Trịnh vương phi rất lo lắng, nói không chừng đến Vương gia cũng bị đứa bé này trách tội, trách tội các nàng thì không có gì, nhưng nếu trách tội Vương gia thì sẽ làm hỏng tình cảm cậu cháu của bọn họ.
Như Vũ lắc đầu, tỏ vẻ hiện tại tâm tình của Quận chúa thật sự không tốt nên không muốn gặp ai hết, chỉ muốn yên lặng một mình.
Bây giờ, trong lòng Trịnh vương phi thật sự rất hối hận, nhưng có hối hận cũng vô dụng. Mà sau đó, Ôn Uyển quả nhiên làm như chính lời nàng nói, cửa của phủ Quận chúa vẫn luôn đóng kín, ai cũng không gặp. Hôn sự của Thượng Đường cũng bị gác sang một bên, nàng chỉ chuyên tâm dưỡng thương.
Trong phủ Quận chúa, Ôn Uyển đang nhìn Hạ Ngữ, Hạ Ngữ quỳ trên mặt đất, Ôn Uyển lạnh lùng làm một động tác, Hạ Ngữ không dám nói gì, sắc mặt trắng bệch đi ra ngoài.
Ôn Uyển bảo Võ Tinh truyền lời, bắt đầu từ bây giờ, trừ thị vệ canh cửa, bốn đại nội thị vệ thϊế͙p͙ thân và thị nữ Hạ Viên ra, tất cả những người còn lại đều lui đến Nhị viện. Không có mệnh lệnh của nàng thì không cho phép bất kì ai đến chỗ này, ai dám can đảm làm trái lệnh cứ việc đánh chết tại chỗ.
Ngoài ra, Ôn Uyển còn để cho Cố ma ma và Hạ Thiên đi vào, bảo bọn họ trông coi nhà cửa cho tốt. Bắt đầu từ bây giờ, ai cũng không gặp, trừ tình huống đặc biệt như Hoàng đế hạ thánh chỉ ban thưởng đồ ra, thì những người khác, ai cũng không được phép bước vào cửa của phủ Quận chúa, người nào dám can đảm làm trái với ra lệnh, loạn côn đánh chết.
Hai người thấy Ôn Uyển tràn đầy lệ khí như thế, cũng biết tính nghiêm trọng của chuyện này, liền tỏ vẻ nhất định sẽ tuân theo mệnh lệnh của Ôn Uyển, đồng thời Hạ Viên cũng được ở trong nội viện.Tuy Ôn Uyển mới dùng nàng có một ngày nhưng đã cảm thấy không đắc lực, tạm thời cứ như vậy, đợi thân thể nàng khỏe lại sẽ vào cung xin ông ngoại Hoàng đế ban Băng Dao cho nàng. Đến lúc đó, nàng sẽ đem Đông Thanh đến bên cạnh mình, có một người lanh lợi ở bên cạnh luôn luôn tốt hơn.
Xử trí tốt những thứ này, cuộc sống của Ôn Uyển cũng yên tĩnh rất nhiều, nhưng trong lòng Ôn Uyển vẫn rất đau khổ, khiến cho nàng sống một ngày bằng một năm.
Ở Giang Nam, Trịnh vương nhận được tin tức bằng tốc độ nhanh nhất, sau khi xem xong, Trịnh vương liền đấm mạnh một đấm lên bàn “Đáng chết.” Cái bàn đung đưa.
Trần tiên sinh nhìn bộ dạng giận dữ của Trịnh vương cũng biết chuyện đã xảy ra vấn đề “Vương gia, sao vậy? Chẳng lẻ kế hoạch xảy ra vấn đề gì?”
“Kế hoạch không xảy ra vấn đề gì, đều dựa theo đúng ước định mà thực hiện, sau chuyện lần này, tất cả mật thám trong phủ chúng ta căn bản đã bị diệt trừ sạch sẽ.” Trịnh vương cắn răng nói.
Trần tiên sinh ngạc nhiên “Vương gia, nếu chuyện đã tiến triển thuận lợi như vậy, tại sao. . . . . .” Những lời muốn nói tiếp theo là chuyện tiến triển thuận lợi như vậy, người nên vui mừng mới đúng, tại sao còn tức giận như vậy?
Trịnh vương giận dữ “Ta bảo hắn thừa cơ hội lần này diệt trừ tất cả mật thám trong vương phủ. Hắn quả thật đã lấy việc diệt trừ mật thám làm mục đích cuối cùng.”
Trần tiên sinh nghe hồi lâu vẫn không hiểu “Vương gia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Trịnh vương đưa tờ giấy mình mới nhận được cho Trần tiên sinh xem.
Trần tiên sinh thấy Ôn Uyển Quận chúa gặp ám toán trong Vương phủ, đây chẳng qua chỉ là việc ngoài ý muốn “Vương gia, cũng may Quận chúa hữu kinh vô hiểm, có điều không nghĩ tới thế lực của Hiền phi và Triệu vương lại lớn như vậy. Tốt. . . . . .” Hắn nói tới đây, thấy sắc mặt Trịnh vương càng ngày càng xanh mét, không dám nói tiếp nữa.
Bây giờ, Trịnh vương lửa giận ngập trời “Ta bảo hắn diệt trừ mật thám trong phủ, nhưng không bảo hắn đến cả an nguy của Ôn Uyển cũng không quan tâm. Mấy mật thám có là cái gì? Lần này nhổ không sạch thì lần sau sẽ tìm cơ hội nhổ sạch sẽ, thế nhưng hắn lại để cho Ôn Uyển gặp chuyện nguy hiểm cỡ này. Nếu lỡ như Ôn Uyển có bề gì. . . . . . , thì hắn có chết cả trăm lần cũng không hết tội.”
Trịnh vương không tiếp tục nói nữa, hắn muốn mượn chuyện này để cho Ôn Uyển thấy rõ Triệu vương và Hiền phi muốn đưa bọn họ vào chỗ chết, để cho Ôn Uyển nhận ra rằng, nếu nàng còn tiếp tục giữ vững trầm mặc như vậy thì cái đang đợi hai cậu cháu bọn họ chính là con đường chết. Nhưng điều khiến hắn không nghĩ tới là tên Trầm Giản kia, vì muốn diệt trừ toàn bộ mật thám trong phủ, biết rõ đối phương sẽ gây bất lợi cho Ôn Uyển, nhưng vì muốn dụ con cá lớn cắn câu mà hắn lại lựa chọn cách thờ ơ, lạnh nhạt.
Trịnh vương đọc thư xong, tức giận đến mức muốn giết người, Ôn Uyển trúng xuân dược, loại thủ đoạn hèn hạ này mà bọn chúng cũng dùng đến. Bọn người đó lại có thể vô sỉ đến mức hạ xuân dược với đứa bé mới mười hai tuổi, vì muốn phá hủy đứa bé này mà chiêu thức nham hiểm như vậy cũng dùng được, thật sự rất đáng chết.
Cũng may ông trời phù hộ, đứa bé kia thông minh mới tránh được trận tai nạn này, bằng không hắn thật không dám nghĩ tới, nếu như Ôn Uyển gặp chuyện không may thì hắn nên làm gì cho phải.
Trịnh vương ngoài tức giận ra, cũng cảm tạ ông trời thương xót. Nếu không, hắn có phải hối hận cả đời hay không hắn thật sự không biết? Không chỉ có Trầm Giản tự ý chủ trương mà những người đó cũng triệt để lợi dụng mọi chỗ trống để chui. Tất cả đều lợi dụng sạch sẽ. Nếu biết kết quả như vậy thì ngày đó hắn nên nói trước với Ôn Uyển một tiếng, mà không nên lo lắng khi Ôn Uyển biết được chuyện thì sẽ không đi. Vì sai sót này mà làm cho Ôn Uyển không có cơ hội thấy rõ ràng vị trí cùng hoàn cảnh hung hiểm của nàng. Nếu như biết xảy ra chuyện này, hắn tuyệt đối sẽ không để cho Ôn Uyển đi yến hội. Mấy mật thám có thể từ từ đào ra, nhưng Ôn Uyển mà xảy ra chuyện thì…. Trịnh vương thật không muốn nghĩ tiếp.
“Vương gia, nói như vậy kế hoạch bên này của chúng ta, bên của Triệu vương nhất định cũng đã phát hiện ra rồi. Song bọn họ đã tương kế tựu kế, lấy việc diệt trừ được Quận chúa làm mục tiêu đầu tiên. Xem ra, Quận chúa ở trong mắt bọn họ, đã trở thành mối họa lớn số một. Vương gia, đây quả là tình huống cực kỳ không ổn. Điều này nói rõ, tình cảnh của Quận chúa so với chúng ta suy nghĩ còn muốn nguy hiểm hơn.” Trần tiên sinh phân tích vô cùng bình tĩnh. Nhưng mà, sau khi nói xong liền đã cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó.
“Quả thật là như thế, chuyện lần này Bổn vương đã sơ sót.” mặt của Trịnh vương lộ vẻ trầm trọng. Hắn quả thật không ngờ, Hạ Ảnh lại đem Ôn Uyển ném lại. Bốn thϊế͙p͙ thân thị vệ thì bị để ở ngoại viện còn nội viện lại bị Phúc Linh đảo loạn thành một đoàn.
“Vương gia không cần như thế. Quận chúa thông tuệ, ý chí cũng kiên định nên không phải là người dễ dàng bị bọn họ mưu tính, bằng không, Triệu vương cũng không bỏ ra nhiều sức lực để đối phó Quận chúa. Có điều trải qua chuyện lần này, chúng ta cần phải đề cao cảnh giác hơn nữa, lần này lộ ra nhiều mật thám như thế đúng là làm cho lòng người kinh sợ. Hơn nữa ta tin tưởng, trong phủ đệ khẳng định còn chôn dấu một tầng sâu nữa mà chưa bị bại lộ, sau này chúng ta làm mọi việc càng phải cẩn thận hơn.” Trần tiên sinh an ủi Trịnh vương. Quá trình mặc dù hung hiểm, nhưng hôm nay Quận chúa đã bình an vô sự rồi. Tuy nhiên lời của ông cũng không khiến cho Trịnh vương bớt sầu lo.
Thấy sắc mặt Trịnh vương nặng nề, Trần tiên sinh trăm mối vẫn không có cách giải.
Trong lòng Trịnh vương rất lo lắng, hắn không biết tại sao nhưng trong lòng vẫn luôn luôn sầu lo và phiền não làm cho người ta không cách nào diễn tả.
Đến nửa đêm thì có một phong thơ được đưa đến trong tay Trịnh vương, khiến cho sầu lo của Trịnh vương tăng thêm. Trong thư cũng không có viết cái gì khác, chỉ viết là Ôn Uyển tự nhốt mình tại trong phòng một ngày, chờ lúc Hạ Ảnh đi vào thì đã thấy Quận chúa ngã bệnh, sốt đến mê mang.
Vương thái y nói quận chúa là do ưu tư quá nặng, trong lòng tích tụ mãi như vậy đối với thân thể rất không tốt. Mà lúc đó đồ vật trang trí trong phòng bị ném vỡ không ít. Trịnh vương phi cùng thế tử phu nhân cũng không gặp được Ôn Uyển. Phủ Quận chúa hiện tại đóng cửa từ chối tiếp khách, ai cũng không gặp.
Tâm tình của Quận chúa không tốt, cả ngày không có ăn cơm, sau khi nàng tỉnh lại thì cứ ở đó ngẩn người. Cả ngày không nói một câu nào, vẻ mặt rất là bi thương.
Ánh mắt của Trịnh vương ảm đạm, đây chính là chuyện hắn vẫn sầu lo. Đứa bé kia thông tuệ như vậy tất nhiên là đã đoán được mình ở phía sau ra tay. Tính tình của Ôn Uyển vừa nhạy cảm lại yếu ớt, ban đầu cũng bởi vì cảm giác được Vương Phi lộ ra vẻ mặt không thích khi thấy nàng có chút chuyện bé xé ra to, mà trong hai năm qua nàng vẫn không để cho bọn họ sắc mặt tốt. Chuyện lần này, nha đầu kia tất nhiên sẽ hoài nghi mình đem nàng làm mồi câu, để câu mật thám đi ra ngoài.
Trịnh vương nghĩ đến tính tình của Ôn Uyển thì khẽ thở dài. Cái nha đầu này nếu thật sự chui vào ngõ cụt thì sẽ thương tâm và bi thống đến bực nào?
Nghĩ tới đây, trong lòng Trịnh vương sửng sờ. Mặc dù lần này hắn thật sự không có ý đem Ôn Uyển làm mồi câu. Nhưng mà điểm xuất phát của hắn ở trong mắt người khác cũng chính là đem Ôn Uyển làm mồi câu. Chỉ trách hắn quá tự tin cho rằng tất cả mọi thứ đều đã nắm ở trong lòng bàn tay rồi. Nhưng lại không nghĩ rằng, chuyện ở trên đời này làm gì có thể đều nắm trong lòng bàn tay. Chuyện lần này như trắng trợn đánh vào mặt của hắn. Cũng làm cho hắn ngã một cái rất đau.
Trần tiên sinh từ từ suy tư lại tin tức lúc trước có được. Ông nghĩ làm sao cũng nghĩ không thông. Quận chúa chẳng qua là bị mớm thuốc thôi, hơn nữa thuốc bị mớm là xuân dược mạnh mà không phải là độc dược. Nguyên nhân của nó là gì? Không thể nào chỉ vì để mớm một lần thuốc mà lại chịu tổn thất tất cả mật thám cài ở trong vương phủ. Ngay cả người ẩn vệ ẩn nấp lâu năm cũng bại lộ ra. Mà chức vụ của hắn ta đảm nhiệm ở trong ám vệ cũng không thấp, nhưng vì hãm hại Quận chúa cũng chịu bại lộ. Chỉ là mớm thuốc thì sẽ không cần hy sinh người chết. Trần tiên sinh làm sao cũng suy nghĩ không ra nguyên nhân bên trong.
Trần tiên sinh nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ ra. Cuối cùng nghĩ đến vẻ mặt của Trịnh vương lúc nghe được Ôn Uyển thiếu chút nữa gặp chuyện không may, còn cực kỳ tức giận với Trầm Giản. Liền thẳng thắng hỏi Trịnh vương ” Vương gia, có phải ngài còn có chuyện gì, không có nói cho lão phu biết hay không?”
Trịnh vương quay đầu sang hỏi ” Tiên sinh nói vậy là ý gì? Ta đối với tiên sinh, chưa từng giấu diếm quá bất kỳ một chuyện gì.”
Trần tiên sinh lắc đầu nói”Không phải vậy, Vương gia. Ta cảm thấy được chuyện này quá mức kỳ hoặc. Ta cẩn thận cân nhắc nhiều lần là tại sao Hiền phi phải làm chuyện này? Trả giá lớn như vậy chỉ vì bỏ thuốc cho Quận chúa, làm hư khuê dự của Quận chúa thôi sao? Như vậy thì không khác nào lấy ra tất cả gia tài hơn một vạn xâu bạc, chỉ vì mua một con dê. Lời giải thích này thật không thông.”
Trịnh vương không có lên tiếng.
Trần tiên sinh thấy Trịnh vương không đáp liền tiếp tục nói: “Ta cẩn thận suy tư, nghĩ không ra nguyên cớ nên đem chuyện này đẩy về sau, mà vứt bỏ đi. Ôn Uyển Quận chúa tính tình giống như lão Tống, rất là trong sạch. Nếu như Quận chúa hoài nghi chuyện này là Vương gia ở sau lưng đẩy tay, Ôn Uyển Quận chúa tất nhiên sẽ lạnh tâm với Vương gia. Không nói những cái khác. Ít nhất Quận chúa sẽ không còn kính yêu Vương gia như lúc trước nữa. Mà ta trái lo phải nghĩ , dựa theo sự phát triển của câu chuyện, thì mục đích của Hiền phi ra tay hẳn là muốn cho Quận chúa và Vương gia nổi lên hiềm khích. Để cho Vương gia và Quận chúa bất hòa. Nhưng mà lão phu nghĩ mãi không thông là tại sao Hiền phi tình nguyện mất đi tất cả mật thám cũng muốn để cho Quận chúa và Vương gia nổi lên hiềm khích. Hiền phi sở dĩ làm như vậy, ta nghĩ chỉ có một loại khả năng. Đó là bà ấy muốn mượn hơi của Quận chúa. Nói cách khác, trên người Quận chúa, có thứ mà Hiền phi coi trọng.”
Trịnh vương sửng sốt, trực tiếp phun ra một câu nói ” Không thể nào.” ban đầu khi Ôn Uyển nói lời đó, chỉ có ba người hắn cùng Thuần Vương và Ôn Uyển ở tại chỗ. Chưởng quỹ cũng là nửa đường mới tới. Cho dù Thuần Vương có đoán được thì cũng sẽ không đem chuyện trọng đại như vậy nói cùng người khác. Ôn Uyển thì càng không có thể, ngày đó nói xong trong lòng nàng giống như hối hận vậy.
Mới vừa rồi Trần tiên sinh chẳng qua là suy đoán thôi nhưng vừa nhìn Trịnh vương phản ứng như thế thì đã hiểu toàn bộ. Thì ra điều ông suy đoán là thật. Hiền phi quả nhiên là xem trong một món đồ ở trên người Quận chúa. Nhưng mà món đồ này rốt cuộc là cái gì đây?”Vương gia, kính xin thật lòng nói rõ. Đến tột cùng Quận chúa có cái gì, để cho bọn họ nhìn trúng.”
Trịnh vương cũng biết lúc này không thể dấu diếm nữa, bằng không, Trần Bá Thanh sẽ cho là mình phòng bị ông ấy, hai người sẽ không thể thật lòng đối đãi nữa. Cho nên chỉ đành phải lộ vẻ mặt cười khổ ” Ngày đó Ôn Uyển đã nói với ta, nếu như tương lai có cơ hội, cháu nó nhất định sẽ lấy số tiền định mức hai phần năm cổ phần của Minh Nguyệt sơn trang trả lại cho ta gấp trăm gấp nghìn lần. Hai phần năm cổ phần của Minh Nguyệt sơn trang, dựa theo giá trị lúc đó, hẳn là ở trên dưới ba mươi vạn lượng. Tính tình của Ôn Uyển khiêm tốn, chưa bao giờ đem chuyện không mà nói có. Cho nên, ta tin tưởng Ôn Uyển có khả năng làm được chuyện này. Nhưng mà lúc Ôn Uyển nói lời này, chỉ có ta, Thuần Vương và Ôn Uyển ba người. Chuyện này, sẽ không bị truyền đi mới đúng!”
Trần tiên sinh hít một hơi thật dài. Phú quốc chi tài, Ôn Uyển Quận chúa lại là phú quốc chi tài. Khó trách ban đầu hoàng thượng lại đem Quận chúa đặt ở phía ngoài. Đem Quận chúa nuôi dạy như một nam hài tử, thì ra chân tướng là như vậy. Lập tức Trần tiên sinh chỉ đành phải thở dài nói”Vương gia, ngài thật sự không nên giấu chuyện này không nói cho lão phu biết. Nếu như lão phu biết, tất nhiên sẽ không đồng ý với biện pháp của Vương gia. Phẩm tính của Quận chúa rất giống lão Tống là chịu không được nửa điểm lừa gạt cùng phản bội. Mặc dù ước nguyện ban đầu khi làm chuyện này của Vương gia là vì tốt cho Quận chúa. Nhưng mà chuyện này rơi vào trong mắt của Quận chúa sẽ trở thành bị tính toán và lợi dụng. Vương gia, lần này chúng ta thật là cái được không bù đắp đủ cái mất. Chúng ta bị bọn họ lật ngược tính toán.” Ông hiện tại coi như đã biết tại sao Trịnh vương phải tức giận như vậy rồi.
Trịnh vương lắc đầu nói”Không thể nào. Hiền phi không thể nào biết được.”
Trần tiên sinh lập tức phá vỡ cái may mắn ôm ở trong lòng Trịnh vương “Vương gia, Hiền phi là ai? Quận chúa ở bên ngoài lịch lãm một năm, khí chất cả người tất nhiên sẽ có biến hóa nghiêng trời lệch đất. Cộng thêm một năm này những chuyện mà Quận chúa làm ở trong kinh thành, chỉ cần bắt được dấu vết, là Hiền phi có thể nghĩ đến trên người Quận chúa. Hiền phi ở bên cạnh hoàng thượng hơn bốn mươi năm, ở phía sau hậu cung ngâm thấm hơn bốn mươi năm, làm sao có thể không phát hiện được thái độ hoàng thượng đối với Quận chúa biến chuyển. Quận chúa lúc trước chỉ lấy ba năm thời gian đã tích lũy hơn một trăm vạn bạc, dựa vào khả năng của Hiền phi thì tất nhiên có thể suy đoán ra. Bằng không, Hiền phi sẽ không đánh một ván lớn như vậy, chỉ vì ly gián Vương gia cùng Quận chúa mà bại lộ tất cả mật thám ở trong vương phủ. Vương gia, chuyện này, chúng ta đã lọt bẫy bọn họ.” Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp ở phía sau. Lúc trước bọn họ cứ cho rằng mình là chim sẽ, không nghĩ tới ở trong mắt người khác họ lại là con bọ ngựa.
Trịnh vương đấm một đấm nặng nề lên trên bàn đá vũ hoa. Tay đều chảy ra máu, không ngờ, thật không ngờ hắn cho rằng mình đã tương kế tựu kế nhưng cuối cùng lại lọt vào trong bẫy của Hiền phi. Quả nhiên là giỏi tính toán, giỏi tính toán a. Hắn quá kiêu ngạo, lần này, hắn đúng thật đã kiêu ngạo. Nếu như không phải hắn quá mức tự tin, thì Ôn Uyển tuyệt đối sẽ không bị tính kế.
Tính tình của Ôn Uyển cô độc và thuần khiết, một khi nhận định chuyện gì rồi sẽ rất khó thay đổi. Đứa bé này những thứ khác đều tốt, nhưng có một nhược điểm trí mạng là rất trọng tình. Nhưng càng là người trọng tình thì càng không cho phép phản bội. Một khi phản bội bọn họ, bọn họ sẽ đối với ngươi lạnh lòng.
Mặc dù bản ý của hắn là tốt, cũng không có muốn dùng Ôn Uyển làm mồi câu. Nhưng nếu đã bị những người này chọc phá thì đứa bé kia mặc dù sẽ không bị rối loạn lòng. Nhưng nhất định là vô cùng thương tâm. Trong lòng nói không chừng cũng chứa oán trách đối với hắn. Chẳng qua bây giờ hắn lại không thể trở về kinh thành. Ít nhất cũng còn phải một tháng nữa hắn mới trở lại kinh thành được.
Trần tiên sinh suy nghĩ thật lâu. Thấy vẻ mặt Trịnh vương tràn đầy ảo não, nên từ từ khuyên giải ” Vương gia đừng vội. Quận chúa đối với Vương gia giống như phụ thân vậy. Nên không thể vì một chút chuyện này mà trở mặt với Vương gia. Nếu như Quận chúa thật sự muốn đoạn tuyệt quan hệ với Vương gia. Thì đã đi tìm hoàng thượng khóc lóc kể lể rồi, nhưng mà Quận chúa lại không nói gì. Cũng không có làm ra chuyện nên làm. Quận chúa chắc là đang chờ lời giải thích của Vương gia.”
Trịnh vương không nói gì. Bây giờ hắn đang ở tự hỏi nên giải thích chuyện lần này với Ôn Uyển như thế nào? Nghĩ đến giải thích, Trịnh vương liền bỏ đi ý nghĩ này. Lấy sự thông minh của nha đầu kia, giải thích cũng không thể được bởi vì nha đầu kia căn bản sẽ không nghe giải thích, e là sẽ đưa đến hiệu quả ngược lại. Biện pháp duy nhất vào lúc này, chính là đem tiền căn hậu quả của câu chuyện nói cặn kẽ cho Ôn Uyển biết. Tin tưởng Ôn Uyển có thể thông cảm cho sự khó xử của hắn. Dù sao tình thế hôm nay cũng đã đi ở bên bờ sinh tử rồi. Thắng thì được ngồi ở vị trí cao nhất. Bại, thì tất cả bọn họ đều kết thúc trò chơi.
Trần tiên sinh thấy Trịnh vương vẫn trầm mặc nên nói tiếp”Vương gia, Quận chúa đối với Vương gia rất là kính trọng. Nếu như Quận chúa không phải thật tâm để ý đến Vương gia thì lúc ấy cũng sẽ không cầu lão Tống đem ta đề cử cho Vương gia. Thật ra Quận chúa nên biết được tình cảnh khó khăn của Vương gia, thì mới chịu giúp Vương gia. Quận chúa là một người rất Thông Tuệ, đối với Vương gia lại kính trọng như cha ruột. Hiện tại trước tiên cứ giải thích một chút với Quận chúa rồi đợi đến lúc trở về kinh thành, ngài hãy từ từ nói với nàng tình cảnh khó khăn của Vương gia. Quận chúa là một người trọng tình nghĩa cũng là một người mềm lòng. Nên lão phu tin tưởng, chỉ cần Vương gia giải thích rõ với Quận chúa, lấy tình cảm của Quận chúa đối với Vương gia, hẳn là sẽ thông cảm cho ngài.”
Trịnh vương lắc đầu. Giải thích thì chẳng khác nào chột dạ, đối với Ôn Uyển mà nói, cũng tương đương với kiêng kỵ. Thay vì như thế, còn không bằng đem chuyện này nói rõ ràng. Nha đầu kia nhìn sự việc rất thấu triệt vì thế cứ đem chuyện nói rõ ra để cho nàng tự mình đi phân biệt. Như vậy sẽ thỏa đáng hơn.
Trịnh vương trở về thư phòng, viết rồi xé, xé rồi viết. Đây là một phong thơ khó viết nhất trong nhiều năm của Trịnh vương. Cuối cùng suy nghĩ thật lâu, rốt cục cũng hạ bút và không hề xem lại nữa. Sau khi thổi khô mực liền đặt ở trong phong thư, sai người ra roi thúc ngựa, mang đến kinh thành.
Trần tiên sinh nhìn thấy Trịnh vương tâm tình không tốt nên không muốn làm cho không khí bị đè nén tiếp, liền vòng vo chuyển đề tài “Vương gia, thật ra thì từ chuyện lần này, có thể thấy biện pháp xử lý của mấy vị vương tử vô cùng tốt. Đặc biệt là thế tử, đã đem chuyện xử lý rất tốt. Vương gia ngài đã có người nối nghiệp.”
Trịnh vương nghe nói như thế, không chỉ tâm tình không tốt lên mà ngược lại vẻ mặt còn lộ ra tức giận. Nha hoàn hồi môn của Vương Phi, lại bị người ta thu mua. Lúc trước Trịnh vương vẫn thi hành việc nam chủ ngoại, nữ chủ nội. Qua nhiều năm như vậy, Trịnh vương phi xử lý chuyện trong nhà mặc dù cũng có rất nhiều khuyết điểm nhỏ, nhưng xét về mặt chuyện lớn thì không tệ nên hắn cũng không đi quản. Đối với những trò giữa các nữ nhân với nhau, hắn vẫn thờ ơ lạnh nhạt. Chỉ cần không thương tổn con nối dòng, hắn sẽ không nhúng tay chuyện trong nội viện. Chẳng qua là không nghĩ tới bởi vì nguyên tắc này mà hắn lại bị người ta chui vào chỗ trống lớn như thế. Xem ra, nội viện cũng nên sửa trị triệt để một lần rồi.