Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 4 - Chương 2: Hồi Kinh

Ôn Uyển dùng thời gian vài ngày, rốt cuộc đã pha ra được màu sắc mình muốn. Vẽ rừng phong dày đặc hừng hực như lửa, bên trong rừng phong, hai thiếu niên ôm chặt nhau, tay nắm tay, cùng ngẩng đầu nhìn lá phong rơi. Tình cảnh kia, giống như ở trong mộng ảo.


Thời gian còn dư lại, không có chuyện gì liền vẽ hai thiếu niên cùng nhau cưỡi ngựa, xem mặt trời mọc, ngắm mặt trời lặn, cùng nhau chơi đùa, rất nhiều hình vẽ cảnh tượng. Nàng muốn vẽ thành một quyển sách, sau này có thể từ từ xem lại, cảm nhận vui vẻ hạnh phúc đã từng có. Cho dù tương lai bọn họ không thể ở chung một chỗ, nhưng ít ra đã từng trải qua một đoạn thời gian không buồn không lo, vui vẻ hạnh phúc.


Ngoại trừ vẽ tranh, những thời gian khác Ôn Uyển đều bảo Hạ Ảnh dạy nàng võ công của nàng ấy, đều là chiêu thức phòng thân đánh nhau trong khoảng cách gần. Vì phòng ngừa vạn nhất, nàng nhất định phải học những thứ này. Vì khi học những thứ này, thì trong lòng nàng cũng ổn định hơn một chút. Nàng phải chuẩn bị thật đầy đủ cho hoàn cảnh chưa biết, từng bước đều nguy hiểm kia. Hạ Ảnh mặc dù thấy kỳ lạ, nhưng vẫn dạy bảo nàng vô cùng tận tâm. Ôn Uyển học cũng rất tận tâm. Vốn đã định xong thời gian để trở về rồi. Nhưng mà đúng lúc đó Ôn Uyển lại có chút không được thoải mái lắm, lấy cớ tiếp tục bồi dưỡng thêm chút, trì hoãn mất mấy ngày.


Vương thái y nhìn lại Ôn Uyển, lúc này sắc mặt Ôn Uyển cũng bình thản giống như lúc trước. Nhưng úc sắc [khí sắc buồn rầu] trên trán, đã sớm tiêu tán rồi. Nhìn ra được tinh thần nàng đặc biệt tốt. Người cũng cao lớn rất nhiều. Không nghĩ tới, thời gian một năm, đã biến hóa to lớn như thế.


Mùng tám tháng chạp, nhận được thánh chỉ từ kinh thành đến. Hoàng Đế đích thân phái thái giám tới tuyên chỉ. Nói rằng thân thể nàng đã chuyển tốt rồi, nên muốn nàng trở về ăn lễ mừng năm mới.


Ôn Uyển tiếp thánh chỉ, liền phân phó hạ nhân thu dọn đồ đạc, chuẩn bị lên đường trở lại kinh thành. Ban đầu Ôn Uyển còn muốn kéo thêm hai ngày nữa, nhưng mà có tin tức truyền tới đây, nói là thời điểm hưu mộc Vương gia sẽ tới đây đón nàng. Nói cách khác, qua hai ngày nữa. Tự nàng không trở về. Thì cậu Trịnh Vương sẽ tự mình đến đón nàng.


Ôn Uyển lắc đầu, cho người đưa tin trở về, nói nàng sẽ tự trở về, cũng không cần cậu phải mệt nhọc bôn ba qua lại.
Lúc chạng vạng tối, Ôn Uyển khoác áo choàng, đi đi lại lại bốn phía trên thôn trang, cho là tản bộ. Nhìn người rải rác lác đác chung quanh.


Chỉ mười mấy ngày nay, nàng cũng đã biết bên ngoài nơi này có không ít thị vệ. Mà trong những người thị vệ bên ngoài kia thì có phần lớn là thám tử, đều đang dò la tin tức. Không cần nói trong kinh thành tình thế nghiêm trọng thế nào, dựa vào tình hình ở đây cũng có thể nhìn thấy một hai. Theo tình hình này. Có thể đoán được sau này tranh đấu trong kinh thành sẽ rất kịch liệt. Chỉ là, công tác bảo vệ làm rất nghiêm ngặt, và cho đến bây giờ mới dừng lại, nên cũng không người phát hiện ra nàng đã lén tráo đổi rồi.


Nếu là lúc trước, nàng còn lo ngại, nhưng hiện tại, đã chuẩn bị tốt để đối mặt với mọi nguy hiểm. Hiện giờ nàng phải trở về rồi, ắt hẳn sẽ, không… phải nói là nhất định sẽ bị cuốn vào giữa ván cờ này. Nàng muốn tránh né, nhưng mà tình thế đã không cho phép nàng tiếp tục trốn tránh nữa.


Ôn Uyển nhìn vào màn đêm, hôm nay không trăng không sao. Giống như cuộc sống khi nàng trở lại trong kinh thành, cái gì cũng đều không biết rõ. Chỉ có một mảnh tối tăm. Mỗi một bước tương lai phải đi, cũng phải dựa vào chính bản thân nàng từ từ tìm kiếm.


Ôn Uyển đứng yên trong sân thật lâu. Bị Hạ Ảnh đau khổ khuyên nhủ. Ôn Uyển mới chịu trở về phòng ngủ. Trước khi chuẩn bị ngủ vẫn còn suy nghĩ, cũng không biết trận tranh đấu này cuối cùng phải mất bao lâu nữa. Hy vọng, có thể sớm kết thúc một chút. Như vậy, cũng sớm được giải thoát một ngày.


Bắt đầu một buổi sáng, Ôn Uyển đánh quyền. Ở trong Thuần Vương phủ, ngày ngày chạy bộ, cỡi ngựa, bắn tên, cũng không đánh Thái Cực quyền. Bây giờ, lại khôi phục loại vận động duy nhất có thể làm lúc này thôi. Ăn xong bữa sáng, Ôn Uyển ngồi xe ngựa chuyện dụng của mình, trở lại kinh thành.


Đi chầm chậm trên con đường quen thuộc. Ôn Uyển không nói một lời. Cảm thấy nhàm chán, lại bảo Hạ Ảnh tới đọc sách cho nàng nghe. Nghe đến khi mơ mơ hồ hồ. Liền ngủ mất rồi.


“Đã cuối giờ thân rồi ( năm giờ ), làm sao còn chưa tới a!” Thượng Đường đã ở cửa thành lớn phía Đông chờ một hồi lâu rồi. Đi tới đi lui trước cửa thành, chờ đợi đến mức trong lòng hắn lo lắng không thôi. Trong lòng ẩn ẩn có sự lo lắng. Hắn căn bản không biết hôm nay Ôn Uyển trở về, là lúc đi làm việc, Tào Thượng Thư hỏi hắn tại sao không đi đón người, đến lúc đó thì hắn mới biết.


Ngay cả hắn cũng không biết, mà Tào Thượng Thư lại biết. Có thể thấy được người ở kinh thành, đối với bệnh tình của Ôn Uyển cực kỳ chú ý. Đáng tiếc là, Ôn Uyển cũng không báo cho hắn biết.


Khi đó đã là giờ Mùi rồi (từ 13 giờ đến 15 giờ), vốn hắn còn muốn đi đến giữa đường để nghênh đón. Nhưng Hạ Hỉ lại khuyên nhủ. Nếu Quận chúa không thông báo trước cho hắn, chính là không muốn để hắn đi đón nàng, làm trễ nãi công vụ của hắn, bây giờ nếu như hấp tấp mà đi đón nàng, không phải là để lỡ ý tốt của Quận chúa sao. Lúc này thì Thượng Đường mới không đòi đi nữa. Mãi cho đến lúc gần kết thúc giờ làm việc, mới vội vã chạy tới.


Lúc hắn đang đứng chờ, thì trông thấy rất nhiều người đi tới. Thượng Đường bận rộn nghênh đón “Ngũ Gia, Lục gia, Từ công tử.”


Một đoàn người, trông thấy Thượng Đường đều xuống ngựa, cùng Thượng Đường hàn huyên hai câu, mới biết được bọn họ đều tới chờ Ôn Uyển. Thượng Đường vô cùng cảm kích, một nhóm người, vừa nói chuyện vừa đứng chờ.


“Bình công tử, rốt cuộc Quận chúa mắc phải bệnh gì?” Từ Trọng Nhiên phía bên cạnh hỏi. Căn cứ vào lời mọi người nói, thì chuyện này đúng là kỳ lạ. Trước đó truyền ra tin tức nói bệnh tình có chuyển biến tốt đẹp. Nhưng bỗng nhiên tầm thời gian đó lại loan truyền ra tin bệnh đã khỏi rồi. Chuyển biến tốt đẹp và khỏi bệnh, đây cũng là hai khái niệm khác nhau. Thử suy nghĩ thì cũng biết, đây là do cố ý dấu diếm không báo tin ra.


“Từ công tử, đây là chuyện nhà chúng ta, xin hãy tha lỗi.” Mặc dù Thượng Đường cũng không biết, nhưng mà, cũng không thể nói cho người khác biết hắn là không biết được. Bằng không thì người làm ca ca như hắn đây thật đúng là thất bại quá.


“Đều là người một nhà. Biểu muội lúc này cũng khỏe rồi, đương nhiên là ngươi không tiện nói, lát nữa ta ở lại tự mình hỏi biểu muội là được” Kỳ Huyên vừa cười vừa nói.


“Nếu muội muội đồng ý nói cho ngươi biết, vậy thì đương nhiên là tốt rồi.” Thượng Đường đã có một loại thói quen, phàm là chuyện liên quan đến Ôn Uyển, hắn cũng sẽ không tham dự. Mặc kệ là có biết hay không, toàn bộ đều phải cẩn thận xử lý. Làm không ổn, thì tất cả cứ đẩy lên người Ôn Uyển, bảo đảm sẽ không có vấn đề gì. Vậy thì Ngũ gia sẽ không còn gì để nói nữa.


“Ngũ Ca, chỉ cần Ôn Uyển biểu tỷ khỏe là được rồi. Những cái khác có hỏi hay không, thì cũng có quan hệ gì đâu.” Lục gia Kỳ Phong vô tình nói.
Kỳ Huyên cười nói “Lục đệ nói rất đúng. Chỉ cần biểu muội khỏe là được rồi.”


“Gia, người phía trước hồi âm nói, nơi xa có một nhóm người đi tới. Có lẽ là Quận chúa, Gia, có cần tiểu nhân đi lên xác nhận hay không.” Hạ Hỉ vui vẻ đi tới.


“Còn cần ngươi nhìn cái gì, để ta tự mình đi nhìn xem.” Những người khác nhận được tin tức, tất cả đều chen chúc tiến lên phía trước, quả nhiên, nơi xa có một đoàn xe ngựa đến, chung quanh có trên năm sáu chục thị vệ.


Thượng Đường nhìn chiếc xe ngựa kia, hưng phấn xông tới. Kỳ Huyên đi cùng Từ Trọng Nhiên nhìn thấy bộ dáng của Thượng Đường, cũng biết nhất định là xe ngựa của Quận chúa rồi. Cũng đều ngay ngắn đi lên trên.


“Quận chúa, Thất gia chờ ở phía trước đấy.” Hạ Ảnh nhìn thấy sau đó cười nói với Ôn Uyển.


Ôn Uyển nghe xong thì vén rèm xe lên, xa xa đã nhìn thấy Thượng Đường, đón gió lạnh chạy tới. Khuôn mặt cũng bị lạnh cóng đến mức có chút trắng bệch. Nhưng loại vui sướng này, dù che cũng che không hết.
“Muội muội, muội đã khỏe rồi.” Thượng Dường cẩn thận từng li từng tí hỏi.


“Thiếu gia yên tâm, bệnh của Quận chúa, đã gần như khỏe hẳn rồi. Lúc này trời lạnh, thiếu gia người trước tiên lên xe ngựa đi, đừng đứng để hứng gió lạnh.” Hạ Ảnh kéo màn xe ra.


“Không sao, không sao, chỉ cần muội muội khỏe là được rồi. Ta không có việc gì.” Thượng Đường cười nói. Tảng đá treo trong lòng, rốt cục cũng buông xuống.


Ôn Uyển nhìn thấy Thượng Đường gầy hơn chút ít, nhưng cử chỉ trầm ổn lên rất nhiều. Mặc một thân cẩm bào màu xanh sẫm, lại càng nổi bật lên dáng người phong lưu phóng khoáng. Nhìn thấy mình thì chuyển buồn thành vui. Sự chân thành lo lắng và vui sướng kia, Ôn Uyển nhìn thấy thế, bất mãn với hắn lúc trước cũng hơi giảm xuống một chút. Dĩ nhiên, vốn là ban đầu nàng không kỳ vọng cao ở Thượng Đường .


“Biểu muội, huynh là Ngũ biểu ca. Huynh được Phụ Vương căn dặn, tới đây đón biểu muội muội. Mẫu Phi ở bên kia đang chờ biểu muội. Bây giờ huynh liền đi báo với Mẫu Phi, biểu muội đã trở về rồi.” Kỳ Huyên hướng về phía người ngồi trong xe ngựa, nhẹ giọng nói.


“Ngũ Gia, Quận chúa nói, đa tạ người.” Sau đó, không tiếp tục nói thêm lời nói dư thừa nào. Khiến cho Kỳ Huyên vốn kích động chạy đến đây, lại giống như bị dội một chậu nước lạnh vậy. Từ Trọng Nhiên ở bên cạnh, ánh mắt lại như có điều suy nghĩ, hắn vẫn muốn xem xem, người trong xe ngựa kia, rốt cuộc lớn lên bộ dạng ra sao.


Lục gia Kỳ Phong cũng là hướng về phía xe ngựa cười nói “Ôn Uyển biểu tỷ, đệ là Kỳ Phong. Vốn là Mẫu Phi là muốn tới đây đón biểu tỷ. Nhưng mà có việc chậm trễ. Kính xin biểu tỷ không nên để ở trong lòng.”


Ôn Uyển ngồi trong xe ngựa, nghe thấy thanh âm thuần hậu như thế, cười cười “Lục gia, Quận chúa nói, nàng là vãn bối, đâu có đáng để Vương Phi tới đón. Kính xin Lục gia thay Quận chúa, nói với Vương Phi một lời cảm ơn.”


Kỳ Phong ha hả cười nói “Ôn Uyển biểu tỷ, tỷ không biết đâu, Mẫu Phi ngày ngày cứ nhắc tỷ mãi. Vì bệnh tình của biểu tỷ lo lắng không thôi. Bây giờ thân thể của biểu tỷ khỏe rồi, Mẫu Phi nhất định rất vui mừng.”


Đang nói chuyện, thì thấy Kỳ Ngôn cỡi ngựa tới đây. Trông thấy xe ngựa, liền cười bước xuống ngựa, đi tới trước xe ngựa rồi nói ” Ôn Uyển, biểu ca đến muộn. Nhưng mà muội đừng nên trách huynh.”
Hạ Ảnh kéo rèm ra, Ôn Uyển thò đầu ra .


Từ Trọng Nhiên vẫn luôn luôn chú ý xe ngựa chặt chẽ, đã nhìn thấy một thiếu nữ mày liễu mắt hạnh, làm da trắng nõn. Chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt, còn chứa chút vẻ bệnh tật, đây có thể là nguyên nhân do bệnh cũng vừa mới trị khỏi.


Yến Kỳ Huyên cũng đã cách một năm rồi, mới nhìn thấy Ôn Uyển. Nhìn thấy Ôn Uyển như vậy, khí sắc của nàng cũng tốt hơn một chút so với hắn tưởng tượng rồi. Mặc dù sắc mặt có chút tái nhợt, mang vẻ bệnh tật. Nhưng mà mắt có thần thái, tinh thần , hô hấp cũng không tệ. Nhìn thấy thì thật sự là không có vấn đề lớn nữa.


Kỳ Ngôn thấy Ôn Uyển kéo màn ra, vội vàng bảo Hạ Ảnh kéo màn xe xuống, đóng cửa xe ngựa lại “Ôn Uyển, thân thể của muội mới vừa tốt lên, hôm nay bên ngoài hàn khí rất nặng. Cũng không thể lại để nhiễm phải hàn khí, sau này cần phải chú ý nhé. Mấy người các ngươi, cũng phải chuyên tâm chiếu cố Quận chúa. Có nghe thấy không ?”


Hạ Ảnh ở trong xe nói ” Thế tử gia, Quận chúa nói, đa tạ tạ Thế tử gia châm chước. Một năm này, Quận chúa người cũng biết, bệnh tình của nàng khiến mọi người, Vương Phi cùng Thế tử gia lo lắng. Đợi thân thể nàng khá hơn một chút, sẽ đến Vương phủ bái kiến Vương Phi.”


Kỳ Ngôn gật đầu cười nói “Không sao. Vốn là Mẫu Phi còn muốn tự mình đến đón muội. Nhưng bởi vì gần đây thân thể Mẫu Phi có chút bệnh nhẹ, thái y nói không thể ra gió. Chờ huynh trở về sẽ nói với Mẫu Phi, Mẫu Phi biết bệnh của Ôn Uyển muội khỏi hẳn rồi, chắc chắn trong lòng người sẽ vô cùng vui vẻ.”


Hạ Ảnh nói : “Quận chúa nói, đa tạ Vương Phi và mọi người nghĩ đến nàng.” Hàn huyên mấy câu, đoàn xe lướt nhanh về hướng trong kinh thành. Kỳ Ngôn liền đi theo bên cạnh xe ngựa.