Edit: Nhiên Nhiên
Beta: Tiểu Tuyền
Tại Giang Nam, ở trong phòng ngủ của mình Chung Tiềm Chi đang cùng con trai của mình đang nói về chuyện trình sổ con lần này. Chuyện này, là Chung Tiềm Chi tự mình làm chủ, huynh đệ cùng nhi tử của ông, không người nào biết được tin tức kia. Nên tin tức không nhanh không chậm này đối với Triệu vương mà nói là chuyện bất ngờ, đối với người Chung gia cũng là bất ngờ.
“Cha, hoàng thượng sẽ đồng ý cho người cáo lão hồi hương hay không? .” Đại lão gia Chung gia là người duy nhất biết được tin tức. Cho nên, có chút lo lắng hỏi.
Chung Tiềm Chi không có lo lắng chỉ lẳng lặng ngồi yên chỗ đó, qua thời gian thật dài mới nói “Sẽ được, qua thời gian dài như vậy, sổ con của hoàng thượng còn chưa tới, biểu thị là đã chọn được người kế nhiệm rồi. Cho nên, sổ con này nhất định sẽ phê chuẩn . Lần này, may mắn là có muội muội của con. Nếu như cha không biết Ôn Uyển chính là Giang Thủ Vọng, thì sẽ không dám hạ nước cờ hiểm này. Không có di ngôn muội muội con lưu lại, cha không dám đi tìm đường sống trong cõi chết. Nhưng bây giờ, Triệu vương đã không có hy vọng rồi.”
Chung đại lão Gia bất an hỏi “Cha, nhưng bây giờ, an nguy của Ôn Uyển Quận chúa đang trong một sớm một chiều, chứng thích ngủ không thể cứu được. Ôn Uyển Quận chúa, không kéo dài được bao nhiêu thời gian nữa.”
Chung Tiềm Chi lắc đầu “Bất kể Ôn Uyển Quận chúa chết hay không thì ván cờ này cũng đã định rồi. Lần này nếu để Ôn Uyển Quận chúa tránh được kiếp nạn, Ôn Uyển Quận chúa nhất định sẽ trả thù. Còn nếu như Ôn Uyển Quận chúa mà chết, trong lòng hoàng thượng sẽ đau khổ không cách nào bình phục. Phần nhớ thương này, tất nhiên sẽ chuyển đến trên người Trịnh vương. Bỏ qua lập trường cá nhân, cha không thể không thừa nhận, thật ra thì Trịnh vương thích hợp với vị trí thái tử nhất. Nếu như hoàng thượng lần này quyết định đúng, sẽ cho thấy hoàng thượng nghiêng vào người Trịnh vương. Khi đó hoàng thượng sẽ vì người kế nhiệm, thanh trừ chướng ngại, nên cơ hội lần này, hoàng thượng sẽ không bỏ qua.”
Chung Đại lão gia nghe, lại càng lo lắng “Cha, nếu quả thật Trịnh vương gia được lập làm thái tử. Tương lai ngày Trịnh vương lên ngôi, cũng chính là ngày Chung gia ta gặp đại nạn. Cha. Thật không có phương pháp xử lí vẹn toàn đôi bên sao? ” Đầu nhập vào Trịnh vương, Chung gia tuyệt đối không thể làm . Nếu không thì ở trên quan trường, nhất định sẽ bị khinh bỉ là gió chiều nào theo chiều đó.
Chung Tiềm Chi lắc đầu “Muội muội con có thể lưu lại lá thư này, là đã cứu vớt cả Chung gia. Người Chung gia mặc dù là một Đại trợ lực của Triệu vương, nhưng người Chung gia không có trực tiếp cùng Trịnh vương đối địch. Cha vẫn một mực ở Giang Nam, cũng không có trực tiếp chen vào tranh đấu của hai người họ. Chính vì Hoàng thượng biết rõ điểm này, mới có thể dễ dàng tha thứ cho cha ở vị trí này hôm nay. Cha hiện tại thức thời rút lui, không có ngăn cản đường của Trịnh vương. Cho dù sau này Trịnh vương lên ngôi. Muốn thanh toán thì cũng sẽ không đuổi tận giết tuyệt. Chịu khó im lặng mười năm tám năm, khi sĩ khí của hoàng đế đã sớm tản mát. Liền cho đệ tử trong tộc tái nhập khoa cử ra làm quan, chấn hưng gia tộc.”
Chung Đại lão gia vẫn rất lo lắng “Cha, mặc dù như thế, nhưng đối với Trịnh vương. Nhi tử thật không dám yên tâm. Ngươi nhìn có nên đưa Triết Nhi cùng những đứa trẻ khác đi, tránh đến duyên hải không? Mặc dù ở nông thôn gian khổ một chút. Nhưng vì lưu lại nòi giống của Chung gia.” Tân hoàng lên ngôi, xử lí người lúc trước chống đối là điều thường thấy, không biết có bao nhiêu người đã bị mai một bên trong dòng nước lũ của lịch sử như thế.Vạn nhất, may mắn cũng có thể giữ máu mủ của Chung gia.
Chung Tiềm Chi lắc đầu “Con yên tâm, tuy nói là Trịnh vương bạo ngược, nhưng chỉ cần chúng ta thức thời, lại không có thâm cừu đại hận gì với hắn. Cũng không trực tiếp cùng hắn xung đột, thì tương lai dù thật dính líu đến, Chung gia có bị xử lí nhưng sẽ không bị đuổi tận giết tuyệt. Cha cùng Tô Tướng còn có hai phần giao tình, nếu thật có tai hoạ, đến lúc đó cha sẽ buông tha mặt già này, thì mấy trẻ nhỏ trong nhà nhất định có thể bảo toàn. Hôm nay, người chúng ta muốn phòng bị , không phải là Trịnh vương. Mà là Triệu vương. Hắn bức tử nữ nhi của ta, còn muốn Chung gia chúng ta bán mạng cho hắn , hắn tính toán thật tốt.”
Đại lão gia vẫn còn có chút không tin “Cha, Triệu vương một phần thắng cũng không có sao?”
Chung Tiềm Chi kiên quyết nói ” không có, nếu như lúc trước, còn có năm phần hi vọng. Từ lúc Khương gia rơi đài, một phần hi vọng cũng không có. Khương gia rơi đài là Ôn Uyển Quận chúa đã mạnh tay. Ôn Uyển Quận chúa có thể lấy tuổi nhỏ thắng được Hải học sĩ, đã nói rõ nàng tâm tư kín đáo. Đối phó Khương gia, lại càng thận trọng. Sự thật cũng đã chứng minh, nàng âm thầm diệt trừ hai đại trợ lực Triệu vương. Lần này, Ôn Uyển Quận chúa có lẽ không thể trốn khỏi kiếp nạn. Nhưng nàng tất nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Triệu vương và Hiền phi.”
Đại lão gia im lặng. Hắn chỉ là có chút không cam lòng mà thôi.
Chung lão thái gia tự nhiên nhìn thấy trong ánh mắt của con lớn nhất là không cam tâm: “Con có biết tại sao muội muội con giết ba nhi tử của Triệu vương không?”
Đại lão gia lắc đầu, tỏ vẻ không rõ.
Chung lão thái gia cười khổ nói: “Muội muội con đã trăm phần trăm khẳng định Triệu vương không có một tia phần thắng, nàng muốn cha đập nồi dìm thuyền. Muội muội con giết ba nhi tử của Triệu vương, con thử suy nghĩ một chút xem, nếu thật là Triệu vương lên ngôi, Chung gia chúng ta còn có đường sống sao?”
Đại lão gia hít vào một ngụm lãnh khí.
Chung Tiềm Chi gật đầu: “Muội muội con làm thế là muốn cha chặt đứt một tia hy vọng cuối cùng. Để cho Chung gia đi con đường khác.” Nữ nhi của ông, lúc sắp chết, còn vì Chung gia mà suy nghĩ. Những năm này, ở trong vương phủ, bị bao nhiêu ủy khuất. Đáng tiếc, nếu như sớm biết, năm đó cho dù có liều mạng làm trái với ý chỉ, ông cũng không để nàng gả cho Triệu vương. Cũng sẽ không khiến nữ nhi mất sớm. Đáng tiếc, trên đời này không có thuốc hối hận.
Trịnh vương ở trên lầu, nhìn càng ngày càng nhiều người vào trong phòng. Sắc mặt nghiêm nghị thêm. Hôm nay là ngày thứ nhất cử hành buổi đấu giá. Phía dưới là lão gia công tử ca mặc xiêm y hoa lệ, cầm bái thϊế͙p͙ đưa cho thị vệ giữ cửa. Sauk hi thẩm tra đối chiếu xong, kiểm tra xem có mang hung khí hay không , kiểm tra không có, mới cho phép đi vào.
Buổi đấu giá kéo dài ba ngày. Ngày hôm nay,Trịnh vương vượt qua trong thấp thỏm hồi hộp lo lắng. Ngày thứ nhất, đấu giá được sáu mươi bảy vạn lượng bạc. Vừa xong chuyện hắn liền trở về Vương Phủ.
Trịnh vương trở lại Vương Phủ, nhìn Ôn Uyển còn đang ngủ say, vuốt khuôn mặt có chín phần giống nhau với mình: “Ôn Uyển, nhanh tỉnh lại một chút đi, đừng ngủ. Cậu dẫn con đi chơi.” Đáp lại hắn , vẫn là khuôn mặt cau mày của Ôn Uyển.
Trịnh vương vuốt đầu Ôn Uyển, nhưng vẫn không yên tâm, ở bên cạnh phụng bồi nàng nói chuyện. Nói rất nhiều rất nhiều. Rất nhiều chuyện che giấu trong lòng hắn cũng đều nói ra.
Buổi đấu giá nóng nhất chính là ngày thứ ba, cửa hàng, đất đai tất cả các tiết mục quan trọng đều ở ngày thứ ba. Toàn bộ đấu giá xong, tính toán, bán ra thu vào khoản ba triệu lượng bạc. Ngã một Khương gia, quốc khố liền tràn đầy.
Được số bạc nhiều như thế, nhưng khuôn mặt hoàng đế không có chút tươi cười, Trịnh vương cũng không có nụ cười. Người lãnh đạo trực tiếp tâm tình không tốt, nên tất cả người phía dưới cũng sầu mi khổ kiểm.
Bởi vì có khoản tiền ngoài ý muốn này, nên trận đại chiến sắp tới, triều đình cũng có thể chuẩn bị đầy đủ.
Bạch thế Niên nhận được mật chỉ của hoàng đế , vừa kích động vừa phấn khởi. Đợi một năm rồi, rốt cục cũng chờ được. Triều đình có thể cung cấp đầy đủ hậu phương, bọn họ cũng không lo hậu hoạn. Trận chiến này, hắn nắm chắc chín phần.
Trương Nghĩa biết ý chỉ của triều đình liền ha hả cười nói “Không nghĩ tới, hoàng thượng làm đem Khương gia khai đao. Có khoản tiền ngoài ý muốn này, chúng ta không còn nỗi lo về sau, lần này nhất định đem giặc Oa tiêu diệt một mảnh giáp cũng không lưu.”
Bạch Thế Niên nghe Trương Nghĩa nói…, nhưng vẫn không lên tiếng.
Trương Nghĩa kỳ quái nói: “Làm sao vậy? Đây là tin tức tốt, làm sao huynh mất hứng. Có phải nhà của huynh, lại xảy ra chuyện gì hay không?”
Chân mày của Bạch Thế Niên cau lại, tâm sự nặng nề “Trong kinh thành truyền đến tin tức, Ôn Uyển Quận chúa mắc bệnh hiếm thấy, sắp chết rồi.”
Trương Nghĩa đối với chuyện này không có cảm giác nhiều lắm : “Hài tử nhà Phú Quý, được nuông chiều quá mức nên dễ dàng chết non. Cũng không phải là chuyện lạ, chẳng qua là đáng tiếc.”
Bạch thế Niên nghiêng đầu: “Trương Nghĩa, ta nhận được tin tức. Năm ngoái quân phí xây dựng Hổ Uy quân không phải từ trong quốc khố lấy ra. Căn cứ tin tức có được, là từ bên trong nội kho của hoàng thượng lấy ra. Nếu như ta đoán không sai, đằng sau chuyện này có bóng dáng của Ôn Uyển Quận chúa . Lần này Khương gia rơi đài, có thể gom góp số tiền nhiều, để giải quyết buồn phiền của chúng ta , cũng có bóng dáng của Ôn Uyển Quận chúa.”
Trương Nghĩa a một tiếng, thận trọng nói: “Huynh xác định huynh không có đoán sai?”
Bạch thế Niên không có trả lời hắn: “Ba năm trước đây, triều đình trích một khoản riêng. Trương Nghĩa, ngươi suy nghĩ một chút, chuyện phát sinh ba năm trước đây. Chúng ta có thể lấy được chiến tích hôm nay, gián tiếp, cũng là được Ôn Uyển Quận chúa giúp đỡ.”
Lúc này Trương Nghĩa mới nhớ tới, ba năm trước đây Ôn Uyển Quận chúa hiến toàn bộ tài sản. Nghe nói năm ấy, triều đình thu thập được một số tiền từ thiện nhiều đáng kể. Một năm kia, vũ khí đều được đổi mới hoàn toàn “Nếu quả thật như vậy, thì thật là đáng tiếc. Không đúng, huynh không phải nói, Ôn Uyển Quận chúa Thông Tuệ hơn người, sẽ không tham dự chính sự triều đình sao? Tại sao lại khắp nơi có bóng dáng của nàng.” Làm sao dường như nơi nào cũng đều có bóng dáng Ôn Uyển Quận chúa a!
Bạch Thế Niên nói: “Ta chỉ nói nàng rất thông minh, sẽ không tham dự chánh sự, nhưng không tham dự không có nghĩa là không thể bày mưu tính kế. Ẩn nấp ở phía sau màn, giúp đở hoàng thượng nghĩ kế. Ta hi vọng Ôn Uyển quận chúa, có thể qua được kiếp nạn này. Ôn Uyển quận chúa còn sống, có lẽ tương lai cuộc chiến ở biên quan, cũng có thể giúp ích to lớn .”
Trương Nghĩa vội vàng nói “Thế Niên, huynh sẽ không phải là chuẩn bị đánh giặc Oa xong, lại đi biên quan chứ? Nơi đó lạnh khủng khϊế͙p͙ lắm, người nhà huynh sẽ đồng ý sao?”
Bạch thế Niên nhìn phương Bắc: “Tinh đấu quang hàn kiếm khí hoành, linh đinh hải diện đãi thiêu binh. Hung nô vị diệt gia hà dụng, nhật khấu đát tử huyệt ứng khuynh. Quân báo vũ trì bát bách lý, pháo thanh sơn liệt nghĩ lôi minh. Thất phu tự hữu hưng vong trách, phao tảo nhiệt huyết vi sơn hà.”
Trương Nghĩa nghe xong, một lúc lâu không nói. Thơ này, đã trả lời vấn đề của hắn. Cuối cùng dài thở dài nói: “Đáng tiếc.” Đáng tiếc người kinh tài tuyệt thế như vậy mà chết non.
Bạch thế Niên tiếc hận nói “Quả thật đáng tiếc. Ta còn muốn, trở lại Giang Nam sẽ bớt thời giờ đi gặp đứa bé này. Lại không nghĩ rằng. . . . . .” Không nghĩ tới lại chết non.
Trương Nghĩa thế nhưng cười lạnh: “Thật ra thì chuyện này, cuối cùng ta cảm thấy kỳ quái. Một người ở trong kinh thành tung hành ngang ngược,mang võ nghệ đầy người, làm sao có thể vừa đến Giang Nam liền chết non. Nếu như không đoán sai, hẳn là có người đã hạ thủ.”
Nổi danh quá mức, cũng không phải là chuyện tốt. Đều có thể áp dụng cho nam và nữ.
Từ khi được triều đình ra sức, đối phó với giặc Oa ở duyên hải độ mạnh yếu càng lúc càng lớn.
Hạ Dao lau sach mặt cho Ôn Uyển lại xoa bóp bên người. Nhìn Quận chúa ngủ trên giường không có một tí tức giận, mà không giống như ngày thường, nghịch ngợm khả ái cười với mình, hoặc là yên lặng ở đây vẽ tranh luyện chữ. Hạ Dao dùng sức lau, lại làm cho chính mình dâng lên nước mắt.