Ôn Uyển nghe âm thanh êm tai như chim sơn ca hót, thở phào một hơi. Không nghĩ tới tạo hóa có thể tạo ra được một người hoàn mỹ đến như vậy, thật là khiến cho người ta vừa hâm mộ vừa ghen tỵ, vừa tiếc hận.
Ôn Uyển nghĩ tới đây, bất chợt nhớ đến lời của Thuần vương. Thuần vương đã từng nói, sao có thể so sánh Phượng hoàng bay lượn trên chín tầng mây với nước bùn trên mặt đất, chỉ cần vừa so sánh, chính là tự hạ thấp thân phận của mình, sẽ khiến ọi người khinh bỉ. Nữ tử này dù có xinh đẹp đi nữa, cũng chỉ là một sủng vật, mặc cho người người đùa bỡn, lấy bản thân mình ra so sánh với nàng, chính là tự mình hạ thấp thân phận của mình.
Ôn Uyển lắc đầu, thì ra mình đã thật sự sáp nhập vào xã hội này rồi. Trở về, sẽ không còn xảy ra những chuyện như lúc trước nữa.
Ngọc Tuyết cô nương vốn thấy Ôn Uyển thì có chút kích động, nhưng sau đó lại nhìn thấy Ôn Uyển nhẹ chau chân mày, có chút lo âu hỏi: “Giang công tử, nếu Ngọc Tuyết có chỗ nào không thỏa đáng, nếu có, kính xin Giang công tử chỉ điểm một hai.”
Ôn Uyển nhìn thái độ của Ngọc Tuyết đối với nàng, có chút kỳ quái. Ánh mắt nữ nhân này khi nhìn mình, có sự thiết tha khiến người khác xem không hiểu, Trong lòng Ôn Uyển liền nghiêm túc, trong lòng đề cao cảnh giác, nhưng trên mặt vẫn nhàn nhạt mà lắc đầu. Đông Thanh ở bên cạnh giải thích:”Kính xin Ngọc Tuyết cô nương tha lỗi, hai ngày nay công tử nhà chúng ta bị nóng trong người, không nói ra lời. Không phải Công tử nói cô nương không thỏa đáng, mà là khi nhìn ngươi, công tử liền cảm thán tại sao ông trời già có thể tạo ra được một mỹ nhân xinh đẹp như vậy! Khiến cho hắn nhìn không chớp mắt.”
Ngọc Tuyết nghe đến đó, đáy mắt dần hiện lên vẻ ảm đạm:”Ta liễu yếu đào tơ, sao có thể gánh nổi sự khen ngợi của Giang công tử như thế.”
Ôn Uyển nhìn bộ dạng kích động và lo âu mới vừa rồi của nàng ta, mới nghe nàng nói mấy câu, liền biểu lộ ra vẻ mặt đau buồn, ảm đạm. Ôn Uyển nhìn ra được, đó là thật, chứ không phải giả vờ. Trong lòng Ôn Uyển cảm thấy kỳ lạ, cũng rất kỳ quái. Tuyệt thế mỹ nhân như vậy, đoán chừng chỉ cần mở miệng bảo nam nhân đi chết, thì bọn họ lập tức đi chết, đến mắt cũng không nháy tí nào! Sao lại có ánh mắt có bi thương, ảm đạm như vậy? Thế này cũng quá kỳ quái rồi.
Ngọc Tuyết cô nương cũng không để cho Ôn Uyển phải tiếp tục buồn bực, mà tự mình nói:”Lúc ở Giang Nam, ta từng nghe tướng quân khen ngợi Phất Khê công tử. Tướng quân rất khâm phục tài hoa của Giang công tử, hận không thể kết bạn với nhau. Tướng quân còn nói, chờ Giang công tử trở về Giang Nam, có cơ hội nhất định phải đi bái phỏng công tử. Hôm nay, được gặp Giang công tử, quả nhiên là thiếu niên anh tài. Hôm nay có thể thấy Giang công tử, cũng là phúc khí của ta. Ta nguyện ý vì Giang công tử mà gảy một bản nhạc, không biết Giang công tử có nguyện ý để ta được hân hạnh đón tiếp hay không?”
“Tướng quân, Ngọc Tuyết cô nương nói tướng quân, là Bạch Thế Niên, Bạch tướng quân.” La Thủ Huân nghe xong những lời này, đột ngột hỏi. Nếu như hỏi nhân vật thần tượng của La Thủ Huân là ai, không phải là Bạch Thế Niên thì còn có thể là ai. Người này, trừ người đẹp ra, thì sùng bái nhất chính là Bạch Thế Niên tự mình kiến công lập nghiệp. Mà ở trong mắt, trong tim của hắn, cũng chỉ có thần tượng tướng quân của hắn, mới xứng được nữ nhân như vậy nhắc đến bằng giọng điệu kính sợ cùng ái mộ.
Ôn Uyển ngạc nhiên, Bạch tướng quân, không phải là nhân vật truyện kỳ Bạch Thế Niên sao! Tại sao đi tới chỗ nào cũng nghe thấy tiếng tăm của người này a. Lúc này Ôn Uyển không thấy phiền khi nhắc tới cái tên Bạch Thế Niên này, mà trong mắt còn có nồng đậm bát quái. Chẳng lẽ, đáy mắt mỹ nhân này có chứa đau buồn cùng ảm đạm đều là vì nhân vật truyện kỳ kia. Không đến mức này chứ, mỹ nhân đẹp như vậy, cũng không nhìn trúng, anh mắt hắn ta chắc bị mù rồi. Chẳng lẽ không như nàng suy nghĩ, mỹ nhân như thế mà còn có nam nhân có thể cự tuyệt được sao, trừ phi, người này không phải là nam nhân, không phải, thái giám cũng không cự tuyệt được. Lúc này Ôn Uyển có một suy nghĩ vô cùng hoang đường, chẳng lẽ, vị Bạch Thế Niên kia cũng giống nàng, là một nữ tử, nữ giả nam trang. Nếu không, điều đó là không có khả năng.
Dĩ nhiên, còn có một nguyên nhân là có thể xảy ra. Người nam nhân này là người bội tình bạc nghĩa. So với trước kia, lại liên tưởng tới những lời mỹ nhân vừa mới nói, hai người quen thuộc như vậy, tất nhiên là có liên quan đến nhau.
“Ngồi, ngồi, ngồi. Mời mấy vị công tử ngồi, lo pha trà. . . . . .” Thích Nhị gia mời mấy vị ngồi xuống. Mấy vị cũng không rụt rè, đều chuẩn bị ngồi xuống.
Khương Lâm cũng giống Thích Nhị gia, ngồi ở bên cạnh. Hắn cẩn thận quan sát Ôn Uyển, nhưng thấy thần sắc trên mặt Ôn Uyển quá mức bình tĩnh. Bình tĩnh đến mức hắn phảng phất cho đó là một khuôn mặt không biểu lộ điều gì. Người như vậy, nhất định là người có lòng dạ thâm sâu.
Ngọc Tuyết cô nương thấy Ôn Uyển gật đầu, liền đi về phía chỗ lúc nãy mới ngồi, ngồi xuống, chậm rãi giơ tay lên, ống tay áo đỡ đàn nằm xuôi theo người, rồi từ từ gảy đàn. Nốt nhạc đầu tiên vô cùng thấp, dần dần, nổi lên tiếng nhạc thống khổ, buồn bã, mất mác.
Ôn Uyển kinh ngạc nghe, này, đàn bản nhạc bi thương như vậy làm cái gì chứ, giống như trong nhà có người chết vậy! Ôn Uyển phiền chán nhất chính là những bản nhạc bi thương như thế này. Nàng thích những bản nhạc sôi nổi, hoà thuận, vui vẻ. Như vậy còn chưa đủ, dường như mỹ nhân này cho rằng Ôn Uyển chịu kích thích còn chưa đủ.
Chỉ thấy mỹ nhân khẽ mở ngọc khẩu, âm thanh giống như tiếng chim sơn ca hót vang lên trong thuyền hoa: “Ngọc thai trang bãi vô nhân kiến, thương tâm không tự bi đòn phiến. Thu thảo thiên sinh minh cẩm lâu, xuân phong chích tại niên lí hoài. Tam thiên chướng phiêu hương xạ, thập nhị trường quần tán thải vân. Chúng trung biệt hữu nhân như ngọc, tân trang diễm diễm kiều hồng chúc. Bất hứa hàn nha đái nguyệt đề, khủng kinh xuân yến hàm hoa túc. Thùy liên trường dạ mộng nan thành, hốt độ lưu oanh tự hữu tình. Phiến nguyệt cao cao quải thiên hán, thiên thu chiếu ứng thϊế͙p͙ tâm minh, di hận thương ngô bất kham phàn.”
Ngâm xướng bi thương lạnh lẽo, kết hợp với tiếng nhạc uyển chuyển đê mê, đau khổ triền miên, cứ quẩn quanh như thế, rồi lại tựa như biên giới của sự tuyệt vọng, tim như nát thành từng mảnh vụn, không có một tia hi vọng nào.
Ôn Uyển nghe mà trong lòng cũng hiện lên một cỗ chua xót. Chẳng qua Ôn Uyển rất giỏi trong việc điều chỉnh tâm tình của mình, cộng thêm nàng có lòng cảnh giác rất cao với người ngoài, lúc tiếng đàn kích thích tiếng lòng của nàng đồng thời cũng sẽ làm cho nàng thanh tỉnh lại. Nhìn Ngọc Tuyết này, trong lòng nàng liền nghiêm túc. Nàng ta tất nhiên không phải là nữ tử thanh lâu chân chính, sau lưng đương nhiên còn có nhiều thân phận khác. Một nữ tử thanh lâu, không thể nào dùng đàn kích thích được tiếng lòng của nàng.
Băng Dao ở bên cạnh thấy đáy mắt Ôn Uyển có phòng bị, âm thầm gật đầu. Không nghĩ tới tính cảnh giác của công tử lại cao như vậy, xem ra, một năm rèn luyện cộng thêm mấy tháng nàng cực khổ chỉ dạy, đã không bị uổng phi, lại tiếp tục quan sát, kì lạ hơn là, Yến Kỳ Hiên cũng không bị ảnh hưởng, chẳng qua thỉnh thoảng liếc mắt nhìn nàng ta một cái, nhưng trọng điểm lực chú ý vẫn đặt trên người Ôn Uyển. Mà La Thủ Huân lại si ngốc nhìn nàng ta.
Thích Nhị gia kia cũng si mê nhìn vị mỹ nhân này, còn dưới đáy mắt Khương Lâm lại chứa nhiều thêm một mảnh thanh minh. Mà Ôn Uyển lại trực tiếp không thèm đếm xỉa gì tới việc Khương Lâm có bản lĩnh cùng quyết đoán. Địa vị của thương nhân ở thời đại này là thấp nhất. Khương gia có thể được như ngày hôm nay, có thể có được thanh danh thiên hạ thủ phủ này, không thể bỏ qua sự giúp đỡ của Triệu vương, không có Triệu vương thì Khương gia không đáng giá một đồng.
Rất nhanh, một khúc nhạc đã được đàn xong, tất cả các ca cơ đứng bên cạnh đều rơi nước mắt ào ào, khóc thành một đám, lớp trang điểm đều bị rửa trôi.
Không nói những ca cơ này, ngay cả mấy đại nam tử, thậm chí cả La Thủ Huân, ánh mắt cũng hồng hồng, chỉ có Ôn Uyển kỳ quái nhìn Ngọc Tuyết cô nương kia, không bị tiếng đàn của nữ tử này mê hoặc. Yến Kỳ Hiên cũng nhìn Ôn Uyển, thấy Ôn Uyển không bị si mê lần nữa, khó khăn lắm mới yên lòng.
“Người ngoài đồn đãi rằng, dư âm của mỗi khúc nhạc mà Ngọc Tuyết cô nương hát sẽ văng vẳng bên tai, ba ngày không dứt. Hôm nay Thích mỗ được nghe, quả thật rất sướng tai.” Thích Nhị gia nghe xong, thì “ba ba” vỗ tay khích lệ.
Ngọc Tuyết cô nương lau lệ nơi khóe mắt, đứng lên, ngoài dự liệu của mọi người, nàng chân thành đi tới trước mặt Ôn Uyển, quỳ xuống hành lễ: “Ta có một chuyện muốn nhờ công tử, kính xin công tử có thể hiểu rõ tâm nguyện cuối cùng của ta.”
Ôn Uyển không giải thích được nhìn nàng, mình không quen thuộc với nàng ta lắm, tại sao vừa gặp mặt đã muốn mình giúp đỡ. Mình cũng không phải là Quan Âm Bồ Tát cần phải phổ độ chúng sinh. Đã có chuyện lúc trước, Ôn Uyển đương nhiên không thể nào chưa biết rõ chuyện gì mà nhận lời thỉnh cầu của nàng ta.
Khóe mắt Ngọc Tuyết cô nương còn lưu lại nước mắt, dịu dàng nhìn Ôn Uyển, ánh mắt kia, tất cả đều là khẩn cầu, dường như đây thật sự là tâm nguyện cuối cùng của người sắp chết vậy.
Ôn Uyển bị nhìn như vậy thì thấy có chút quái dị. Mặc dù nàng cũng rất đồng tình với nàng ta, nhưng nàng không phải là người tùy tiện thấy một cảnh tượng thê lương liền cảm động, nên không hề nghĩ đến việc sẽ nhận lời nàng ta. Với lại, ai biết tâm nguyện cuối cùng của nàng ta là gì, hơn nữa cái gì gọi là cuối cùng, bộ cuối cùng là phải giúp đỡ sao, coi nàng là chân chạy việc à, thật buồn cười.
Ngọc Tuyết lăn lộn ngoài phong trần nhiều năm như vậy, há lại không nhìn ra, vị thiếu niên trước mắt này là đang lạnh lùng cự tuyệt nàng, nhưng mà, nàng biết đây là hy vọng cuối cùng của nàng:”Giang công tử, công tử yên tâm, ta sẽ không bắt công tử làm chuyện gì khó khăn đâu. Ta chỉ muốn nhờ công tử, trong tương lai, nếu người có gặp Bạch tướng quân thì hãy nói cho người biết, ta thật tâm ái mộ người, ta đối với tướng người rất chân tình, ta chỉ muốn được ở bên cạnh tướng quân để thỏa ước nguyện của ta. Ta không phải là loại người như tướng quân suy nghĩ, là người ham vinh hoa phú quý nên mới bám lấy người. Ta cũng biết mình si tâm vọng tưởng, ta biết thân phận của mình thấp hèn, không xứng với tướng quân. Chỉ cầu công tử, sau này có gặp mặt người, nhất định phải truyền lại những lời nhắn gửi của ta đến người, nói cho người biết ta đối với người là một mảnh chân tình, ta không muốn bị tướng quân hiểu lầm. Công tử, Ngọc Tuyết ở chỗ này van xin ngươi.”
Ôn Uyển há hốc mồm, thế này có ý gì chứ, cái gì gọi là mình truyền lời cho hắn? Truyền đến người nào, truyền cho Bạch Thế Niên. Bạch Thế Niên và nàng làm gì có một cọng lông quan hệ nào, làm sao mà truyền lời? Không nói đến chuyện khác, cho dù đầu óc của nàng có thật sự phát sốt, chạy đến nói cho hắn biết, người ta còn tưởng nàng bị bệnh thần kinh đấy.
Ngọc Tuyết cô nương nhìn thiếu niên trước mắt này, thấy mình cầu khẩn như thế mà hắn vẫn không có vẻ mặt gì, thống khổ nói một câu “Công tử, thỉnh cầu của ta không phải là đột ngột. Ta biết Bạch tướng quân hai năm, nhưng chưa từng nghe Bạch tướng quân khen ngợi một người nào, nhưng trước đây không lâu, ta lại nghe tướng quân khen ngợi công tử, tướng quân còn chưa từng khen ngợi ai như thế.”
Ôn Uyển tự tiếu phi tiếu (cười như không cười) nói”Ngươi nói, người này là ta?” Cho dù nàng được Bạch Thế Niên kia khen ngợi thì như thế nào, chuyện này có quan hệ gì với nàng?
Ngọc Tuyết thành khẩn gật đầu nói”Công tử, ta không nói dối. Công tử không biết chứ, hôm nay trong thiên hạ, người Bạch tướng quân kinh nể nhất chính là Hoàng Quý quận chúa nhân đức từ thiện, thưởng thức nhất chính là công tử. Tướng quân vô cùng sùng bái bài thơ ‘bình sanh chí’ của công tử. Tướng quân xem thơ của công tử, khen ngợi nói, triều đình nhất định lại có thêm một viên hổ tướng (tướng sĩ dũng mãnh). Triều đình có người tài chí bậc này, thì lo gì không quét sạch được bọn giặc Oa, không tiêu diệt được Đát tử. Đáng tiếc, hiện tại tướng quân bị điều đến Phúc Kiến, không có ở Chiết Giang, nếu tướng quân còn đang ở Giang Nam, công tử trở về Giang Nam, tất nhiên có thể gặp được. Nhưng ta tin tưởng, tương lai tướng quân quét sạch giặc Oa, chiến thắng trở về, nhất định sẽ đến gặp mặt công tử."