Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 2 - Chương 37: Làm mai

Edit: NamThiênKhang
Beta: LyLy

Ôn Uyển cảm thấy đau đầu, nghĩ tới đúng là khổ thân. Khi Ôn Uyển đến từ đường, vừa nhìn, hắc, bộ dáng bây giờ cùng với lúc trước hoàn toàn khác nhau. Tổ từ (từ đường của ông bà tổ tiên) hiện tại nhang đèn huy hoàng, trướng màn rực rỡ.


Tộc trưởng chủ tế, Bình lão quốc công là người phụ lễ, Bình Hướng Hi dâng rượu, hai người con trai của tộc trưởng dâng lụa, hướng về phía trước dâng hương, tì nữ tấu nhạc, dâng rượu ba lần, quỳ xuống làm lễ, đốt lụa tế rượu.


cúng tế là dùng heo và dê đã được chọn lựa trước, có kích thước chiều dài như nhau, sau đó là gà, vịt, ngỗng, thịt, cá có số lượng bằng nhau, bánh cúng thì gồm hai khay bánh bao, đào mừng thọ và táo đỏ mỗi thứ hai khay, kế tiếp là ngũ quả, cùng năm loại quả ướp đường, tiếp theo là đường năm màu, bánh năm màu, quả khô năm màu, hoa quả tươi năm màu, mỗi bàn có hai mươi đĩa các loại món ăn, tám chén món ăn, món súp thì có hai loại. Bánh chẻo bốn khay, bánh mật và bánh bao một bàn, mặt khác còn chuẩn bị ba chén trà, ba chén rượu. Từ ngoài nhìn vào, nơi này có đến mấy trăm mâm.


Ôn Uyển nhìn những cái mâm kia, trong lòng nói thầm, thật xa xỉ, hình như những vật này cúng xong rồi không thể ăn, quá uổng phí.


Ôn Uyển đứng ở bên ngoài cùng với Bình mẫu và mọi người, chờ đồ dùng cúng tế chuyển tới bên này, truyền đến tay Hướng Hồng, Hướng Hồng truyền đến trong tay Tống thị, Tống thị truyền cho Ôn Uyển, nàng truyền cho Đại phu nhân, Đại phu nhân truyền cho Bình mẫu, Bình mẫu truyền cho phu nhân của tộc trưởng, phu nhân tộc trưởng nâng cái mâm đặt lên bàn thờ.


Chờ khi thức ăn truyền xong, nam trái nữ phải, Bình mẫu đốt nhang hạ bái, mọi người cùng nhau quỳ xuống. Sau khi làm lễ xong, tộc trưởng cùng Bình lão quốc công vội lui ra ngoài, để bọn tiểu bối ở lại hành lễ với Bình mẫu.


Đến phòng chính, Bình mẫu ngồi xuống, mấy phu nhân lớn tuổi ngồi ở phía trên. Phía dưới, hơn hai mươi cái ghế dựa được xếp thành hai hàng, mỗi cái ghế đều có tấm lót đệm và lò sưởi, để cho Ôn Uyển cùng các tỷ muội khác ngồi.


Đại phu nhân dâng trà cho Bình mẫu, ɖú nuôi dâng trà cho các vị lão tổ mẫu. Sau đó, các nàng hầu trong tộc dâng trà cho chúng tỷ muội.
“Đây là Quận chúa sao? Lớn lên phấn điêu mài ngọc, rất đáng yêu.” Một bà thím vui mừng nói với Ôn Uyển.


Ôn Uyển rất lễ phép đứng lên hành lễ với bà thím kia, sau đó ngồi trở lại ghế.


“Nhìn xem toàn thân khí phái, không hổ là con cháu hoàng gia. Mấy cháu gái nhà ta đem so sánh với Quận chúa đúng là một trời một đất. Lão tỷ tỷ, tỷ thật có phúc nha.” Bà thím kia cười khen Ôn Uyển trước mặt Bình mẫu. Bình mẫu cười cười, nói đây cũng là phúc của hoàng gia.


Ôn Uyển chỉ cười cười, cũng không nói gì thêm. Trước kia mọi người không quan tâm gì đến mình, lần này lại nhiệt tình như vậy, nhất định là có chuyện nhờ vả.


“Quận chúa, lúc rảnh rỗi, bà thím để ấy đứa cháu gái của mình đến chơi với Quận chúa, tỷ muội nên qua lại thường xuyên với nhau, tất cả đều là người một nhà, Quận chúa nói có đúng không? ” Bà thím kia thấy Ôn Uyển không tiếp lời của mình, chỉ có thể kiên trì nói ra mục đích của bản thân.


Nghe xong những lời này, Ôn Uyển chỉ cười cười, không gật đầu, cũng không lắc đầu.


“Quận chúa, bà thím đây cũng chỉ là truyền lời lại thôi. Lão tỷ tỷ, đều là người một nhà, tỷ muội cần phải qua lại với nhau nhiều hơn, tỷ nói có đúng không?” Bà thím kia quay đầu lại nói với Bình mẫu, Bình mẫu đương nhiên là đáp ứng, đáng tiếc Ôn Uyển còn ngồi ở đây, Bình mẫu chưa đủ quyền để làm chủ.


Ôn Uyển làm mấy động tác, Hạ Ngữ vội vàng phiên dịch lại “Quận chúa nói, tỷ muội một nhà đương nhiên phải qua lại nhiều hơn. Bất quá Quận chúa thích yên tĩnh, không thích ồn ào, vì thế kính xin lão phu nhân tha lỗi.


Nhiều người tất nhiên sẽ ồn ào, đây chính là gián tiếp cự tuyệt. trong đó có một lão nhân nhìn Ôn uyển, ánh mắt nóng rực nóng rực .


“Sang năm Quận chúa cũng đã bảy tuổi đi?” Một lão nhân gia khác hỏi, hẳn là nàng phải gọi vị kia là bà bác. Ôn Uyển không biết người đó. Trong nhà thân thích nhiều như vậy, làm sao có thể nhớ hết toàn bộ. Bình mẫu cười nói, qua hôm nay, đã bảy tuổi rồi.


“Nhà mẹ tỷ có một đứa cháu trai, năm nay mười tuổi, thông minh lanh lợi, lớn lên cũng rất xinh đẹp, nếu đứng chung một chỗ với Quận chúa, nhất định là kim đồng ngọc nữ. Lão muội muội, muội nghĩ sao? Nếu muội muốn gặp, hai ngày nửa, tỷ sẽ dắt nó đến ra mắt muội. ” Lão nhân gia nói tiếp.


Ôn Uyển cảm giác mình bị thiên lôi đánh trúng, nàng mới bảy tuổi có được không?
“Người Bà bác nói có phải là con trai thứ ba của Hộ bộ thượng thư Tào đại nhân, Tào Tụng công tử không?” ɖú nuôi cố ý giả bộ nghi ngờ hỏi. Nếu thật là như vậy, thì đây đúng là chuyện vui.


“Đương nhiên rồi, nó là con thứ của dòng chính, tuy còn nhỏ nhưng lại rất có tài. Vì ta thấy thích quận chúa, nên mới nhất thời nảy lòng tham. Lão muội muội, muội thấy thế nào?” Bà bác từ ái nói.


Mấy người đang ở đây đều khϊế͙p͙ sợ, Hộ bộ Thượng thư Tào gia, Tam thiếu gia Tào tụng của Tào gia, gần mười tuổi, nhưng lại rất nổi danh bên ngoài. Ba tuổi đã ăn nói lưu lót, năm tuổi biết làm thơ, bảy tuổi đã giỏi văn chương. Nếu không phải Tào gia ngăn cản, mười tuổi đã có thể thi đỗ. Nghe nói cậu bé lớn lên xinh đẹp giống như búp bê, tương lai nhất định là mỹ nam tử. Hai năm qua, cũng không ít người đánh chủ ý đến tam thiếu gia của Tào gia. Nghe nói Thuần vương gia cùng Phúc Linh công chúa đều muốn làm mai Tào Tụng với con gái mình, đáng tiếc lại không được như ý nguyện. Có rất nhiều quý nhân trong kinh thành đều có ý muốn kết thân, nhưng đều bị Tào lão gia từ chối. Nói con mình còn nhỏ, sau hai năm nữa rồi tính tiếp.


Lần này tại sao lại coi trọng Ôn Uyển? Tuy bây giờ Ôn Uyển là Quận chúa, nhưng phải biết rằng những người được làm mai với Tào tùng có cả con gái ruột của vương gia, tương lai nhất định cũng là Quận chúa, không thể nghi ngờ, hơn nữa người ta lại tài mạo song toàn. Cho nên khi bà bác nói những lời này, không ai nghi ngờ Ôn Uyển có mưu đồ gì, ngược lại còn rất hâm mộ vận may của nàng.


Thanh Từ, Thanh Trâm hâm mộ, ghen tỵ, căm tức nhìn Ôn Uyển. Tại sao một con câm lại có được mối hôn sự tốt như vậy, còn bản thân mình cầu xin cực khổ cũng không được. Chẳng lẽ, xuất thân thật sự quan trọng như vậy sao? Còn phản ứng của những người khác cũng tương đối bình thường.


Thanh San là oán hận nhìn Ôn Uyển. Mẫu thân cũng đã từng đề cập với nàng, người đã thăm dò trước với Tào phu nhân. Đáng tiếc người ta lại chướng mắt mình. Nhưng tại sao, tại sao chướng mắt mình mà lại coi trọng con câm này.


Tào tụng ca ca giống như thần tiên, làm sao có thể sánh đôi cùng một con câm, không thể, nhất định không thể, nhất định mình phải nói rõ với Tào tụng ca ca. Nhất định không thể để cho Ôn Uyển phá hư danh tiếng của Tào Tụng ca ca, trong lòng Thanh San âm thầm quyết định.


Nếu Ôn Uyển biết được suy nghĩ của Thanh San, đoán chừng sẽ bật cười lớn. Tào Tụng lớn lên tròn dẹp ra sao, nàng cũng không biết. Coi như hắn ta có là thần tiên trên trời, nàng cũng mới có bảy tuổi được không, làm sao sẽ có hứng thú với mấy vấn đề này. Nhiều lắm cũng chỉ cảm thán một câu, trẻ con bây giờ trưởng thành thật sớm a.


” Chuyện này đương nhiên vô cùng tốt, nhưng hôn sự của Quận chúa, muội không thể tự quyết định được, phải có sự đồng ý của hoàng thượng.” Mặc dù Bình mẫu không thích Ôn Uyển, nhưng cửa hôn sự này vô cùng tốt, đương nhiên không có lý do gì nhường cho người ngoài. Tào gia, thật sự là nhà chồng lí tưởng.


“Nếu lão muội muội đồng ý, cháu dâu của tỷ sẽ cầu các quý nhân trong cung giúp đỡ, xin hoàng thượng đồng ý hôn sự này, để cho hai đứa trẻ có thể thành đôi.” Bà bác Tào, lão thái thái nói.
“Đương nhiên vô cùng tốt” Bình mẫu cười nói.


Nguyên thị vợ của Tào lão gia, là chị em khuê phòng với Đức phi nương nương, phi tử đang được sủng ái hiện nay, cũng chính là mẹ ruột của Thập lục hoàng tử. Đây chỉ là chuyện nhỏ, nếu bà ta đi nhờ vả nhất định Đức phi sẽ đồng ý.


Ôn Uyển nghe xong cũng nóng nảy, nàng mới không muốn có vị hôn phu từ bây giờ, đang định đứng lên phản đối, lại bị ánh mắt của Cổ ma ma ngăn lại, Ôn Uyển lập tức ngoan ngoãn ngồi trở lại vị trí cũ. Những người bên cạnh đều làm một bộ dạng hiểu rõ, chỉ có bà bác kia, trong mắt hiện lên tinh quang.


”Lão phu nhân, thứ cho lão thân đường đột. Hôn sự của Quận chúa phải được sự đồng ý của hoàng thượng mới tốt” Cổ ma ma hành lễ rồi mới nói.


“Ha hả, điều đó là tất nhiên. Người Quận chúa chọn đương nhiên phải báo cho hoàng thượng biết. Chờ thêm hai ngày nữa, ta lập tức bảo cháu dâu của mình vào cung cầu xin ân điển.” Bà bác cười nói.


Sau đó một nhóm người lại quay sang nói nói cười cười với nhau, Ôn Uyển cảm thấy rất chói mắt. Có ý gì nha, hỏi cũng không hỏi ý của mình, xem mình là hàng hóa sao, chỉ với hai ba câu nói là muốn đem mình bán đi à.


Nếu không phải bị ánh mắt sắc bén của Cổ ma ma ngăn lại, Ôn Uyển đã sớm đứng bật dậy nói, bổn cô nương không cần. Ở cổ đại, danh tiếng của con gái quan trọng như vậy, không nói đến chuyện yêu hay không yêu, lỡ tướng mạo, tài năng, học vấn của đối phương có chỗ nào khiếm khuyết, mình chẳng phải rất xui xẻo.


Mình thường nghe tú nương cùng nha hoàn bà tử bát quái, nói trong kinh thành có một kỳ nam tử, cũng chính là Lục thiếu gia của Bạch gia. Năm ngoái mới đỗ võ trạng nguyên. Ba tuổi đã đính ước với cô dâu nhỏ, không tới nửa năm vị hôn thê liền chết non. Chín tuổi đặt một mối hôn sự khác, một năm sau nàng kia bị bệnh cấp tính mà chết. Mười hai tuổi lại đặt một mối hôn sự khác, nửa năm sau, nàng kia đi chùa lạy Phật, trên đường đi gặp thổ phỉ, không muốn chịu nhục nên đã tự sát chết. Hiện tại mười lăm tuổi, đính hôn với biểu muội của hắn, nàng kia thân thể rất tốt. Hơn nửa hai nhà sợ lại xảy ra chuyện không may, nên kể từ khi định mối hôn sự này, vẫn để cho cô gái ở trong nhà, qua hết năm liền chuẩn bị thành thân. Nào biết, sau khi hắn thi đỗ võ trạng nguyên, lúc biểu muội hắn đang đi dạo ở trong vườn hoa, vô ý trượt chân rơi xuống nước, chết đuối. ( LL: con đường cưới vợ của n9 trắc trở quá!!! Nhờ vậy mà a mới vớ được chị @-@)


Ở kinh thành, người này nổi danh khắc vợ, tìm bốn vị hôn thê, cả bốn người đều mất. Kể từ đó, không còn nhà nào nguyện ý kết thân cùng với bọn họ. Nam tử kia nghe biểu muội mình té xuống nước chết, cộng thêm những lời bình luận lúc trước, nói hắn khắc vợ, trong cơn tức giận, đã cầu xin hoàng đế, ình đi đến tiền tuyết đánh giặc.


Ôn Uyển cảm thấy nam tử kia rất xui xẻo. Nếu hắn không đính hôn sớm như vậy, chờ đến mười sáu tuổi hãy đính hôn, thì đã không xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn như thế. Xui xẻo hơn nữa là có tới bốn lần ngoài ý muốn, phải chi chỉ có một lần, thì sẽ không ai nói gì, nhưng hết lần này đến lần khác, người nhà của hắn lại vội vả như vậy, cái này không phải là xui xẻo sao.


Mình cũng không muốn theo gót người kia, lúc trước đã có tin đồn mình khắc cha khắc mẹ khắc cả nhà, cho nên không muốn sau này phải gánh thêm cái tội khắc chồng nữa.


“Quận chúa, người yên tâm. Hoàng thượng sẽ không đồng ý cửa hôn sự này.” Cổ ma ma an ủi Ôn Uyển. Ôn Uyển kỳ quái nhìn Cổ ma ma, tại sao bà ta lại khẳng định như vậy.


“Quận chúa vừa mới trở về, như thế nào cũng phải ở lâu hai năm. Hoàng thượng thương yêu Quận chúa như vậy, nhất định sẽ không nỡ. ” Cổ ma ma nói cũng như chưa nói.


Ôn Uyển đáp một câu, liền trở về phòng mình, nhìn cảnh vật bên ngoài suy nghĩ, có phải còn có chuyện gì mà mình không biết hay không?