Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 3 - Chương 97: Nói Về Hoàng quý Quận chúa

Edit: Phương Beta: Tiểu Tuyền “Tuy vậy, chẳng qua cũng chỉ là làm rõ thân phận thôi. Có thể đi được tới hôm nay, Trịnh vương cũng dựa vào bản lãnh của chính mình. Như vậy thôi chứ nàng là một cô bé thì có thể làm được cái gì? Các ngươi cũng thần thánh hóa nàng ta rồi. Nàng ta có thể làm gì, một gái nhỏ, cho dù biết kiếm tiền, thì có thể thay đổi được cái gì đây! Những người đó cũng là kiếm cớ cho sự vô năng của mình.” Yến Kỳ Hiên vẫn lắc đầu, tỏ vẻ không tin.


Ôn Uyển cùng phụ họa với Yến Kỳ Hiên, cũng giống như nhau tỏ vẻ không tin.


“Ha ha, phất Khê ngươi là người thông minh lợi hại, nhưng về nhân tình thế thái cùng với việc triều chánh ngươi còn kém xa! Về phần Yến Kỳ Hiên, ta cũng không cần nói ngươi. Ôn Uyển Quận chúa cũng không phải là một cô bé đơn giản. Không nên nhìn nàng ngày thường đều ru rú ở trong nhà, nhưng ngàn vạn lần đừng có xem thường nàng. Triệu vương là ai, đó là hoàng tử thông minh cơ trí nhất triều đình Đại Tề, ban đầu đều nói hắn nhất định sẽ là người được chọn làm thái tử, tất nhiên tương lai chính là người kế thừa ngôi vị hoàng đế. Bằng không, ngươi cho rằng tại sao cha ta vẫn kìm chế không dám động thủ. Hơn nữa khi đó Triệu vương chiêu mộ được nhiều người rất lợi hại làm phụ tá. Nhưng mà một người khôn khéo, sau lưng lại có rất nhiều phụ tá đa mưu túc trí như vậy, thế nhưng lại thua trên tay một đứa trẻ con sáu tuổi. Ngươi có thể tưởng tượng không, Ôn Uyển Quận chúa thông minh đến cỡ nào? Lúc trước vì Ôn Uyển Quận chúa ở kinh thành nên có rất nhiều người đã coi trọng Trịnh vương , nhưng mà, nếu như Ôn Uyển Quận chúa không qua được cửa ải này. Ai chết vào tay ai, còn không biết. Đến tột cùng kết quả là thế nào, còn phải nhìn xem ý của ông trời. Nhưng mà ta hi vọng ông trời, không nên để một hài tử thông minh như vậy sớm ra đi, thật là đáng tiếc mà.” La Thủ Huân nói.


Sau một hồi lâu Ôn Uyển cũng không phục hồi tinh thần lại được. Trong lòng âm thầm kêu, má ơi, mình từ lúc nào mà có lực ảnh hưởng lớn như vậy. Sao mà có thể ảnh hưởng đến triều cục, ảnh hưởng đến sự lựa chọn của nhiều người phía dưới thế này chứ. Dựa theo lời La Thủ Huân nói, vậy nàng không phải trở thành một chong chóng đổi chiều gió sao?


“Không thể nào đâu, ngươi có phải quá coi trọng nàng hay không? Nàng không phải chỉ là một hài tử sao? Nói không chừng chính là sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi?” Yến Kỳ Hiên cũng lắc đầu. Tỏ vẻ không tin.


Ôn Uyển mắt trợn tròn, nhìn La Thủ Huân. Để hắn nói rõ ràng cho nàng hiểu. Từ lúc nào, nàng đối với cậu Trịnh vương lại có lực ảnh hưởng lớn như vậy, nàng làm sao mà không biết chút gì. Nàng ở ngoài mặt, cũng chưa từng cho cậu Trịnh vương một phần trợ giúp nào! Cho nên, nàng phải biết nguyên nhân. Nàng trước kia vẫn cho rằng mình chẳng qua là nguyên nhân chính là chứng minh rõ ràng thân phận của cậu thôi.


“Một chút cũng không có khoa trương. Cho dù lúc trước là trùng hợp, nhưng chuyện sau này tuyệt đối không phải là trùng hợp. Ngươi nghĩ xem, nàng hướng Hoàng thượng quyên tặng tất cả gia sản, đổi lấy Trịnh vương đi Hà Nam cứu trợ. Cuối cùng để cho Trịnh vương có cơ hội trở lại kinh thành, có cơ hội giành ngôi vị. Ngươi làm sao có thể không rõ chuyện này có bao nhiêu khác biệt. Cái này tương đương với hoàng đế đã chấp nhận, Trịnh vương thật ra là có tư cách cùng Triệu vương tranh đua. Bởi vì ở lại kinh thành, tương tự như muốn nói hắn cùng Triệu vương có cơ hội như nhau. Hơn nữa, bởi vì Ôn Uyển Quận chúa hiến gia sản để cứu tế dân, đây là một nghĩa cử cao đẹp. Làm cho nàng ở trong giới sĩ tử cùng với trong lòng dân chúng có danh tiếng thật lớn. Những người thuộc giới văn sỹ kia cực kỳ bội phục nàng có tình cảm cao thượng sâu đậm. Cái này cũng chính là để cho Trịnh vương có cơ hội lung lạc được một nhóm lớn văn nhân. Hơn nữa, nàng còn cùng Thuần Vương Phủ, Hải gia, Tô gia có quan hệ, những gia tộc này đều là người có thực quyền cùng các mối tương giao đáng giá. Nghe nói hoàng thượng lại có ý muốn đem nàng gả đến Tào gia, đây không phải là biến tướng cho Trịnh vương lôi kéo một gia tộc thư hương, kéo dài huyết mạch à. Một lần là trùng hợp. Hai lần chẳng lẽ còn có thể là trùng hợp sao? Cái này không thể nào. Cha ta nói, năm đó Tô quý phi chính là một người có trái tim Thất Khiếu Linh Lung. Quận chúa được kế thừa sự Thông Tuệ của Tô quý phi, cũng là người có tính toán tỉ mỉ – không bỏ sót cái gì. Ngươi nghĩ xem, có Ôn Uyển Quận chúa ở bên cạnh Trịnh vương có phải là sẽ có nhiều hơn một trợ lực lớn hay không. Cho nên nói, chỉ cần Ôn Uyển Quận chúa có thể qua cửa ải này, thì phần thắng của Trịnh vương sẽ rất lớn . Ít nhất là cha ta vô cùng coi trọng Ôn Uyển Quận chúa.” La Thủ Huân phân tích vô cùng có lý.


Ôn Uyển lắc đầu, nha nha, nếu không phải biết La Thủ Huân là đang nói về mình, thì khi nghe những lời nói như vậy nàng nhất định sẽ cho là đối phương là một người tinh thông tính toán, đa mưu túc trí. Cái này quá bốc phéch đi, một đống nhùng nhằng lộn xộn. Thật ra trong những điều này nàng cũng chỉ làm được một chuyện. Chuyện duy nhất làm chính là, đã cống hiến toàn bộ gia sản. Làm sao ở trong miệng những người nơi này, mình lại thành người tính toán tỉ mỉ, giảo hoạt cực độ như Lão Hồ Ly.


“Cho dù phức tạp hơn nữa, cũng phải biết, nếu không một khi không cẩn thận thì thể bị lật thuyền trong mương.” La Thủ Huân mặt ủ mày chau nói tiếp. Để cho Ôn Uyển rất rối ren khó hiểu.


“Bất kể ai làm hoàng đế, nhà ngươi cũng là người được thừa kế tước vị. Ngươi lo lắng cái gì? Có quan hệ gì nha?” Yến Kỳ Hiên không hiểu được.
Ôn Uyển cũng giống như vậy không thể nào hiểu được.


“Làm sao lại không có quan hệ với ta! Ta lúc trước không phải là đã nói qua với các ngươi ư, các ngươi cũng đều biết, phòng nhà chúng ta cùng Lục bá có vẫn quan hệ không tốt. Mẹ ta kể, hai bá bá ruột thịt của ta, cũng là bị lão thái thái hại chết. Cha ta cũng là trải qua Thất tai họa tám khổ sở tới giờ, ta cũng vậy bị chơi đểu nhiều lần. Mẫu thân của ta không làm sao được phải đem ta đưa đến nhà ông bà ngoại mấy năm. Đến năm ấy tám tuổi mới trở về. Nhưng mà đệ đệ nhỏ nhất của ta, lại gặp chuyện, bây giờ còn sống bằng thuốc , thái y nói. . . . . . . Mẹ ta bởi vì thân thể tổn thương, nên cũng không thể sinh được nữa.” trong mắt La Thủ Huân tràn đầy tức giận.


“Chuyện này cùng với chuyện bon họ tranh giành nhau ngôi vị hoàng đế có gì liên quan sao?” Ôn Uyển sờ đầu khó hiểu hỏi .


“Làm sao lại không sao. Nếu như là Triệu vương được vị, đến lúc đó Hiền phi chính là Thái hậu. Khi đó, Lục bá bọn họ thì càng trong mắt không có ai, hoàn cảnh của cha ta lại càng nguy hiểm, ai biết hắn có thể hay không bị lợi ích cám giỗ, làm ra chuyện tình đại nghịch bất đạo. Mà thế tử vị của ta giữ được giữ không được tạm thời không nói, chính là ngay cả tánh mạng của ta đều có nguy hiểm rất lớn. Nếu như Trịnh vương được vị, Lục bá cái này sẽ phải yên phận. Đảng Ngũ hoàng tử, đến lúc đó cũng là gánh vác không hết. Bất quá nói đi thì nói lại, nếu là Trịnh vương lên ngôi thì tốt hơn. Bất kể như thế nào, tước vị của chúng ta là cha truyền con nối, cha ta từ xưa đến nay đều khiêm tốn. Có thể chịu phục thấp an phận một thời gian ngắn. Nhưng luôn phải lo lắng đề phòng, luôn sợ bị bọn họ tính toán thành công như ý đánh mất đi tính mạng của mình. Ngươi không biết đâu, ta mỗi ngày ở nhà so sánh với đánh giặc còn cực khổ hơn. Cũng là khi ở trước mặt các ngươi mới có thể nói nhiều thêm hai câu. Ở nhà, luôn phải nhìn ngó xung quanh. Mệt người a!” La Thủ Huân trong mắt có cười khổ.


“Cái này, là chuyện riêng trong nhà các ngươi. Nói với ta, không thấy không thích hợp sao?” Ôn Uyển mặc dù thích Bát Quái, nhưng là không thích biết bí mật nhà người ta. Biết bí mật của người khác không phải là tốt chuyện.


“Những thứ này, đối với ta cũng hơi có chút hiểu rõ, không tính là bí mật gì. Cho nên, ta rất hi vọng Ôn Uyển Quận chúa có thể mau khỏe mạnh, trở lại kinh thành. Như vậy, ta đối với Trịnh vương mới có thể nhiều thêm một phần lòng tin. Cha ta hiện tại sợ Triệu vương nghi ngờ, nơi nào cũng không dám dựa vào. Vẫn đứng ở trung gian. Nhưng đứng ở giữa, trong lúc này cũng không phải là tốt như vậy. Hơn nữa chúng ta họ La, khụ, cha ta trôi qua rất cực khổ . Cha ta nói, nếu như Ôn Uyển Quận chúa có thể qua cửa ải này, thuận lợi trở lại, được hoàng thượng thương yêu, hắn sẽ đánh cuộc một lần.” Khi La Thủ Huân nói những lời này, trong mắt có ánh lên cái nhìn trầm trọng không thuộc về độ tuổi này của hắn.


Ôn Uyển trợn mắt há hốc mồm, không đến nổi thế chứ! Mình có khả năng như vậy sao? làm ột quốc công Gia đường đường người ta đem cả hy vọng đặt lên trên người mình, chuyện này quá ngạc nhiên đi. Nhưng bất quá ở một phương diện khác cũng có thể hiểu được cha hắn làm cách này, không sợ Trịnh vương nghi ngờ, mà là sợ Triệu vương ôm hận. Cậu Trịnh vương cho dù nghi ngờ, tối đa cũng chỉ lờ bon họ đi. Dù sao tước vị bọn họ cũng là được truyền đời, tồn tại thêm mấy chục năm nữa mới giáng hạ được. Chỉ khi nào Triệu vương lên ngôi, mà cha hắn lại ủng hộ cậu Trịnh vương, đến lúc đó tước vị của cha hắn nhất định là sẽ phải thay đổi cho Lục bá của hắn. Thái tổ hoàng đế nói tước vị không thể đoạt, nhưng mà đổi lại người của La gia đảm đương cũng sẽ không làm trái với tổ chế.


Ôn Uyển lắc đầu, những thứ này trong thế gia cũng thật là phiền toái, lục đục với nhau, so sánh với hoàng cung không khá hơn bao nhiêu. Khụ, chỗ nào có người chỗ đó có tranh đấu. Ôn Uyển nghĩ đến tình huống nàng sắp sửa phải đối mặt, cũng phải lắc đầu cười khổ. Nàng sau này trở về, so sánh với tình cảnh hiện tại của La Thủ Huân cũng sẽ không dễ dàng hơn bao nhiêu. Hoặc là nói cho đúng thì hung hiểm hơn nhiều.


“Đó là chuyện của người lớn, ngươi nghĩ nhiều như vậy cũng vô dụng. Dù sao tước vị của nhà ngươi cũng không bị hủy, cho dù tương lai Triệu vương làm hoàng đế, chỉ cần các ngươi cẩn thận chặt chẽ, cũng không thể vô duyên vô cớ đi đoạt tước vị của các ngươi đổi cho Lục bá ngươi làm được? Cho dù thật là Triệu vương làm hoàng đế, làm hoàng đế cũng là phải phân rõ trái phải mới được, Lục bá kia của ngươi vốn không thể nào đem toàn bộ một phòng các ngươi hại, ngươi nói đúng không! Hơn nữa chuyện tình đó cũng là vài năm sau, hiện tại lo lắng cũng vô dụng.” Yến Kỳ Hiên hiếm khi khuyên bảo người khác.


“Không thể không lo lắng nha! Nghe nói nhạc gia của ta cũng đầu phục Triệu vương, cái này có liên quan đến hôn nhân tương lai của ta. Vạn nhất sau này bị rơi vào tội mưu nghịch, cũng không phải sẽ đem vị Tiểu hôn thê kia của ta kéo vào vũng bùn à. Lão thái thái nhất định sẽ bắt ta cưới đích nữ nhà mẹ đẻ của bà. Đến lúc đó hậu viện nhất định bất an. Nếu như ta có làm sao, hoặc là tương lai ta không có con trai trưởng, vậy thì tiếp theo đây tước vị không phải là sẽ rơi vào tay bọn hắn sao? Nói đến đây, ta thật là hâm mộ Bạch tướng quân. Nếu như ta cũng có thể như hắn, đi chiến trường giết địch, có thể tự mình kiến công lập nghiệp.” La Thủ Huân sau khi nói xong rất là buồn bực. Một khi buồn bực liền nghĩ lấy thần tượng của hắn để an ủi chính mình. Nhưng mà thường thường an ủi như vậy, vẫn còn buồn bực.


“Làm sao lại phức tạp như thế a, mới nghe thôi đầu ta đã muốn hôn mê. Bất quá, ngươi có thể không nói tới Bạch Thế Niên kia không? Ta biết đó là thần tượng ngươi, nhưng mà luôn nghe ngươi nhắc tới một người như thế, ngươi không chê phiền, nhưng ta cũng không nhịn được. Nghe nhiều thêm chút nữa, lỗ tai của ta đã mọc thành cái kén rồi.” Ôn Uyển nhức đầu, nhưng cứ mỗi lần nhìn thấy La Thủ Huân trước mặt, đều nghe được tên của nhân vật truyện kỳ kia, Ôn Uyển rất không thích, vì nghe nhiều cũng thấy ngán.


La Thủ Huân cảm khái vạn phần nói “Phất Khê, ta thật hâm mộ ngươi a! Đều nói chỉ cần nhận được lễ rửa tội trên chiến trường, mới thật sự trở thành nam nhân. Phất Khê, ngươi không có người nào trông coi cũng sẽ không có người nào ngăn cản ngươi. Chờ ngươi đến mười lăm tuổi, ngươi sẽ được đi đầu quân! Ngươi nếu đi cầm quân thì nhất định sẽ là một vị tướng quân rất giỏi. Nói không chừng, tương lai còn có thể nổi danh cùng Bạch tướng quân. Thành tựu một đoạn giai thoại.”


Ôn Uyển khịt mũi khinh bỉ, nàng đi đầu quân? Nằm mơ sao, cổ đại làm gì có nữ binh. Còn nữa ông ngoại hoàng đế và cậu, sao có thể để cho nàng đi ra ngoài làm chuyện điên rồ đó, đây chẳng qua là chuyện râu ria. Dù sao nàng còn nhỏ, không sợ người đời bình luận đàm tiếu, quá hai năm nữa đoán chừng sẽ đem nàng đóng gói bắt lập gia đình. Khụ, đến cổ đại thật không tốt, hôn nhân cũng là lệnh của cha mẹ, lời của mai mối.