Mà Đông Thanh, là một fan hâm mộ khác của Bạch Thế Niên, đối với chuyện này cũng không tin tưởng. Tự mình chạy ra ngoài tìm hiểu tin tức. Biết rõ ràng chân tướng chuyện này rồi liền nói với Ôn Uyển. Dĩ nhiên, Đông Thanh vô cùng thành thực hồi bẩm. Lại nói chuyện này còn có hẳn mấy phiên bản.
Phiên bản thứ nhất là Bạch Thế Niên quả thật cùng Ngọc Tuyết cô nương này trình diễn một đoạn chuyện xưa anh hùng cứu mỹ nhân. Bởi vì Bạch Thế Niên đã cứu Ngọc Tuyết cô nương, mà cụ thể dùng biện pháp gì cứu người vân vân thì cũng không rõ ràng lắm. Sau, là truyền thuyết hai người cùng yêu nhau. Là kịch máu chó điển hình, anh hùng cứu mỹ nhân, cộng thêm anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Sau bởi vì có hiểu lầm, hai người chia tay. Dĩ nhiên, có nói là Bạch Thế Niên từ bỏ Ngọc Tuyết cô nương. Cũng có nói là Ngọc Tuyết chịu không nổi cuộc sống bôn ba lang bạt kỳ hồ khắp chốn nên không đi theo.
Ôn Uyển nghe cũng không nghe phiên bản tiếp theo đã tin tưởng bản thứ nhất rồi.
Đông Thanh không quản Ôn Uyển có nghe tiếp hay không, vẫn tiếp tục nói phiên bản tiếp theo. Nói kể từ khi Ngọc Tuyết cô nương được Bạch tướng quân cứu, trái tim bị Bạch tướng quân anh hùng này bắt làm tù binh. Hơn nữa, rất nhanh truyền tới tin Ngọc Tuyết cô nương nguyện ý lấy thân báo đáp. Ngọc Tuyết cô nương chính là danh kỹ đệ nhất Giang Nam, tin tức này lan truyền ra ngoài, cả Giang Nam vui mừng xôn xao lên, đều nói là Bạch Thế Niên có phúc khí tốt, có diễm phúc, lại soạn ra một bản nhạc nói về giai thoại anh hùng mỹ nhân.
Mà Bạch Thế Niên lại hành động vượt ra ngoài dự liệu của mọi người, hắn cự tuyệt ý nguyện của mỹ nhân. Nói cứu người chính là bổn phận của hắn, hắn thân là tướng sĩ Đại Tề, nên bảo vệ mỗi người dân của Đại Tề. Hơn nữa hắn không có ý với Ngọc Tuyết cô nương, tạ ơn ý tốt của mỹ nhân, lấy thân báo đáp thì phúc khí của hắn không đủ, không dám nhận.
Bởi vì chuyện này, cả Giang Nam lại sôi trào lên, một mỹ nhân tuyệt sắc như vậy mà hắn lại không đồng ý. Rất nhiều người hoài nghi, vị thiếu niên tướng quân này mắc bệnh không tiện nói ra, hoặc là long dương chi phích, coi như có lương tâm, cự tuyệt không muốn làm hại một mỹ nhân. Bất kể chân tướng như thế nào, những thứ này đều thành đề tài bàn tán ở Giang Nam. Chẳng qua là không biết người nào chuộc thân cho nàng ta, đưa mỹ nhân đến kinh thành.
Ôn Uyển nhìn Đông Thanh nói “ngươi nói một chút, ngươi tin tưởng câu chuyện trước hay là sau.” Thật ra thì, nàng chỉ hỏi cho có một chút mà thôi. Nàng tin tưởng phiên bản thứ nhất .
Đông Thanh không chút do dự nói:”Ta đương nhiên là tin tưởng phiên bản thứ hai rồi. Bạch tướng quân là nhân vật anh hùng bực nào. Làm sao sẽ bị một nữ tử thanh lâu mê hoặc. Công tử, ta biết ngài không thích Bạch tướng quân. Thậm chí còn cho là tin đồn đều là giả dối. Công tử, những tin đồn kia không những không phải là giả, ngược lại còn có nhiều chuyện anh dũng hơn, nếu công tử nguyện ý. Ta nói một ngày một đêm cũng không nói xong. Công tử, Bạch tướng quân đúng là đại anh hùng cái thế. Công tử, ngươi có thể suy nghĩ một chút. Thật, Bạch tướng quân thật sự là một người vô cùng tốt. Ta cảm thấy giống như công tử, hai người là một đôi thích hợp nhất đấy.”
Ôn Uyển nghe Đông Thanh nói, dở khóc dở cười. Cái nữ nhân chết tiệt này lúc trước lung tung ghép đôi cho nàng, lúc này còn không hết hy vọng. Suy nghĩ cái gì, suy nghĩ nàng cùng Bạch Thế Niên. Bạch Thế Niên cũng có thể làm thúc thúc của nàng rồi. Hơn nữa nam nhân như vậy, không cần nghĩ cũng biết. Là vô cùng mạnh mẽ. Ở nhà, cũng là người có địa vị tuyệt đối. Đối với nam nhân như vậy, Ôn Uyển muốn tránh, tránh rất xa. Không nói đến suy nghĩ, nghĩ cũng không cần nghĩ.
Đông Thanh thấy Ôn Uyển không nói, quyết định lại thêm một mồi lửa”Công tử, thật. Trong thiên hạ, người duy nhất có thể xứng tướng quân, cũng chỉ có công tử thôi. Mà thiên hạ người xứng đôi với công tử, tuyệt đối cũng chỉ có một mình tướng quân. Công tử, ngài có thể thật tình suy nghĩ. Bằng không, bỏ qua thôn này, sẽ không còn phòng trọ nữa.” Lúc trước chẳng qua Đông Thanh chỉ có ý tưởng đột phát. Nhưng hiện tại xác nhận công tử chính là Quận chúa mà mình sùng kính nhất. Quận chúa xinh đẹp nhân đức, tài hoa đầy mình, văn võ song toàn, cũng chỉ có tướng quân anh hùng cái thế mới xứng đôi được.
Ôn Uyển thấy Đông Thanh còn muốn tiếp tục làm thuyết khách, cho nên tức giận nói:”Nếu ngươi còn ở trước mặt ta nói cái gì tướng quân, ta sai người khâu miệng của ngươi lại.”
Đông Thanh vội vàng ngậm miệng lại.
Đông Thanh không đáng tin cậy, bởi vì người này là người hâm mộ Bạch Thế Niên. Ôn Uyển liền hỏi Băng Dao, dù sao Băng Dao cũng từng trải phong phú hơn rất nhiều, thường xuyên tiếp xúc với chuyện bên ngoài. Giải thích hẳn là độc đáo hơn.
Băng Dao cười nói: “Công tử, ta không cần chọn tin tưởng cái thứ nhất hay cái thứ hai. Bởi vì sự thật, chính là phiên bản thứ hai. Là Bạch Thế Niên chính miệng cự tuyệt vị Ngọc Tuyết cô nương này.”
Ôn Uyển ngạc nhiên. Lúc này Băng Dao không phải là lựa chọn, mà là trực tiếp nói cho nàng biết, phiên bản thứ hai chính là sự thật. Ôn Uyển tự nhiên là tin tưởng lời của Băng Dao. Băng Dao là người của ông ngoại, hơn nữa thực lực biểu hiện ra không tầm thường, nàng nói đúng, thì chuyện kia chắc chắn là thật.
Ôn Uyển nghĩ tới nhân vật truyện kỳ kia, rất là cảm thán vô duyên không được gặp mặt một lần. Nữ tử tuyệt thế như vậy, hắn lại chướng mắt. Vậy dạng nữ nhân gì thì hắn mới để ý. Thật, lúc này nàng thật rất muốn xem một chút đây rốt cuộc là hạng người gì, mỹ nhân như cũng thấy chướng mắt, vậy hắn dùng hai mắt để làm cái gì, hắn còn định lấy ai, lấy tiên nữ trên trời à! Đoán chừng tiên nữ trên trời cũng là chỉ có tướng mạo như vậy.
Dĩ nhiên, thật ra trong lòng Ôn Uyển vẫn luôn không thoải mái. Tại sao lúc làm cô nương, bị người ta bát quái ghép đôi, vậy thì không tính . Nhưng bây giờ là nam tử, thế mà cũng có người hy vọng là nữ tử gả cho Bạch Thế Niên. Bạch Thế Niên này rốt cuộc không giống với người thường thế nào, lại bắt được nhiều tâm của nữ tử đến vậy.
Đúng, lúc này Ôn Uyển thật sự hi vọng được gặp một lần nhân vật truyện kỳ này. Cho tới bây giờ ở trên đời này, nàng nghe được bát quái nhiều nhất chính là về vị nhân vật truyện kỳ Bạch Thế Niên này. Mặc dù lúc trước bị La Thủ Huân nói đến mệt mỏi, nhưng mà chuyện này, cũng khơi dậy lên hứng thú nồng đậm của nàng. Đây rốt cuộc là hạng người gì, không chỉ là một anh hùng cái thế, còn là một anh hùng cái thế không gần nữ sắc. Thật là một nhân vật làm cho người ta suy nghĩ không ra.
Băng Dao hiếm khi nhìn thấy bộ dáng buồn bực của Ôn Uyển, ở một bên cười nói:”Chủ tử, điều này thật ra có thể chứng minh, Bạch Thế Niên tướng quân là một người vừa lý trí vừa xem trọng quy củ, nếu như Bạch tướng quân thật sự đáp ứng để cho nữ tử này đi theo, với thân phận của nữ tử này, ngay cả làm nha hoàn thông phòng cũng không được, hài tử tương lai cũng kém người một bậc. Dĩ nhiên, cũng càng chứng minh Bạch tướng quân là một nam nhân rất có quy củ, có trách nhiệm. Hắn làm như vậy, là cho Bạch phu nhân tương lai mặt mũi. Nam tử như vậy, thế gian khó tìm được người thứ hai. Chủ tử, người cũng đừng ôm thành kiến với Bạch tướng quân. Người suy nghĩ một chút, nếu như hắn là một nam tử không có nguyên tắc không có quy củ, một nam tử bình thường thấy mỹ nhân như vậy, sao có thể không nổi lên tâm tư. Nam tử bình thường, có nữ tử tuyệt sắc đưa tới cửa, cũng sẽ không cự tuyệt nữ tử này. Nhưng Bạch tướng quân này lại có thể cự tuyệt ái mộ cùng tự tiến cử của cô gái tuyệt sắc bực này, đây cũng không phải là chuyện người thường có thể làm được. Công tử, người có thành kiến với Bạch tướng quân rồi.”
Ôn Uyển móc móc lỗ tai, vuốt qua đầu tóc. Trong lòng suy nghĩ, không tồn tại thành kiến cũng không thể. Nghe những lời này, Ôn Uyển lại càng có thành kiến. Bởi vì chuyện này căn bản là không phải là người thường có thể làm được, bởi vì chỉ có hòa thương đắc đạo, hơn nữa còn phải là người mà nàng đã gặp, cái vị Giác Ngộ đại sư là người chân chính có lục căn thanh tịnh mới có thể làm được chuyện này, ngay cả Liễu Hạ Huệ đoán chừng cũng không làm được . Mỹ nhân như thế, hắn không cần, tại sao hắn không cần, đoán chừng cũng là biến thái hoặc là đồng tính. Đáng thương mỹ nhân kia, một mảnh chân tình.
Ôn Uyển nhìn Băng Dao. Vẫn là nhịn không được, trong lòng rất hiếu kỳ, hỏi ” Chẳng lẽ, ngươi sẽ không nghĩ tới, hắn là long dương chi phích. Hoặc là, là một tên biến thái.”
Băng Dao im lặng:”Công tử, ta khẳng định cho người biết, Bạch tướng quân là nam nhân rất bình thường.”
Lúc này ánh mắt của Ôn Uyển lóe lóe lên, cái gì gọi là nam nhân rất bình thường. Đây là ý gì? Nói cách khác, bên cạnh hắn có nữ nhân. Vậy còn cự tuyệt vị tuyệt thế mỹ nhân này làm cái gì, chẳng lẽ là làm kỹ nữ thì không được? Nam nhân như vậy, là kẻ buồn nôn nhất.
Băng Dao nhìn vẻ mặt Ôn Uyển, đại khái cũng đoán được Ôn Uyển đang suy nghĩ gì. Cho nên cười nói”Bạch tướng quân đang ở quân doanh. Bên cạnh tự nhiên là không có kiểu như công tử đang nghĩ. Nhưng như thế không phải là biểu hiện hắn là đoạn tụ. Hơn nữa, ta tin tưởng công tử cũng biết. Lý Ngọc Tuyết kia, là một người không đơn giản .”
Ôn Uyển thấy nàng nói uyển chuyển như vậy, thật ra thì chính là đang nói, tên kia không phải đoạn tụ. Nghe được những lời phía sau, Ôn Uyển híp mắt hỏi”Nói cách khác, hắn thường xuyên đi dạo kỹ viện.” Nếu như không phải là thường xuyên đi dạo kỹ viện, sao có thể năm lần bảy lượt gặp mặt Lý Ngọc Tuyết. Còn có thể nói chuyện như tri kỷ. Để Ôn Uyển phải tin tưởng theo những lời Đông Thanh nói, vậy còn không bằng bảo nàng tin tưởng heo mẹ cũng có thể bò lên cây đi. Cái người buồn nôn này, còn loạn ghép thành đôi với nàng. Xem ra, là phải niêm phong miệng của nàng ta lại.
Ôn Uyển tuyệt đối không thừa nhận là mình nhỏ mọn. Cũng không phải ghen tỵ với Bạch Thế Niên kia, mà là Ôn Uyển không tin trên đời còn có nam nhân tốt tuyệt đối như vậy.
Băng Dao thấy Ôn Uyển luôn nghĩ Bạch Thế Niên đến phương hướng không tốt, cực kỳ im lặng:”Lúc trước công tử chưa thấy Ngọc Tuyết cô nương, không phải công tử còn tự mình chạy đến thuyền hoa sao? Đây chỉ là giao tiếp bình thường. Không phải là những chuyện như công tử nghĩ.”
Ôn Uyển nhìn lại Băng Dao, còn nghĩ đến lúc trước Hạ Ảnh nói đến Bạch Thế Niên thì trong giọng nói luôn chứa sự sùng bái. Đông Thanh cũng nói như vậy. Nhưng hôm nay thậm chí ngay cả Băng Dao, luôn luôn lạnh lùng thậm chí là lãnh khốc, thế nhưng cũng tán thưởng có thêm tên Bạch Thế Niên này. Đây là tình huống gì, chẳng lẽ Bạch Thế Niên này đúng là mộtnam nhân hiếm thấy, một nam nhân tốt tuyệt đối. Cắt, nàng mới không tin.
Băng Dao thấy thế cũng chỉ cười nói”Nói về Bạch Thế Niên tướng quân, quả thật là hắn có một sở thích quái dị.”
Ôn Uyển mở to mắt, lúc này mới bình thường. Trên thế giới làm gì có người nào hoàn mỹ như vậy. Người hoàn mỹ, chỉ xuất hiện ở trong sách hoặc là trong kịch nam. Trong hiện thực thì không có được.
Băng Dao thấy Ôn Uyển cảm thấy hứng thú thì nói tiếp”Thật ra thì cũng không được coi là chuyện cổ quái gì. Chẳng qua Bạch Thế Niên tướng quân rất thích hồ ly. Hơn nữa nghiêm khắc không cho bộ hạ săn giết hồ ly. Ai dám săn giết hồ ly, thì quân pháp xử trí. Mà chính hắn cũng chưa bao giờ mặc áo lông làm từ da hồ ly.”
Ôn Uyển kỳ quái, cái này thì tính gì là háo sắc.
Băng Dao thấy bộ dạng của Ôn Uyển như vậy thì nói: “Có tin đồn nói, Bạch Thế Niên tướng quân thích một vị nữ tử tuyệt sắc, mãi không thể quên. Mà nữ tử tuyệt sắc này, chính là hồ ly biến thành. Cho nên, Bạch tướng quân mới không cho phép săn giết hồ ly.”
Ôn Uyển nghe đến đó, không biết làm sao, trong đầu nhớ tới một thiếu niên đuổi theo nàng, một mực gọi tiểu hồ ly tiểu hồ ly. Ôn Uyển phục hồi lại tinh thần, cười một tiếng. Sao lại có chuyện tình trùng hợp như vậy. Cho dù vạn nhất thiếu niên kia thật là vị nhân vật truyền kỳ này, thì nhân vật truyện kỳ này cũng là kẻ luyến đồng biến thái.
Băng Dao thấy Ôn Uyển không muốn tiếp tục đề tài này, cho nên ngược lại nói”Chủ tử, Ngọc Tuyết cô nương đã được an trí ở một biệt viện nhỏ tại Đông Lâm Nhai.”
Ôn Uyển nghe xong, trải qua nhiều chuyện như vậy, cũng biết việc an trí ở tiểu biệt viện là có ý gì, cũng chính là những nữ tử có thân phận thấp kém không được vào cửa, cho nên bị an trí ở bên ngoài. Nói hay thì là ngoại thất, nói không dễ nghe thì chính là đồ chơi của nam nhân. Khó trách hôm đó tiếng đàn bi thương như vậy. Hóa ra là nàng biết vận mệnh tương lai của nàng rồi.
Băng Dao thấy Ôn Uyển có chút nghi ngờ nhìn nàng, biết Ôn Uyển hiểu đúng ý của nàng: “Ngọc Tuyết cô nương là do một vị quan lớn chuộc thân cho, chuẩn bị đưa tới làm lễ vật cho La gia Lục lão gia. Thích gia công tử phong nhã, mượn một ngày, cũng chính là hôm đó thì chúng ta gặp phải .”
Ôn Uyển há to miệng, Lục lão gia hiện tại cũng đã sáu mươi tuổi rồi. Dâng một nữ tử mười tám tuổi làm thϊế͙p͙, cũng không sợ bị chê cười. Hơn nữa lúc trước cái chuyện kia mới đi qua, đã có thể làm chuyện rãnh rổi đến bực này. Xem ra, nam nhân La gia đều là kẻ háo sắc, cũng là bệnh di truyền. Nam nhân La gia không có một người tốt. Cũng không biết Hoa Mai nhi sau này có thể chịu được hay không. Thôi, những chuyện thối nát này, hiện tại nghĩ nhiều như vậy, cũng vô dụng.
Cùng lúc đó, Khương Lâm đến Triệu vương trong phủ. Đi theo Triệu vương nói đến Giang Thủ Vọng. Khương Lâm tự nhiên biết, mặc dù nhà mình là cự phú, nhưng đối với những người đọc sách xuất thân từ thư hương bực này như Giang Thủ Vọng, thì trong mắt họ mình chính là người đầy hơi tiền. Cho nên, không để ý hắn, hắn cũng không bất mãn gì. Nhưng người như vậy, nếu có thể làm việc cho Vương gia, tương đương như hổ thêm cánh.
Triệu vương hồ nghi nói: “Là một thiếu niên mười tuổi mà thôi, đáng giá cho ngươi đánh giá cao như vậy sao? Ngươi có phải quá lo lắng hay không.” Một đứa trẻ mười tuổi, cho dù kỳ nghệ cao thâm tới đâu, nhưng bàn về mưu lược cùng tâm kế, có thể cao đến đâu.
Khương Lâm vô cùng khẳng định nói”Vương gia, người này, tuyệt đối không phải là người thường. Vương gia, hôm đó ta cẩn thận quan sát người này. Lòng dạ cùng tâm tình của người này, không phải người bình thường có thể có. Nếu như có thể chiêu dụ người này, đối với Vương gia mà nói, tuyệt đối là chuyện cực tốt.”
Triệu vương không nói gì mà gọi Trang tiên sinh đi vào. Trang tiên sinh nghe Khương Lâm nói, lắc đầu: “Mới chỉ mười tuổi đã có thể đánh ngang tay cùng Hải học sĩ. Điều này vốn cũng không phải là thường nhân có thể làm được. Người như vậy, tương lai nhất định là trụ cột của triều đình. Nhưng bây giờ, cho dù Vương gia nguyện ý để xuống mặt mũi đi chiêu dụ, cũng vô dụng. Mười tuổi tuổi nhỏ quá, không thể nhập sĩ. Cộng thêm tin đồn trong kinh thành. Muốn dùng, ít nhất cũng phải năm năm sau mới dùng được.”
Khương Lâm còn muốn nói điều gì, nhưng lại phản bác không được. Mặc dù nói người này đúng là lòng dạ cùng tâm tình lợi hại. Nhưng số tuổi lại đặt ở đâu, hiện tại nói chiêu dụ, gắn liền với thời gian còn sớm.
Nhưng mà Triệu vương cũng chiêu hiền đãi sĩ một hồi. Xuất ra một tờ thiệp mời, mời Giang Thủ Vọng công tử đến Triệu vương phủ làm khách.
Dĩ nhiên, kết cục không cần phải nói, tự nhiên là không đi. Nhưng mà Thuần vương cũng không dám đắc tội, uyển chuyển nói Ôn Uyển mấy ngày nay không thoải mái, nên không ra cửa.