Edit: Thu Huyền
Beta: Tiểu Tuyền
“Vương gia, Hoàng thượng cố ý nhắc tới thuế má, nhắc tới chiến sự vùng duyên hải, phòng hộ biên quan. Đây là Hoàng thượng có ý nhắc nhở Vương gia, nội bộ triều đình không thể xảy ra tranh đấu, nội đấu sẽ khiến cho triều đình không ổn định, như vậy sẽ cực kỳ bất lợi đối với chiến tranh phía trước. Đồng thời, Hoàng thượng cũng là uyển chuyển nói cho Vương gia, đây cũng là nguyên nhân tại sao người không động đến Giang Nam. Vương gia, ta cả gan hỏi thẳng, không biết Quận chúa đối với Vương gia có đề cập cái gì không?” Trần tiên sinh phân tích mạch lạc rõ ràng.
Ánh mắt Trịnh vương cũng sáng lên. Nhưng trên mặt lại không biểu hiện”Ôn Uyển chỉ nói với ta phải cần cù làm việc, khiêm tốn làm người. Hết thảy phải lấy sự yên ổn của triều đình cùng ích lợi quốc gia làm đầu.”
Trần Bá Thanh nghe gật đầu khen ngợi: “Vương gia, chúng ta thiếu chút nữa đã đi sai một bước. Có lẽ hoàng thượng chậm chạp không muốn lập tháí tử. Không chỉ muốn người cùng Triệu vương đấu nhau đạt tới cân bằng , đảm bảo địa vị Hoàng thượng không bị uy hϊế͙p͙. Mà còn bởi vì người và Triệu vương không có thỏa mãn yêu cầu đối với thái tử của Hoàng thượng. Vương gia, như vậy xem ra, ngoài mặt chúng ta tạm thời không thể cùng Triệu vương phân tranh.”
Trịnh vương cũng là người có năng lực trác tuyệt, chẳng qua là lúc trước liên tục nhầm lẫn. Lúc này Trần Bá Thanh giải thích, khiến cho hắn hoàn toàn tỉnh ngộ và lâm vào trầm tư.
Chuyện ở Giang Nam, Hạo thân vương chẳng qua là diễn một vở tuồng, cường điệu xử trí mấy vị quan viên. Nhưng không có đụng tới mấy vị quan viên có chức vị quan trọng hơn. Chung Tiềm Chi vẫn làm Tổng đốc Giang Nam.
Ngày hôm đó, Chung Tiềm Chi đang cùng mấy vị quan viên thương nghị chính sự. Thì một người hầu ở bên tai ông nói một câu, Chung Tiềm Chi gật đầu, tỏ vẻ đã biết. Đợi xử lý xong chính sự, ông lập tức trở về phủ đệ.
Trở lại phủ đệ đã vội vàng hỏi: “Người đâu?”
A Trung nói: “Hồi lão gia, sự việc trọng đại, nên nô tài để hắn đợi ở ngoài thư phòng.”
Chung Tiềm Chi lập tức để cho người ta vào trong thư phòng. Nhìn người đó là một hán tử trung niên tuổi chửng ba mươi vóc dáng nhỏ nhắn: “Thuộc hạ bái kiến chủ tử.”
Trong lòng Chung Tiềm Chi dao động mãnh liệt, nhưng trên mặt vẫn giữ vững bình tĩnh: “Thư Vương Phi sai ngươi mang đến đâu?”
Hán tử trung niên nên kia từ trong ngực lấy ra một tấm khóa vàng. Chung Tiềm Chi nhận lấy tấm khóa vàng, trong mắt đong đầy nước mắt. Đây là thời điểm Triệu vương phi đầy tháng, ông tự mời thợ thủ công làm cái khóa trường mệnh này. Nữ nhi đã mất rồi, nhìn thấy di vật, bi thương trong lòng ông đều ngăn không được.
A Trung nhẹ giọng nói: “Lão thái gia.”
Chung Tiềm Chi phất tay để cho hai người đi xuống. Đem khóa trường mệnh đẩy ra, từ bên trong liền rơi ra một tờ giấy. Chung Tiềm Chi dùng đôi tay run rẩy, đem thư mở ra. Sau khi xem xong, máu của toàn thân từ lòng bàn chân, xông thẳng lên đầu, lầm bầm nói: “Làm sao có thể.”
Triệu vương phi đưa tin tới, chỉ có vài dòng chữ: “Ôn Uyển là Giang Thủ Vọng, Yến Hồng Bân cùng ngôi vị hoàng đế vô duyên, mong phụ thân có tính toán sớm.”
Chung Tiềm Chi vô lực ngồi ở trên ghế, qua một hồi lâu, mới run rẩy lấy hộp quẹt, đem đồ vật đốt đi.
Nhìn thư tín ở trong tay hóa thành tro bụi, Chung Tiềm Chi vẫn không ngăn được nước mắt rơi xuống. Nữ nhi của ông, thật sự là bị Triệu vương giết. Nếu không, nữ nhi sẽ không gọi thẳng kỳ danh của hắn. Yến Hồng Bân, ngươi khinh người quá đáng. Gần hai mươi năm vợ chồng, nhưng lại không một chút cố kỵ tình nghĩa vợ chồng. Ngươi đã vô tình thì đừng trách ta vô nghĩa. Mai Nghiễm. Ta cũng muốn cả ngươi cũng đền mạng cho nữ nhi và cháu ngoại của ta.
Thời điểm Đại lão gia gặp được cha hắn, phát hiện chỉ qua một đêm, cha đã già đi gần mười tuổi: “Cha, cha người làm sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”
Chung Tiềm Chi kêu hắn an tĩnh lại. Sai bảo hắn chuyện phải làm. Rồi Chung Tiềm Chi âm thầm bắt tay vào chuẩn bị đường lui cho Chung gia.
Trong kinh thành, yên ổn không có hai ngày, thì một tấu sớ, làm cho vùng đất bằng phẳng nổi lên sóng gió. Sức nặng của tấu sớ này, nặng đến nhiều người trong triều đình không chịu được.
Thích đại nguyên soái trấn giữ biên quan trình tấu sớ lên, nói là nhóm quân nhu vật liệu vận chuyển đến biên quan là vật liệu phẩm chất kém. Chỉ nói nhóm quần áo mùa đông thôi, bên trong có rất nhiều quần áo mùa đông cũng là sợi bông đen. Những thứ vật liệu khác, cũng có rất nhiều loại phẩm chất kém. Vì thế binh sĩ tổn thương do giá rét rất nhiều. Dĩ nhiên, Thích nguyên soái cũng không nói là Trịnh vương, chẳng qua chỉ trình bày sự thật trong tấu sớ này.
Chuyện này lập tức đưa tới sóng to gió lớn.
Ôn Uyển nhận được tin tức kia xong chỉ cười một cái. Hạ Ảnh nhận được tin đó, gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng. Thấy Ôn Uyển dường như không có nghe thấy gì thì có chút gấp gáp, nhưng mà có bài học lần trước. Nên nàng cẩn thận nói: “Quận chúa, người để cho nô tỳ xuất cung đi. Để cho nô tỳ hỏi thăm một chút, Vương gia rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Ôn Uyển nhìn Hạ Ảnh, vẫn không có bản lãnh bảo trì bình thản được như Hạ Dao a! Ngay cả đầu óc cũng không có tăng lên chút nào. Lúc này nếu nàng ta mà chạy ra khỏi cung, người không biết còn tưởng nàng cũng lo lắng cậu Trịnh vương động tay động chân ở quân nhu (đồ dùng của quân lính). Vậy không phải xác nhận lời đồn đãi này là sự thật sao?
Ôn Uyển nhìn nàng tâm hoảng ý loạn, bộ dáng không biết làm sao thì im lặng tới cực điểm. Khụ, cậu rốt cuộc là làm sao dạy bảo người phía dưới. Nàng không có bản lãnh đi phân tích cho nàng ta, chỉ nghiêm trọng cảnh cáo nàng ta đàng hoàng mà ở lại, đừng có càng giúp càng hỏng việc.
Ôn Uyển hỏi Hạ Dao, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Hạ Dao nói, Thích nguyên soái dâng tấu chương đúng là sự thật. Nhưng mà đây tột cùng là chuyện gì xảy ra, có phải là Trịnh vương ở giữa kiếm lời đút túi riêng hay không thì còn phải đợi đi điều tra chứng thực.
Ôn Uyển thoải mái mà nhún vai. Hạ Dao cười nói: “Quận chúa cứ thế mà khẳng định Vương gia không liên quan đến chuyện này.”
Ôn Uyển đi điện Dưỡng Hòa phụng bồi Hoàng đế, Hoàng đế thấy bộ dạng không có chút hoang mang của Ôn Uyển thì cười. Cái nha đầu này, mặc dù trên mặt không thiên vị lão bát, nhưng là sau lưng lại liên tục giúp đỡ.
Nhưng nha đầu này dù sao thủ pháp cung quá non nớt, làm chuyện gì cũng luôn có trăm ngàn sơ hở, ví dụ như hồi đơn kiện năm ấy, hay ở điện Dưỡng Hòa lại giúp lão bát giải vây, lần trước thì cố ý giả say để cho lão bát chạy trốn không bị mình trách mắng. Mấy lần như vây, cũng không biết có bao nhiêu lần nữa. Làm tốt thì thôi, nhưng hết lần này đến lần khác còn chừa lại nhiều cái đuôi như vậy, làm cho mình liếc một cái là thấy được. Khiến ông biết nàng có mờ ám, còn phải giả như không biết gì.
Hoàng đế tự nhiên biết là Ôn Uyển cố ý, nhưng phần cố ý này, ngược lại làm cho hoàng đế dở khóc dở cười.
Hoàng đế cho là lần này chuyện lớn như vậy, thế nào Ôn Uyển cũng sẽ giúp Trịnh vương nói hai câu, nhưng mà liên tiếp mấy ngày, Ôn Uyển cũng không nói giúp Trịnh vương một câu nào. Ông vốn còn muốn xem một chút Ôn Uyển cần bao nhiêu thời gian để nén cơn tức này. Nhưng hết lần này đến lần khác, nha đầu này lại tỏ ra dường như chưa từng nghe thấy chuyên như vậy. Nên làm việc không một chút nóng nảy nào.
Ôn Uyển bưng món cháo tới đặt ở trên bàn, rồi xoay người đi tới trước lư hương dập tắt bớt đi. Khiến mùi thơm phai nhạt đi rất nhiều. Nói đến cái này Ôn Uyển rất buồn bực, điện Dưỡng Hòa quanh năm suốt tháng đốt Long Đản hương. Một nửa thời gian nàng phải sống ở điện Dưỡng Hòa, khiến cho trên người mờ hồ có một chút mùi thơm.
Hạ Dao biết lo lắng của nàng còn cười nàng, có mùi thơm không tốt sao. Loại hương này đại biểu một thân phận cao quý. Nhưng Ôn Uyển lại nói một cách chính xác: “Có mùi thơm không tốt, vạn nhất bị ám sát vân vân, địch nhân dẫn chó săn, tìm theo mùi thơm là có thể tìm được. Nàng rất có thể bị chết oan.”
Hạ Dao ngạc nhiên, thiên hạ này còn có thích khách mang theo chó săn đi giết Quận chúa sao? Thích khách này quá ngu, hay có nhiều dũng khí.
Ôn Uyển thề son sắt nói, không nhất định là chó săn, cũng có thích khách có lỗ mũi thính như mũi chó đúng không?
Hạ Dao bị đánh bại hoàn toàn, im lặng nhìn trời.
Hoàng đế lấy chén Ngân Hoa, mở nắp chén, thấy hôm nay làm cháo yến mạch bí đỏ. Dùng thìa bạc quấy hai cái, liền lấy hai đĩa thức ăn, ăn hết.
Để chén xuống, hoàng đế cười hỏi: “Trên dưới triều đình và dân chúng đều nói cậu tám của con tham ô khấu trừ quân nhu. Cần phải nghiêm nghị trừng phạt, Ôn Uyển, con thấy sao?”
Ôn Uyển lộ ra vẻ mặt khinh thường cho giải thích. Nói Trịnh vương lãnh huyết vô tình vân vân, Ôn Uyển sẽ tin tưởng. Tin tưởng Trịnh vương tham ô, thì Ôn Uyển tình nguyện tin tưởng trên trời rơi xuống mưa đỏ. Theo Ôn Uyển thấy, cho dù cậu Trịnh vương tính tình lãnh tình, nhưng tuyệt đối là một quân chủ tốt. Cậu có thể mang đến cho dân chúng trên đất phong những ngày tháng thật tốt, thì cũng có thể làm cho quốc gia giàu mạnh. Nếu được làm thái tử thì cả quốc gia quốc gia là của cậu, mà lại đi tham ô mấy thứ này.Chẳng khác nào tự đào hầm chôn mình, buồn cười.
Hoàng đế cười nói: “Con tin tưởng cậu Trịnh vương của con vậy sao?” Thích nguyên soái dâng tấu, cũng không có nói sai sự thật. Rất nhiều quân nhu đều là thứ phẩm. Nhưng may là những người đó cũng coi như có lương tâm, chẳng qua chỉ là thứ phẩm, không phải là dùng đồ bết bát hơn để đổi đồ thật. Nếu không thì quân sĩ không phải là tổn thương do giá rét, mà là trực tiếp chết rét.
Ôn Uyển lấy bút ra viết: “Ông ngoại hoàng đế, Ôn Uyển dám dùng đầu mình đảm bảo, cậu tuyệt đối sẽ không đi làm mấy chuyện hèn hạ như vậy.”
Hoàng đế thấy Ôn Uyển viết không ngừng thì cười ha hả, mặc dù Ôn Uyển có ba ham muốn lớn, nhưng mà yêu thích nhất chính là cái đầu nhỏ của mình, trình độ sợ chết đến hoàng đế cũng phải im lặng.
Hoàng đế xoa đầu Ôn Uyển nói: “Cứ tin tưởng hắn thế à, không sợ đầu nhỏ của con khó giữ được sao?”
Ôn Uyển đung đưa đầu nhỏ của mình, gián tiếp tránh khỏi cánh tay của hoàng đế, tiếp tục viết: “Ông ngoại hoàng đế, người hẳn là không có đi qua phủ đệ của cậu Trịnh vương. Cháu đi qua nhiều vương phủ rồi. Phủ đệ của cậu Trịnh vương lớn nhưng lới không bằng phủ Hạo thân vương, phú quý, không phú quý như phủ Thuần vương, tinh sảo không tinh sảo như phủ Triệu vương. Chỉ tốt hơn một chút so với cái tổ chim kia của Ôn Uyển thôi. Hơn nữa, cậu Trịnh vương trong ngày thường vô cùng tiết kiệm. Ôn Uyển biết, trong đời cậu từng tốn hao một khoản chi lớn nhất, là đặt mua đồ trang sức đeo tay của Ôn Uyển, xài gần hai vạn lượng đấy! Ôn Uyển đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ đây!”
Hoàng đế ngẩn người, những thứ này, quả thật ông không biết: “Chỉ có những thứ này, cũng không thể kết luận được! Suy nghĩ rõ ràng chưa, đây là đầu nhỏ của con đó, nếu chém rồi thì không còn nữa đâu.”
Ôn Uyển sờ sờ đầu nhỏ của mình, tiếp tục viết: “Cậu tiết kiệm như vậy, trong ngày thường cũng không có yêu thích đặc thù gì. Lại là người cuồng công việc . Người nói xem cậu muốn nhiều tiền bạc như vậy để làm gì. Giữ lại cho Đại biểu ca bọn họ sao? Bọn họ có tay có chân, không phải là người ngu ngốc quần áo lụa là, mấy biểu ca khác cũng có ưu điểm riêng. Không dựa vào cậu họ cũng có thể trôi qua rất tốt. Ông ngoại nói cậu Trịnh vương tham ô nhiều tiền như vậy làm cái gì? Những người này thuần túy chính là nói xấu. Dùng thủ đoạn vụng về như vậy để giội nước bẩn trên người cậu, cháu cũng không thấy lạ.” Người làm chuyện này, thật ra thì dụng ý vô cùng rõ ràng, chính là muốn làm hỏng danh tiếng của cậu. Mà chuyện nếu còn tiếp tục truyền bá ra như vậy, thì danh tiếng của cậu ở quân đội sẽ giảm xuống. Bất kể là ở cổ đại, hay là ở hiện đại, nếu như không chiếm được quân đội ủng hộ, thì muốn làm hoàng đế, chỉ là việc ở trong mộng thôi!
Hoàng đế sờ đầu Ôn Uyển, cười cười, cái nha đầu này, quỷ tinh linh a. Ôn Uyển chẳng những vì lão Bát vạch rõ việc tham ô nhận hối lộ là không có. Nhưng lại mờ mịt nói cho ông biết mấy tin tức quan trọng, một, Trịnh vương cẩn trọng, rất cần cù; hai, Trịnh vương rất tiết kiệm, trừ yêu thích công việc ra thì không có ham mê khác; ba, Trịnh vương có người nối nghiệp.
Không có lời giải thích nào tốt hơn phép so sánh này. Nếu như Ôn Uyển nói thật, thì không cần điều tra, cũng biết Trịnh vương là bị oan uổng.