Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 4 - Chương 200: Gặp lại Bạch Thế Niên (hạ)

Ôn Uyển phác họa hình dáng một đóa hoa cúc trên giấy Tuyên Thành, rồi lấy thuốc màu mình pha, tô lên giấy Tuyên Thành. Tô rất chuyên tâm, dường như bên cạnh không có người đứng.


Bạch Thế Niên suy tính một lúc lâu, hắn cũng không lo Ôn Uyển thật sự muốn mạng của hắn. Nếu không, cũng sẽ không nói với hắn nhiều lời như thế. Hắn chỉ đang suy nghĩ xem rốt cuộc nàng có ý đồ gì với hắn: “Quận chúa, nếu như người muốn mạng của ta, hiện tại ta có thể trả lại cho người.”


Ôn Uyển làm động tác theo thói quen là nháy mắt, đây là động tác nàng thường xuyên làm khi khoe mẽ với Hoàng Đế. Nhưng hôm nay, nàng vừa định nháy mắt, lập tức nghĩ đến một vài động tác rất nhỏ ngược lại có thể khiến người ta nhìn ra manh mối. Cho nên lập tức vờ nhắm mắt lại trầm tư, ngược lại viết bên cạnh đóa hoa cúc vừa vẽ lúc nãy: “Ta chỉ cần ngươi dùng cái mạng này trấn thủ biên qun. Không thể Mãn Thanh đát Tử bước vào quốc thổ Đại Tề ta một bước. Nếu không làm được, ngươi phải lấy cái chết tạ tội. Nếu ngươi có thể làm được, cũng coi như đã trả cái mạng này ngươi thiếu ta rồi.”


Bạch Thế Niên ngẩn người, hắn thật không nghĩ tới Ôn Uyển Quận chúa lại nói ra một yêu cầu như vậy. Nhưng việc loại trừ Mãn Thanh đát Tử cũng là giấc mộng của hắn, nên đối với yêu cầu này hắn không chút nghĩ ngợi lập tức đáp ứng.


Ôn Uyển thấy hắn sảng khoái đáp ứng, cũng nhẹ nhàng thở phào một hơi, dường như nàng rốt cuộc đã hoàn thành một nhiệm vụ vô cùng gian nan. Chiếc khăn che mặt bảy màu theo một hơi này của nàng lất phất bay lên, đáng tiếc có sợi tơ giắt lại nên nó không bay ra ngoài.


Một động tác này của Ôn Uyển, khiến cho Bạch Thế Niên rốt cuộc bừng tỉnh. Thì ra Ôn Uyển Quận chúa gặp mình, làm một đống chuyện là vì lôi kéo hắn. Buồn cười là hắn còn tưởng rằng Ôn Uyển Quận chúa là Thanh nhi, nhớ đến tình cảm kết tóc phu thê. Bạch Thế Niên cơ bản đã có thể xác nhận, Ôn Uyển Quận chúa không phải là Thanh nhi.


Ôn Uyển chậm rãi giơ ty phải lên, tháo chiếc khăn che mặt xuống.
Bạch Thế Niên trợn to một đôi mắt, hắn nhất định phải nhìn người cho thật rõ ràng. Nhưng mà những gì đập vào mắt hắn, lại khiến hắn khϊế͙p͙ sợ không thôi.


Trên má phải có một vết sẹo thịt đỏ tươi kéo dài từ huyệt thái dương đến cạnh khóe môi, mặt bên trái cũng có hai vết sẹo đỏ tươi dài bằng đầu ngón tay. Ngay cả trên cổ, cũng có vết sẹo cỡ ngón tay. Nhiều vết sẹo giăng khắp nơi như vậy, rất dữ tợn kinh khủng.


Người bình thường nhìn thấy, tuyệt đối sẽ bị dọa sợ. Bạch Thế Niên không có bị dọa, nhưng trong mắt có thất vọng, lại như vừa trút được gánh nặng. Nhưng hoàn toàn không có sợ hãi và hoảng sợ ( nếu để Bạch Thế Niên biết được suy nghĩ lúc này của Ôn Uyển thì nhất định hắn sẽ cười nhạo, hắn đã gặp phải vô số lần sinh tử, nếu còn sợ mấy vết sẹo này, thì tướng quân hắn đây cũng uổng công lăn lộn rồi ).


Ôn Uyển kéo chiếc khăn che mặt xuống, rồi lại nhanh chóng đeo khăn che mặt lên một lần nữa ( nàng sợ bị Bach Thế Niên nhìn vài cái sẽ lộ chân tướng), trước sau cũng chỉ có ba giây, rồi nhìn về phía Bạch Thế Niên dường như đang nói, còn có thắc mắc gì sao?


Bạch Thế Niên cười khổ, thì ra việc hủy dung là sự thực, nàng không phải là Thanh nhi. Bởi vì thời gian không đối xứng. Hai người một ở kinh thành, một ở núi Ngọc Tuyền. Hơn nữa, khí chất tổng thể cũng cho hắn cảm giác hai người cách xa vạn dặm. Mười phần nghi ngờ, hiện tại chỉ còn lại nửa phần. Nửa phần này, chính là trực giác của hắn.


Nhưng cũng vào lúc này, với những diễn xuất của Ôn Uyển, Bạch Thế Niên đã bớt đi sự chán ghét, lại kính nể thêm một phần. Mặc kệ tính tình như thế nào, mỗi sự kiện Ôn Uyển Quận chúa làm ra đều có ích cho Đại Tề. Mà một nữ tử bị hủy dung, thì hoàn toàn như trời sập, cả đời này đã bị hủy. Nhưng biểu hiện của Ôn Uyển Quận chúa, lại không có tự ti, không có bi thương, dường như hoàn toàn không thèm để ý.


Ôn Uyển thấy ý kính nể dưới đáy mắt Bạch Thế Niên thì cười giải thích: “Thái y nói, chỉ cần nghỉ ngơi mấy tháng sẽ khỏi, sẽ không để lại sẹo đâu. Cho nên, cám ơn ý quan tâm của Bạch tướng quân.”


Lúc này Bạch Thế Niên mới hơi dễ chịu đi một chút. Nếu không thì hắn thực sự vẫn khó mà tin được. Dù sao việc bị hủy dung, đối với một nữ tử mà nói, thì đó tuyệt đối là chuyện lớn như ngũ lôi oanh đỉnh. Nếu quá mức lạnh nhạt, mặc dù hắn kính nể, nhưng lại cảm thấy giả tạo.


Ôn Uyển hơi thở dài một tiếng. Nàng không biết tại sao mình lại thở dài, nhưng mà trong lòng nàng lúc này cũng không dễ chịu.


Bạch Thế Niên có chút khẩn thiết lên tiếng: “Quận chúa, ta muốn mang thi thể của Thanh nhi đi. Xin người giao thi thể của Thanh nhi cho ta, để ta chôn cất nàng vào phần mộ tổ tiên của Bạch gia. Ta không muốn để Thanh nhi làm cô hồn.”


Ôn Uyển gật đầu: “Chờ khi ngươi tiêu diệt được Mãn Thanh đát Tử, chiến thắng trở về ta sẽ giao cho ngươi.”
Bạch Thế Niên mang theo đầy bụng bi thương, ra khỏi Vĩnh Ninh Cung. Ôn Uyển nhìn bóng lưng trống vắng của hắn, cúi đầu nói một tiếng: “Thật xin lỗi!”


Ôn Uyển cuốn tờ giấy Tuyên Thành tràn đầy chữ lại, mang vào thư phòng đốt. Nàng ngồi trên ghế, không cảm thấy thoải mái như trút được gánh nặng, mà ngược lại xuất hiện một cảm giác áy náy mà chính nàng cũng không nói rõ được.


Qua thật lâu, trên gương mặt Ôn Uyển tất cả đều là bất đắc dĩ. Nàng và Bạch Thế Niên, coi như là người danh dương Đại Tề. Nhưng ai ngờ, hai người bọn họ, đều có sự chua xót không ai biết, chỉ là không thể nói với người ngoài mà thôi.


Ôn Uyển chỉ hy vọng, Bạch Thế Niên có thể mau chóng tìm được người hiểu được hắn, quý trọng hắn. Về phần nàng, Ôn Uyển nghĩ tới Yến Kỳ Hiên, và lời hứa của hai người, chỉ cười khổ một cái. Nàng và Yến Kỳ Hiên cũng sẽ không có kết quả. Cả đời này của nàng, rất có thể sẽ dẫm vào vết xe đổ của đời trước.


Về phần nói nàng và Bạch Thế Niên, Ôn Uyển lại không hề nghĩ qua. Hai người chênh lệch quá lớn, cho dù không phải chính nàng cố ý tránh né, thì cũng sẽ không có kết quả.


Ôn Uyển rất nhanh che giấu đi cảm xúc bi thương. Sau đó đã đi đến Điện Dưỡng Hòa, đơn giản nói với Hoàng Đế tiến trình cuộc gặp mặt lần này, tùy ý nói mấy câu. Trọng điểm là Bạch Thế Niên có ý hối hận, còn lập quân lệnh trạng (*). Dĩ nhiên, cái này là do Ôn Uyển đoán chắc Bạch Thế Niên sẽ vì gia tộc mình, vì tiền đồ của mình, hắn sẽ không nói ra chuyện thế thân gả thay.


(*)quân lệnh trạng: giấy bảo đảm thực hiện quân lệnh (trong tiểu thuyết và trong hý khúc thời xưa)


Ôn Uyển chỉ là nói ra quan điểm của mình cho Hoàng Đế nghe, còn Hoàng Đế có muốn dùng hay không, thì đó là chuyện của Hoàng Đế. Nàng chỉ thuận nước giong thuyền ( thật ra thì rất muốn Bạch Thế Niên rời đi, bởi vì lần này đi không tám đến mười năm, không đánh thắng trận lớn thì không trở về kinh thành được).


Bạch Thế Niên trở lại phủ tướng quân, nhớ lại giọng nói, nụ cười và dáng điệu của Thanh nhi, cùng với Ôn Uyển Quận chúa gặp ngày hôm nay. Bạch Thế Niên cố gắng muốn tìm ra điểm chung của hai người, nhưng mà hắn lại bi ai phát hiện, ngay cả một chỗ tương đồng nhỏ nhất hắn cũng không phát hiện ra được. Lại nghĩ tới câu nói kia của Ôn Uyển: nàng không chỉ là thế thân của ta, mà còn là cái bóng của ta. Thanh nhi ngây thơ, đáng yêu, thuần khiết. Nhìn thấy nàng, Bổn cung đã cảm thấy dường như nhìn thấy mình sống ở một thế giới khác .


Trên mặt Bạch Thế Niên hiện ra thần sắc mờ mịt không chịu nổi. Hắn vẫn còn nửa phần hoài nghi. Nhưng mà, không có chứng cứ đi chứng minh. Trừ một mảnh bùa hộ thân trong tay hắn ra thì hắn không có gì nữa cả. Hơn nữa, cho dù chứng minh được thì sao? Một phần trăm hi vọng Thanh nhi là Ôn Uyển Quận chúa. Nhưng mà nàng không thừa nhận, nàng không muốn gả cho mình. Hoàng Thượng không cho phép, Trịnh Vương cũng không cho phép. Không chỉ có như thế, còn có thể sẽ chôn vùi cả Bạch gia và hắn.


Lấy hậu quả ghê ghớm như vậy, để đi đánh cuộc một câu chuyện không có kết cục, hắn sẽ không làm. Bạch Thế Niên cúi đầu nói một tiếng, bất quá giọng nói quá nhẹ, ngay cả cơn gió từ cửa sổ thổi tới bên cạnh hắn cũng không nghe thấy được.


Ngày hôm đó Bạch Thế Niên đã viết một quyển sổ con thỉnh tội, quyển sổ con thỉnh tội này đã hao phí trăm phần trăm tư tưởng của Bạch Thế Niên. Lời lẽ khẩn thiết, đi sâu vào lột tả sai lầm của mình, thái độ nhận sai vô cùng tốt. Hơn nữa sau cùng hắn đã lập quân lệnh trạng.


Hoàng Đế nhìn quyển sổ con này, lại triệu kiến Bạch Thế Niên. Thái độ Bạch Thế Niên giống như trên sổ con đã viết, lập lại một lần lỗi lầm mình phạm phải. Lần này lập quân lệnh trạng ở ngay trước mặt Hoàng Đế.
Hoàng Đế miễn cưỡng vừa lòng.


Dĩ nhiên, Bạch Thế Niên kiêu ngạo không phải là không có lý do. Văn Dược mặc dù không tệ, nhưng mà so sánh với người thanh trừ giặc Oa lập nhiều chiến công hiển hách này thì kém quá xa. Nâng Văn Dược lên, chỉ là vì Hoàng Đế muốn áp chế nhuệ khí và cuồng vọng của Bạch Thế Niên mà thôi.


Ngày thứ hai, Hoàng Đế đã hạ thánh chỉ, bổ nhiệm Bạch Thế Niên làm Tả phó tướng quân biên quan ( Tả phó Nguyên soái, phó soái có hai vị trí tả hữu).


Lúc đạo thánh chỉ này hạ xuống thì một lời đồn đãi cũng truyền tới. Nói là Tôn quý Quận chúa nói tốt cho Uy Vũ Tướng quân ở trước mặt Hoàng Đế.


Thậm chí còn có người âm thầm lén lút nói, có phải là bản thân Tôn quý Quận chúa coi trọng Bạch Thế Niên, cho nên mới nói tốt hay không? Dĩ nhiên, những điều này cũng chỉ là nói trộm thôi.


Thật ra thì ngay từ đầu Trịnh Vương đã hướng về Bạch Thế Niên. Văn gia là bè phái cũ của Triệu Vương, mặc dù hiện tại Triệu Vương đã bị giam, nhưng không ai dám chắc nhỡ đâu một ngày nào đó Hoàng Đế đột nhiên động kinh, thả hắn ra, hắn sẽ lại tiếp tục gây sóng gió ( mặc dù xác suất rất nhỏ ). Chỉ có điều Hoàng Đế đang cân nhắc về hai người, nên hắn cũng không nhúng tay. Nhưng không ngờ, Ôn Uyển lại chen ngang vào. Phải biết rằng, Ôn Uyển chưa bao giờ nhúng tay vào chính vụ. Lần này lại có tin đồn này truyền ra, vậy thì chẳng phải không có lửa thì sao có khói à.


Ôn Uyển nói với Trịnh Vương một lý do thoái thác khác: “Cậu, Bạch Thế Niên quả thực là soái tài hiếm gặp. Con dùng ân cứu mạng, đổi lại hắn cả đời vì cậu mà bảo vệ biên quan. Cũng không coi là quá đáng, cậu nói đúng chứ!” Lời nói này của Ôn Uyển rất có kỹ xảo. Thứ nhất, là trong suy nghĩ của Ôn Uyển, Trịnh Vương chính là Hoàng Đế tương lai. Thứ hai, nàng khổ cực như vậy, hao tổn tâm cơ, toàn tâm toàn ý tính toán vì Trịnh Vương. Vừa có ý nói nàng không vì tình riêng làm việc không hợp pháp.


Trịnh Vương nghe thấy thì trong lòng quả thật vô cùng thoải mái. Ôn Uyển vì hắn làm rất nhiều chuyện, nhưng cũng không so đo báo đáp, thậm chí đã làm rất nhiều chuyện nhưng không nói với hắn.


Chỉ là dù trên mặt Trịnh Vương thế nào thì trong lòng hắn rốt cuộc cũng không thoải mái. Chỉ còn mấy ngày nữa, Hằng Vương đã trở về rồi. Mặc dù nói Trịnh Vương không sợ, nhưng vị trí thái tử bị coi là vật trong túi rồi, lại có người cùng đến dò xét, dù sao cũng không thể thoải mái được. Hơn nữa, ckhông ai dám bảo đảm trăm phần trăm, sẽ không xảy ra việc gì ngoài ý muốn.


Ôn Uyển nhận ra sự biến hóa của Trịnh Vương, thì lắc đầu nói: “Cậu, Hằng Vương tới kinh thành, người đừng nên hành động. Cậu à, người yên tâm, ông ngoại Hoàng Đế vẫn không có già cả hồ đồ. Ông sẽ không để cho triều đình nổi lên sóng lớn nữa đâu. Ông ngoại Hoàng Đế chỉ là đã lớn tuổi, ý nghĩ có chút… ừm… kỳ lạ thôi. Nhưng bản thân ông ngoại Hoàng Đế cũng không chịu được giằng co, cho nên, người phải thông cảm nhiều hơn một chút. Không phải có một câu nói là, người già rồi thì chính là Lão ngoan đồng sao, người chiều ông nhiều một chút đi. Sẽ không có việc gì đâu.” Nếu như Hoàng Đế thật sự có ý với Hằng Vương, cũng không thể nào luôn luôn cho ở đất phong mà không để bên người dạy bảo. Thân thể hiện tại của Hoàng Đế, Ôn Uyển rất rõ ràng, ông không chịu được giằng co nữa.


Mấy ngày nay Ôn Uyển vẫn đang suy nghĩ, có thể thuyết phục Hoàng Đế chủ động buông xuống một phần quyền lực hay không. Ngày ngày cứ chịu đựng như vậy, rất bất lợi cho thân thể của ông. Quyền lực cho dù có quan trọng, nhưng có thể quan trọng hơn mạng của mình sao? Ôn Uyển biết bản thân mình chưa nhấm nháp qua tư vị của quyền lợi, không thể cảm nhận được cái loại tâm tình buông quyền này, nên nàng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chuẩn bị tìm kiếm cơ hội thích hợp rồi lại khuyên ông.


Trịnh Vương gật đầu, tạm thời án binh bất động.