Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 3 - Chương 64: Đá cầu (thượng)

Sau khi Tứ lão ra rời khỏi đây, Quốc Công gia lại cho bỏ đồ đạc vào. Quốc công phu nhân đi tới, mở hộp gấm ra nhìn, bên trong đựng một cây nhân sâm thượng hạng, nhân sâm rễ chính, rễ nhánh, đầu, đường vân và rễ thân đồng đều hợp yêu cầu, vô cùng nguyên vẹn, xem ra có vẻ là thượng phẩm trong thượng phẩm.


Quốc công phu nhân nhìn thấy, giật mình nói: “Nhân sâm tốt như vậy, nhân sâm còn đủ gốc đủ rễ như thế, đúng là loại tốt chỉ có thể ngộ nhưng không thể cầu. Ngay cả có tiền cũng không mua được, vật này nếu mang ra bên ngoài bán, thế nào cũng phải được năm sáu ngàn lượng bạc. Tứ đệ thật đúng là không tiếc a.”


Quốc công gia nhìn, ngược lại lại lộ ra vẻ mặt vui mừng: “Chức vị tiền nhiệm của Tứ đệ lúc trước, béo bở đúng là nhiều không thiếu gì cả. Những năm này, của cải hắn tích lũy hẳn là cũng không ít. Nhưng mà đồ tốt như vậy cũng không tiếc mà lấy ra, đúng là làm khó một mảnh tâm ý của hắn rồi. Nhận lấy đi, ngày mai ta mang qua.”


Đại phu nhân nhìn Quốc công gia: “Dù cho có đủ béo bở, cái kia còn phải nhìn xem là cam lòng hay không cam lòng nữa. Không nhìn đồ, chỉ nhìn phần tâm xuất ra vật này, đã làm cho người nhìn cảm khái. Người nhìn một cái, ngay cả lão Tứ từ trước đến nay cùng Ôn Uyển không quen thân cũng đều làm như vậy. Nhưng mà lão Ngũ thì đang làm cái gì đây. Lão Ngũ dù sao cũng là cha ruột của Ôn Uyển. Thϊế͙p͙ cũng không biết tim gan của hắn có phải màu đen hay không.”



Quốc công gia chỉ có thể giữ im lặng. Quốc công phu nhân nghe xong rồi, cũng liền không nói xa hơn nữa.


Lúc này Phạm di nương ở ngũ phòng, nghe nói lão gia nhà mình không đồng ý đi thôn trang, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng được bỏ xuống. Nàng chính là sợ, sợ lão gia tiếp xúc nhiều với Ôn Uyển, mà bại lộ sự thật về nàng. Cho nên, cực kỳ không hi vọng lão gia và Ôn Uyển gặp mặt nhiều.


Nghe nói là bệnh đến mức không đi được rồi, Phạm di nương âm thầm cầu nguyện, nhất định phải ở đó đi, đừng có ở đây thì mới tốt.
Yến Kỳ Hiên ở bên ngoài đảo vài ngày. Ôn Uyển cho là không có việc gì rồi. Nào biết đâu được, không đến hai ngày, hắn gây họa rồi.


“Đây là sao?” Ôn Uyển nhìn bộ dạng Yến Kỳ Hiên ủ rũ, không nhịn được hỏi một câu. Yến Kì Hiên cúi gục đầu xuống, nói trận cầu hôm nay hắn lại thua rồi. Ôn Uyển không để ý, thua thì thua. Không phải một trận đá cầu thôi à, thua thì có gì mà không được. Liên tục hai ngày, Yến Kỳ Hiên đều làm tổ ở trong phòng với Ôn Uyển, đều không đi ra cửa.


Ôn Uyển phát hiện cử chỉ Yến Kỳ Hiên dường như thật điên rồ, kể từ sau khi trở về. Biểu cảm trên mặt thay đổi nhiều kiểu. Một hồi thì nghiến răng nghiến lợi, một hồi thì phiền não buồn khổ, một hồi lại oán hận đau khổ rất lớn, một hồi lại ai oán liên tục, một hồi mất hết tự tin . . . . Những thứ này còn không phải là chính. Mà là ánh mắt luôn đuổi theo chuyển động của Ôn Uyển. Khiến trong lòng Ôn Uyển mãi căng thẳng.


Nhìn bộ dạng tên gia hỏa này, không cần phải nói, nhất định là xảy ra chuyện gì rồi. Nhưng mà Ôn Uyển không hỏi. Nếu thật sự gặp chuyện không may thì tự mình nên nghĩ xem phải giải quyết như thế nào. Mà không phải mọi chuyện chỉ biết dựa vào người khác. Có câu tục ngữ nói rất hay, dựa vào hoàng hậu hoàng hậu sẽ già, dựa vào tường tường cũng sẽ đổ. Người ta sống, đáng tin nhất là mình chứ không phải là người khác.


“Thế tử gia. Công tử, phía ngoài có một người, tự xưng là đại công tử của Phúc Linh Công chúa, muốn gặp thế tử Gia.” Ôn Uyển nhìn sắc mặt Yến Kỳ Hiên biến đổi nhanh chóng, bộ dạng vô cùng mất tự nhiên, biết là có thể là có chuyện gì xảy ra rồi. Đoán chừng là chọc họa, bây giờ người ta đã tìm tới cửa.


Ôn Uyển phất tay để cho hắn đi vào. Thấy bốn năm người đến. Phía sau chắc là tùy tùng rồi.


“Ô, vị này chính là Giang công tử Giang Thủ Vọng tiếng tăm lừng lẫy sao? Giang công tử, chúng ta không phải là tới tìm ngươi. Chúng ta là đến tìm Yến Kỳ Hiên. Không nghĩ tới đấy, Yến Kỳ Hiên, ngươi vậy mà ngày ngày lại co đầu rút cổ ở trong sân, phụng bồi Giang công tử a.” Nam tử một thân hoa phục lớn tiếng nói.


“Công tử, vị này là Quan công tử. Nhị thiếu gia Uy Viễn Hầu phủ, nhi tử của Phúc Linh Công chúa.” Băng Dao ở bên cạnh giải thích.


Đại công tử của Phúc Linh công chúa. Cũng là con trai trưởng duy nhất, Quan Thừa Tông, năm nay mười lăm tuổi, cũng là một nhân vật không dễ chọc . Ở kinh thành, cũng là nhân vật hết sức ngang ngược. Đang yên đang lành, tìm tới tận cửa khiêu khích làm cái gì chứ.


Ôn Uyển kinh ngạc, đây vẫn là lần đầu tiên gặp mặt đó nha. Nhìn kỹ lại, lớn lên cao gầy, ngũ quan thô cuồng nhưng không mất đi anh khí, thuộc loại nam tử có sức sống. Ôn Uyển cũng đã thấy nhiều công tử đẹp nhẹ nhàng như Bình Thượng Đường, nhìn quen mỹ nam tử như Yến Kỳ Hiên. Bây giờ vừa nhìn nam tử có sức sống như thế, ngược lại là nhìn một cái ngẩn ngơ. Mặc dù vẻ mặt hung hăng càn quấy, nhưng cũng không có lệ khí, chỉ là hắn ví như một kiểu con cháu nhà quan, có một cỗ cao ngạo. Cỗ cao ngạo này, không những không khiến cho người cảm thấy phiền chán, ngược lại càng dễ dàng mà tán thưởng hơn. Ít nhất hôm nay Ôn Uyển cũng xem như là hiểu, cao ngạo như vậy, là phải bồi dưỡng hun đúc mới có. Lúc trước nàng không có, cho đến bây giờ, coi như là có một chút chút, đây là kiêu ngạo của quý tộc mà Thuần Vương nói. Nàng cũng không nghĩ tới, Phúc Linh công chúa mà lại có thể sinh ra được nhi tử như vây.


“Ngươi muốn thế nào đây.” Yến Kỳ Hiên nói tới đây, nắm tay Ôn Uyển hô. Ôn Uyển bị hắn dùng sức nắm mạnh như vậy thì đau muốn chết, cau mày nhưng không lên tiếng.


“Yến Kỳ Hiên, là ngươi tự mình nói, thua sẽ lột sạch quần áo cho chúng ta nhìn. Bây giờ chúng ta tới yêu cầu ngươi thực hiện. Thế nào, nói không giữ lời hả?” Vẻ mặt Quan Thừa Tông đầy giễu cợt.


“Ngươi nói hươu nói vượn, ta lúc nào thì nói như vậy. Ta chi nói là nếu thua sẽ cởi quần áo, không nói sẽ cởi hết.” Yến Kỳ Hiên phẫn nộ nói.


“Chẳng lẽ chỉ cởi một ái khoác đã gọi là cởi quần áo. Đương nhiên là phải cởi hết mới thôi. Chính ngươi ở trước mặt nhiều người như vậy đánh cuộc, chẳng lẽ ngươi muốn quịt nợ. Muốn quịt nợ thì cứ việc nói thẳng, cần gì tìm nhiều cớ như vậy. Kẻ hèn nhát dám làm không dám chịu.” Quan Thừa Tông châm chọc.


“Ngươi nói ai hèn nhát, ngươi là tên khốn kiếp.” Yến Kỳ Hiên nổi giận, đến mức định xông lên đánh nhau một trận, bị Ôn Uyển giữ chặt lại. Ôn Uyển nhìn bọn họ, ánh mắt sắc bén quét một cái, tất cả những người bên cạnh đều sợ đến cúi đầu. Tình cảnh lập tức liền nghiêm túc.


Quan Thừa Tông nhìn Ôn Uyển, cũng vô cùng hứng thú: “Ngươi nghĩ ra mặt giúp hắn? Nghe nói Phất Khê công tử văn võ song toàn, nếu như ngươi muốn ra mặt giúp hắn, ngược lại nếu không ngại thì chúng ta cũng tới chơi một trận đi.”


Yến Kỳ Hiên lôi kéo tay Ôn Uyển, nói không được “Được, không phải cởi quần áo sao. Bây giờ ta liền cởi.”


Dù sao ở đây cũng chỉ có năm người có mặt, hai hạ nhân. Tất cả mọi người đều là nam nhân, cái hắn có thì tất cả bọn họ cũng có. Lời của Yến Kỳ Hiên vừa rơi xuống, đã thấy mấy người đối diện bộ dạng hèn hạ. Ôn Uyển nhìn, trong lòng rất căm tức. Đây là những thứ gì vậy, vậy mà còn hung hăng càn quấy như vậy.


Quan Thừa Tông làm sao mà cứ như vậy bỏ qua cho Yến Kỳ Hiên: “Lúc ấy tại thời điểm đặt cược, có trên trăm người. Làm sao có thể ở chỗ này mà cởi chứ.”


Yến Kỳ Hiên nhìn vẻ mặt Ôn Uyển không đồng ý, rất khuất nhục kêu: “Ta không chịu, ta chỉ nói thua thì cởi quần áo, ngươi đừng tưởng rằng ăn nói lung tung là có thể nói đen thành trắng. Ta không hề đồng ý cởi hết.”


Quan Thừa Tông cười lạnh một tiếng: “Hừ. Ta biết ngươi dám nói không dám làm. Nếu là nam tử hán đại trượng phu. Vào lúc giữa trưa ngày mai, ta ở sân luyện tập thi đấu chờ ngươi. Cũng để ọi người xem một chút, khuôn mặt da thịt trắng nõn, cùng khuynh thế dung nhan của Thuần thế tử.”


Yến Kỳ Hiên biết là nói mình, giận dữ: “Ngươi tên khốn kiếp này, ngươi tên vương bát đản này, ngươi dám bôi nhọ ta, ngươi cái đồ vô liêm sỉ này, ngươi đào hầm để cho ta nhảy.”


Quan Thừa Tông thấy bộ dạng Yến Kỳ Hiên, khinh bỉ nói: “Cũng đã nói sớm. Tiểu quỷ nhát gan dám nói không dám làm, kẻ hèn nhát, cháu con rùa vô năng. Xảy ra chuyện, cũng chỉ biết tìm người lớn trong nhà.”


Yến Kỳ Hiên nổi giận, muốn xông lên đánh một trận với Quan Thừa Tông. Lại bị Ôn Uyển kéo tay. Ôn Uyển cũng giận không nói được như thế. Bất kể đời trước. Hay là đời này, nàng rất ít khi tức giận. Nhưng hôm nay, Quan Thừa Tông lại phạm vào kiêng kỵ của nàng. Lạnh lùng nói: “Lăn đi.”


Quan Thừa Tông vừa nghe. Sắc mặt thay đổi rồi lại thay đổi, tàn bạo nói: “Ngươi tính làm cái gì? Ngươi có bản lĩnh thì lặp lại lần nữa, lặp lại lần nữa cho Gia nghe.”


Ôn Uyển lạnh lùng bắn phá liếc hắn một cái, Băng Dao bên cạnh chặn trước mặt Ôn Uyển. Đông Thanh lại hung hăng càn quấy kêu lên: “Công tử nhà ta nói ngươi lăn đi, ngươi không nghe thấy à? Lỗ tai ngươi điếc rồi hay sao. Trò chơi thấp hèn hạ lưu, không có phẩm cấp. Lỗ tai ngươi điếc rồi, hay là phải nhét trở lại bụng của mẹ ngươi để ẹ ngươi sinh ra một lần nữa. Giở trò hỗn trướng, dám chạy đến sân chúng ta giương oai. Đừng tưởng rằng là nhi tử của công chúa thì tất giỏi, chúng ta cũng không sợ đâu, lăn đi. Nếu không lăn, đánh tất cả bọn ngươi đều thành tàn phế hết. Giở trò cái gì.” Lần này Ôn Uyển rất muốn sờ sờ đầu. Lời hạ lưu như vậy cũng có thể mắng ra được.


Lần này sắc mặt của Quan Thừa Tông so với ngày mưa còn âm u hơn. Hắn từ nhỏ đến lớn, còn không có người dám dùng khẩu khí như vậy nói chuyện với hắn. Lúc này Quan Thừa Tông, trên đầu lớn muốn bốc khói đi đến trước mặt Ôn Uyển, quan sát Ôn Uyển, điệu bộ kia. Chính là muốn bóp chết Ôn Uyển. Người đi theo bên cạnh, đã nghĩ muốn động thủ. Còn chưa có chạm vào mép quần y phục của Ôn Uyển, liền ở đó gào lên như giết heo. Lăn qua lộn lại đầy đất. Đau đến mức kêu cứu mạng cứu mạng. Những người bên cạnh thấy vậy sởn tóc gáy.


Băng Dao không biết đã đứng bên cạnh Ôn Uyển từ lúc nào. Băng Dao cũng không phải là Đông Thanh. Nàng làm việc, căn bản là không kiêng kỵ bất luận kẻ nào. Đông Thanh chỉ biết vẽ một chút trên đầu môi cho vui vẻ, Băng Dao vừa ra tay, chính là sát chiêu.


Yến Kỳ Hiên thấy thế, vội vàng che Ôn Uyển ở phía sau. Ôn Uyển nhìn bộ dạng này của Yến Kỳ Hiên, thật sự là vô cùng không còn lời gì để nói. Hiện tại người nên được bảo vệ chính là bản thân ngươi, mà không phải là ta đi! Bất quá đối với động tác vô ý thức như vậy nhưng là phát ra từ nội tâm của Yến Kỳ Hiên, vẫn là rất hưởng thụ đấy.


Quan Thừa Tông thật ra rất muốn động thủ. Nhưng mà hắn nhìn tình thế này, nếu hắn động thủ hắn cũng không chiếm được bất kỳ tiện nghi gì. Hơn nữa, hôm nay hắn tới cũng không phải là để đánh nhau.


Quan Thừa Tông nhìn tiểu tử nghe nói là đến từ Giang Nam trước mặt, ánh mắt người này rất lạnh lùng, trên dưới người này tỏa ra khí thế, cũng không giống một người lương thiện vụn vặt, xem ra hắn không phải chỉ đơn giản là cô nhi như vậy. Nói không chừng, đúng là giống như người người ngoài lan truyền, là con riêng của Thuần Vương. Hơn nữa, chuyện hôm nay, thật sự có người lớn ra mặt, hắn cũng không thể lấy được chỗ tốt.


Suy nghĩ xoay chuyển vài lần, nhìn bộ dạng này của Ôn Uyển, ngược lại cười: “Được, thực sự là có can đảm mà. Bất quá, nếu dám thề ước, thì nên tuân thủ. Nếu không, sau này cũng đừng có lăn lộn trong kinh thành nữa. Ngươi nếu muốn ra mặt cho hắn, thì phải đánh cược một trận với ta, thắng thì huề nhau, còn nếu bị thua, ngươi liền làm thϊế͙p͙ thân sai vặt cho ta.”


Băng Dao vẫn chắn ở trước mặt Ôn Uyển, bộ dáng kia, dường như rất sợ Quan Thừa Tông động thủ. Đông Thanh còn chưa kịp phản ứng. Băng Dao thấy Ôn Uyển không lên tiếng. Trong lòng rất tức giận nàng không tranh luận, giận dữ nói với Quan Thừa Tông: “Ngươi cho rằng, ngươi là ai? Nhi tử của Phúc Linh công chúa, ngươi cho rằng ngươi rất giỏi sao? Bằng ngươi, cũng xứng để cho công tử của ta làm gã sai vặt cho ngươi. Công tử nhà ta bảo ngươi lăn ra ngoài, ngươi không nghe thấy sao. Nếu không lăn, ta sẽ ném ngươi ra.”


Băng Dao xoay người chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mắng: “Công tử, lão gia là muốn lá gan người lớn ra. Bất kể là ai, cũng không thể để cho người bị người khác khi dễ. Người cũng đừng phụ một mảnh tâm ý của lão gia đối với người.”


Ôn Uyển nhìn nàng, không rõ tại sao Băng Dao lại tức giận như vậy. Hơn nữa, nàng cũng không kém a. Nàng mới vừa rồi còn rất có khí thế có được không. Băng Dao này, cũng không biết hôm nay làm sao vậy chứ.


Quan Thừa Tông tức giận, hắn từ nhỏ đến lớn, thật đúng là chưa từng thấy nô bộc nào kiêu ngạo như vậy, hơn nữa, nô bộc kia căn bản là không để mình trong mắt. Nô bộc ở bên cạnh không làm gì được nàng, mình chẳng lẽ còn không làm gì được nàng. Đáng tiếc, Băng Dao căn bản là không cho hắn mặt mũi. Thoáng cái bắt đầu túm lấy hắn, lại nặng nề mà ném trên mặt đất. Quan Thừa Tông đau đến mức kêu la đau đớn.


Băng Dao xoay người nói với Ôn Uyển: “Công tử, người phải nhớ kỹ. Mình không đứng lên thì vĩnh viễn phải bị người khác ức hϊế͙p͙. Công tử, người không giống với người khác, ai cũng không thể bắt nạt người.” Quận chúa không giống với những nữ tử khác, nếu chủ tử đã quyết định thả Quận chúa ra ngoài lấy thân phận nam tử đi rèn luyện, còn đặt mình ở bên người chiếu cố Quận chúa. Mặc dù đến bây giờ, nàng cũng không có phát hiện trên người Quận chúa có thứ gì không muốn cho người khác biết. Tuy nhiên nhiệm vụ của nàng là quan sát Quận chúa, không nói cụ thể chuyện gì, nhưng mà nàng biết, chuyện này nhất định vô cùng quan trọng. Chủ tử để Quận chúa đi lịch lãm rèn luyện, nhất định cũng là vì chuẩn bị cho tương lai. Một người làm đại sự, đặc biệt là một nữ tử, tuyệt đối không thể nhân từ nương tay, càng không thể vì sợ hãi mà nhượng bộ. Bởi vì vấn đề mà tương lai nàng phải đối mặt, cũng không phải chỉ mấy câu khiêu khích như bây giờ.




Mặc dù Ôn Uyển ngạc nhiên giọng điệu lớn như vậy của Băng Dao, nhưng mà Ôn Uyển cảm thấy có lẽ thân phận của Băng Dao không hề đơn giản. Thân thủ cao như vậy, người lại lãnh tĩnh như vậy, hơn nữa ngay cả Quan Thừa Tông cũng dám đánh. Một chút băn khoăn cũng không có. Đúng là mạnh, thật mạnh mẽ.


Trong lòng quan Thừa Tông xuất hiện một suy nghĩ không tốt. Nha đầu này, căn bản là không để hắn vào mắt. Biết rõ hắn là nhi tử của Phúc Linh Công chúa, lại vẫn dám dùng thái độ như vậy đối với hắn. Hơn nữa, còn nói cái gì lão gia cho tới là để lịch lãm rèn luyện lá gan.


Nhưng mà nhìn tình cảnh này Quan Thừa Tông cũng biết mình không chiếm được tiện nghi thì cũng không quấn quýt trên cái đề tài này nữa. Sau khi bò dậy, hỏi Yến Kỳ Hiên: “Ngươi nói đi, chuyện này ngươi định kết thúc thế nào.”


Yến Kỳ Hiên nhìn mọi người xung quanh, im lặng. Trường Thuận ở bên cạnh khóc lóc: “Thế tử gia, người không thể đồng ý, chuyện này người tuyệt đối không thể đáp ứng. Nếu người đáp ứng cởi quần áo ra trước mặt nhiều người như vậy, bị nhiều người nhìn thấy như vậy thì sau này người làm sao mà ra ngoài gặp mặt người khác. Nếu người đồng ý làm thật, Vương gia sẽ đánh chết tươi tất cả chúng nô tài mất. Thế tử gia, van xin người, không thể phạm sai lầm a.” Lôi kéo cánh tay Yến Kỳ Hiên, quỳ trước mặt hắn, khóc rất thảm thương. Nếu thế tử gia thật sự làm như thế vậy thì hắn nhất định sẽ bị Vương gia đánh chết tươi.


Ôn Uyển sờ sờ trán, hết nói được gì. Hiện tại, cũng không thể so sánh với hiện đại cho dù chạy trần truồng ngoài đường thì hai ngày nữa mọi người cũng sẽ quên mất. Nơi này nếu chạy trần truồng, vậy nhất định sẽ thành vết nhơ mãi mãi, cả đời đều không thể ngẩng đầu lên nhìn mọi người. Cái tên gia hỏa này là đần độn hay ngu ngốc đây.