Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 4 - Chương 133: Truy phong, thăng tước

Edit: Thuy Vu
Beta: Tiểu Tuyền
“Quận chúa, đã tìm được Cổ ma ma. Hoàng thượng thấy bà ta không có vấn đề gì nên không giết nhưng trách cứ bà ấy không chăm sóc tốt cho người. Hoàng thượng đã đày bà ấy đến Hoán Y Cục ( Phòng giặt quần áo ). Quận chúa, Người tính làm gì?” Hạ Ảnh hỏi.


“Bảo với quản sự công công, là ta cho bà ấy một ân điển, để bà ấy xuất cung.” Ôn Uyển biết muốn để nàng trở lại bên cạnh làm việc là không thể nào. Ông ngoại sẽ không đồng ý. Hơn nữa mình cũng không thiện lương đến như vậy…


Hôm ấy, Hạ Ảnh đưa Cổ ma ma xuất cung. Bên ngoài đã có người tới đón, sau đó Hạ Ảnh đưa cho bà một gói đồ và ngân phiếu. Cổ ma ma hướng về phía hoàng cung dập đầu lạy ba cái.


Cháu trai Cổ ma ma là một người thành thật, gia cảnh giàu có. Cháu dâu cảm kích những năm này được Cổ ma ma chiếu cố nhiều, lần này thấy bà trở về, nên đối xử với bà rất tốt.


Cổ ma ma không muốn ăn nhờ ở đậu, nên chủ động đề nghị dạy dỗ cháu chắt. Cháu trai cháu dâu biết nàng kiến thức rộng rãi nên cực kỳ hài lòng. Bà chung sống hài hòa cùng mấy hài tử, chúng cũng rất hiếu thuận với bà. Cổ ma ma an hưởng tuổi già, sống thọ rồi qua đời tại gia.


Đối với chuyện Hoàng đế đã đáp ứng Ôn Uyển, Hoàng đế cũng không tính nuốt lời. Chẳng qua hoàng đế nói để Ôn Uyển mười lăm tuổi mới nghị hôn nên tạm thời nàng vẫn không thể gả. Đợi Ôn Uyển mãn mười lăm tuổi rồi hãy nói.


Ôn Uyển thông báo cho Thuần Vương biết, ông ngoại Hoàng đế nói là giữ lời, đợi nàng đầy mười lăm tuổi, sẽ chỉ hôn cho nàng cùng Yến Kỳ Hiên. Bảo hắn ngàn vạn lần không được cho Yến Kỳ Hiên đính hôn.


Nhận được tin báo, Thuần Vương cũng không vui sướng. Hiện tại hoàng đế chắc là không nuốt lời. Nhưng quân tâm khó dò. Ôn Uyển là một chậu châu báu nhưng nếu cưới vào phủ Thuần Vương sẽ chính là tai họa.


Thuần Vương hi vọng sẽ cưới cho nhi tử một người vợ hợp ý, nhưng hắn chưa hề nghĩ qua sẽ cưới Ôn Uyển vào cửa. Nhà hắn cưới phú quốc chi tài, hoàng đế có thể yên tâm sao? Trịnh vương có thể cam tâm sao? Nếu là hắn thì cũng không nguyện ý.


Thuần Vương Phi hiễu rõ lo lắng của Thuần Vương. Nàng cười nói:


“Vương gia, Người nói với Ôn Uyển chúng ta tạm thời không thể nói cho Kỳ Hiên biết chân tướng. Mặc dù hiện tại thế cục dần dần sáng tỏ, nhưng dù sao Trịnh vương vẫn còn chưa được lập làm thái tử. Nguy hiểm của nàng còn chưa qua. Hơn nữa hai người cũng còn nhỏ, nên chúng ta cũng sẽ không cho Kỳ Hiên đính hôn, đợi nàng đầy mười lăm tuổi, chúng ta sẽ đem chân tướng nói cho Kỳ Hiên biết. Hai năm thời gian, tràn đầy biến đổi. Vương gia, Người thấy sao?”


Thuần Vương rất mâu thuẫn, nhìn hai hài tử tình đầu ý hợp hắn cũng muốn cho Ôn Uyển gả vào nhà mình, nhưng vì tương lai phiền phức sau này thì lại không muốn để Ôn Uyển vào cửa. Nếu bây giờ nói cho nhi tử biết sự thật, Ôn Uyển ở trong cung đã mấy lần cửu tử nhất sanh, ai biết sau này còn có lần nữa hay không ? Dựa vào bản tính con trai của hắn, nói không chừng sẽ không trụ được . Hắn chỉ có một đứa con trai bảo bối để lo hương hỏa thôi. Hai năm thời gian hẳn là có thể thay đổi rất nhiều chuyện. Hiện tại lấy cớ này, hắn tin rằng Ôn Uyển cũng không nói gì. Nên đã đồng ý đề nghị của Thuần Vương Phi.


Ôn Uyển biết được ý tứ của Thuần Vương thì trong lòng thầm nói


“Yến Kỳ Hiên, ta đã cố gắng hết sức rồi. Hi vọng ngươi không để cho ta thất vọng.” Nàng cho người truyền lời với Thuần Vương là nàng đồng ý. Ôn Uyển biết Hoàng đế tuy đã hứa, tuy nhiên sợ là tất nhiên sẽ có rất nhiều biến cố. Nàng biết rõ nhưng lo lắng không nỗi nữa. Hiện tại nàng không có thời gian đi lo lắng những điều này.


Đại Tề, ngày mùng sáu tháng năm năm thứ bốn mươi tám, Nhân Khang hoàng đế truy phong Tô Phượng – Tô quý phi đã qua đời làm Thánh Nguyên hoàng hậu.


Sau khi Ôn Uyển biết tin, mãi một lúc vẫn chưa kịp phản ứng: “Đang yên đang lành ông ngoại hoàng đế sao lại truy phong bà ngoại làm Thánh Nguyên hoàng hậu? Người có thâm ý gì?”


Hạ Dao không giải thích nhưng trong lòng thầm đoán. Hoàng thượng hẳn là vì lót đường để Trịnh vương đăng ngôi. Truy phong Tô quý phi làm hoàng hậu, vậy một khi thân phận của Trịnh vương được công bố rõ ràng thì chính là con trai trưởng. Con trai trưởng kế vị, phù hợp với ngôi vị đế vương. Người trong thiên hạ sẽ không ai phản đối.


Chuyện bà ngoại được truy phong làm hoàng hậu, Ôn Uyển không có bất kỳ suy nghĩ gì, càng không hề mừng rỡ, chỉ bổng giật mình trong phút chốc thôi. Người khi còn sống không được quý trọng, sau khi chết đi còn truy phong gì đó! Lúc sống không có, thì chết cũng không thể mang theo. Người đã chết liền tiêu tán trong trời đất, cần những thứ vinh dự này để làm gì.


Ôn Uyển thực không biết rằng phong hào này cực kỳ quan trọng. Truy phong Thánh Nguyên hoàng hậu cũng không chỉ đơn giản là lót đường cho Trịnh vương. Thánh – cùng chữ Thánh trong Thánh thượng đã là danh hiệu không thể cao hơn; còn thêm Nguyên, chữ Nguyên thường chỉ dùng cho thê tử kết tóc. Danh hiệu của Tiên hoàng hậu đã qua đời cũng chỉ là “ Hiếu Nhân hoàng hậu“. Danh hiệu Thánh Nguyên này còn áp đảo cả Hiếu Nhân hoàng hậu thời đó, được hoàng đế coi như vợ cả, đối đãi như nhau.


Nhiều người tràn đầy nghi ngờ đối với lần truy phong này. Coi như lót đường cho Trịnh vương, cũng không nên dùng phương pháp như thế ? Người khôn khéo một chút đều suy đoán trong này tất có nội tình.


Mặc dù mỗi người mỗi suy đoán, nhưng Hoàng đế đã ban thánh chỉ cũng không người nào dám đem ra phân tích.
Trong mật thất, Trịnh vương hướng về phía bài vị lẩm bẩm: “Mẫu hậu, rốt cuộc là tại sao? Người nói cho con biết, ai có thể cho con đáp án này, con nên làm thế nào?”


Người khác ngờ vực thân phận của hắn. Sau khi hắn nhìn thấy Ôn Uyển, xác nhận thân phận của Ôn Uyển, hắn liền khẳng định mình chính là con ruột của Tô quý phi – hôm nay là Thánh Nguyên hoàng hậu. Không phải hắn ham muốn thân phận quý trọng cùng gia tộc hùng hậu của Tô hoàng hậu, mà là nữ nhân Đỗ Dung Hoa kia vẫn xem hắn cừu nhân mà đối đãi. Trên đời này, sẽ không có mẫu thân muốn đẩy nhi tử mình vào chỗ chết, trừ phi không phải là ruột thịt.


Kể từ khi cùng Ôn Uyển quen biết nhau tới nay, hắn đã cố ý đi góp nhặt tin tức về Tô phi. Vô số căn cứ chính xác cho thấy Tô phi là một cô nương thông minh, lương thiện. Nàng rất thương yêu nữ nhi của mình. Nhưng tại sao phải đánh tráo hắn, hắn tin tưởng nhất định là có ẩn tình khó nói nào đó.


Trước kia hắn không biết. Sau này dần dần nhớ tới chuyện tình từ nhỏ đến lớn, hắn mới chợt hiểu ra. Tại sao hắn là con của một nô tỳ hèn mọn, địa vị thấp kém, bị mẹ đẻ vô cùng chán ghét mà vứt bỏ. Nhưng ma ma thϊế͙p͙ thân bên cạnh phẩm đức lại rất tốt, tài hoa đầy mình; thái giám thϊế͙p͙ thân hầu hạ cũng là một cao thủ thâm tàng bất lộ. Nếu không phải ma ma cùng thái giám thϊế͙p͙ thân dốc lòng dạy dỗ, có lẽ hắn cũng giống Chu vương, sẽ bị người ta dạy thành một kẻ ngu ngốc, quần là áo lụa, không thể sánh vai cùng Triệu vương.


Qua Ôn Uyển, hắn nhớ tới người ma ma đã qua đời luôn nhìn hắn với ánh mắt phức tạp khó tả. Ánh mắt sâu thăm thẳm, hàm chứa muốn ngàn lời nói, dường như có vô số lời muốn nói cùng hắn, nhưng đến cuối cùng cũng không nói một câu. Trước kia hắn không hiểu được, giờ thấy Ôn Uyển, hắn biết ma ma lúc ấy cũng muốn nói cho hắn biết, nhưng vì không có chứng cớ nên không thể nói mà thôi. Còn thái giám thϊế͙p͙ thân, khi võ công hắn đã đại thành cũng không thấy bóng dáng tên đó đâu.


Hắn hận. Hận ông trời tàn nhẫn. Nhưng nhìn Ôn Uyển, hắn biết, hắn không phải là kẻ bị vứt bỏ. Hắn không phải kẻ bị mọi người chán ghét, lại càng không phải là kẻ bị mẫu thân vứt bỏ. Có những thứ này đối với hắn là đủ.


Nhưng hôm nay, hoàng đế truy phong, phong hào khiến hắn đoán được mẫu thân đi là vì quốc gia đại sự. Nếu không, phụ hoàng không thể cho một phong hào tôn sùng như vậy. Hắn quả thất rất muốn biết nguyên nhân.


Dường như cho là truy phong Tô quý phi làm thánh Nguyên hoàng hậu còn chưa đủ kích thích, Hoàng đế tiếp tục xuống một đạo thánh chỉ. Thánh chỉ vừa hạ xuống, triều đình trên dưới đều nổ tung.


Thái giám đi tới vĩnh Trữ Cung tuyên đọc thánh chỉ: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết …Phong Ôn Uyển làm Ngự tôn quý Quận chúa. Ban thưởng ngàn lượng hoàng kim …”


Ôn Uyển không hiểu Hoàng quý Quận chúa cùng Ngự tôn quý Quận chúa có cái gì khác nhau. Trong mắt nàng chúng đều như nhau. Nàng hoàn toàn không biết, đây là vì hoàng đế muốn bồi thường cho nàng.Vì một vài nguyên nhân, hoàng đế không thể xử chết Hiền phi, càng không khả năng xử trí lão Ngũ.


Ôn Uyển không biết nhiều uẩn khúc như vậy. Nàng hiện tại chỉ biết nàng đã được thăng tước, từ nhị phẩm thăng làm nhất phẩm. Hoàng đế còn ban thưởng một biệt viện của ông cho nàng. Biệt viện này nghe nói không bình thường, vô cùng nguy nga tráng lệ, tinh xảo vô song, có thể so sánh với hoàng cung, không xê xích bao nhiêu so với Vĩnh Ninh Cung của nàng. Bao nhiêu người mong ước được có nó nhưng hoàng đế thoái thác không cho, thế nhưng lúc này lại ban cho nàng.


Tước vị của Ôn Uyển bây giờ là nhất phẩm. Hoàng hậu là siêu phẩm cấp. Hoàng quý phi là nhất phẩm. Nói cách khác, hiện tại chức vị Ôn Uyển còn cao hơn so với Hoàng quý phi!


Ôn Uyển nhớ trên sách viết Tể tướng, Đại học sĩ cũng là nhất phẩm. Ôn Uyển chặc lưỡi, nói cách khác bây giờ nàng là dưới một người, trên vạn người. Với tốc độ thăng chức của mình, Ôn Uyển cảm thán, quả thật là nhanh như đi máy bay. Hạ Dao cho biết tước vị của nàng là trước nay chưa từng có, sau này cũng khó có người đạt được.


Hạ Dao thấy Ôn Uyển không có cảm giác gì với dinh thự mới được ban thưởng, mới nói: “Quận chúa, phủ đệ Hoàng thượng ban thưởng cho người là Kính Hoa Viên.”
Kính Hoa Viên. Cái tên này, dường nàng đã nghe qua ở đâu.


Hạ Ảnh cười nói “Quận chúa. Kính Hoa Viên chính là tòa nhà đẹp nhất, tinh xảo nhất, cũng rộng lớn nhất trong kinh thành ngoại trừ hoàng cung. Quận chúa, Người đã quên sao? Trước đây ta từng nói với người lúc người nhận Cảnh Tú Lâm Viên đó.”


Với thân phận hiện tại của Ôn Uyển, tòa nhà ở ngõ Bát Tỉnh không còn thích hợp. Vừa vặn có Kính Hoa Viên, Ôn Uyển cũng cảm thấy nên chuyển ra, ở độc lập cũng tốt. Dù sao ngay cả Vĩnh Ninh Cung hào hoa nhất hoàng cung, nàng cũng đã ở chả lẽ còn ngại một Hoa Viên quá tinh xảo.


Hiền phi biết Tô Phượng được truy phong làm Thánh Nguyên hoàng hậu, Ôn Uyển được sắc phong là Tôn quý Quận chúa. Đôi móng tay thoa sơn thon dài bấm sâu vào da thịt, mạnh tới nỗi chảy máu. Nhưng cuối cùng Hiền Phi vẫn không nhịn được, phun ra một bụm máu.


Bà đã thua. Bà hoàn toàn thua cuộc. Hoàng thượng đã biết vì sao Tô Phượng chết. Nếu không người đã không ban phong hào tôn sùng như vậy.
Quách ma ma vạn phần đau lòng, kêu lên: “Nương nương, sao người lại lấy thân thể chính mình ra đùa giỡn! Nương nương, không thể a!”


Đầu tóc của Hiền phi đã trắng phau, dần dần già đi: “Một nước đi sai, thua cả bàn cờ.”
Quách má má cũng biết ngụ ý việc này: “Nương nương, chỉ cần Trịnh vương chưa được lập làm Thái tử, chưa đăng cơ làm Đế, chúng ta vẫn còn hy vọng.”


Hiền phi lắc đầu: “Tô Phượng đã được phong làm thánh Nguyên hoàng hậu. Điều này cũng thể hiện Hoàng thượng đã thấy di vật của Tô Phượng. Hẳn là không khác suy đoán của ta bao nhiêu. Hoàng thượng làm những thứ này cũng để lót đường cho Trịnh vương. Con ta chỉ là một viên đá để tôi luyện. Trịnh vương được lập làm Thái tử chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.”


Nghe những lời này, Quách ma ma sắc mặt thay đổi. Bà không hiểu: “Nương nương, năm đó Ty Thiên giám xem mệnh cho Vương gia, nói Vương gia là mệnh đế vương. Triệu thị cũng được đại sư đắc đạo phê mệnh mẫu nghi thiên hạ. Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ, những thuật sĩ Ty Thiên Giám chỉ là lừa người sao? Tại sao lại như vậy?” Hôm nay triều cục bỗng nghiêng hẳn về một bên.


Hiền phi nhớ tới mệnh cách của Ôn Uyển. Chẳng lẽ, chẳng lẽ Ôn Uyển đã sửa lại mệnh con trai bà. Không thể nào! Thiên mệnh sao có thể đổi! Thiên mệnh không thể đổi.


Đối với chuyện hoàng đế truy phong Thánh Nguyên hoàng hậu, sắc phong Ôn Uyển, biểu hiện của Triệu vương rất lạnh nhạt. Phụ tá bên cạnh hắn đều nhận thấy có gì đó không đúng. Trước đây, Vương gia nhất định quát lên như sấm. Dù sao, tước vị Ôn Uyển càng cao, càng được cưng chìu thì lại càng nguy hại đối với họ. Phe của họ đã sắp thành bại tướng.


Thấy thái độ Triệu Vương như thế, Trịnh vương càng đề phòng hơn.


Danh hiệu Tôn quý Quận chúa cũng tốt, Hoàng quý Quận chúa cũng tốt, Ôn Uyển cảm thấy cũng không khác biệt lớn. Ban đầu nàng rất cần tước vị Quận chúa cao quý để đáp ứng mong muốn sống yên phận của nàng. Hiện tại chẳng qua là dệt hoa trên gấm mà thôi.


Ôn Uyển dưỡng thân được nửa tháng, thân thể cũng không tệ. Hơn phân nữa thời gian, nàng đều phụng bồi hoàng đế. Có đôi khi rãnh rỗi, Hoàng đế còn có thể cùng Ôn Uyển chơi đánh bài.


Ôn Uyển chơi cờ rất lợi hại, nhưng chơi đánh bài, Ôn Uyển đành chào thua. Nàng luôn thua, hơn nữa còn thua rất thảm. Mỗi lúc như vậy, hoàng đế đặc biệt cao hứng , cười ha ha như một lão ngoan đồng(ông già mà tính cách như trẻ con).


Ở bên cạnh hoàng đế thời một gian, Ôn Uyển đã nhận ra ông ngoại hoàng đế mặc dù có quyền khuynh thiên hạ, tay cầm quyền sinh tử của bao người nhưng người rất cô đơn, rất tịch mịch. Vì vậy, nàng tận lực giúp người vui vẻ. Mặc dù hàng ngày ở cùng hoàng đế khá vất vả nhưng Ôn Uyển lại rất vui vẻ. Có thể ở cạnh người thân như vậy cũng là một sự hạnh phúc.


Đời trước, nàng vẫn muốn nhận được sự yêu mến của người nhà.Tuy nhiên, cầu mà không được. Vì cha mẹ nàng mất sớm, bà nội đem tất cả nguyên do đổ lên người nàng. Bà nội là người đứng đầu dòng họ mà không đối tốt với nàng, những người khác vì vậy cũng cực kỳ không thích nàng. Người duy nhất che chở nàng là đại bá nhưng đại bá quá bận, cũng không còn thời gian quan tâm nàng. Khi đó, nàng vô cùng hâm mộ những hài tử khác có thể làm nũng trước mặt cha mẹ, trước mặt bà nội. Còn nàng chỉ có thể đứng nhìn bên cạnh.


Hiện tại, có thể ở bên cạnh bầu bạn, chiếu cố quan tâm người thân, nàng cảm thấy rất hạnh phúc. Dường như để đền bù cho tất cả tiếc nuối đời trước, nàng đã dùng toàn bộ tâm ý trong lòng của mình.


Cũng thật trùng hợp, cùng ngày Ôn Uyển được phong làm Tôn quý Quận chúa, nơi chiến trường vùng duyên hải, quân Đại Tề chém giết sáu ngàn, bắt sống năm trăm giặc Oa. Đến bây giờ, đây chính là thắng lợi lớn nhất.


Hoàng đế nhận được tin chiến thắng, cười bảo Ôn Uyển là phúc tinh của Đại Tề.
Ôn Uyển híp híp mắt cười. Cái gì mà phúc tinh, gần đây chiến trường thường có tin chiến thắng. Chẳng qua là lúc trước nàng ngã bệnh… những tin chiến thắng này chẳng thể đã động tới hoàng đế.


Danh hiệu tướng quân bất bại của Bạch thế Niên quả thực không phải là thổi phồng, đánh một trận thắng một trận. Tin chiến thắng ở duyên hải đồng loạt truyền tới kinh thành. Tình thế giặc Oa đã rất nguy ngập.


Bạch gia trở thành dòng họ có địa vị cao quý, nóng nhất trong kinh thành. Lúc trước bị đồn đãi khắc thê khắc vợ, lúc này thì bà mai nhiều tới nỗi đạp cả cổng nhà họ.


Trong triều, vì năm ngoái được mùa, triều đình thu hoạch được mấy nghìn vạn cân khoai lang, khoai tây nên toàn bộ phát xuống đến các tỉnh. Vụ mùa tiến triển thuận lợi. Nếu không có sự cố, thì đến tháng mười – thời điểm thu hoạch, tất nhiên sản lượng còn tăng vùn vụt.


Theo tốc độ này, chưa tới ba năm, triều đình sẽ không còn lo lắng trợ cấp thiên tai nữa.