Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 3 - Chương 122: Đỉnh Tỷ Thí ( Trung )

Lần này thời điểm khai cờ, là thời gian tương đối sớm. Đánh xong trận thứ nhất, phu tử tương đối hưng phấn. Dù sao chỉ thua một quân, đây đối với phu tử mà nói, tuyệt đối là do mình vô ý. Cho nên, ngay sau đó theo tiếp ván thứ hai


Ván thứ hai: Ôn Uyển cầm quân đen, đối phương cầm quân trắng. Đối phương lần này cẩn thận hơn, mỗi lần đi một bước, cũng phải ngàn cân nhắc vạn tính toán. Ôn Uyển thấy tình hình như thế, chẳng những không đưa đám, ngược lại còn vô cùng hăng hái. Cao thủ cùng cao thủ so chiêu, mới là chuyện vui vẻ nhất.


Ván thứ hai, Ôn Uyển lấy một chiêu không địch lại, bị thua. Vốn là muốn tiếp tục hiệp thứ ba , nhưng Ôn Uyển lúc này vừa đói vừa mệt, không thể chịu được.


“Tiên sinh, ăn cơm trước đi! Công tử nhà ta chịu không nổi.” Nhìn đối phương còn muốn tiếp tục nữa, Đông Thanh thấy bộ dạng Ôn Uyển rất mệt mỏi, không nhịn được liền lên tiếng nói. Hiện tại cũng là giờ Thân ( chừng ba giờ chiều ), không nói công tử, chính bụng nàng cũng đói đến phải kêu vang. Lão nhân gia chống đỡ được, nhưng công tử nhà nàng thân thể yếu, chống đỡ không nổi nha! Không nhìn thấy công tử nhà nàng ôn nhu yếu ớt à, những người này, thật là, Đông Thanh rất là không ưa.


“Lão hủ xấu hổ, cùng đấu với bạn hữu đến nhập thần. Liền quên mất phải ăn cơm. Có thể cùng tiểu hữu đánh cờ như vậy, thật sự là một chuyện may mắn của lão hủ.” Lão phu tử, cũng tôn kính Ôn Uyển. Thật ra thì đối với cao thủ chân chính mà nói, chỉ cần ngươi cũng là cao thủ, bất kể là có cuồng ngạo hay không, cũng sẽ nhận được đầy đủ sự tôn trọng. Không liên quan số tuổi, không liên quan địa vị. Chỉ cần ngươi có năng lực như thế.


Ôn Uyển ăn cơm ăn rất chậm, tinh tế nhai lấy, tư văn hữu lễ ( lịch sự , nho nhã). Hơn mười người ở chung quang xem đấu cờ thấy vậy, liền âm thầm gật đầu khen ngợi. Không hổ là người tới từ thế gia, cử chỉ đúng mực.


Cơm nước xong, vốn nên tiếp tục. Nhưng Ôn Uyển tỏ vẻ, lúc này thật sự là mệt mỏi không chịu được. Muốn nghỉ ngơi một chút lại tiếp tục. Mấy vị hai mặt nhìn nhau. Dĩ nhiên, đối với chuyện này vốn là yêu cầu hợp lý, ai cũng không có cách nào cự tuyệt. Ôn Uyển ngày hôm qua đánh cờ hết một ngày, hôm nay liền tốn công như vậy, mệt là chuyện đương nhiên .


“Công tử, xin cùng nô tỳ đến Thiên điện nghỉ ngơi.” Thuần Vương phân phó một tiếng, một cung nữ nghe theo ý của Thuần Vương, dẫn Ôn Uyển vào Thiên điện. Ôn Uyển bò lên giường quen thuộc, nằm trên đó mà ngủ. Đông Thanh ở bên cạnh coi chừng dùm.


Đông Thanh nhìn thấy Ôn Uyển như đang ở tại nhà mình, một chút cũng không thèm để ý mình là ở trong cung điện. Trong lòng một cổ cảm giác quái dị, không chấp nhận được. Công tử quá bình tĩnh . Bình tĩnh đến nàng còn chưa thấy qua. Không biết , còn tưởng rằng Hoàng cung là nhà của công tử đây? Chỗ nào quen chỗ nấy như vậy, thật là, Ôn Uyển sở tác sở vi ( tùy ý làm bậy ), để cho Đông Thanh buồn bực không dứt.


Ôn Uyển ngủ đại khái nửa canh giờ. Rửa mặt xong xuôi mới đi ra ngoài. Người khác nhìn nàng thế nhưng có thể ở trong hoàng cung ngủ được như vậy, bộ dạng còn không chỗ nào cố kỵ như vậy, mọi người trừ Thuần vương biết chuyện. Đều không thể không cảm thán nghé non không sợ cọp.


Mà ván thứ ba, rốt cục trong sự trông chờ của mọi người ở trong cung điện, đã bắt đầu.
Ván thứ ba: Ôn Uyển cầm quân trắng, đối phương cầm quân đen. Ôn Uyển bắt được quân trắng. Cười đối với lão tiên sinh nói: Quân trắng là màu sắc may mắn của nàng,ván này. Nàng nhất định thắng.


Ôn Uyển nói lời này, khí tràng mười phần, dường như thắng lợi đã nắm trong tay. Để cho người bên cạnh rất nghi ngờ. Chẳng lẽ, Quân trắng thật đúng là vận may của hắn . Phải biết rằng, cao thủ cùng cao thủ, khi thực lực, có đôi khi tổng thể thắng thua, cũng không phải là kỳ nghệ không bằng đối phương, mà là phải dựa vào vận thế. Vận thế có, thì sẽ thắng.


“Lão hủ mong đợi . Tiểu hữu làm sao thắng lão hủ.” Lão giả cười híp mắt nói.


Ôn Uyển cười nói “Sẽ để cho tiên sinh nhìn qua.” Ôn Uyển lần này đánh với tâm lý cẩn thận. Kỳ nghệ của hai người, hẳn là sàn sàn như nhau. Có thể như lời đã nói, như thế nào cũng phải làm cho đối phương cẩn thận hơn. Cẩn thận hơn một chút. Mà ổn trọng là tốt, nhưng có đôi khi. Ổn quá, cũng có thể làm cho người bắt được nhược điểm.


Mà giống như Ôn Uyển đoán trước . Đối phương quả nhiên đi chính là trầm ổn hơn. Ôn Uyển nhìn tình thế đúng với mình mong muốn, thì cười cười.


Bắt đầu nửa khắc đồng hồ đầu, cũng không vội vàng gấp gáp, Ôn Uyển sẽ cố kỵ bố cục của đối phương cùng tiết tấu. Thay đổi so với hai ván đầu là đi theo phương cách trầm ổn để thắng. Lần này, nàng muốn nắm giữ tiết tấu, do nàng tới điều khiển cả bàn cờ. Ôn Uyển nhanh chóng thay đổi sách lược, đổi thành cách đánh nhanh lẹ. Thật ra thì cũng có thể lấy một chữ khái quát, là loạn . Loạn , Ôn Uyển muốn loạn để thủ thắng, đây là một loại chiêu số rất nguy hiểm. Giống như đánh giặc, phải cưỡng ép đối thủ vô ý, đánh úp, thừa dịp loạn mà thủ thắng.


Quả nhiên, đối phương bắt đầu nhìn không thấu tiết tấu của Ôn Uyển , theo sát có chút nóng nảy. Như vậy liền quýnh lên, đã bị Ôn Uyển bắt được cơ hội, chiếm ưu thế.
Cuối cùng, tiên sinh lại thua một nửa.


“Tiểu hữu đại tài, lão hủ cam bái hạ phong.” Đối phương thua tâm phục khẩu phục, chiêu số mạo hiểm thế này, cũng chỉ có người trẻ tuổi mới có thể dùng. Mình, tuyệt đối sẽ không đánh cờ như vậy.


“May mắn mà thôi, đa tạ tiên sinh .” Ôn Uyển rất khiêm nhường nói . Bộ dạng khiêm nhường , thái độ thắng ọi người có cảm tình tốt. Không phải như lời đồn đãi, là người ngang ngược càn rỡ, xem ra, lời đồn đãi cũng không thể tin .


Thật ra thì Ôn Uyển cũng tự hỏi mình, nếu thật dựa theo cách đánh trước, nàng phải thua không thể nghi ngờ .
Trở lại Thuần Vương Phủ, đã là giờ Tuất.


“Phất Khê, ngươi thật là lợi hại.” Yến Kỳ Hiên tâm tình vạn phần quấn quýt nhìn Ôn Uyển. Mặc dù nói Phất Khê thắng cờ hắn cũng cao hứng, nhưng đồng thời cũng làm cho hắn biết Phất Khê, giống như là đám mây trên cao, người hắn cần phải nhìn lên. Mà không phải là người hắn có thể nắm trong tay . Phần thừa nhận là điều này, để cho Yến Kỳ Hiên rất bối rối, thậm chí sợ hãi. Hắn không thích cảm giác như thế, nhưng cảm giác như vậy, càng ngày càng khắc sâu hơn.


Ôn Uyển rất mệt mỏi , cũng không còn tinh lực cùng hắn hàn huyên, chẳng qua là nhìn hắn có chút bộ dạng khó chịu , chủ động lôi kéo tay của hắn. Hiện tại ở chỗ này, phía ngoài còn có Băng Dao cùng Đông Thanh, Ôn Uyển cũng không dễ dàng nói chuyện. Chẳng qua là cười ra dấu mấy cái.


Yến Kỳ Hiên còn chưa nói cái gì, Băng Dao đã đi vào nói “Công tử, lần này công tử thắng mười sáu vạn lượng bạc. Công tử, ngày mai còn đánh cược như vậy hay không.”


Ôn Uyển nghe thấy lắc đầu. Lúc trước là bởi vì trong lòng nàng có chút tự tin, cho nên đánh cuộc mình thắng. Nhưng ngày mai. Đối với tỷ thí ngày mai , Ôn Uyển trong lòng không có một chút tự tin, thậm chí cảm thấy được mình hẳn là không thắng được. Trải qua hai ngày tỷ thí, muốn thắng, Ôn Uyển biết sẽ khó khăn hơn nữa. Hải gia thư viện, không phải là khoe khoang . Mình muốn thắng sư tôn, ngàn khó khăn vạn khó khăn, trừ phi xuất hiện kỳ tích .


Hơn nữa, có một chuyện Ôn Uyển vô cùng khẳng định, bọn họ tất nhiên đã thảo luận cách đánh cờ của mình, tìm ra cách đối phó chiêu số của mình. Cạnh mình lại không cao thủ, duy nhất ưu thế, chính là biết đại khái chiêu số đánh cờ của sư tôn. Cùng với lão sư trước kia có nói qua tác phong đánh cờ của sư tôn.


Nếu như hôm nay mình không có xuất kỳ bất ý, rối loạn đối phương lộ ra sơ hở, kết cục tốt nhất, cũng chỉ là cầm hoà. Dĩ nhiên, kém, thì chung kết sẽ thua. Cho nên Ôn Uyển cho là xác suất cuộc đấu của mình với sư tôn, không có khả năng lớn để giành chiến thắng.


Ôn Uyển suy nghĩ một chút, thì cảm thấy mình thắng cũng không còn bất kỳ ý nghĩa gì. Nhưng mình so với Hải lão, mình đánh thua, tự nhiên là không có mùi vị. Mặc dù nói không có tự tin, nhưng cũng không nên chưa có ra sân liền nhận định mình thất bại. Còn không bằng trực tiếp đầu hàng . Cho nên, Ôn Uyển cuối cùng quyết định, chọn lựa một biện pháp cầm hòa.


Ôn Uyển cười đối với Băng Dao nói ” thua cũng không cần, thắng cũng không cần. Cược hoà, cầm hai mươi vạn lượng bạc, đánh cược hoà.”
Băng Cầm cười gật đầu ứng.


Ôn Uyển cùng Băng Dao thảo luận xong chuyện đặt cược ngày mai , liền đi ngủ. Bởi vì thật sự là mệt mỏi lợi hại. Còn phải dưỡng túc tinh thần, ứng đối tỷ thí ngày mai . Ôn Uyển thấy Yến Kỳ Hiên dường như có biết bao nhiêu chuyện muốn nói cùng mình. Ôn Uyển cười tỏ vẻ chính mình mệt mỏi, cần nghỉ ngơi. Có chuyện gì, đợi ngày mai rồi hãy nói. Yến Kỳ Hiên gật đầu.


“Phất Khê, tại sao lòng ta, càng ngày càng luống cuống đây!” Yến Kỳ Hiên nhìn Ôn Uyển ngủ say, hắn cảm giác u buồn, cảm thấy, Phất Khê chính là chim bay trên trời, hắn không thể bắt được . Hắn không nỡ rời đi, tuy nhiên bị Đông Thanh nhắc nhở vài tiếng, hắn cũng không nguyện ý rời đi. Cuối cùng Băng Dao tới đây, bảo hắn trở về. Hắn cũng không nguyện ý trở về. Băng Dao mới bất kể ngươi là thế tử hay không. Trực tiếp điểm huyệt của hắn, đưa hắn trở về Cổ mộc Viên của mình.


Đông Thanh nhìn Băng Dao to gan lớn mật , thật lâu cũng không có phục hồi tinh thần lại.


Băng Dao nhìn Ôn Uyển ngủ say , khẽ than thở một chút. Nếu như nàng suy đoán không sai. Quận chúa cùng Thuần Vương thế tử, có chút không thích hợp. Chẳng qua là, nàng cũng không biết mình có nên báo lên trên hay không? Cuối cùng suy nghĩ một chút, dù sao cách thời gian trở về, cũng chỉ còn có vài ngày, thời gian không lâu. Mình phải chú ý thật kỹ, không để xảy ra chuyện gì .


Ở một mặt khác, nhìn người phía dưới thiết lập lại ván cờ của Ôn Uyển vào ban ngày. Hoàng đế nhìn hai ngày này Ôn Uyển hạ cờ, bố cục xảo diệu, tâm tư kín đáo, không nóng không vội, ổn thỏa đại cục; mà ở thời khắc mấu chốt, có thể hiểu được đạo lấy hay bỏ. Khi biết không có hi vọng , liền bằng một cách không ngờ đánh loạn . Cho nên, nhờ loạn mà thủ thắng . Trầm ổn cùng cơ trí như vậy, còn có hiểu được tình thế không đúng lập tức điều chỉnh sách lược của mình, có thể thu có thể để, đây cũng không phải là chuyện ai cũng có thể làm được. Nếu như không phải là mình thấy tận mắt, ngay cả hoàng đế, cũng sẽ không tin tưởng đánh cờ inh như vậy, là một hài tử đánh.


Hoàng đế nhìn xong, cười. Cái nha đầu này giấu diếm cũng thực sâu a. Ôn Uyển có kỳ nghệ cao, ông vẫn biết. Nhưng Ôn Uyển tâm tư trầm ổn , còn có những thủ đoạn linh hoạt đa dạng, cũng vượt qua suy nghĩ của ông.


Hoàng đế lắc đầu cười khổ, nếu như lần trước không phải là phút cuối ở trước mắt, bị ông nhìn ra, nha đầu này vẫn tính toán ẩn nhẫn mãi thế. Hoàng đế lần này coi như rốt cục đã hiểu được, năm đó Ôn Uyển chính là lấy cái gì thắng được Tống Lạc Dương.


Không cần suy đoán, trăm phần trăm là do kỳ nghệ. Có kỳ nghệ cao thâm như vậy, muốn thắng Tống Lạc Dương không phải là việc khó. Có lẽ chính là bởi vì dùng kỳ nghệ thắng Tống Lạc Dương, đứa nhỏ này sợ lan truyền đi ra ngoài. Sợ người khác biết nàng tinh thông kỳ nghệ, mà phòng bị nàng. Thật ra thì nàng khi đó đã là Quý Quận chúa, cho dù kỳ nghệ cao thâm, cũng không có đạo lý đi giấu diếm.