Kỳ Mộ kích động tới đây, kêu “Tiểu Lục, ta đã hỏi thăm được. Ôn Uyển muội muội bây giờ đang ở Lục viên. Đi, đệ đi với ta thăm Ôn Uyển.”
Kỳ Phong kiên quyết từ chối “Không đi, muốn đi thì tự mình huynh đi đi.”
“Đệ có đi hay không, nếu đệ không đi, ta liền khiêng đệ mang đi qua.” Kỳ Mộ uy hϊế͙p͙ Kỳ Phong. Dù sau mặc kệ thái độ của Kỳ phong là gì, lần này cũng nhất định đi.
Kỳ Phong mang vẻ mặt đưa đám nói “Ca, nếu huynh yêu thích Ôn Uyển biểu tỷ, chính huynh đi không được sao? Tại sao nhất định phải lôi kéo đệ, để đệ đến. Nhìn tướng mạo của Ôn Uyển biểu tỷ, là đệ liền sợ sệt. Ca, đệ là đệ đệ của huynh đó. Không có thể hại đệ đệ như thế.”
Kỳ Mộ cười ha ha không ngừng ” Bởi vì ta là ca ca ruột của đệ, cho nên ta mới dự tính cho đệ. Muốn đệ cưới Ôn Uyển. Vừa cắt đứt quỷ kế nham hiểm của lão ngũ vừa giúp đại ca; thứ hai cho đệ cưới một núi vàng trở về, cả đời này đệ đều không lo tiền tiêu. Thứ Ba, chờ Ôn Uyển làm nương tử của đệ rồi, sau này trong vương phủ, còn có ai dám ở sau lưng tính toán mẫu phi cùng ca ca. Chuyện tốt như vậy, có đốt đèn lồng cũng khó tìm. Đệ còn vờ ngớ ngẩn không muốn.”
Ý kiến của Kỳ Phong vô cùng ngay thẳng “Ngũ ca có muốn cưới hay không là chuyện của hắn. Ngược lại đệ không ngăn cản. Đệ cả đời này cũng không thiếu tiền xài. Tam ca, nếu huynh yêu thích như thế thì chính huynh đi đi. Ngược lại, huynh cũng lớn hơn Ôn Uyển biểu tỷ vài tuổi, hơn nữa đệ nhìn thấy Ôn Uyển biểu tỷ đối với huynh cũng rất tốt. Còn đối với huynh cười dịu dàng nữa!”
Kỳ Mộ nổi giận “Nói hưu nói vượn cái gì đây, đó là biểu muội tâm tính tốt. Đệ có đi hay không, đệ nếu không đi, ta đánh đệ.”
Kỳ Phong nghếch đầu lên nói” Huynh đánh liền đánh.”
Thϊế͙p͙ thân tuy tùng bên cạnh Kỳ phong thấy vội nói “Tam gia, Lục gia. Đừng đánh. Hai người ai đi gặp quận chúa cũng sẽ tổn hại danh tiếng của quận chúa. Vẫn là chờ lần sau lại đi!” Hai người thiếu niên đi khuê phòng cô nương như thế, quả thật không tốt.
Kỳ Mộ nổi giận nói” Lại ở đây nói lung tung ta liền rút lưỡi ngươi. Trong vương phủ người đến người đi nhiều như vậy. Bên cạnh biểu muội, nha hoàn tôi tớ một đống, chúng ta đi lui tới cũng là bình thường. Ngươi lại muốn nói lung tung, ta liền ném ngươi cho chó ăn.”
Tùy tùng đem đầu co rụt lại, cho Kỳ phong vẻ mặt không thể ra sức.
Kỳ Mộ lười để ý đến hắn “Đệ có đi hay là không? nếu đệ không đi, ta liền cưỡng ép đệ đi.” Kỳ Phong tự nhiên là không đi, cuối cùng cũng bị Kỳ Mộ lôi tới. Người bên ngoài cũng không dám ngăn cản. Chỉ ở trong lòng thương xót nhìn Lục gia nước mắt lưng tròng.
Ôn Uyển cùng Như Vũ uống hai hớp trà, ăn mấy khối bánh ngọt. Hai người đang nói chuyện thật cao hứng thì nghe có tiếng bước chân dồn dập.
Lúc này Ôn Uyển đang suy nghĩ là người nào mà bước đi vội vàng như thế, chẳng lẽ có chuyện. Trong vương phủ, có thể xảy ra chuyện gì?
Rất nhanh, liền nghe thấy một nha hoàn ở bên ngoài nói chuyện. Hạ Ngữ đi tới nói” Quận chúa, bên ngoài có người muốn cầu kiến Thế tử phi.”
Một lát, một nha hoàn đi vào. Ôn Uyển nhìn ra nha hoàn này, nàng ấy ở bên người Như Vũ nói thầm vài tiếng. Như Vũ thay đổi sắc mặt, theo Ôn Uyển nói xin lỗi “Quận chúa, muội trước tiên ở đây nghỉ ngơi một lát. Ta đi xử lý một chút việc. Giai Tuệ. Ngươi khá quen thuộc chuyện trong vương phủ, ở đây hầu hạ quận chúa.”
Ôn Uyển nhìn Như Vũ luôn luôn trầm ổn lại có vẻ mặt này, cũng biết là xảy ra chuyện nên gật đầu bảo nàng mau đi.
“Quận chúa, bên kia tất nhiên là có chuyện.” Hạ Ảnh cũng ở tai Ôn Uyển nói.
Ôn Uyển không cần nàng nói cũng biết. Trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái. Trong vương phủ, có thể xảy ra chuyện gì. Hạ Ảnh sai Hạ Ngữ đi hỏi một chút.
Hai người đang nói chuyện thì nha hoàn vừa nãy theo bên người Như Vũ, kêu là Giai Tuệ đi tới, khom người nói “Hạ Ảnh cô nương, Vương phi ời cô nương đi qua giúp đỡ, kính xin cô nương không từ chối.”
Ôn Uyển nhìn Giai Tuệ rồi suy nghĩ một chút, có khả năng là bên kia đủ loạn lại không thể tùy ý để người khác làm. Bởi vì xác thực Hạ Ảnh trung thành với vương phủ .
Hạ Ảnh nhíu mày lại, định mở miệng nói không đi, thì Giai Tuệ khom một thân, quay về Hạ Ảnh nói: “Ảnh cô nương xin yên tâm, ta sẽ chiếu cố quận chúa thật tốt. Cho dù cô nương không yên tâm ta. Cũng còn có Hạ Ngữ tỷ tỷ ở chỗ này đây! Còn nữa cô nương chỉ muốn đi qua một hồi là được. Sẽ không làm lỡ chuyện gì! Người bên ngoài đang chờ đây!”
Hạ Ảnh tự nhiên là không thể rời đi Ôn Uyển nửa bước “Là chuyện gì? Nếu như thật có chuyện gì, hiện tại ta sẽ cùng quận chúa đi qua.”
Giai Tuệ lắc đầu “Chuyện gì ta cũng không rõ ràng. Ta hỏi nha đầu kia nhưng nàng cái gì cũng không nói. Có điều nàng vẫn đang ở bên trong sân chờ Ảnh cô nương. Ảnh cô nương tự mình đi hỏi đi!”
Hạ ảnh nhìn Ôn Uyển, ánh mắt kia như là muốn đi xem một chút. Hơn nữa cũng chỉ là ở trong sân, sẽ không có chuyện gì. Ôn Uyển gật đầu cười, Hạ Ảnh đi ra ngoài một hồi, lúc quay trở lại sắc mặt đã nặng nề.
Ôn Uyển kỳ quái hỏi “Làm sao? Xảy ra chuyện gì?”
“Quận chúa, nô tỳ đi ra ngoài một chút. Rất nhanh sẽ trở về.” Hạ Ảnh nhìn Ôn Uyển. Hiển nhiên, trong mắt gấp vô cùng, xem ra là có đại sự xảy ra.
Ôn Uyển thấy nàng dáng vẻ nóng nảy, suy nghĩ một chút “Có thể, ngươi cho người đi truyền lời, đem Võ Tinh Võ Thần bọn họ tới nơi này.” Bởi vì hôm nay rất nhiều quý phu nhân đến Vương phủ làm khách. Bốn người Võ Tinh là nam nhân đi vào trong viện sẽ không tốt. Thêm vào là ở phủ Trịnh vương, nên Ôn Uyển cũng khá yên tâm, lại có Hạ Ảnh ở bên cạnh, nếu thật sự có chuyện gì chỉ cần kêu một tiếng thì có người qua tiếp ứng.
Nhưng mà Ôn Uyển luôn cảm thấy bầu không khí hôm nay là lạ.
Mặc dù nàng tin tưởng ở phủ Trịnh vương không có việc gì, nhưng vì phòng ngừa vạn nhất, vẫn thấy nên đem quy củ phá vỡ, mạng của mình tương đối trọng yếu. Quy củ cái gì vẫn là để qua một bên đi. Căn cứ vào nguyên tắc cẩn thận này, Ôn Uyển cho rằng bên người có người bảo vệ nàng, có thể xem là an toàn. Hạ Ảnh không ở đây, có Võ Tinh ở bên người nàng, nàng cũng yên tâm. Từ ngoại viện đến trong sân của nàng, chỉ cần tin tức truyền đi thì lấy tốc độ của Võ Tinh, mấy phút là có thể đến. Cũng không vội mấy phút đồng hồ này.
“Được, nô tỳ cho người đem Võ Tinh bọn họ gọi vào.” Hạ Ảnh phân phó một nha hoàn trung tâm xong, chờ nha hoàn kia đi không thấy được bóng người lại đợi thêm một chút nữa, còn không thấy người.
Thấy người bên ngoài vẫn nhìn nàng, lắc đầu, ý tứ là không thể đợi thêm.
Hạ Ảnh nhìn canh giờ, cảm thấy Võ Tinh cũng gần như đến nơi. Hơn nữa ở trong vương phủ, cũng sẽ không có chuyện gì “Quận chúa, ta đi một lát sẽ trở lại. Võ Tinh bọn họ rất nhanh sẽ đến.”
Ôn Uyển nhìn nàng gấp như thế, tâm trạng lại càng bất an. Rất kiên định mà lắc đầu, bên kia có việc gấp, có cái gì hơn được an toàn của nàng. Cho dù Hạ Ảnh gấp muốn chết, nhưng thái độ của Ôn Uyển rất rõ ràng, Võ Tinh đến, mới để cho nàng đi.
Hạ Ảnh gấp đến độ quỳ gối trước mặt Ôn Uyển nói” Quận chúa, đại sự hết sức khẩn cấp. Cầu quận chúa để nô tỳ đi xem.”
Ôn Uyển nghi hoặc nhìn nàng hỏi “Đến cùng là chuyện gì, vội vả như vậy?”
Hạ Ảnh lo lắng nói “Là Vương gia, Vương gia ở Giang Nam có chuyện. Cấp thiết triệu ta đi qua nghe mệnh lệnh.”
Ôn Uyển nghe được là Trịnh vương có chuyện không tốt, lại nghĩ đến ở vương phủ hẳn là an toàn. Nhưng Ôn Uyển chưa kịp có biểu thị.
Hạ Ảnh thấy bên ngoài vang lên một trận gấp gáp thì thay đổi sắc mặt, lập tức đứng lên: “Quận chúa, nô tỳ sẽ lập tức trở lại.” Nói xong đã vội chạy ra. Ôn Uyển nhìn thấy vậy, nói thầm trong lòng, đến cùng là chuyện gì, khẩn cấp đến phải dùng khinh công.
Sau khi Hạ Ảnh rời khỏi đây, Hạ Viên trong coi bên ngoài viện liền đi vào. Hạ Viên là nhị đẳng nha hoàn sau này mới được nâng lên, trước đó có rất nhiều người được bổ sung tới. Nhưng bình thường các nàng không được đến gần bên người Ôn Uyển. Lần này là tình huống đặc biệt.
Giai Tuệ cầm lấy ấm nước, lại rót cho Ôn Uyển một chén trà, Ôn Uyển cầm lấy đang chuẩn bị uống. Hạ Viên ở bên cạnh không muốn “Quận chúa, trà này hiện tại đã lạnh rồi, thái y nói người không thể ăn đồ vật nguội lạnh. Nô tỳ ra ngoài lấy một bình trà nóng lại đây.”
Giai Tuệ nói “Quận chúa, Hạ Viên cô nương hay là để ta đi cho.”
Hạ Viên lắc đầu, nàng tuy rằng không hầu hạ gần người Ôn Uyển. Nhưng tính tình quận chúa nàng vẫn biết đến, đồ vật qua tay người bên ngoài, quận chúa không yên tâm ăn. Hơn nữa nước trà này, cũng chỉ ở trong căn phòng nhỏ bên cạnh. Nên Hạ Viên bưng chén trà đi ra ngoài.
Ôn Uyển cũng không lo lắng, bởi vì nàng nghe thấy tiếng vang bên ngoài. Giai Tuệ cười nói “Quận chúa, ta qua xem một chút. Nhìn Hạ Viên cô nương làm sao thời gian dài như vậy còn chưa tới.”
Ôn Uyển gật đầu. Một lát sau, Giai Tuệ liền đi vào, bưng theo ấm trà “Quận chúa, Hạ Viên muội muội đã đi tới nhà xí rồi. Quận chúa, Hạ Viên rất nhanh sẽ trở về.”
Ôn Uyển gật đầu, người có ba gấpcũng là bình thường. Nên không nghĩ nhiều cái gì. Tiếp tục cầm sách xem. Giai Tuệ rót một chén trà cho Ôn Uyển.
Ôn Uyển nhận lấy, cảm giác quá nóng. Liền buông ra, biểu thị đợi lát nữa lại uống. Cầm thư bên cạnh, tiếp tục xem. Con mắt Ôn Uyển ở trong sách nhưng lỗ tai thì hướng về tứ phương. Nàng cảm giác ngày hôm nay rất quái dị. Bởi vì, quá yên tĩnh. Trước đây tuy rằng nàng không thích bị người ta quấy rối. Nhưng ở trong sân, chí ít cũng nên có bốn, năm cái nha hoàn bà tử hầu hạ. Cho dù nàng không cần, thì những người này cũng sẽ ở bên ngoài viện. Nhưng mà hôm nay, vô cùng khác thường.
Lại nghĩ lúc đầu Như Vũ bị gọi đi, tiếp theo là Hạ Ảnh. Hiện tại đem nàng cô lập ở bên trong khu nhà nhỏ này. Nếu như không phải nàng suy nghĩ nhiều, như vậy, nha hoàn trước mắt này đang muốn gây bất lợi cho nàng.
Giai Tuệ ở bên cạnh, thấy Ôn Uyển phảng phất như quên uống trà. Vội ở một bên nhắc nhở “Quận chúa, không uống thì trà sẽ nguội.”
Ôn Uyển thả sách xuống, nâng chung trà lên, nhẹ nhàng ngửi mùi hương. Thân thể Ôn Uyển bây giờ đối với đồ vật cho vào miệng vô cùng xoi mói, cũng vô cùng nhạy cảm. Hơi có một tia không đúng, là có thể cảm giác được. Cho nên đầu bếp nữ trong phủ quận chúa, cùng đầu bếp thượng đẳng trong phủ Thuần vương, đều kêu khổ thấu trời, lén lút nói Ôn Uyển khó hầu hạ.
Lần này ngửi một cái lại không có đồ vật gì. Vốn là muốn uống một hớp, nhưng mà ngẫm lại, vạn nhất bị thả độc dược, nếu vì thử một lần, có thể đem mình tặng luôn. Liền giả dạng dáng vẻ muốn uống , liếc mắt vừa nhìn, thấy mắt Giai Tuệ chăm chăm nhìn nàng. Trong đôi mắt kia chứa đựng sự mừng rỡ. Trong lòng Ôn Uyển lộp bộp một cái, trực giác mách bảo, người này có vấn đề.