Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 3 - Chương 68: Bình Quốc Công phẫn nộ

Hoàng Đế là người đầu tiên nhận được tin Ôn Uyển thắng trận bóng, liền để tấu chương xuống, đứng lên. Đi ra khỏi Dưỡng Hòa Điện. Nhìn bầu trời xanh biếc thăm thẳm, thật lâu cũng không nói chuyện. Ôn công công vẫn ở bên cạnh phụng bồi, cũng không dám nói một câu. Từ đầu tới cuối, cũng không nói một chữ nào về chuyện này.


Mặc dù Ôn Uyển dùng một chút thủ đoạn nhỏ, nhưng mà cũng chỉ là dùng một chút thủ đoạn thôi. Tin tức truyền lại, cái nha đầu kia, mặc dù bắt đầu rất gượng gạo, nhưng mà chỉ trong vòng năm ngày, đã có thể chuyển động cầu một cách tự nhiên. Nếu lúc trước không có học qua, thì tuyệt đối không thể làm được. Nhưng mà, cái nha đầu này học ở đâu. Thậm chí trong nháy mắt ông đã nghĩ đến, trong sáu năm kia cái nha đầu này rốt cuộc có kỳ ngộ gì. Trong nháy mắt Hoàng Đế thậm chí còn nghi ngờ, cái nha đầu này, có thể không phải là ngoại tôn nữ của ông không. Nhưng mà đáp án, lại vô cùng chắc chắn không sai được. Dựa vào việc năm đó nàng biết nhiều chuyện như vậy, lại dựa vào tướng mạo của nàng cùng Trịnh Vương, rồi nàng giống như ngoại tổ mẫu đều có tài hoa kinh thế tuyệt diễm như vậy. Thì nhất định không thể là giả được.


“Ôn Uyển, trong sáu năm kia, rốt cuộc cháu có kỳ ngộ gì?” Hoàng Đế trầm thấp tự hỏi. Khả năng nhẫn nại của nha đầu này, thật sự vượt ra khỏi tưởng tượng của ông.


Khi Trịnh Vương nhận được tin tức kia, cảm thấy thật quái dị. Nếu nói Ôn Uyển hiểu rõ quy tắc, thì hắn tin chắc. Nhưng mà cái nha đầu kia, tại sao lại có thể thắng được người ở Minh Nguyệt sơn trang lăn lộn bốn năm, được coi như là thiếu niên cao thủ Quan Thừa Tông. Hơn nữa, vấn đề căn bản nhất là. Những thứ đồ này của Ôn Uyển từ đâu đến đây? Từ chỗ Tống Lạc Dương học được, nếu muốn lừa bịp người khác thì còn có thể. Muốn lừa hắn, cũng không lừa được. Nguyên nhân rất đơn giản, người hiểu biết rất rõ Ôn Uyển, chính là Hạ Ảnh.


Trịnh Vương nghĩ đến biểu hiện của Ôn Uyển ở ngoài hơn bảy tháng qua, không biết nên nói gì. Hỏi Trầm Giản bên cạnh: “Ngươi nói đi, một thân bản lĩnh này của Ôn Uyển là từ đâu học được?”


Trầm Giản cũng lắc đầu: “Có lời đồn đại. Năm đó Quận chúa ở nông thôn, gặp được thế ngoại cao nhân. Truyền dạy cho Quận chúa không ít bản lĩnh. Hiền Phi và Triệu Vương còn phái ngươi đến đó tìm kiếm lâu rồi, nhưng đáng tiếc không tìm được bất kỳ cái gì.”


Trịnh Vương không tỏ rõ ý kiến. Cao nhân, hắn thư từ qua lại với Ôn Uyển bốn năm, Ôn Uyển cũng không đề cập tới cao nhân gì. Nhưng mà cái nha đầu kia đúng là thích xem dã thư [là sách không phù hợp về lời văn cách hành văn và quy định về thư pháp]. Trịnh Vương nghĩ đến một hàng chữ mà Ôn Uyển viết cho hắn lúc trước, hắn không biết vì sao, mặc dù có chút khó tin, nhưng mà, hắn liền tin tưởng Ôn Uyển thật sự có thể làm được.


Trần tiên sinh cũng không hiểu. Nhưng mà nghĩ đến lời lão Tống từng nói, đồ đệ của hắn là một yêu nghiệt. Học cái gì cũng nhanh. Nếu như không phải là không có hứng thú với nghiên cứu học vấn, tất nhiên sẽ là một vị dẫn đầu trong giới văn chương.


Trịnh Vương nghĩ đến Ôn Uyển dành cho hắn một mảnh tình cảm kính yêu ngưỡng mộ, ngược lại đem nghi ngờ lúc trước đều ném đi. Bất kể Ôn Uyển đã trải qua chuyện gì, có tài hoa như thế nào, nhưng mà lòng của nàng đều hướng về hắn. Thế là đủ rồi. Suy nghĩ đến hành động lúc trước của Ôn Uyển, ngược lại nói thầm trong lòng: Ôn Uyển, hi vọng cháu có thể cho cậu càng nhiều kinh hỉ.


Thuần Vương trở lại trong Vương phủ. Đến thư phòng của mình, cùng bàn bạc với phụ tá cả buổi, cũng không thế nào tìm ra, tại sao Ôn Uyển lợi hại như thế. Cuối cùng. Chỉ đành phải đổ lỗi cho Ôn Uyển là một yêu nghiệt. Người bình thường không thể so sánh với yêu nghiệt. Cũng giống như ngoại tổ mẫu của nàng đều là yêu nghiệt.


Binh Quốc Công đi Đến Ôn Tuyền thôn trang, mấy lần trước cũng đều không gặp được Ôn Uyển. Lần này Ôn Uyển ngược lại để hắn đi vào. Vào phòng, nhìn trong phòng, tường vôi trắng, xung quanh trang trí một ít ngôi sao. Người trong phòng, sắc mặt tất cả đều ngưng trọng. Nhưng mà hắn không gặp được Ôn Uyển, chỉ cách một tầng màn lụa thật dầy, không nhìn thấy được người ở bên trong.


Người trên giường, nghe thấy Quốc Công Gia đến. Đưa tay ra ngoài, Quốc Công Gia nhìn cái tay gầy như cái que củi kia, trong lòng cực kỳ khϊế͙p͙ sợ. Đứa nhỏ này. Thế mà lại bệnh nghiêm trọng như thế. Không nghĩ tới, khó trách nói không thể gặp người ngoài. Không nghĩđĐến, vậy mà lại bệnh thành cái bộ dạng này.


Màn lụa còn chưa được nhấc lên. Người lại ngã trở về. Hạ Ảnh đứng bên cạnh nhìn, vội vàng gọi : “Quận chúa. Quận chúa người làm sao vậy? Thái y, mau gọi thái y, bệnh của Quận chúa lại phát tác.” Một hồi luống cuống tay chân, sau khi uống thuốc, lại nằm ngủ rồi.


Quốc Công Gia thấy vậy ánh mắt chua chát kịch liệt, đứa nhỏ này, đã phải chịu đựng bao nhiêu lỗi lầm chứ. Qua thật lâu, Vương thái y đi ra. Quốc Công Gia hỏi Vương thái y: “Bệnh tình của Quận chúa rốt cuộc thế nào rồi? Nếu như cần gì, thiếu cái gì, cứ việc nói.”


Vương thái y sắc mặt bi thương: “Quốc công Gia, vấn đề không phải là thuốc thang. Khụ, bệnh của Quận chúa là bị nhiễm độc từ khi là bào thai, khi còn bé không nuôi dưỡng tốt, thân thể hao tổn vô cùng. Mấy năm trước, Quận chúa cũng vẫn luôn chú trọng bồi dưỡng thân thể, thật là không nghĩ đến, mấy năm này nhận hai ba lần kích thích, cũng đã dẫn phát bệnh không tiện nói ra rồi. Cũng may ý chí muốn của Quận chúa rất mạnh. Nếu có thể chịu đựng qua một tháng này, lão phu có thể nắm chắn. Hi vọng ông trời, có thể từ bi với Quận chúa một chút.”


Quốc Công Gia nghe đến đó lại càng khổ sở. Năm đó, nếu năm đó hắn có thể quan tâm đến cảnh vận [cảnh ngộ, vận mệnh] của đứa nhỏ này nhiều hơn một chút, đứa nhỏ này cũng sẽ không chịu nhiều khổ sở như vậy, cũng sẽ không mắc chứng bệnh nghiêm trọng như thế. Khi đó, không có một người nào quan tâm đến đứa nhỏ này một chút. Nếu để tâm một chút, cũng sẽ không có bộ dạng ngày hôm nay. Khụ, trên đời này, không có thuốc hối hận để ăn a!


Quốc Công Gia bi thương quay lại kinh thành. Quốc Công phu nhân không cần hỏi, nhìn ánh mắt bi thương của hắn, cũng biết là bệnh tình của Ôn Uyển lại tăng thêm. Tâm cũng trầm xuống.


“Quốc Công Gia, Ngũ lão gia đến.” Hạ nhân bẩm báo, Quốc Công Gia nghe thấy dù sao trong lòng cũng thoải mái hơn một chút. Cuối cùng lương tâm còn không có bị vùi dập, biết mình trở lại, cũng đến đây hỏi thăm một tiếng. Quốc Công phu nhân nhìn bộ dạng của hắn, chỉ đành phải cười khổ. Không nói gì. Nhưng nàng biết, một hồi nữa trượng phu nhất định sẽ nổi giận. Chỉ đành phải cười khổ. Quốc Công Gia thấy hành động này của Đại phu nhân, rất kỳ quái. Đây là tại sao, sao thấy Ngũ đệ vừa đến thê tử dường như lại mất hứng.


Đại ca, Phương nhi bị bệnh rất nặng. Đại phu trong kinh thành không dùng được, có thể dùng thiệp mời của Quốc Công phủ, đi mời Trương thái y trong Thái y viện xem một chút hay không.” Bình Hướng Hi bước đi vội vã, lo lắng đi tới. Vừa thấy Quốc Công Gia, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều, vội vàng xin Quốc Công Gia hỗ trợ gọi thái y.


Có thể thấy được Quốc Công phu nhân bên cạnh, sắc mặt vô cùng khó coi. Lúc buổi sáng hắn đến cầu, Đại phu nhân cũng không đồng ý. Nói chỉ cần mời đại phu nổi danh trong kinh thành là được. Chỉ là bị ho khan một chút, cũng không phải là bệnh gì ghê ghớm, chăm sóc cẩn thận là được.


Quốc Công phu nhân nhìn sắc mặt Ngũ lão gia không tốt, trên mặt tức giận. Hắn tưởng rằng ai cũng không có đầu óc như hắn sao. Bây giờ ở Ôn Tuyền thôn trang Ôn Uyển bệnh rất tình nghiêm trọng rồi, Hoàng Thượng cùng Trịnh Vương ngày ngày đều mong chờ tin tức tốt. Hắn làm cha mà một lần chưa đi cũng không nói. Bây giờ lại để ý đến bệnh tình nhỏ nhặt của nữ nhi một tiểu thϊế͙p͙. Tin tức mà lan truyền ra ngoài, người Bình gia cũng khỏi cần đi ra ngoài nữa. Nếu Hoàng Đế biết được, khẳng định lại phát giận với Quốc Công Phủ rồi.


Quốc Công Gia vừa có vẻ mặt hòa hoãn, bây giờ sắc mặt hoàn toàn xanh mét. Nhưng mà cũng may hắn đè nén chịu đựng tức giận: “Thế nào? Chẳng lẽ bệnh sắp chết?”


Bình Hướng Hi nghe thấy lời này thì rất mất hứng, lời này của đại ca là có ý gì. Bất quá vì tiểu nữ nhi, hắn vẫn kìm nén không vui dưới đáy lòng: “Chính là cứ khóc đến mức gay gắt, làm sao cũng không ngăn được. Bây giờ vẫn còn đang khóc, sợ là nếu tiếp tục như vậy, sẽ rơi xuống mầm bệnh gì đó.”


Quốc Công Gia khàn giọng hỏi: “Nữ nhi của một tiểu thϊế͙p͙ sao ngươi lại để ý như vậy. Còn Ôn Uyển thì sao? Ôn Uyển không phải là nữ nhi của ngươi? Sao ngươi không thể quan tâm đến nàng nhiều hơn sao?”


Bình Hướng Hi bị hỏi có chút mất tự nhiên “Nàng ở thôn trang, không phải là đã có thái y túc trực rồi sao. Cho dù thật sự có chuyện, ta cũng không giúp được gì. Đi đến đó còn làm phiền thêm.Vả lại, không phải là có Hoàng Thượng cùng Trịnh Vương sao? Ta đi thì có thể làm được gì.”


Quốc Công Gia nghe đến đó, nghĩ đến Ôn Uyển ở thôn trang bơ vơ không chỗ nương tựa, thấy hắn, vốn là vui mừng, nhưng nó lại bị tái phát bệnh , bộ dạng thật đáng thương.


Quốc Công Gia trong lòng giận dữ, thật sự không nhịn được nữa, cho Bình Hướng Hi một đấm thật nặng, đánh Bình Hướng Hi ngã trên mặt đất, nổi giận mắng :”Đó là nữ nhi của ngươi, cho dù Hoàng Thượng cùng Trịnh Vương đối với Ôn Uyển tốt hơn nữa, thì đó cũng là nữ nhi của ngươi, là nữ nhi ruột thịt của ngươi, là đích nữ duy nhất của ngươi. Lão Ngũ, ngươi tự hỏi lương tâm mình một chút, mấy năm này, Ôn Uyển đối xử với ngươi như thế nào? Ngươi có thể nói nàng đối với ngươi không tốt sao? Ngươi dám nói nàng đối với ngươi bất hiếu sao? Lúc trước cũng không nói nữa, nhưng mà mấy năm nay, ngươi thiên vị An thị, khiến nàng tức giận ngất xỉu ba bốn lần. Sau này lại vì một tiểu thϊế͙p͙ cùng thứ nữ, lại hạ mặt mũi của nàng như vậy. Ngươi năm lần bảy lượt lợi dụng nàng. Lại muốn Ôn Uyển tận hiếu đạo với ngươi. Nhưng ngươi nhìn một chút chính ngươi xem, ngươi đây được coi là cái phụ thân gì? Lão Ngũ, lòng của ngươi được làm bằng cái gì, cho dù là một tảng đá, bị bưng bít cũng nên nóng lên, tại sao ngươi lại lạnh lùng vô tình như thế. Ôn Uyển sắp chết rồi, nàng sắp chết rồi, ngươi lại vì nữ nhi của một tiểu thϊế͙p͙ mà ở chỗ này cầu xin ta đi mời thái y? Lão Ngũ, ngươi còn là người sao? Trên đời này, có loại phụ thân như ngươi vậy sao chứ?”


Bình Hướng Hi bị đánh cho choáng váng, không tin hỏi: “Không phải nói luôn khỏe mạnh sao. Tại sao lại sắp chết chứ? Không phải nói sắp khỏi rồi sao?”


Quốc Công gia kìm nén không được, còn muốn đánh thêm hai cái nữa, đánh cho cái đệ đệ đầu óc bị nước vào này tỉnh lại. Nhưng bị Quốc Công phu nhân ngăn cản. Quốc Công Gia nhìn vẻ mặt một bộ dáng không tin của hắn, lập tức thần sắc trên mặt rất phẫn nộ: “Cút đi, ngươi cút ra ngoài cho ta. Ta không có đệ đệ không có lương tâm như ngươi.”


Ngũ lão gia chật vật quay về. Quốc Công phu nhân nhìn thấy, trong lòng thở dài một hơi. Nếu như Ôn Uyển thật sự có bất trắc, đến lúc đó Hoàng Thượng nổi giận, ít nhất phủ Quốc Công cũng chỉ dính líu chút ít.


Nhưng thấy bộ dạng Quốc Công Gia, đáy lòng Quốc Công phu nhân, đã hiểu rõ ngọn nguồn. Nhưng mà vẫn có chút không tin hỏi: “Ôn Uyển, thật sự bệnh rất nặng sao?”


Quốc Công gia gật đầu: “Ta thấy bộ dạng đứa nhỏ kia, người gầy đến mức không còn hình dáng gì nữa. Ta thật sự, thật sự nhìn không nổi rồi. Vốn là nghe thấy ta đến thì thật vui mừng. Còn để cho ta vào nội viện. Nhưng mà, ta nhìn thấy nàng gầy đến mức không có một lạng thịt như vậy, lúc ấy ta, lúc ấy ta cũng nhịn không được nữa. Vương thái y nói, nếu đứa nhỏ có thể qua được tháng này, thì có thể từ từ hồi phục. Nếu như không được, rất có thể sẽ . . . Ta thật sự hối hận, nếu như năm đó, nếu năm đó ta có thể quan tâm nàng hơn một chút, đứa nhỏ kia cũng sẽ không rơi vào bệnh tật như vậy, chịu khổ như vậy.”


Quốc Công phu nhân mặc dù cũng đã suy đoán, nhưng mà vẫn kinh hãi không thôi: “Nghiêm trọng như thế sao?”


Quốc Công Gia gật đầu, Quốc Công phu nhân cười khổ. Quốc Công Gia không quản chuyện trong nhà, nàng cũng là chủ quản chuyện trong nhà mà. Ban đầu nàng biết là An thị đối xử với đứa nhỏ kia không thỏa đáng. Nhưng mà nghĩ đến, Ngũ phòng cũng không cùng chi, Bình mẫu lại chán ghét đứa nhỏ kia, nếu xen vào sẽ càng làm Bình mẫu chán ghét cũng không có lợi gì, đứa nhỏ kia cũng là một người không có chỗ dựa vững chắc. Nên liền dựa vào nguyên tắc thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện mà tỏ thái độ. Chẳng qua là không nghĩ đến, sẽ gặp chuyện như hôm nay.


Phu thê hai người, cùng lâm vào trầm mặc.